Giá Băng

Chap 26: Tai nạn - Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm!
-Tôi...sẽ... ngồi 1 mình! - Nó nói vởi vẻ cười cợt. Nói xong lập tức gương mặt nó trở về trạng thái băng giá như mọi hôm. Nó đi về phía chiếc bàn nó đã chọn từ lúc nãy và thản nhiên ngồi xuống.
Hai chàng trai nhìn nó, nhìn nhau, rồi không ai bảo ai, cả hai lập tức tiến về phía nó và ngồi xuống cũng thản nhiên không kém nó.
Nó mặc kệ.
-Quý khách dùng gì ạ?- 1 nhân viên bồi bàn nữ tiến lại chỗ bọn nó.
-1 capuchino lạnh, 1 bánh ngọt vị socola. - Nó mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, nói.
- Cho em 1 cà phê ít đá không đường. - Tuấn Phong cười như thường ngày. Và nụ cười ấy làm nữ bồi bàn đơ người, và cô ta ảo tưởng anh ấy thích mình nên mới cười với mình.
- 1 capuchino nóng. - Hắn cũng cười mỉm. Sau một phút hồn về với xác cô bồi bàn mới cười nói:
-Mong quý khách đợi một lát!
-Này cậu nhìn gì vậy? - Phong hỏi nó.
Hắn cũng hướng ánh mắt về phía nó chờ đợi câu trả lời bởi sau một phút nhìn xem nó đang nhìn cái gì thì hắn chỉ thấy ngoài xe cộ tấp nập đi lại thì chỉ có 2 đứa trẻ đang ngồi trên bờ hồ Thiên Nga.
Nó bất giác mỉm cười khi thấy 2 bé gái ấy. Một bé khóc và 1 bé cố dỗ cho bé kia nín khóc. Thật dễ thương. Ước gì... nó cũng có... 1 người bạn thân như vậy. Chỉ cần lắng nghe tâm sự của nó, cho nó mượn vòng tay hay bờ vai để tựa vào lúc mệt mỏi. Vậy là quá đủ!
-Này. - Thấy mãi nó không phản ứng, hắn lay người nó.
Nó bây giờ mới quay lại, nhìn hắn như để hỏi có chuyện gì.
- Cậu nhìn gì vậy? - Phong nhắc lại câu hỏi. Anh tự nghĩ, mình từ khi nào lại không hấp dẫn nó bằng 2 đứa nhóc kia? (==!)
Đúng lúc đó thì có người đưa đồ uống bọn nó gọi ra. Sau khi để lại câu:
-Chúc quý khách ngon miệng!
Chị ta nháy mắt với Phong và hắn trước khi quay đi.
Nó bắt đầu thưởng thức chiếc bánh. Vừa ăn vào có vị hơi đắng nhưng một lúc sau khi nuốt thì dư vị ngọt của miếng bánh còn đọng lại. Ngon thật đấy! Ăn xong chiếc bánh và uống hết ly capuchino. Nó đứng dậy tiến về bàn thanh toán.
-Thanh toán giúp em phần của em, 1 capuchino nóng kèm 1 bánh ngọt vị socola.
-Của bạn hết 100 ngàn.
-Đây ạ! - Nó lấy bóp từ ba lô trả tiền và đi.
Thấy vậy, 2 người kia cũng đi theo nó.... cơ mà đang định bước ra quán thì vị nhân viên thanh toán đã chặn lại và bảo :
-Các anh cần thanh toán trước khi rời khỏi quán.
Hai người nghe xong, không hẹn mà quay lại nhìn nhau cười khổ.
Còn về phía nó thì nó nghĩ như vậy không phải keo kiệt... mà là nếu nó trả tiền cho 2 người kia thì tức là nó quan tâm tới việc của họ. Mà cái điều đó là đặc biệt ít xảy ra trong 10 năm qua nha. (Lí do hay quá @.@)
........
-Nhưng sao hả anh? - Quỳnh Anh nói, giọng run run thể hiện sự lo lắng rõ rệt.
-Anh phải đi du học 5 năm! Vì để mục đích có thể tiếp quản tập đoàn nên sẽ phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở đây.
-Cái... cái ... g-gì? - Quỳnh Anh như không tin vào tai mình. Anh đi du học 5 năm ư? Lại còn cắt đứt liên lạc nữa. Anh đùa sao?
-Anh... Anh... Anh đừng... đừng đ-đùa. - Cô nói đầy nghẹn ngào. Sống mũi cô bắt đầu cay cay, mắt đã nhòe đi từ lúc nào.
-Đừng khóc. Sau 5 năm anh sẽ về mà. - Hoàng Ân ôm lấy Quỳnh ANh
-Nhưng... anh có việc muốn nhờ em.
-Là gì? - Quỳnh Anh nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Hoàng Ân, nước mắt cô rơi ướt cả vai áo anh.
-Trong những ngày anh vắng mặt... hãy...
.....
-Này, đứng lên đi, cậu không sao chứ? - 1 trong 2 bé lúc nãy nó thấy bị ngã giữa đường và bé kia đang dìu bé bị ngã đứng dậy. Nó lại cười... Chả hiểu sao chỉ nhìn thôi nó đã thấy ấm lòng.
"PÍP, PÍP,PÍP"
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải đang phóng tới.
Nó ngây người... hai bé kia... sẽ gặp nguy hiểm mất. Lúc này đầu nó trống rỗng, nó lao ra chắn người trước 2 bé.
"Rầm"
...
-Trong những ngày anh vắng mặt... hãy bảo vệ... Ngọc Yến. Xin em!
Nghe vậy, Quỳnh Anh đẩy Hoàng Ân ra, cô hét lên, nước mắt theo đó mà tuôn rơi không ngừng:
-Anh nhờ em bảo vệ người con gái khác? Sao anh lại nhẫn tâm làm như vậy chứ? Anh nói thích em sao lại quan tâm đến người khác? TẠI SAO CHỨ?
Hoàng Ân nắm chặt 2 tay cô, cười đầy dịu dàng:
-Cô ấy....là ... em song sinh của anh.
Cô định vùng khỏi tay anh... Nhưng... sau khi nghe câu nói ấy... Cô đơ người. Trong tâm trí cô giờ rất rối loạn. Ngọc Yến là em song sinh của Hoàng Ân? Là người em gái anh đã nhiều lần kể với cô? Sao... sao có... thể? Vậy tại sao Ngọc Yến lại tỏ ra không quen biết Hoàng Ân? Tại sao Ngọc Yến không nói ra sự thật này khi bị cô hành hạ? À... phải rồi, dù có nói thì cô cũng đâu có tin... ngược lại, cô càng khinh bỉ vì đứa xấu xí, bẩn thỉu như nó lại đòi trèo cao... Sau những nỗi đau về tình thần... nó chắc chắn không thể không giận anh và ba, như vậy nó tỏ ra không quen Hoàng Ân ở trường cũng là điều dễ hiểu.
-Nhưng... cô ta xấu như vậy... Ít nhất nếu là anh em song sinh dù không đẹp thì cũng phải giống anh chút chứ...- Quỳnh Anh nín khóc, nói ra thắc mắc của bản thân.
-Em đang gián tiếp khen anh đẹp à? - Hoàng Ân cười, lấy tay cốc đầu Quỳnh ANh. Cô nàng biết mình bị hớ thì 2 má đỏ lên.
-Cô ngốc này, em cũng giỏi về make-up mà ko nhận ra sao?
-Make-up? - Quỳnh Anh hỏi lại như không tin vào tai mình. Cô dù là tiểu thư cũng là chuyên viên trang điểm cực giỏi, bởi mẹ cô lúc trước là stylist mà. Vậy sao nó lại có thể ngụy trang hoàn hảo đến nỗi cô không nhận ra? Thật tài giỏi quá đi! Thì ra... tất cả chỉ là cô hiểu lầm!
-Bao h anh đi?
-Ừm... sau vòng thi bóng chuyền. Nhưng, em phải hứa sau khi anh đi, mới được nói ọi người nha.
-Ừ, em biết rồi.
-Thôi, đến giờ về rồi. ĐI thôi! - Hoàng Ân kéo tay Quỳnh ANh đi trước. Cô mỉm cười đầy hạnh phúc với suy nghĩ:
"5 năm... sẽ nhanh thôi. Em... sẽ đợi anh.!"
.......
-Alo!
-Hoàng Ân, tới bệnh viện trung tâm Thành Phố đi!
-Có chuyện gì?
-Tới đi, đừng hỏi nhiều!
......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui