Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi


Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Đậu tằm bước vào thời kỳ gieo trồng vào tháng 11 hàng năm, mà trong khoảng thời gian này đậu tằm đã được bày bán nhiều trên địa bàn thành phố.

Tuy là loại nông sản trái vụ nhưng nó vẫn là một trong những loại rau được ưa chuộng nhất trong mùa đông.

Kho nhà kính đậu tằm sẽ được cung cấp liên tục cho đến khoảng tháng hai thì mới dần hết hàng, cho nên thường xảy ra tình trạng tháng ba đậu tằm địa phương vừa mới hái sẽ lên thị trường.

Phần lớn mọi người cũng đã trong tình trạng ăn ngán rồi, đây cũng chính là lý do tại sao rất nhiều nhà nông không muốn đi hái đậu tằm.
Không ai nỡ bán hoa màu cực khổ trồng trọt cả một quý* cả, bọn họ tình nguyện để đậu tằm trong đất từ từ già đi, rồi thu đậu già về làm những món ăn khác.
Một quý ba tháng.
Đậu tằm địa phương đang trong thời kỳ thu hoạch, Phó Nhị Hữu cố ý gọi điện hỏi họ muốn bao nhiêu.

Cân nhắc đến việc đậu tằm đã qua thời rồi, Trình Ương không vội hỏi mà trước tiên bảo ông quay gửi một vài video nhỏ về những cánh đồng đậu tằm, đăng lên vòng bạn bè của mình xem phản ứng như thế nào.

Dù cho là hàng địa phương, nhưng thị trường đã bị nhà kính đậu tằm ảnh hưởng lâu như vậy rồi, có là hàng địa phương cũng có thể không được ưa chuộng.
Phó Nhị Hữu ngược lại rất chăm chỉ, không chỉ quay mấy video về đậu tằm ra quả và mầm non hành lá cho cậu, mà còn gửi cho cậu vài bức ảnh thức ăn nấu với đậu nành lông* hoặc đậu tằm non.

Đậu nành lông là loại đậu có vị ngọt thanh và có mùi cỏ thoang thoảng khi ăn.

Đây thực chất là mầm đậu nành chưa hoàn toàn trưởng thành.

Bạn có thể luộc, hấp đậu nành lông để ăn hoặc ăn chúng cùng với salad và súp.
Trình Ương đăng những bức ảnh, video này kèm lời lên vòng bạn bè, Hoàng Thừa lập tức chuyển tiếp lại.

Hai người còn chưa kịp lo lắng có người mua không, thì đã nghênh đón hỏi han của một đám khách hàng cùng với nhân viên bổ sung nguyên liệu cửa hàng.

Trong đó không ít người hỏi về đậu tằm non, vì bây giờ số lượng đậu tằm non khan hiếm nên giá bán tự nhiên sẽ cao hơn, cơ hồ là gấp ba lần đậu tằm, nhưng vẫn có rất nhiều người đồng ý mua.
Ngày hôm sau, hai tài khoản Wechat, ba loại nông sản theo mùa đã thu được khoảng hơn bốn trăm cân yêu cầu.

Trình Ương vui vẻ thông báo cho Phó Nhị Hữu thu hoạch, trong đó còn có hai mươi cân đậu tằm non.
Hoàng Thừa dùng quyển sổ ghi lại các yêu cầu, một bên kích động nói: “Bên em đã có hơn hai mươi người hỏi có thể giao hàng tận nhà không á anh, họ nói nếu có thể giao tận nhà thì họ đặt thêm một chút.

Anh Trình, em phải trả lời sao đây.”
Trình Ương cũng bận không rời tay được, lượng yêu cầu của khách hàng bên anh gần như gấp ba lần Hoàng Thừa.

Cũng may có Liễu Sùng ở bên cạnh hỗ trợ, nếu không cũng không biết bận thành cái dạng gì.
Động tác trong tay cậu khựng lại, đối mắt với Liễu Sùng xong thì nói: “Hỏi xem một chút là bao nhiêu, nếu nhiều có thể giao, ngày mai chạy chợ sáng xong thì quay về giao hàng.”
Hoàng Thừa nghe vậy thì mím môi, chần chừ nhìn Trình Ương một cái, cũng không nói gì bắt đầu trả lời từng khách hàng.

Nhưng cơ hồ đều nhận được một câu trả lời thống nhất, đại đa số đều yêu cầu giao hàng.
Hoàng Thừa vui vẻ bảo: “Anh Trình, mỗi nhà đều là ba cân trở lên, nhiêu đây được chưa.”
“Được được được, nhiêu đó thôi, nhớ hỏi địa chỉ.” Trình Ương thấy thái độ nó tích cực như vậy thì buồn cười: “Ngày mai đi mua thêm một cái xe đạp, chúng ta chia nhau đi giao.

Chờ nhu cầu dịch vụ này lớn hơn thì chúng ta tuyển người, em cố gắng lên.”
Hoàng Thừa không ngừng líu ríu đáp: “Được! Chờ đi, em nhất định sẽ khiến kinh doanh của chúng ta phát triển rực rỡ!”
Không thể kinh nói kinh doanh trên Wechat quả thật rất thuận lợi, hai người còn dành thời gian mỗi ngày chạy kịp chợ sáng.

Số lượng một ngày bán lẻ có thể chừng năm trăm cÂn, trừ đi tiền phân phối và tiền vốn, đánh vào danh tiếng tốt đẹp của nông dân, tiền kiếm được ngược lại nhiều hơn so với bán sỉ của Liễu Sùng.
Liễu Sùng bán sỉ một ngày có thể vào một hai ngàn, nhưng mà so với tiền lời ba người hợp tác làm với nhau lúc đầu, một mình anh mặc dù kiếm được nhiều tiền, mà tiền nhân công cũng tốn kém không ít.

Tổng lại tiền kiếm được dựa vào danh tiếng hàng nông dân địa phương còn nhiều hơn bán sỉ của Liễu Sùng.
Bán lẻ luôn lời cao hơn so với bán sỉ, mỗi đêm hai người kết sổ cũng làm Liễu Sùng ở bên nghe trợn mắt há hốc mồm.
“….” Liễu Sùng nói: “Chẳng phải thiếu một người chuyển phát nhanh sao, anh thuê*.”
Hoàng Thừa nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn Liễu Sùng, Trình Ương cũng hết sức phối hợp đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặt lộ vẻ tìm tòi: Một anh chuyển phát nhanh thì em cũng không cần lắm, vừa vặn thiếu một anh trai nhỏ, anh có muốn gả* hay không?”
聘 (sính) ở đây có 2 nghĩa, thuê hoặc là gả
Liễu Sùng phụt một tiếng suýt bị sặc nước miếng, anh không khỏi tức cười liếc nhìn bộ dạng ông chủ đang tuyển nhân viên bình chân như vại của Trình Ương.

Anh không nhịn được đưa tay nhéo mặt cậu một cái, cũng không quan tâm Hoàng Thừa có ở đó hay không mà mở miệng trêu ghẹo: “Anh trai nhỏ không thoải mái như anh, thiếu chồng không, thuê anh đi.

Chỉ cần 1 xu 8 là có thể dẫn một ông chồng tuyệt thế về nhà rồi.

Anh đây thơ văn như trăng lên hoa nở, võ leo được lên nóc nhà lật ngói, có thể mang đến cho em vô vàn bất ngờ lãng mạn, cũng có thể khiến em cảm thấy đỉnh cao của an toàn là gì.

Sao, rung rinh chưa?”
Trình Ương: “……”
Hoàng Thừa không chút khách sao làm bộ dạng nôn mửa: “Oẹ shit, em mới nghe được cái gì thế này! Đau tai quá đi, mẹ nó văn vở quảng cáo từ nãy tới giờ mà còn chẳng bằng 1 con búp bê bơm hơi hả? 1 xu 8 á, rõ ràng anh lo bị trả hàng đúng không.”
“Ha ha ha ha.” Trình Ương nhất thời không nhịn được bật cười, Màn Thầu nằm ở trước sofa nhìn thấy Trình Ương cười, cũng vui vẻ cười ha ha một tiếng, lộ ra hàm răng nhỏ đáng yêu.
“Cút ra một bên.” Liễu Sùng châm chọc: “Do chú ở bên cạnh phát sáng nên vợ anh mới thẹn thùng không chịu, đi mà tìm Phó Dương của chú đi.”
“….” Hoàng Thừa mặt đầy mơ hồ: “Con mịa nó, đột nhiên nói đến hắn làm gì.”
Liễu Sùng vẻ mặt chú hiểu mà, khinh bỉ: “Chậc chậc, chột dạ?”
Hoàng Thừa càng không hiểu được: “Em chột dạ cái gì!”
“Thật sự không chột dạ? Chẳng lẽ anh hiểu sai?” Liễu Sùng nói: “Chúng ta không cần phải nghĩ đến vấn đề tuyển dụng người chuyển phát nhanh đâu.”
Hoàng Thừa chẹp miệng, nháy mắt biết có ý gì, lửa giận nhất thời biến mất: “….

Tại sao không xem xét.

chẳng lẽ anh muốn để anh Trình mệt mỏi mãi như vậy sao, em cũng nhìn không nổi.”
Liễu Sùng đồng ý gật đầu, tiếp tục khách sáo: “Ồ, nói như thế là em đã tuyển được giao hàng thích hợp rồi à? Không thì bọn anh quyết định trước.”
Lần này Hoàng Thừa học khôn: “Vội cái gì, chờ số lượng nhiều hơn một chút rồi chúng ta nói sau.”
Liễu Sùng từ chối cho ý kiến, gạt đi tâm trạng đùa giỡn của mình, nói với Trình Ương: “Chúng ta gần như có thể mở tiệm rồi.”
“Bây giờ ư? Có phải quá sớm không anh?” Trình Ương thu lại nụ cười, có chút xoắn xuýt bảo: “Hay là chờ thêm nhiều người nữa đi rồi nói.

Hơn nữa mở cửa hàng còn phải đóng tiền thuê nhà, lỡ như chưa chuẩn bị xong, khai trương không làm ăn được thì sao.”
Nhưng Liễu Sùng không xem trọng, chính anh đã từng làm ông chủ, rõ ràng muốn kiếm tiền thì phải chủ động.

Nếu như chỉ quanh quẩn một chỗ thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội khai trương tiên phong: “Lưu lượng người phụ thuộc vào vị trí và cách thức quảng bá.

Thực tế thì chỉ khi cửa hàng mở cửa, người khác mới biết đến cửa hàng rau hữu cơ của chúng ta.

Nếu không dù em có tích lũy được bao nhiêu người trên WeChat, những người khác đã quen mua sắm trên WeChat, sau này có thêm nhiều người đi nữa thì cũng chỉ chọn cách mua qua WeChat thôi.

Thật ra thì anh lại không muốn mở cửa hàng, giao dịch chi phí nhỏ dưới hình thức WeChat sẽ kiếm nhiều tiền hơn, nhưng khó đảm bảo rằng hình thức này sẽ không bị cấm dưới hình thức khác.

Hơn nữa anh muốn mở một chuỗi cửa hàng trong tương lai, ở mỗi một khu vực có một cửa hàng rau hữu cơ, độ bao phủ lớn như vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Trình Ương hơi có vẻ chần chừ, Liễu Sùng nói quả thật rất có lý, vì vậy do dự một chút cuối cùng cũng quyết định: “Em nghe anh.”
“Ừ, chờ bọn anh Trương đến thương lượng một chút đã, nếu khả thi thì chúng ta làm.”
Vì vậy ngày hôm sau khi bọn Trương Uyên Trương Hạo đến, Liễu Sùng liền nói hết đầu đuôi ý định của mình ra.
“Được đó!” Trương Hạo vỗ đùi đồng ý: “Hoàn toàn khả thi, cũng không cần mặt bằng cửa hàng lớn, nhưng mà phải cạnh chợ, độc quyền quá mức thì không thể so sánh với người khác xem rốt cuộc mình tốt hay xấu.”
“Đúng vậy, hơn nữa đồ bán không thể quá đơn độc được.” Trương Uyên nói: “Phải có nhiều yếu tố hơn, có thể làm một số sản phẩm từ các tỉnh khác, miễn là người dân nông thôn quê mình tự trồng làm ra, gì mà củ mài nhân thịt muối, gà vườn bản địa ấy khẳng định rất được săn đón.

Tóm lại của hàng mấy cậu định tập trung những sản phẩm này là được, không lo không có người đến mua.”
Những gì bọn họ nói Liễu Sùng cũng có nghĩ tới, bây giờ lại thêm ý kiến hai người không hẹn mà hợp, suy nghĩ của Liễu Sùng càng thêm kiên định, cũng hạ quyết tâm phải làm: “Được, vậy qua mấy ngày nữa em đi xem mặt bằng, được thì liền triển khai.”
Trương Hạo nói: “Cậu muốn tìm chỗ thế nào, anh tìm bạn bè để ý giúp cho.”
“Ở khu Đông Dương chỉ có một chợ rau, muốn ở gần chợ thì chỉ có thể tìm lân cận đó thôi.”
“Chuyện này giao cho anh, anh cho người đi tìm.”
“Vậy làm phiền anh Trương.”
“Anh em với nhau mà khách sáo thế.

Đúng rồi, nếu cậu muốn hàng địa phương, vậy nhớ chuẩn bị đầy đủ một chút, để dưới quê canh mùa chuẩn bị chút quả mâm xôi ấy, mấy cái rau củ dại như hạt dẻ rừng, hoa kim ngân*, dưa chuột ở đất hoang này về bán chung, đảm bảo bán rất chạy!”

Cây kim ngân hoa là một loài xinh đẹp khi nở hoa có màu trắng sau vài ngày thì hoa chuyển sang màu vàng nhạt với mùi hương thơm bát ngát thích hợp để làm cây cảnh trang trí, đồng thời loài hoa này còn được xem là một trong những thảo dược quý hiếm trong đông y.
Trương Uyên đúng lúc bảo: “Ý tưởng này không tồi.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.”
Chuyện mở cửa hàng chỉ vài ba câu đã được mấy người quyết định.

Trình Ương với Hoàng Thừa nghe mà mơ mơ màng màng, chờ lúc phản ứng lại thì chuyện đã quyết định xong.
Đám người Trương Uyên sau khi rời đi, Trình Ương có chút không thể tin hỏi Liễu Sùng “Chúng ta sắp mở tiệm hả anh?”
“Ừ.”
Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Trình Ương đầu tiên là bối rối một lúc lâu, cùng đối mắt với Hoàng Thừa kinh ngạc trợn tròn mắt, đột nhiên mừng như điên, không nhịn được kích động hỏi: “Vậy chúng ta cần chuẩn bị cái gì? Cần tuyển người hả, cần in ấn tờ rơi quảng cáo không, đúng rồi, bên nhà cung cấp có cần nói thêm về việc đó không….”
Liễu Sùng cười cười nhìn cậu: “Để anh sắp xếp là được rồi, còn việc tuyển người, chúng ta nên hỏi Hoàng Nhi trước rồi.”
Hoàng Thừa cũng kích động không thôi, nhưng cứng rắn giả bộ bình tĩnh nói: “Tuyển người, đúng rồi, bao ăn bao ở không.”
Liễu Sùng cười bảo: “Không bao gồm cái này, cơ mà dù gì sau này em cũng là ông chủ mà, cho phép thêm một chút đó.”
Hoàng Thừa cũng không nghe ra cái gì lạ, ngược lại xoa tay nhao nhao muốn thử: “Được nha, vậy lúc nào chúng ta bắt đầu tuyển người vậy anh!”
“Em chọn được người thì tuyển đi, mang đến sớm đến làm quen địa hình, sau này giao hàng mới không bị lạc đường.”
Hoàng Thừa gật đầu tán thành, hết sức phấn khởi đồng ý.
Cửa tiệm có Trương Hạo hỗ trợ đi tìm, mấy người còn lại gần đây trừ thương lượng cấu trúc bày trí tổng thể của cửa hàng ra, còn lại vẫn làm ăn như cũ từng bước sống qua ngày.

Lúc này đột nhiên ý thức được, nếu muốn mở cửa tiệm thì phải ký kết hợp đồng cố định với bên cung cấp, tránh để nửa đường làm ăn xảy ra tranh chấp.

Vì vậy bọn họ trò chuyện đại khái với đoàn người qua điện thoại, sau khi được mọi người đồng ý thì làm hơn hai mươi bản hợp đồng, đến chủ nhật thì liền xuống thôn quê ký kết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui