Giá Băng

Đến trường, anh chạy xe vào trường. Thấy chiếc xe quen thuộc của anh, lũ con gái hét ầm ĩ:
-Hoàng Ân!
-Hoàng Ân, anh là hoàng tử của em!
-Hoàng Ân … anh là tất cả của em!
-Hoàng Ân … em nguyện sống chết vì anh!

Bước xuống xe với khuôn mặt không thể bình thản hơn, nó chợt nhếch mép. Lũ con gái này… thật đáng khinh.
-Con nhỏ xấu xí này là ai vậy?
-Sao nó lại đi cùng xe với Hoàng Ân?
-Sao anh ấy lại để nó đi cùng chứ?


Nhín nọ, mọi người xì xào bàn tán. Chả thèm để ý, nó lôi tấm bản đồ ra và bắt đầu tìm đường lên lớp. Còn Hoàng Ân thì không biết làm sao với lũ mê trai này.
Vừa tìm đến lớp thì chuông reo lên báo hiệu giờ học đã đến. Đưa mắt về phía lớp, nó thấy nơi đây chẳng khác gì cái chợ cả. Đúng lúc đó, GVCN đi tới, thấy nó cô hỏi:
-Em đến đây tìm ai?
*lắc đầu*
-Vậy em là…?- Cô hỏi như không tin
-HS mới!
-Vậy… vậy… vậy em đợi… đợi cô nhé!- Sau khi đơ vài giây, cô nói.
-Trật tự! – Cô nói nhỏ nhẹ… nhưng cái chợ vẫn tiếp tục họp.
-Trật tự! – Cô kiên nhẫn nhắc lại. Nhưng cái chợ vẫn tiếp tục.
Tức quá, cô lấy thước gọ mạnh vào bảng
“RẦM” – lúc này mọi hoạt động mới dừng. Từ ngoài cửa, Hoàng Ân bước vào với 1 phong thái thản nhiên, kiêu ngạo chẳng thèm quan tâm đến GV. Đợi lớp ổn định, cô nói:
-Hôm nay lớp ta có HS mới!
Dứt lời cô, cả lớp xì xào bán tán trừ 4 người ở 4 bàn cuối.
-Em vào đi!
Nghe cô nói, nó bước vào với vẻ “bất cần đời”.
-Em giới thiệu đi!
-Nguyễn-Ngọc-Yến!- Bằng giọng lạnh lùng, nó như đóng băng tất cả mọi người.

-Xin mạn phép hỏi… bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy?- Một cô bạn tóc xoăn màu hung đỏ đứng lên hỏi với vẻ khiêu khích.
-Học bổng! – Ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu. Và câu nói này làm nó trở nên đáng khinh trong mắt mọi người… trong đó có cả GV, Quỳnh Anh và Tuấn Phong. Còn hắn thì không quan tâm… chỉ chú ý vào cái ipad.
-Ngọc Yến sẽ ngồi ở… - Cô giáo đang phân vân vì hết chỗ rồi… chỉ còn 4 bàn cuối là còn chỗ…. Nhưng cô không thể để cho con bé nghèo nàn, xấu xí này ngồi cùng hotgirl Quỳnh Anh…càng không thể là nhóm 3HB được. Tất cả hs (trừ 4 bàn cuối) đều cúi đầu, lấy sách che lại khi nghe cô nói. Nó nhếch mép trước hành động của cả lớp.
-Ngọc Yến sẽ ngồi ở đây! – Hoàng Ân chợt đứng dậy nói.
Ngay khi nghe Hoàng Ân nói, mọi người đều nhìn anh với con mắt ngạc nhiên. Kể cả hắn cũng phải bỏ ipad xuống nhìn Hoàng Ân. Đặc biệt là lũ con gái, có đứa khóc bù lu bù loa, có đứa thì nhìn nó với con mắt căm phẫn…
Riêng Quỳnh Anh, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đứng dậy nở nụ cười méo xệch:
-Để Yến ngồi với mình đi!
Nó bước xuống chỗ Quỳnh Anh và ngồi vào 1 cách tự nhiên khiên Hoàng Ân buốn bã ngồi xuống còn Quỳnh Anh thì trố mắt nhìn nó rồi cũng ngồi xuống.
-Này, cậu có quan hệ gì với anh Hoàng Ân vậy?
Quỳnh Anh cười tươi hỏi.
*im lặng* - nó vờ như không nghe, vẫn chăm chú nghe giảng
-Này, cậu có nghe tớ nói không? – Quỳnh Anh hơi tức vì thấy nó không để ý đến mình.

-*im lặng *
-Này, này… Ngọc Yến cậu trả lời tớ đi! Cậu với anh Hoàng Ân là như thế nào?- Quỳnh Anh lay tay nó, mắt chớp chớp
*im lặng*
Lúc này thực sự QUỳnh Anh đã rất tức giận.
-Cậu trả lời tôi đi!- Cô nàng quyết định kiên nhẫn hỏi lại. Cô nghĩ bụng nếu lần này nó không trả lời cô lần này thì cô sẽ không nhịn nữa.
-KHÔNG QUEN!- Nó lên tiếng trả lời vì không muốn bị làm phiền… Đang suy nghĩ bài toán mà nhỏ này cứ lải nhải bên tai. Và nó nhấn mạnh câu trả lời.
Còn về Quỳnh Anh,,, cô nghĩ:
“Chết tiệt! Dám chảnh với ta… dám lờ ta… không vì sợ mất Hoàng Ân… thì ta cũng không cho cái thể loại bẩn thỉu, xấu xí như mày ngồi đây đâu, Tưởng có quan hệ gì với Hoàng Ân…. Thfi ra là anh ý thương hại mày thôi. CON NHỎ TỘI NGHIỆP, ĐÁNG THƯƠNG!”
Cứ như vậy, buổi học trôi qua trong sự nhàm chán của các học viên… ngược lại nó rất vui vì có thêm nhiều kiến thức bỏ túi.
_______________________ End Chap _______________________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận