Chap 20: Sinh nhật!
-Mẹ ơi, CON NHỚ MẸ!
Như không kiềm chế được, nó ngã xuống, nó khóc thét lên…
Nước mắt cứ chảy… chưa bao h nó thấy mình vô dụng như thế này. Càng nhiều kí ức của mẹ và nó hiện lên thì tim nó lại càng đau…. Hnay nó muốn thả tự do cho cảm xúc của mình… chỉ hnay thôi… coi như là nó dành tặng món quà này cho chính mính…
…. Về tới nhá, nó đi thẳng lên phòng mặc kệ anh và ba đang ngồi ở phòng khách. Lên đến phòng, nó ngâm mình trong bồn nước lạnh. Mới đầu, nó khẽ run lên nhè nhẹ vì chưa thích ứng kịp nhưng sau dó nó lại thấy thoải mái… Bước ra từ phòng tắm, nó mặc chiếc quần đùi bò cùng áo phông màu trắng. Nó đang cầm chiếc khăn bông lau khô mái tóc tím ướt nhẹp.
....9:00.pm
Ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ… Trời đang mưa khá nặng hạt… nhưng vì tòa lâu đài này được xây dựng cách âm nên không nghe thấy.
“Cốc, cốc, cốc” – Thanh âm khô khốc bởi bàn tay ai đó gõ vào chiếc cửa gỗ nằm im lìm vang vọng khắp hành lang. Đợi mãi mà không nhận được sự trả lời, ba nó cất chất giọng khàn khàn:
-Ba vào nhé!
Nói rồi ông mở cửa bước vào. Thấy nó nhìn mình một cách hờ hững, ông đau lòng.
-Hnay là sinh nhật con…. Ta không biết con thích quà gì nhưng vẫn chuẩn bị cho con 1 số thứ, mong con thích. – Ông vừa nói, vừa cười và đưa cho nó tập tài liệu.
Nó nhận lấy.
-Đây là bảng thống kê doanh thu bán hàng của công ty. Nhờ có sản phẩm của con mà lợi nhuận đã tăng lên 1 cách đáng kinh ngạc. HĐQT đã đồng ý dành chiếc ghế TGĐ cho con. Kèm theo đó ta đã làm 5 thẻ tín dụng để con thích gì có thể mua.
Ông nói, trong lòng thầm cảm ơn vì nó không hất phong thư như ông nghĩ.
Chợt ông đứng dậy tiến về phía nó. Ông cúi xuống đeo cho nó sợi dây chuyền. Nó ngồi im bất động. Khá ngạc nhiên nhưng nó không đẩy ông ra.
-Đây là sợi dây mẹ con đã dặn ta trao nó cho con vào ngày con tròn 17 tuổi. Thôi con nghỉ đi nhé! – Ông cười hiền từ xoa đầu nó và bước ra.
Cánh cửa phòng khép lại, nó cầm sợi dây lên nâng niu như báu vật. Đó là 1 sợi dây chuyền hình bông tuyết, ở giữa là viên đá saphire màu tím hình tròn không quá bé. Nó chạm vào viên đá, lỡ xoay viên đá một cái… Hình ảnh 3 chiều về gia đình nó 10 năm về trước hiện lên trên không trung thật kì diệu. Nó dám cá cái này là do ba nó cho người làm. Lúc ấy 4 thành viên trong gia đình đều nở nụ cười thật hạnh phúc…Nó khẽ cười theo.
Không lâu sau đó, lại có tiếng nói vang lên:
-Anh vào nha!
Nó nghe thấy vội xoay viên đá trở về vị trí cũ, hình ảnh 3 chiều biến mất.
Hoàng Ân bước vào phòng nó với chiếc bánh dâu tây socola trên tay. Anh tiến lại và đặt chiếc bánh lên chiếc bàn tròn màu trắng giữa phòng và nhìn nó, chỉ chỉ vào cái ghế đối diện ý bảo nó lại ngồi. Nó làm theo, đứng dậy, tiến lại và ngồi xuống.
Nó quan sát chiếc bánh, chiếc bánh được trang trí vô cùng tỉ mỉ và được gắn 17 chiếc nến.
-Ừm, anh không biết em thích quà gì, anh chỉ nhớ em thích dâu tây và socola nên anh đã cố làm chiếc bánh này, đây là lần đầu anh làm nên không ngon em cũng đừng chê nhé! – Anh cười cười, tay gãi gãi đầu, bộ dạng cực ngố.
Nó bỗng chắp 2 tay lại, mắt cũng nhắm lại. Có vẻ nó đang ước.
-Thổi nến đi! – Khi thấy nó ước xong, anh nói.
-Cùng làm đi! – nó bây giờ mới lên tiếng.
Anh nhìn nó đầy vẻ khó hiểu.
-Chẳng phải hnay cũng là sinh nhật anh sao! – Nó thản nhiên nói.
Ừ nhỉ, hnay đúng là sinh nhật anh. Anh và nó là sinh đôi cơ mà… sao anh lại quên chứ. Thật là! Là do anh quá chú tâm làm bánh tặng nó.. hay là bởi những năm trước sinh nhật anh đều do hắn và QUỳnh Anh gợi nhớ giúp?
Sau khi thổi nến, anh cắt bánh cho nó. Ngồi nhìn nó anh một cách ngon lành anh khẽ cười. Lát sau, anh dọn dẹp và trở về phòng. Bật đèn lên, một hộp quà trên bàn làm việc đập vào mắt anh. Tiến là anh cầm tờ giấy nhắn lên đọc:
“Chúc mừng sinh nhật, con trai của ta!”
Là của ba. Anh thích thú mở hộp quà ra. Bên trong là 1 chiếc đồng hồ. Nhưng nó đặc biệt ở chỗ mặt đồng hồ là 1 cái nắp, mở nắp ra thì sẽ thấy ảnh của gia đình anh 10 năm về trước. Còn có tiếng hát ngọt ngào của mẹ nữa… Có lẽ lúc ấy ba đã ghi lại và lưu giữ đến tận bây giờ.s
Chợt anh nhớ tới điện thoại của mình. Cả ngày nay anh chẳng hề động tới nó. Mở máy ra, có 2 tin nhắn. 1 của hắn với nội dung:
“sinh nhật vui vẻ nhé thằng kia! xD!”
Anh bật cười. ĐÚng là thằng bạn thân của anh mà… chẳng cần quà cáp đắt tiền… chỉ cần một lời chúc chân thành… vậy thôi.
Còn cái tin nhắn kia là của QUỳnh Anh:
“8h tối gặp anh ở chỗ ghế đá của công viên!”
Bây giờ đã là 10h.Anh đọc xong hốt hoảng khoác áo và chạy xuống gara. Vừa phóng xe ra gara, anh giật mình: “trời đag mưa sao?” – Điều này càng khiến anh rối bời. Và thế là trong màn mưa, người ta thấy 1 chiếc xe ô tô màu bạc phóng đi như một con sói.
Đến nơi, thân ảnh người con gái chiếm lấy tâm trí anh đang nằm trên ghế đá. Người cô ướt nhẹp, trắng bệch, môi cô tái nhợt, mắt nhắm nghiền,cả người không ngừng run lên. Anh vội vàng chạy tới, bế cô lên. Như cảm nhận được hơi ấm của anh, cô mở mắt ra, giọng nói yếu ớt:
-Anh tới rồi… sao? Thật may! Chưa đến 12h phải ko? Chúc mừng sinh nhật anh nhé!
-Cô ngốc này, sao không tìm chỗ trú đi? – Anh đau lòng, gần như hét lên.
-tại… tại em sợ khi anh tới, không thấy em sẽ lo. – Cô cười…. nụ cười thật thiếu sức sống nhưng nó vẫn xinh đẹp như hôm nào.
Cô nào biết câu nói của cô như nhát dao đâm vào tim anh thật vô tình. Sự hối hận, dằn vặt và hơn hết là đau đớn đang bủa vây lấy anh. Cảm nhận được người con gái bé nhỏ đang run lên từng đợt, người lạnh buốt, tay níu chặt áo mình… anh lại thêm đau hơn.
-Anh xin lỗi, xin lỗi! Anh sai rồi, sai thật rồi! Anh xin lỗi! – Anh nói đầy bất lực, khó nhọc.
-Không sao, không sao! – Cô lại cười. Cô đang cố ép mình nghĩ rằng anh là vì ko mở máy nên ko thấy tin nhắn mới đến muộn. Cô sẽ thế nào khi biết anh vì chú tâm vào món quà cho nó nên mới không màng đến những cái khác? Chắc cô sẽ giận và đau lòng…. Nhưng đến một ngày nào đó, cô biết được thân phận thực sự và những gì nó chịu đựng có lẽ… cô sẽ mỉm cười và cảm thông cho anh. Chắc chắn là vậy!
Anh siết chặt vòng tay như muốn truyền hơi ấm của mình cho cô. Anh thực sự rối bời. Có phải anh quá vô tâm khi mà dồn hết sự quan tâm của mình cho em gái mà quên đi người con gái anh yêu?Anh tự thề rằng sẽ quan tâm cô thật nhiều… nhiều hơn… ít nhất là từ bây giờ… Và lúc này đây, khuôn mặt anh ướt đẫm… là do mưa… hay là do nước mắt?
….
Thấy anh bế con gái mình, ba mẹ Quỳnh Anh hốt hoảng. Đặt cô nằm xuống giường cũng là lúc bác sĩ tới. Khép cửa phòng để bác sĩ khám cho cô, anh cúi đầu trước ba mẹ cô:
-Cháu xin lỗi 2 bác!
-Quỳnh Anh… nó sao vậy? – Mẹ cô giọng run run.
-Em ấy… em ấy dầm mưa quá lâu nên mới…. – Anh nói đầy vẻ hối lỗi, khuôn mặt không giấu đk sự lo lắng.
-Cảm ơn cháu đã đưa nó về. Con bé này thật là! Không biết nó nghĩ gì mà lại dầm mưa như vậy… có còn là trẻ con nữa đâu… Cảm ơn cháu! – Ba cô giọng đầy khiển trách cô.
Đúng lúc ấy bác sĩ đi ra.
-Con bé/ cô ấy ao rồi bác sĩ?- mẹ cô và anh đồng thanh.
- Tiểu thư là do dầm mưa quá lâu nên sốt nặng, sẽ bị cảm trong vài ngày tới, tôi đã để thuốc trên bàn và đơn thuốc. Cứ theo đó thì sẽ khỏi. Lão gia, phu nhân cùng công tử đừng quá lo lắng. – bác sĩ cười hiền.
-Cảm ơn bác sĩ! – Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm…
-Thôi cháu cũng về đi, đã có ta và mẹ con bé chăm sóc nó, cháu đừng lo! Sau khi bác sĩ về, ba cô nói.
-vậy nhờ cả vào hai bác! Cháu xin phép ạ! – Anh nói có đôi phần miễn cưỡng bởi rất muốn ở lại chăm sóc cô nhưng… dù gì cũng là 1 nam 1 nữ ở chung phòng… nói thế nào cũng nghe không lọt tai bởi cô và anh cũng chỉ là người yêu thôi chứ có phải vợ chồng đâu… Thế là anh bấm bụng ra về trong sự bất an khó chịu.