Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Liễu Sùng vừa đi là đi hơn mười ngày.
Mấy ngày đầu mới đi Trình Ương không liên lạc được với anh, gọi điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy, gửi điện thoại cũng không trả lời, làm mấy người buồn bực sứt đầu mẻ trán, vốn không để trong lòng lại bị anh như thế làm cho lo lắng không thôi.
Lúc đang muốn gọi điện thoại báo cảnh sát thì tin nhắn gửi mấy ngày trước không ai trả lời thì cuối cùng cũng được đáp lại.
Nhưng lại là nhắn tin nhắn nhủ bọn họ đừng lo lắng, không cần gọi điện thoại, chứ không nói là anh đi đâu, làm cái gì, đi bao lâu, lúc nào quay về.
Trình Ương hỏi một lần, nhưng Liễu Sùng lại trả lời qua loa lấy lệ.
Thấy anh tránh không nói, Trình Ương dứt khoát không hỏi.
Cậu biết Liễu Sùng muốn đi giải quyết cái tai họa ngầm Vương Nhiên, nhưng không biết anh sẽ làm như nào.
Nhưng nếu Liễu Sùng không chủ động nói tới thì nhất định là có đạo lý của anh, Trình Ương chỉ cần biết anh bình an vô sự là được.
Hai người mỗi ngày đều lâu lâu gửi tin nhắn, có lúc Trình Ương gửi tin nhắn cả ngày trời không thấy trả lời, ngày hôm sau tỉnh lại thì thấy Liễu Sùng trả lời một tin nhắn ngắn, thời gian luôn là nửa đêm ba bốn giờ sáng.
Nội dung tin nhắn ngoài từ hỏi han người nhà sao, còn sẽ thổ lộ anh rất nhớ Trình Ương với con.
Có lúc Trình Ương xem tin nhắn, cộng thêm Màn Thầu ở bên đòi cha, cậu sẽ lóe lên suy nghĩ muốn đi tìm anh.
Nhưng kích động chỉ luôn thoáng qua, chuyện gì Liễu Sùng cũng không nói cho cậu biết, là muốn cậu không dính vào, vậy thì không cần phải làm anh thêm rối.
Trình Ương tin tưởng Liễu Sùng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tự hại mình hại người, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Nhưng mà lần này, chờ có hơi lâu….
Thành phố A.
Liễu Sùng cất điện thoại, ra khỏi nhà vệ sinh, xuyên qua hành lang xa hoa sang trọng về đại sảnh, ngồi lại vào vị trí của mình.
Trong sảnh có không ít người lớn tuổi có tinh thần ăn mặc chỉnh tề, bọn họ đang chụm đầu nhỏ giọng bàn luận cái gì đó.
Vị trí bên trái của Liễu Sùng vẫn còn trống, anh liếc nhìn một vòng rồi bưng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm, cầm ly trà ngồi tại chỗ nghe bọn họ thảo luận.
Không lâu sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cộc cộc, đoàn người nháy mắt yên tĩnh lại, rối rít ngồi thẳng lưng lên.
Ngay cả Liễu Sùng cũng ngồi thẳng lại, nhìn về phía lối vào.
Một người đàn ông trạc tuổi năm mươi dẫn vài người đàn ông cao lớn mặc âu phục vào đại sảnh, trên má trái có một vết sẹo gớm ghiếc dài lông mày đến lỗ tai, khiến diện mạo cả người bị kéo xuống mấy bậc.
Hắn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Liễu Sùng, mấy người đàn ông phía sau thì đứng sau lưng hắn, hai tay rũ trước bụng, hai chân hơi dạng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm toàn bộ đại sảnh, tựa hồ đã nắm toàn bộ cục diện như trong bàn tay.
Liễu Sùng khẽ gật đầu với hắn: “Chú Sâm.”
Người bị kêu chú Sâm nghiêng đầu quan sát Liễu Sùng mấy giây, sắc mặt nghiêm túc kia dần trở nên hoà ái, khuỷu tay hắn chống ở trên bàn nghiêng người tới phía Liễu Sùng như để xác nhận lại, một lát sau vui vẻ hô: “Con là Liễu Sùng đi! Lâu rồi ta không gặp con, đều đã trưởng thành rồi.
Thật xin lỗi con, con tới lâu như vậy mà không có thời gian đến ôn chuyện cùng con, ta cứ bận rộn mãi.
Con thế nào rồi, ở có quen không, nếu có chỗ nào không thích thì có nói với cô Dương của con, để bà ấy sắp xếp cho con.”
Liễu Sùng cười một tiếng, trong lòng biết đối phương không phải là bận không gặp anh, mà là mượn cơ hội để dò xét anh.
Bởi vì đã trải qua sự phản bội không thể nào tha thứ được, cho nên người này rất đa nghi.
Kiếp trước Liễu Sùng đã tiếp xúc qua với hắn, rất hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng chỉ có thể thuận theo: “Cứ như nhà của mình vậy, ở rất tốt, nơi này vẫn như lúc mẹ con dẫn tới khi còn bé vậy, không thay đổi một chút.
Hiếm khi mà con thấy giữ được tốt như vậy, chú Sâm hẳn bỏ không ít tâm tư đi.”
Chú Sâm cười, nhưng trong mắt toàn là buồn bã.
Hắn nhìn về bức tranh sơn dầu to treo ở ngay phía trước, cứ như cảm thán nói: “Đúng vậy, đã qua nhiều nhiều năm như vậy, đã sớm là cảnh còn người mất.
Nhớ lúc mẹ con dẫn con đến, con còn nhỏ như vậy nè.
Ta ở bên trong lâu như thế, lúc đến khi mẹ con mất, cũng chẳng biết con đi đâu.
Liễu Hoa Cường cưới con đàn bà kia, thế đạo này cũng không phải thế đạo ta quen thuộc ban đầu.”
Liễu Sùng cũng không nói, nhưng đồng ý gật đầu một cái.
Chú Sâm, Chu Sâm, mười lăm năm trước là ông trùm hắc đạo quyền lực nhất thành phố A, đồng thời cũng là người theo đuổi mẹ Liễu Sùng.
Cho dù bà gả cho người khác thì cũng luôn yên lặng bảo vệ hai mẹ con, có thể nói những ngày có hắn là cuộc sống Liễu Sùng với mẹ anh là thoải mái nhất.
Nhưng bởi vì năm đó có nội gián, lúc tiến hành một giao dịch thì Chu Sâm bị bắt bỏ tù, đi một lần là hơn mười năm.
Lúc hắn mới từ trong kia đi ra không bao lâu thì Liễu Sùng đúng lúc tìm tới, cho nên bị quan sát dò xét một hồi lâu.
Nhưng mà những thứ này đều trong dự liệu, thời điểm này chính là thời điểm mà Liễu Sùng chờ đợi.
Trong đại sảnh yên lặng một lúc lâu, cho đến khi Chu Sâm hồi thần từ trong ký ức, mọi người mới bắt đầu vào câu chuyện.
Bọn họ đều là nòng cốt cũ của băng đảng, đã nhiều năm như vậy mà đám người này vẫn luôn vì chuyện của Chu Sâm mà bôn ba khắp nơi.
Đúng như Liễu Sùng đoán, nội dung bọn họ thảo luận là chuyện nội gián, mới ra tù, dĩ nhiên là muốn bắt được nội gián năm xưa, phải tính toán một chút nợ cũ.
Nhưng cả đám nói tới nói lui, đoán ngược đoán xui, nhân vật khả khi cũng có mấy người, nhưng bọn họ lại không có chút động cơ nào, lại thêm có mấy người làm chuyện xấu quá nhiều đã bị kết án.
Lúc đầu ông cũng hoài nghi vài người có danh tiếng lớn nhưng lại rời bỏ bang, nhưng muốn động đến những người như vậy thì phải có đủ chứng cứ và thế lực để chống lại chúng.
Chu Sâm đã ngồi tù lâu như vậy rồi, cơ cấu của một băng đảng lớn không tới nỗi trống rỗng nhưng cũng không còn bao nhiêu thực lực.
Cho nên việc này bất lực, không có bước đột phá.
Liễu Sùng an tĩnh nghe một hồi, đột nhiên nói: “Nội gián là Liễu Hoa Cường.”
Trong đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại, rối rít nhìn về phía anh, ngay cả Chu Sâm cũng nhìn theo.
Một lát sau lạnh giọng hỏi: “Chứng cứ đâu.”
Liễu Sùng ngạo nghễ cười: “Tất nhiên là có chứng cứ rồi, mũi công an bây giờ thính tới đâu chú biết không, ông ta chính là một trong những thành viên đã tham gia vào vụ bắt chú hồi đó.
Liễu Hoa Cường quen biết Triệu An từ hồi nhỏ, hơn nữa Liễu Hoa Cường lúc trẻ còn từng thi vào trường cảnh sát.
Cha mẹ ông ta, cũng là ông nội bà nội con đều xuất thân công chức, một người có chính nghĩa tiêu biểu đột nhiên bị chị đại băng đảng nhìn trúng, có cơ hội rất lớn để thâm nhập vào sâu trong nội bộ.
Chú Sâm, chú cảm thấy ông ta sẽ lựa chọn như thế nào.”
Một trận im lặng chết chóc.
Hồi lâu sau Chu Sâm cau mày, trầm giọng nói: “Không thể là hắn.
Nếu là hắn thì không thể đợi lâu như vậy.
Hắn có quá nhiều cơ hội tống ta vào tù.
Không thể nào là hắn được, Tiểu Sùng, con đừng lừa chúng ta.”
Liễu Sùng nói: “Ông ta có cơ hội, nhưng cũng phải là vắt sạch mẹ con cùng với tài sản của bà ấy thì mới có thể đi đối phó với chú được.
Chú Sâm, chú không tin thì có thể phái người về quê chú Tường tìm hiểu một chút, ở chỗ chú ấy cất đầy đủ bằng chứng.
Suốt bao năm qua, chú ấy luôn chịu nhẫn nhục ở lại bên cạnh Liễu Hoa Cường là vì mẹ con.” Liễu Sùng vừa nói thì đột nhiên vô cùng áy náy.
Lúc anh đi lại quên nói với ông lão vì chăm sóc anh mà ở lại Liễu gia.
“Chú Tường….” Chu Sâm nhíu mày, hơi nghiêng đầu, vệ sĩ đứng yên lặng ở phía sau lập tức tiến tới nghe phân phó.
Rất nhanh, vệ sĩ nhận lệnh rời đi.
Chu Sâm cười một cười, phân phó với mọi người đôi câu thì giải tán, ngay cả mấy vệ sĩ ở phía sau hắn cũng bị điều đi.
Trong đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai người, hắn với Liễu Sùng.
“Tại sao con lại đột nhiên muốn đối phó với Liễu Hoa Cường.” Chu Sâm nói: “Hắn là cha con.”
“Ông ta đâu có xem con là con trai.” Liễu Sùng lạnh lùng nói: “Càng không xem mẹ con là vợ, từ đầu đến cuối, ông ta chỉ đang lợi dụng mẹ con.
Ban đầu bị mẹ con nhìn trúng không phải còn làm thái độ không thích phản đối kịch liệt sao, thế mà cuối cùng lại dễ dàng đồng ý mẹ con.
Tại sao? Trừ việc giúp Triệu An làm mấy chú rơi đài, dĩ nhiên còn có tài sản và thế lực của mẹ con.
Nhưng một người tài giỏi như hắn sao có thể vừa ý một người phụ nữ vô học, chỉ biết đi theo đám đàn ông nổi loạn trong đao máu.
Chú Sâm, mẹ con là cầm đầu, bà ấy sẽ không đi sớm nếu không nhìn rõ rồi, nhưng con rõ ràng so với bất cứ người nào.
Thứ Liễu Hoa Cường muốn là gia đình vừa có tiền có quyền vừa môn đăng hộ đối, giống như bây giờ vậy.”
“Chỉ như vậy?” Nhưng Chu Sâm khó đối phó, hắn bảo: “Trước khi tìm đến ta, cuộc sống gia đình con đang ổn định như vậy, không phải là rất tốt sao.
Sao lại đột nhiên chạy tới đây giúp ta nhắm vào Liễu Hoa Cường, chú Sâm cũng không tin con là một người có suy nghĩ nông nổi.”
Liễu Sùng hiểu rõ cười: “Con biết không gạt được chú Sâm, nhưng đối phó với Liễu Hoa Cường cũng chỉ là một trong những kế hoạch của con thôi.
Chẳng qua là bên kia đột nhiên xuất hiện chút vấn đề, không có cách nào nên không thể làm gì hơn là mượn chú Sâm chút thế lực của chú, giúp loại bỏ chút chướng ngại mà thôi.”
“Giúp con thì con có thể cho ta cái gì.” Chu Sâm nói: “Không phải là chú Sâm con thích tính toán chi li, ta cũng phải cân nhắc một hai mới được.
Dù sao Liễu Hoa Cường cũng không phải dễ lay chuyển, con cũng biết chú Sâm con mới từ trong kia ra, một con ngựa gầy ốm yếu lẻ loi, không có năng lực gì đi đọ sức với đám bò rừng kia.”
“Chú Sâm, mặc dù chú chỉ là bạn của mẹ con, nhưng còn lo lắng chăm sóc cho mẹ con con còn hơn Liễu Hoa Cường.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà chú vẫn niệm tình cũ mà gặp con, con tất nhiên cũng phải hiếu thuận với chú mới phải đạo.
Chú cháu mình vất vả lắm mới gặp nhau, con tự nhiên sẽ không để chú phải mua bán lỗ vốn.” Liễu Sùng nói: “Con có đầy đủ thủ đoạn để từ từ nuốt chửng lấy toàn bộ thế lực, tài sản của Liễu Hoa Cường.
Những thứ này sau này tất cả đều thuộc về chú.
Như thế nào, chú Sâm có cảm thấy hứng thú không.”
Chu Sính hừ một tiếng, không nhịn được mà quan sát Liễu Sùng, sau vài giây mới nói: “Nếu con có bản lĩnh tự mình giải quyết thì còn tìm ta làm gì? Chẳng lẽ là trở ngại con muốn giải quyết còn khó giải quyết hơn Liễu Hoa Cường? Tiểu Sùng à, con thật xảo quyệt như mẹ con vậy.”
“Đối với con mà nói thì khó giải quyết thật, dù sao con chỉ muốn chăm sóc người nhà con trải qua một cuộc sống tạm bợ mà thôi, cũng không muốn làm bẩn tay mình, dĩ nhiên cũng không muốn làm bẩn tay của chú.
Chẳng qua là muốn cho bọn họ không còn khả năng nhảy nhót nữa thôi.” Liễu Sùng nói: “Thế nào, nhận không chú Sâm.”
“Chướng ngại là?”
“Con trai Vương Trung Dương.”
“A thì ra là hắn hả, vậy thì cũng tiện đường rồi, ta cũng có một món nợ cũ muốn tìm Vương Trung Dương tính đây, đồng ý?”
Liễu Sùng cười đáp: “Đồng ý.”.