Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Từ sau xảy ra sự kiện đả trọng thương người kia, không chỉ mỗi ngày đều có người đứng gác trực trên cầu canh phòng nghiêm ngặt không cho gánh hàng rong bán rau, ngay cả toàn bộ khu vực Đông Dương đều rơi vào tình trạng giới nghiêm.
Chợ sáng ở thành phố cũng có người làm nhiệm vụ đứng gác, hẻm nhỏ phố lớn đều có người đi tuần tra.
Vốn cho là mười ngày nửa tháng sẽ hết, ai ngờ đã hai mươi ngày vẫn vậy.
Gần đây bán rau thì không làm được, ba người ở nhà ăn uống hơn hai mươi ngày bằng tiền ban đầu.
Cho là còn có thể trụ một thời gian, ai ngờ giữa chừng xảy ra chút chuyện nhỏ, không chỉ tiêu gần hết tiền hai người tích góp không nói, còn phải vay mượn số tiền mà Hoàng Thừa đã dày công dành dụm, khiến cuộc sống của ba người bỗng chốc trở nên túng quẫn.
May mà ở nhà có cơm và mì, bánh bao cũng đều đầy đủ, chủ nhà chậm chạp không có tìm bọn họ đòi tiền thuê nhà, nếu không gia tài của ba người cộng lại chỉ còn mấy trăm tệ thì không biết chống đỡ kiểu gì nữa.
Thật ra bọn họ cũng có suy xét qua trước mắt tạm thời đi tìm việc làm bán thời gian, chờ kiểm tra không nghiêm ngặt nữa thì quay về buôn bán lại.
Nhưng mà nhịp sống thành phố D cực kỳ bằng phẳng, công việc khó tìm thì thôi, mà bọn họ cũng không cam lòng từ bỏ việc buôn bán tốt như vậy.
Chỉ có thể mong đợi chuyện này mau lắng xuống.
Một ngày đầu tháng bảy giữa trưa, nắng mặt trời vừa phải,Liễu Sùng và Trình Ương chen chúc trong nhà vệ sinh chật chội để tắm rửa cho con trai, thì điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên.
“Liễu Sùng, điện thoại anh kìa!” Hoàng Thừa gào lên trong phòng khách, xong tiếp tục vùi đầu nhào bột.
Liễu Sùng thở dài một tiếng, mơ hồ đoán được ai gọi điện tới.
Điện thoại anh trừ Trình Ương với Hoàng Thừa ra thì chỉ còn lại chủ nhà với viện trưởng Triệu thôi.
Nhưng mà mấy ngày trước anh mới cãi nhau với viện trưởng Triệu xong, hẳn không phải ông ấy gọi đến, vậy thì chỉ còn lại chủ nhà thôi.
Thiếu một tháng tiền nhà đến giờ chủ nhà mới gọi điện thoại đến, cũng coi như là có tâm rồi.
Nhưng bây giờ Liễu Sùng ngay cả tiền nhà cũng không không đóng nổi, liền mặt dày hô: “Đoán là chủ nhà gọi đến đấy, em nhận giúp anh đi, nói là anh đi làm điện thoại không mang theo!”
“Má.” Hoàng Thừa nghe vậy mặt nhăn lại, nhưng vẫn phủi tay đứng dậy nghe điện thoại, còn không quên xỏ xiên nói: “Loại chuyện này bớt kêu em tới xử lý đi, bộ em không cần thể diện hả?!”
Liễu Sùng cười cười, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Nếu không phải vì nhất thời kích động, thì bọn họ cũng không đến mức mỗi ngày ăn bánh bao.
Nhưng dưới tình huống đó, bảo anh chấp nhận toàn bộ sắp xếp của viện trưởng Triệu thì không thể nào, anh thà bị đói chứ không đồng ý vì tiền mà để Trình Ương biến thành đối tượng nghiên cứu.
Anh vốn không muốn mang Trình Ương đi làm kiểm tra định kỳ, nhưng còn thiếu tiền thuốc thang với ngại vì nợ ân tình, nên khi nhận được điện thoại của viện trưởng Triệu bảo anh dẫn Trình Ương đến làm kiểm tra thì anh cũng đồng ý.
Sau khi kiểm tra xong, Liễu Sùng uyển chuyển báo cho viện trưởng Triệu là Trình Ương đã hoàn toàn khỏe mạnh, chắc không cần phải đi khám nữa.
Viện trưởng Triệu trầm tư một lúc lâu, bỗng bày tỏ muốn rút máu Trình Ương làm kiểm tra lại.
Liễu Sùng mặc dù không tình nguyện, nhưng vì suy nghĩ muốn trả nợ ân tình nên dẫn Trình Ương đi rút máu.
Y tá rút một lần bốn ống máu của Trình Ương, rút không ngừng làm Liễu Sùng xót không thôi.
Rút máu xong y tá còn bảo Trình Ương làm những kiểm tra khác, gì mà CT, siêu âm B, X Quang vân vân.
Tất cả đều là hạng mục có thể nội soi quan sát cơ thể người.
Liễu Sùng lập tức không vui, mặc dù những thứ kiểm tra này không cần trả phí, nhưng anh không muốn Trình Ương của anh bị dày vò như vậy.
Anh dứt khoát không làm kiểm tra nào hết, trong cơn nóng giận đi xuống phòng thu lệ phí in ra tất cả giấy tờ viện phí của cậu, tổng chi phí giai đoạn trước là hơn hai mươi ngàn, rõ ràng vượt quá dự tính của anh.
Liễu Sùng hơi cắn răng, nhưng vẫn quay về nhà lấy hết tiền tích góp ra, không đủ còn ‘đánh cướp’ tiền của Hoàng Thừa đến bệnh viện thanh toán toàn bộ tiền viện phí.
Sau khi gặp viện trưởng, đầu tiên là đưa tờ đơn cho ông cảm ơn một hồi, lúc này mới nói rõ là sau này sẽ không tới kiểm tra nữa.
Viện trưởng Triệu chỉ hơi tiếc nuối gật đầu một cái.
Không nợ nần người khác khiến cả người nhẹ hẳn ra, cơ mà những ngày sau có hơi chật vật một chút.
Mỗi ngày bánh bao, cháo thêm dưa cải chua, cuộc sống của ba người trong nháy mắt rơi xuống mấy bậc.
Đang lúc phiền muộn, Hoàng Thừa đột nhiên đi tới, hai ngón tay dính đầy bột đưa điện thoại cho Liễu Sùng, không kiên nhẫn nói: “Không phải chủ nhà, tìm anh đó.”
Liễu Sùng ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, hiển thị người liên lạc Trương Hạo.
Trương Hạo là ai nhờ? Liễu Sùng cau mày suy tư, nghe có hơi quen nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này.
Đang muốn hỏi hai người Trương Hạo là ai thì đột nhiên anh nhớ ra, liền cầm điện thoại lên nghe, lễ phép alo đáp lại.
“Alo, có phải Liễu Sùng không, tôi là Trương Hạo đây, ha ha, hôm nay mấy cậu có rảnh không, tôi muốn mời mấy cậu ăn một bữa.” Âm thanh đầu bên kia điện thoại hết sức khí phách, cực kỳ xứng đôi với cân nặng thân hình của hắn vậy.
Liễu Sùng liếc mắt nhìn Trình Ương đang bọc khăn tắm cho Màn Thầu, biết người ta muốn cảm ơn anh nên mời cơm bọn họ.
Liễu Sùng không thích xã giao nên muốn từ chối, nhưng lại nghĩ cơm tối lại là bánh bao với cải chua thì lại không nỡ, liền ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Khách sạn Áo Lâm.
Liễu Sùng một tay ôm Màn Thầu nhìn thấy những mới lạ đang hưng phấn không ngừng a a, dẫn Trình Ương cùng với Hoàng Thừa vào khách sạn.
Đại sảnh tinh xảo xa hoa ngay lập tức làm Hoàng Thừa với Trình Ương hoảng hồn, Trình Ương không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh không có đi nhầm chỗ đó chứ, xác định là khách sạn Áo Lâm à? Người họ Trương kia nói chắc là cái quán ăn nhỏ nào đó rồi.”
“Trong tin nhắn đúng là địa chỉ này, hẳn không sai.” Liễu Sùng nhìn về phía Trình Ương trấn an cười cười, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi hồi hộp.
Tên kia mặc dù mặt đầy phúc hậu, nhưng nhìn qua không giống tên nhà giàu mới nổi chút nào.
Không phải anh trông mặt mà bắt hình dong, nhìn người nọ kiểu gì cũng không giống người hay ra vào khách sạn cao cấp.
Nhưng địa chỉ đùng là chỗ này, có lẽ không trùng hợp đến như vậy.
Ôm thái độ bán tín bán nghi, bọn họ đi tới quầy tiếp tân báo số phòng, ai ngờ thật sự có vị Trương tiên sinh đặt phòng riêng đang đợi bọn họ, cái này khá ngoài ý muốn.
Nhân viên dẫn bọn họ lên phòng riêng lầu hai, cửa không khóa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện mơ hồ.
Liễu Sùng đầu tiên là gõ cửa một cái, lúc này mới cùng hai người đi vào.
Có hai người đàn ông ngồi bên chiếc bàn trong phòng riêng, một người trong số đó là Trương Hạo.
Cuộc trò chuyện của hai người vì sự xuất hiện của bọn Liễu Sùng mà tạm ngừng, Trương Hạo ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Sùng lập tức đứng dậy nghênh đón: “Mấy cậu tới rồi, mau ngồi đi mau ngồi đi, con trai của cậu à, đáng yêu thật, tới tới tới, chú cho con quà ra mắt nè.”
Trương Hạo vừa nói vừa móc môt bao lì xì từ trong túi quần tây nhét vào trong lòng Màn Thầu.
Màn Thầu a một tiếng, tò mò ôm lấy bao lì xì màu sắc sáng tươi đầy sức hấp dẫn.
Tổ hợp ba người Liễu Sùng có hơi bất ngờ, bị hành động đột ngột của đối phương làm không kịp trở tay.
Sau khi phản ứng lại, chuẩn bị rút bao lì xì trả lại, thì Trương Hạo nghiêm túc đè tay Liễu Sùng lại, nói: “Nhận đi nhận đi, đây là lễ ra mắt của tôi dành cho bé, cũng không phải cho mấy cậu, có đúng không bé con ơi.”
Màn Thầu nhìn bao lì xì ngáp một cái, nước miếng không kiềm chế được suýt nữa chảy xuống.
Dáng vẻ ngốc ngốc mơ màng kia nhất thời chọc Trương Hạo cười to haha, lại lần nữa nhét bao lì xì vào ngực Màn Thầu.
Liễu Sùng cười một tiếng, cũng không từ chối nữa, đối phương có thể mời bọn họ vào khách sạn này, hơn nữa còn vô cùng có lòng chuẩn bị bao lì xì cho Màn Thầu, có thể nhìn ra đối phương thật lòng muốn cảm ơn bọn họ.
Trình Ương lấy khăn tay ra lau nước miếng cho Màn Thầu, nhận lấy con trai từ trong lòng Liễu Sùng, đúng mực nói cảm ơn với Trương Hạo.
Trương Hạo xua tay, bảo bọn họ không nên khách sáo như vậy, vội vàng gọi bọn họ vào ngồi.
Bọn họ rối rít ngồi xuống, người đàn ông nói chuyện với Trương Hạo đứng dậy rời đi, Trương Hạo gọi nhân viên tới bắt đầu gọi thức ăn, suốt khoảng thời gian không ngừng hỏi khẩu vị của bọn họ, vô cùng khách khí.
Chờ nhân viên rời đi, Trương Hạo lại châm trà cho bọn họ, sau đó hết sức trịnh trọng nâng chung trà lên đối mặt với Liễu Sùng.
Liễu Sùng thấy vậy cũng nâng chung trà lên đứng dậy nhìn về phía hắn, chỉ nghe Trương Hạo nói: “Liễu huynh đệ, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, vậy tôi liền mặt dày gọi cậu một tiếng Liễu lão đệ, lấy trà thay rượu, thay anh tôi cảm ơn cậu.
Nếu không nhờ cậu, cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Tôi đây ăn nói vụng về, cũng không biết nói lời gì hay, ơn lớn không lời cảm ơn nào diễn tả được.”
Nói xong ngửa cổ uống một hơi nước trà.
Liễu Sùng nhân lúc đối phương đang uống nước hai mắt nhìn nhau với Trình Ương, cả hai đều bị thái độ nghiêm túc của Trương Hạo làm hơi dở khóc dở cười nhưng cũng không biểu hiện ra.
Lúc đó có duyên gặp một lần, còn tưởng đối phương là một ông lớn nóng tính ngang ngược, ai nào ngờ lại là người vô cùng có gia giáo ‘Không cần khách sáo, hắn là bạn tôi, cậu cũng vậy.’
“ Tóm lại tôi vẫn phải cảm ơn cậu.” Trương Hạo nói: “Sau này cậu chính là đại ân nhân của nhà họ Trương chúng tôi.”
Liễu Sùng: “….”
Dịch vụ của khách sạn rất tốt, thức ăn nhanh chóng được phục vụ, Trương Hạo niềm nở quan tâm họ dùng bữa, đồng thời hỏi họ có uống không, biết được mấy người bọn họ không uống liền yêu cầu phục vụ đổi rượu thành nước trái cây.
Trương Hạo nhiệt tình gom thức ăn lại một chỗ, xoay xoay bàn xoay chuyển thức ăn đến trước mặt bọn họ xong liền xoa tay ngồi xuống: “Thương thế của mấy cậu cũng ổn chứ, lần trước đi vội quá không chú ý đến mấy cậu, thật sự rất xin lỗi.”
Trình Ương nhìn về phía Liễu Sùng, Liễu Sùng nói: “Không sao, đều là vết thương nhỏ thôi, anh của anh thế nào rồi.”
“Cảm ơn mấy cậu nhớ mong, hai ngày trước anh ấy mới được chuyển ra phòng chăm sóc đặc biệt, một thời gian nữa là có thể về nhà tịnh dưỡng.” Trương Hạo trong lòng vừa sợ hãi vừa nói: “Nếu không có mấy cậu giúp đỡ, anh tôi không biết ăn thiệt bao nhiêu nữa, thật sự rất cảm ơn mấy cậu.”
“….” Liễu Sùng lần đầu thấy người khách khí đến vậy, nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào, anh liền đổi chủ đề: “Đám người kia xử lý thế nào rồi ạ?”
“Bồi thường một ít tiền rồi ngồi tù thôi.” Trương Hạo nói: “Tôi nói chứ do dân địa phương chúng ta không đủ đoàn kết, nếu không sao đám người này dám lộng hành đến vậy.
Ngay cả quản lý đô thị cũng không dám quản, cậu nói ngu gì bọn họ không điên cuồng ngang ngược chứ.”
Liễu Sùng gật đầu đồng ý không nói gì, một bên gắp thức ăn cho Trình Ương, một bên tự hỏi chính xác người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào.
Có thể vào khách sạn này chắc hẳn có chút tiền của, bây giờ lại còn có quan hệ, quả thật không đơn giản.
Cơ mà một nhân vật như vậy sao lại để mặc anh trai hắn đi bày sạp bán trái cây chứ.
Liễu Sùng đối với việc này hơi khó hiểu.
Trương Hạo tất nhiên không biết suy nghĩ của Liễu Sùng, hắn tự nói chuyện một mình xong đột nhiên đổi chủ đề: “Liễu lão đệ, tôi biết chuyện của anh tôi khiến mấy cậu thêm không ít phiền phức.
Hôm nay không chỉ là thay anh tôi nói cảm ơn với cậu, mà còn muốn tìm một người đáng tin cậy cùng nhau làm kinh doanh bán sỉ rau cải.
Anh tôi luôn nói con người cậu không tệ, còn có đầu óc kinh doanh, không biết cậu có cảm thấy hứng thú không?”
Tiền bán chút rau cải sao có thể so với bán sỉ rau chứ, Liễu Sùng nào biết được đột nhiên đối phương ụp một cái nhân bánh hấp dẫn như vậy lên đầu mình.
Trong lòng vô cùng kích động nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Bán sỉ rau cải? Bán sỉ ở đâu ạ, trong nhà kính sao.”
“Trước mắt là tôi mua đi bán lại trong nhà kính.” Trương Hạo nói: “Sau này chắc phải tự mình thuê xe kéo hàng, cậu xem thử có hứng thú không.”
Liễu Sùng vô cùng hứng thú, nhưng mà bản thân nghèo rớt mồng tơi, lấy cái gì mà hùn vốn, anh liền hết sức uyển chuyển bày tỏ tình hình kinh tế của mình gần đây khá eo hẹp, ai ngờ Trương Hạo sảng khoái nói: “Hai người chúng ta là ai với ai chứ, không cần phân biệt rõ ràng như vậy đâu.
Cậu chỉ cần tới là được rồi, Hoàng huynh đệ Trình huynh đệ cũng tới luôn.
Cứ quyết định như vậy đi!”
Ba người ngầm hiểu ngượng ngùng cười cười, sau đó biết điều mà đồng ý..