Tháng mười đến gần, thời tiết dần se lạnh.
Bởi vì ngày mai phải dậy sớm nên hai người đã lên giường từ sớm.
Nhưng mà lần đầu tiên bọn họ ngủ sớm như vậy căn bản ngủ không được.
Trình Ương biết Liễu Sùng muốn dậy sớm, dù không ngủ được cũng cố gắng duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích.
Cứng rắn nằm im một hồi nhưng phát hiện Liễu Sùng bên cạnh nhẹ nhàng trở người, đưa lưng về phía cậu một hồi thì lại nhẹ nhàng trở mình lại ôm lấy cậu.
Liễu Sùng không hiểu sao cũng cảm giác được đối phương chưa ngủ, liền nhẹ hỏi "Anh không ngủ được sao?"
Liễu Sùng thấy Trình Ương cũng chưa ngủ, dứt khoát sáp tới hôn Trình Ương một cái "Có hơi sớm, chưa quen lắm."
Trình Ương đưa tay sờ lên đỉnh đầu Liễu Sùng, di chuyển thân thể cồng kềnh mà ôm anh vào lòng, nghĩ đến sau này anh đều phải dậy sớm liền xót, còn muốn thuyết phục anh tìm cách khác, nhưng cậu biết chuyện Liễu Sùng đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên không suy nghĩ lý do tuỳ tiện gì đó đả kích lòng tự tin của anh "Thử đếm cừu xem."
Liễu Sùng hiếm khi được Trình Ương dùng tư thế yêu thương này ôm lấy, nhất thời cảm thấy hơi ấm lòng, liền thuận thế cúi xuống hôn lấy cái bụng nhô lên của cậu.
Cánh tay anh siết chặt một chút rồi liền dựa theo phương pháp của đối phương chìm vào giấc ngủ.
Trình Ương cũng yên tĩnh lại, cố gắng hết mức bất động một tư thế yên lặng đếm cừu, cuối cùng cũng khó khăn rất lâu sau ngủ mất.
Ba giờ đêm, báo thức đè dưới gối của Liễu Sùng đúng giờ rung lên, anh vội vàng móc điện thoại ra tắt báo thức, thức dậy rón rén đóng cửa phòng đi rửa mặt, sau đó lấy tiền và điện thoại theo đi ra ngoài.
Xe cộ trên đường rất ít, chợt có một chiếc xe lái cực nhanh qua nhưng không có cảm giác náo nhiệt, ngược lại còn khiến con đường rộng rãi càng thêm quạnh quẽ.
Liễu Sùng đạp xe phóng nhanh về phía trước, chỉ mất hơn bốn mươi phút là đến chợ đầu mối.
Chưa đến bốn giờ, người ở chợ đầu mối cũng không nhiều, đa số là người bán sỉ chứ không phải người nhập hàng.
Mấy phút ngắn ngủi Liễu Sùng đã thấy không ít người chở hàng vào chợ bằng xe máy.
Trong ngoài lều đèn sáng rực như ban ngày, hàng hoá cũng bày hết ra, không ít ông chủ đang ngồi ăn mì.
Liễu Sùng khóa xe đạp kỹ lại đi vòng vòng, hễ thấy người khác lấy hàng thì tiến tới để nghe người ta mặc cả, hoặc xem người khác chọn hàng, rồi phát hiện hầu như ai cũng đi lấy hàng mang theo bên mình một chiếc đèn pin, việc đầu tiên họ đi tới không phải hỏi giá mà là bật đèn pin để xem hàng trước.
Liễu Sùng hiếu kỳ đi theo tiến lên nhìn, phát hiện hàng hoá được đèn pin chiếu sáng khác với hàng hoá khác có sự khác nhau, hơn nữa còn dễ dàng phát hiện chất lượng hàng hoá.
Vì vậy Liễu Sùng âm thầm ghi nhớ mục đèn pin.
Hơn nữa không chỉ có như vậy, cách thức có nhiều đếm không xuể.
Điều cần chú ý nhất là khi đóng thùng phải kiểm tra chất lượng hàng hóa, phải có nhớ một câu nói—— Rẻ không phải hàng, là hàng thì không rẻ.
Liễu Sùng đi vòng vòng vài lần, phát hiện những thùng cà chua mấy người lấy giá thấp hầu hết đều là hàng xấu.
Lúc không hay thì người trong lều dần dần nhiều lên, lối đi cũng càng ngày càng chật, xung quanh không ít xe ba gác chạy tới lui khắp nơi, có người khuân vác hàng vất vả chủ động đi tìm khách hàng, người gánh hàng bếp than khoai nướng nhiều không xiết.
Liễu Sùng vừa nhìn vừa học, nhân tiện nhìn tốc độ lấy hàng của người khác tính toán thời gian mình cần.
Học hỏi đến sáu giờ thì dùng tốc độ nhanh nhất đạp xe về chợ sáng, nơi này đã đầy ắp người rồi, xem ra phải đi từ lúc năm giờ ba mươi.
Dựa theo thời gian này thì ba giờ rưỡi anh đến chợ đầu mối, chậm nhất sáu giờ chạy tới chợ sáng.
Sau khi đi dạo vài vòng dọc khu chợ sáng anh nhận thấy việc buôn bán ở hai đầu chợ khá hơn, người ở giữa thì ít hơn.
Chắc do đông quá, chợ sáng dài quá nên có vài người không muốn đi vào nên chen chúc chọn mua hàng ở hai đầu.
Liễu Sùng dậy quá sớm có hơi chóng mặt, nhưng mà vẫn ở chợ sáng đến lúc dẹp chợ.
Điều đáng nói là anh đã tìm ra một số mẹo kinh doanh, chẳng hạn như cách giữ chân khách hàng, cách mặc cả với khách hàng thế nào, cách thuyết phục những khách hàng đang do dự mua hàng, còn có hàng nào bán chạy hơn, hàng nào khó bán hơn vân vân...!Còn có phương diện trưng bày hàng hoá như thế nào, bán rau cũng cần phải trang trí.
Thông thường khách mua đồ ăn về phải ra xếp hàng lại, xếp những cái đẹp mắt ra ngoài mặt, thường được gọi là mặt tiền hàng.
Sau khi mua một ít rau trở về nhà, sau khi ăn cháo trứng muối Trình Ương nấu xong Liễu Sùng đã xin Trình Ương một nghìn tệ để mua dụng cụ.
Xe ba gác là thứ không thể thiếu, cũng may là mua đồ cũ dùng rồi cũng không đắt, chỉ hơn ba trăm tệ, cân chỉ hai ba chục tệ, đòn gánh, thúng, túi nilon, đèn pin, túi đeo thắt lưng,...!Chờ mua hết mọi thứ cũng chỉ tốn chừng năm trăm tệ.
Sau khi về nhà, khó khăn buộc thúng bằng dây thường xong thì mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả.
Lúc ăn cơm tối, Trình Ương nhìn gánh thúng trong góc, không hiểu sao có chút hưng phấn lại khẩn trương "Nếu không thì ngày mai em cũng đi hỗ trợ nha."
Liễu Sùng một bên gắp đồ ăn cho Trình Ương một bên liếc nhìn bụng cậu "Em không ngại có thể mang con chúng ta ra ngoài nhìn đời một chút, nhưng mà phải chăm sóc bản thân."
"Mặc đồ rộng một chút hẳn không nhìn ra đâu." Trình Ương nói "Ngày mai anh đến chợ Đông Dương thì phải gọi liền cho em, em đến tìm anh.
Có muốn em làm chút đồ ăn sáng mang tới cho anh không?"
"Nếu tiện thì mang, không thì cũng đừng có cậy mạnh."
"Được."
Ba giờ sáng ngày hôm sau, Liễu Sùng đúng giờ dậy thu dọn đồ đạc, xách thúng lên xe ba gác lái xe đến chợ đầu mối.
Đến chợ đầu mối, suy nghĩ chạy cả xe ba gác khó lấy hàng, Liễu Sùng liền khoá kỹ xe lại, buộc dây thúng vào xe, cầm đèn pin đi tay không vào.
Hôm nay chuẩn bị thấy rau gì anh đã lập kế hoạch xong.
Hôm qua thấy đậu nành với ớt, cà chua, nấm hương bán rất chạy, Liễu Sùng liền định lấy những loại này đi thử trước.
Đi đến lều rau đã xác định, Liễu Sùng tìm được người bán sỉ đậu nành, hai ông chủ đang an ổn ngồi trên ghế nhựa ăn cơm, trong khi mấy nhân công giao hàng ngồi xổm trên xe ăn, một xe chất đậu nành như núi.
Liễu Sùng đường hoàng cầm đèn pin chiếu vào, sau đó lượm một viên đậu nành đã bóc vỏ để trong lòng bàn tay nhìn.
Loại đậu này trồng trong lều lớn vùng khác to hơn, đậu trông giống đậu phộng phồng lên, nhưng nhìn xanh và xanh mềm, giá cả cũng khá thích hợp, một tệ rưỡi một cân.
Liễu Sùng suy nghĩ một chút nhưng quyết định đi một vòng xem thử xem đã.
Nếu không tìm được nhà tốt hơn thì lấy nhà này.
Lang thang một lúc tìm được nhà tốt, lúc hôm qua nhìn người khác lấy hàng Liễu Sùng học được không ít thứ, học theo một người phụ nữ cầm đậu nành ở ba nơi.
Đối phương cầm đậu lên lột ra nhìn, anh cũng bắt chước theo lột ra nhìn kỹ.
Nhìn từng nhà Liễu Sùng sẽ lấy đậu anh đã nhìn trước đó ra so sánh.
Mới đầu còn không nhìn ra mấy đậu này giống khác nhau chỗ nào, nhưng từ từ anh phát hiện nếu xung quanh đậu không có lá là đậu đã già, đậu nành đã tách vỏ mà dính thành một hàng là đậu non.
Mặc dù giá cả nhà này cao hơn ba mươi xu nhưng Liễu Sùng vẫn quyết định chọn nhà này.
Tuy nhiên, đến lúc bốc hàng, anh lại bối rối trước cái túi vải người ta đưa cho mình chất hàng, không ngờ lại dùng đến, anh nghĩ lấy sỉ có túi nilon giống như đi chợ...!Thật ra thì chuyển hàng mấy này đúng là có túi nilon lớn, nhưng mà vận khí anh không tốt, gặp phải nhà này không thích dùng túi nilon.
Một người phụ nữ chuyển hàng thấy anh không biết hỏi đôi ba câu liền tốt bụng tìm cho anh một cái túi.
Nhưng trong lúc cân sáu mươi cân đậu nành chuẩn bị đi thì Liễu Sùng lâm vào thế khó, xách túi đậu đi lấy hàng như vậy không tiện, nhưng mà anh không dám bỏ lại xe, nếu không nhất định sẽ bị người khác tiện tay lấy đi.
Nghĩ một chút vẫn là xách theo.
Mục tiêu tiếp theo của Liễu Sùng ban đầu là lấy cà chua, nhưng anh bắt gặp một đống củ sen trắng nõn chất đống trên mặt đất dưới ánh đèn, hai tệ tám một cân, cái này bán ở chợ nhỏ phải hơn sáu bảy tệ.
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, sau khi so sánh vài cửa hàng, lại nhìn về phía sen béo mập, sau đó đi theo một nhóm phụ nữ giành giật củ sen, nhóm đối phương tay chân lanh lẹ, cộc cộc cộc đập củ sen mấy cái rồi vạch ra, Liễu Sùng học theo đập mấy cái, bị ông chủ bận rộn phát hiện nói vài câu thành thật chút.
Sau đó bắt đầu học hỏi người khác tách ra làm cả người đều dính đầy nước.
Sau khi những người khác cân xong, Liễu Sùng ráp lại mang đến cho ông chủ cân.
Trước khi đi, ông chủ đưa cho anh một gói 'đường trắng', Liễu Sùng hỏi rất lâu mới biết cách sử dụng.
Tay xách đầy túi, Liễu Sùng vốn định đi lấy một ít ớt và cà tím, thì nhìn thấy một nhóm người vây quanh một chiếc xe lớn đếm một bao hoặc vài bao đậu phộng, Liễu Sùng lại dao động.
Suy nghĩ một chút chạy tới lấy đậu phộng, đậu phộng vẫn còn dính đất, hai tệ một cân, lấy nguyên túi mới giao hàng.
Liễu Sùng lúc đầu không muốn, nhưng thấy mọi người giành giật như cướp vàng, liền khẽ cắn răng làm ra cả một cái túi, lúc cân ra nặng hơn bảy mươi cân.
Dùng hết sức dồn hết hàng hóa lên xe ba gác, Liễu Sùng kiểm tra thời gian, năm giờ hai mươi, vì vậy anh không dám chậm trễ thêm nữa, lên xe ba gác lái đến lối ra, đi qua chỗ bán sỉ hành lá tỏi Liễu Sùng lại ma xui quỷ khiến lấy một bó hành lá mười cân tỏi, ném lên xe không ngừng phóng tới chợ sáng.
Buổi sáng sớm không dễ kẹt xe, Liễu Sùng dù gầy nhưng sức bền và sức bùng nổ của người luyện võ rất cao, đạp xe ba gác từ chợ đầu mối đến chợ sáng chỉ mất hơn hai mươi phút.
Chợ sáng đã có một hàng dài người, Liễu Sùng dắt xe ba bánh đến sạp hàng nhỏ gần cuối, vừa phanh gấp để kiểm đếm hàng hóa, lơ đãng nhìn qua người phụ nữ bên cạnh, đúng lúc đụng phải vẻ mặt bực mình trừng mắt nhìn mình.
Liễu Sùng cau mày, trong lòng có chút ngờ vực nhưng không đào sâu.
Thay vào đó anh lấy thúng ra, chia ra đổ đậu phộng và đậu nành vào trong thúng, rồi đặt thúng lên xe.
Củ sen tạm thời bỏ trong túi nilon màu xanh đặt trong góc xe ba gác, sau đó đặt túi đậu nành xuống đất, hành tỏi chất đống ở phía trước, một đống một tệ, bốn tệ rưỡi một cân.
Mọi việc đã xong xuôi, Liễu Sùng đeo chiếc túi thắt lưng qua vai vòng qua eo, sắp xếp tất cả tiền lẻ trên người cho vào túi, lấy túi nilon đã chuẩn bị treo lên xe, ngồi lên xe ba gác chuẩn bị bóc đậu nành thì lại nghe người phụ nữ bên cạnh ê một tiếng, Liễu Sùng theo phản xạ nhìn về phía bà, mặt bà đầy bất mãn nhìn anh "Nhóc con, xe của cậu cao như vậy, còn bày đồ cao như thế, che hết rau của tôi rồi! Sao tôi bán được!"
Liễu Sùng nhìn gian hàng của bà một chút, lại nhìn xe ba gác của mình, quả thật có hơi che, anh liền không nói hai lời đổi vị trí xe ba gác với hành tỏi.
Nhưng đối phương vẫn không hài lòng như cũ, chỉ chỉ đối diện nói "Cậu qua đó đi, bên đó không có người, cậu ở đây cản trở tôi, xe lớn như vậy sao tôi làm ăn được."
Liễu Sùng liếc mắt nhìn vỉa hè, xe ba gác căn bản không thể đi lên, người phụ nữ này mới sáng sớm đã dài dòng với anh vốn đã làm anh bất mãn, làm ăn sáng sớm ghét nhất bị lải nhải "Cảm thấy cháu cản trở cô thì cô qua đó đi, dù sao bên đó cũng không có người."
Bà ngẩn ra, sau đó đen mặt hung ác trợn mắt nhìn anh rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.
Liễu Sùng liếc bà một cái, cũng lời nói nhiều với bà mà đem xe ba gác với hành tỏi đổi lại.
Dù không nhìn cũng biết sắc mặt đối phương khó coi hơn.
———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Từ hôm nay trở đi sẽ để công bực bội mỗi ngày, tui không quá mức lập dị~
Tô: GO GO GO!!.