Đêm về, nó đặt tay lên trán nghĩ về hành động lúc sáng của Quỳnh Anh. Một lần nữa nó cười khinh trước hành động đó. Thật bỉ ổi! nếu là người khác, khi họ biết nhất định sẽ tức giận. Còn nó? Nó không hề thấy tức giận… mà ngược lại nó thấy thú vị. bất chợt lòng nó dâng lên 1 nỗi nhớ lạ. Nó nhớ mẹ!À…. mai là dỗ mẹ rồi. Thế mà nó quên… nó thật là… Sáng sớm mai nó bật dậy từ sớm, sương vẫn bao phủ lấy không gian. Nó đi bộ từ nhà ra bến xe…. Đag đi, 1 giọng nói ấm áp quen thuộc lại vang lên:
-Ngọc yến!
Quay lại… là Tuấn Phong! Anh cười tươi chạy về phía nó. Nó ngạc nhiên không thốt nên lời… nhưng vẫn bình thản đi tiếp. Nó nghĩ thầm: “Là có duyên sao?”
Thực ra là Tuấn Phong đã điều tra nên biết thôi. Anh chỉ là cố tình đi theo để lấy lòng nó.
… Đến mộ mẹ, nó lại đặt lên đó 1 bó hồng trắng tuyệt đẹp. Đứng bật dậy, nó nghẹn ngào 1 từ thôi: - Mẹ!
Nhưng… lần này giọng nói của nó rất ấm áp, rất thân thương… và rất nghẹn. Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt long lanh rồi bốc hơi như chưa hề tồn tại. Nó bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện đag lại gần. Nắm lấy tay Tuấn Phong nó vội kéo anh.
Ba, Hoàng Ân, Quỳnh Anh và hắn vừa đi vừa trò chuyện.
-Sao lại có bó hoa ở đây? Bó hoa này của ai vậy? – Quỳnh Anh ngạc nhiên.
Ba và Hoàng Ân tự hiểu bó hoa đó là của nó. Cả 2 mừng thầm. Thì ra nó chưa quên mẹ mình. Nhưng 2 người đâu biết, 10 năm qua, không hôm nào hình ảnh mẹ không vây lấy tâm trí nó… làm sao họ hiểu nó nhớ mẹ đến nhường nào?
…
-Về trường nhé? – Tuấn Phong hơi nhưng không nhìn nó.
-Không.
-ơ… thế đi đâu?
-Đi đến cô nhi viện ở ngoại ô.
- Vậy để tớ bảo quản gia mang xe tới.
… 10’ sau:
-Cậu ngủ đi, lát tớ gọi. – Tuấn Phong.
Gật đầu nhẹ, nó khép mi mắt lại. Hình ảnh nhiều đứa trẻ và nó cùng nhau đùa giỡn như 1 cuốn băng tua chậm trong tâm trí nó. Nó nhớ các bé lắm! Vì 10 năm qua, ở cô nhi viện chỉ có các bé mới làm được nó cười. Nó yêu các bé lắm! Những đứa em nhỏ dễ thương, đáng yêu … đưa lại sự ấm áp cho nó. Và rồi hình ảnh mẹ lại hiện lên. Nụ cười đó… thật hạnh phúc … ánh mắt ấy … sao mà ấm áp đến thế? Nó nhớ mẹ! Bất giác nó thốt lên trong vô thức:
-Con … nhớ mẹ!
Giật mình… Tuấn Phong quay qua. Bất chợt lòng anh nhói lên chút gì đó xót xa khi thấy nó mệt mỏi. Vừa lái xe, anh vừa lấy chiếc khăn tay nhẹ nhàng, dịu dàng lau những giọt mồ hôi trên trán nó:
-Ngọc Yến, con khỏe không?
Mẹ với bộ cánh màu trắng, bộ váy màu trắng tinh khiết, mái tóc tím thả tự do, nụ cười tươi, hỏi nó với giọng ngọt ngào:
- Mẹ!
Chạy về phía mẹ, nó ôm lấy mẹ:
-Con nhớ mẹ!
-Xin lỗi con! Mẹ xin lỗi!
-Không! Mẹ không có lỗi! Có trách thì trách bố và anh 2! Họ không thương con nữa.
-Nào, ngoan! Họ làm thế là có lí do… Con không được trách họ… Ngoan. – Mẹ nó mỉm cười hiền hậu, âu yếm vuốt tóc nó.
Ấm quá… Vòng tay mẹ sao ấm quá? Trong khoảnh khắc nó không còn cảm nhận được hơi ấm đó nữa. Vội vã, lo lắng đưa mắt tìm mẹ trong bóng tối, nó thấy mẹ ở trên kia. Mẹ cười thật đẹp – đẹp đến mê hồn và bảo nó:
- Tạm biệt con! Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe chưa? Và … không được trách bố, anh của con. Họ… rất yêu con! Mẹ… cũng yêu con nhiều lắm!
- “tách” – 1 giọt nước trong như pha lê rơi xuống từ khuôn mặt tựa thiên thần của mẹ. mẹ quay lưng và rời xa nó. Nó cứ chạy, chạy thật lâu… nhưng không đuổi kịp mẹ. Nó ngã… chống 2 tay xuống đất… nó khóc không thành tiếng.
- -mẹ… con đau!
Nó thốt lên. 1 giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt nó. Tuấn Phong chợt thấy đau lòng. Anh không hiểu nổi chính mình nữa. Anh tiếp cận nó là vì vẻ đẹp, vì gia thế của nó… vậy mà sao… anh lại… không!không! Anh không cho phép mình yêu nó! Không được! Anh sẽ không yêu nó đâu! Anh đã thề rằng trên đời này anh chỉ yêu tiền thôi. Chỉ có tiền và quyền lực mới là điều anh thích thú. Anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào cả. Có chăng cũng chỉ vì người đó đem lại lợi nhuận cho anh thôi. Anh không hề yêu nó! Không hề! Chắc là anh đang thấy tội nghiệp nó thôi! Chắc là vậy!