Chap 22:
Chiều, 2 giờ. Tại biệt thự của QUỳnh Anh:
-Chào cậu Hoàng Ân!- Bác giúp việc thấy Hoàng ÂN bước vào thì vội dừng công việc đang làm chạy ra đón tiếp.
-Chào bác, Quỳnh Anh đâu rồi ạ?
-Tiểu thư đang ở trên phòng thưa cậu!
-Vậy còn 2 bác đâu ạ?
-Ông bà chủ đang đi công tác.
-Thế bác cứ tiếp tục làm việc đi, cháu lên tìm Quỳnh Anh.
…
“Cốc,cốc,cốc”
-Vào đi! – Quỳnh Anh lên tiếng khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đang ngồi tựa vào thành giường, tay cầm quyển tạp chí thời trang.
-Nghe giọng có vẻ em khỏe rồi nhỉ? – Hoàng Ân bước vào. Cũng lâu rồi anh không tới đây. Nhưng có vẻ chẳng khác mấy, nó vẫn y như phòng công chúa vậy… chả bù cho em gái anh….đúng 2 màu trắng đen… Haizz
-Hoàng Ân? – QUỳnh Anh bỏ quyển tạp chí xuống, nhìn anh đầy ngạc nhiên.
-Anh đến rủ em đi chơi nè? – Anh cười, nói một cách dịu dàng.
-A, đi chơi hả? Đợi… đợi em nhé! – Nghe thấy 2 từ đi chơi là cô nhảy phóc xuống giường chạy vào phòng thay đồ. Gì chứ cô suốt ngày phải nằm trên giường chẳng biết làm gì…. Cũng may có anh tới…
-Thấy em sao?
Sau 10’ chọn đồ, cô bước ra liền hỏi anh.
-Ừm, đẹp, mà em mặc gì chả đẹp! – Anh nói, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện.
Hnay cô diện bộ váy màu hồng phấn, đôi giày búp bê màu trắng, tóc cô xõa tự nhiên. Trông cô cứ như công chúa ý.
Cô chưa kịp hỏi sao hnay anh cười nhiều vậy thì đã bị anh kéo đi.
….
“Reng”- tiếng chuông điện thoại nó reo. Nằm trên giường nó với tay lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn của Tuấn Phong.
-Gặp cậu ở công viên!
Quăng điện thoại sang một bên nó suy nghĩ có nên đồng ý đi hay ko. Sau 5’ đắn đo nó quyết định đi.
Xuống giường nó vào phòng tắm để thay đồ. 5’ sau, nó bước ra. Bây giờ nó mặc chiếc áo pull màu đen không họa tiết, chiếc quần jean màu đen, tóc cột đuôi ngựa (tóc giả), đội chiếc mũ phớt đen và đi đôi giày thể thao màu đen nốt(bó tay ==!).
…
Quỳnh Anh đang đứng đợi Hoàng Ân đi đỗ xe thì bắt gặp Tuấn Phong. Cô nàng tiến lại chỗ Tuấn Phong:
-Đợi ai vậy Phong?
-Quỳnh Anh hả ? Tớ đợi Ngọc Yến! – Thấy cô, Phong hơi ngạc nhiên nhưng rồi cười nói. Nụ cười của cậu làm mấy cô gái đang đi suýt té ngã vì không thể không nhìn cậu.
-Cậu đi một mình à? – Tuấn Phong hỏi.
-À không, tớ đi với Hoàng ÂN. Vậy đi chung đi?
-Ok!
-À… mà cậu dạo này có liên lạc với QUỳnh Hương không? – QUỳnh Anh hỏi có phần dè dặt.
-À… ờ… tại bận nên tớ không.- Tuấn Phong bây giờ giật mình…. Từ khi nó xuất hiện anh quên luôn sự có mặt của QUỳnh Hương.
-Nó nhớ cậu lắm đấy! – Cô nói giọng có chút tức giận, gương mặt hơi đanh lại.
“Bận cái gì chứ? SUốt ngày đi với Ngọc Yến rồi quên luôn em gái mình chứ bận nỗi gì? Chết tiệt!”
Cùng lúc, nó và Hoàng Ân từ 2 phía ngược nhau tiến lại chỗ QUỳnh Anh và Tuấn Phong.
-Tuấn Phong, Ngọc Yến!? – Hoàng Ân ngạc nhiên hỏi.
Nó thấy anh mình với QUỳnh Anh thì cũng khá ngạc nhiên nhưng không để lộ như Hoàng ÂN.
-Đi chung đi! – Quỳnh Anh khoác tay Hoàng Ân cười.
-Ừ, đi chung đi! – Tuấn Phong cũng cười đáp.
-Chơi Đu quay đứng đi ! – Hoàng Ân đưa ý kiến.
-Vậy 2 người đợi đây, tớ với Ân đi mua vé nhé!
Sau khi 2 người con trai chạy đi, Quỳnh Anh quay người đối diện với nó:
-Cậu thích Tuấn Phong?
*Lời tác giả: Xin lỗi vì lâu nay không đăng truyện ọi người. Cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình. Hơi ngoài lề chút nhưng nếu ai có nhu cầu mua quần áo online thì ib nick face của mình nhé: s:// .facebook.com/hoaiphuong.nguyen.35380 . Xin chân thành cảm ơn các độc giả đã ủng hộ. Mình hứa không bỏ fic đâu ^.^!