Tối hôm ấy, đang ngồi học thì cửa phòng nó bật mở. Thì ra là ba nó. Ông đã vội vã bay về sau khi kí xong hợp đồng.
-Ngọc… Yến! – Ông nghẹn giọng.
Thấy ông, nó đứng dậy. Ông chạy lại ôm lấy nó.
-Ba…Ba nhớ con lắm! Yến… ba… ba xin lỗi con. Năm xưa… là ba sai… tha lỗi cho ba… con nhé?- Những hàng nước mắt nóng hổi lăn trên gò má gầy gò. Từ đôi mắt đen đục của ông anh lên tình yêu thương vô bờ bến, sự vui mừng và có cả sự hối hận. Bất chợt bàn tay nó để lên vai ông, nó thấy sống mũi mình cay cay… Trong giây lát nó đẩy ba ra. Hành động của nó… làm ông Nguyễn Phàm rất buồn. Có lẽ nó không biết khi bị chính con gái mình đẩy ra thì đó giống như là nhát dao cứa vào trái tim ông. Ông lấy lại bình tĩnh rồi nói bằng giọng khàn khàn:
-Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ là Tổng giám đốc của Diamond chi nhánh ở TP. HCM. Ngày mai hãy nghỉ học, ta muốn giới thiệu con với mọi người. Công việc thì con có thể đưa về nhà làm hoặc đưa tài liệu lên trường để làm cũng được. Thôi con nghỉ đi!
Sau khi ba bước ra, nó VSCN rồi leo lên giường. Hôm nay nó không ngủ được. Nằm 1 lát không tài nào chợp mắt được… nó lôi tấm ảnh của mẹ ra ôm lấy vào lòng, nó khẽ:
-Mẹ à… con có nên tha thứ cho họ không? Tha thứ cho những người đã nhẫn tâm đâm dao vào tim con? Con… nhớ… mẹ! Con cần mẹ, mẹ hãy cho con biết… con phải làm gì đây?
Lát sau, nó thiếp đi, trên tay là tấm ảnh chụp người con gái xinh đẹp tuyệt trần đang chơi đùa cùng 2 đứa bé rất … rất dễ thương ở cánh đồng hoa bồ công anh. Theo sau là 1 người đàn ông. Người con gái trong ảnh giống nó, nhưng thay vì là khuôn mặt lạnh ngắt…. thì trên môi cô nở nụ cười rất hạnh phúc…
********* ********** ************
Sáng hôm sau, nó theo ba đến công ty, trên người là bộ đồng phục. Hôm nay, nó vẫn cải trang. Lúc thấy nó, ba đã rất ngạc nhiên… nhưng rồi cũng không nói gì. Đến nơi, ông dẫn nó đi lên tầng 15 – tầng họp hội đồng quản trị. Trên đường đi, mọi người đều chỉ vào nó và xì xào bán tán. Có thể nếu nó đi ngoài đường sẽ chẳng ai để ý… nhưng nó đang đi với vị chủ tịch cao quý của tập đoàn – người đứng đầu của dòng họ Nguyễn Hoàng danh giá… vậy mà ông lại đi với con nhỏ xấu xí như nó? Mà tin công chúa của Diamond đã trở lại đang lan đi khắp thế giới… điều đó làm mọi người trong công ty càng nghi ngờ nó khi thấy nó. Ba và nó bước vào phòng, tất cả những người có mặt đều đứng dậy. Họ nhìn nó với con mắt khinh thường.
-Mọi người ngồi xuống đi! Hôm nay tôi mở cuộc họp vì có một chuyện quan trọng muốn nói! – Ông Nguyễn Phàm dừng nói, nhìn mọi người.
-Đây là Tổng Giám Đốc mới của tập đoàn chúng ta! – Ông tiếp.
-Sao có thể?
-Con nhỏ xấu xấu bẩn bẩn đó sao lại làm Tổng Giám Đốc được?
-Không thể chấp nhận được!
-Không thể!
…
Mọi người nói với giọng điệu khó chịu,
-Và đây cũng là con gái tôi
Một lần nữa mọi người lại trở nên ngạc nhiên tột độ.
-Nhưng còn thực lực? Liệu tiểu thư có làm được không? – Phó Tổng Giám Đốc đứng dậy và nói đầy tức giận. Nếu con nhỏ đó không xuất hiện… thì chức vị Tổng Giám Đốc đã nằm trong tay ông rồi. Thật tức chết mà! Làm sao ông có thể để cho 1 con nhóc vắt mũi chưa sạch lãnh đạo mình được?
-Vậy thì Ngọc Yến sẽ thử việc trong 5 ngày. Nếu trong 5 ngày không đưa ra được 5 mẫu sản phẩm mới, hoặc 5 mẫu ấy không đẹp, khi đưa ra thị trường nếu trong vòng 1 tháng chưa bán hết ( chỉ bán sản phẩm của nó), làm lỗ vốn thì tập đoàn này….. sẽ không có Tổng Giám Đốc. Ngược lại, công ty ngày càng phát triển, lợi nhuận tăng lên nhanh chóng thì chắc chắn rằng Ngọc Yến – con gái của Nguyễn Phàm này sẽ là Tổng Giám Đốc, được chứ? – Ông Nguyễn Phàm nói bằng vẻ tự tin.
-5 ngày mà phải cho ra 5 sản phẩm cao cấp? Thiên tài sao?
-Để xem con nhóc đó sẽ xử lí như thế nào?
Mọi người gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Chủ tịch.
-Hẹp gặp mọi người vào 5 ngày sau! Cuộc họp kết thúc ở đây!
… Sau khi kết thúc cuộc họp, ba đưa nó về trường, trên đường đi ông nói nhẹ nhàng:
-Cố lên… con gái! Ba tin con sẽ làm được!
-Tôi không có ba… Vì thế đừng gọi tôi là con gái!- Nó lạnh lùng nói rồi bước Ra khi đã đến trường.
Chậm rãi rảo bước trên sân trường,nó dẫm lên những chiếc lá rơi rồi tự cười cho cuộc đời mình.Chẳng mấy chốc nó đă đến lớp.Giờ là Giờ văn của cô giáo chủ nhiệm,toan bước vào lớp thì cô giáo quát:
-Em làm gì mà bây giờ mới đến???Sao không ở nhà đi đến làm gì nữa???đúng là không biết phép tắc gì mà.Ba mẹ em không dạy em à??còn không mở miệng xin lỗi tôi nữa hả??Bị câm sao?MAU RA HÀNH LANG ĐỨNG HẾT TIẾT CHO TÔI!!!!-Dường như GVCN dùng hết sức để quát nó,lia mắt về Hoàng Ân, thấy anh chuẩn bị đứng dậy lên tiếng phản bác, nó nheo mắt, cau mày. Hiểu ý, Hoàng Ân từ bỏ suy nghĩ.
-Còn không mau đi đi?
Nó bước ra đứng ngoài hành lang. Trừ Hoàng Ân và hắn… thì tất cả những học sinh của 11A1 đều cười thầm trong lòng.
…. Giờ ra chơi, cô giáo đi ra và liếc nó. Sau khi cô đi, một nhóm học sinh gồm cả nam và nữ tiên lại gần nó. 1 con nhỏ bước lên dùng tay bóp và nâng cằm nó lên, giọng chế giễu:
-Để tao xem mày sẽ trụ đk bao lâu. Con nhỏ xấu xí bẩn thỉu, rách rưới như mày mà hôm đó dám đi chung xe với Hoàng Ân?Láo. Cứ chờ đi, tao chắc rằng mày sẽ không sống được lâu trong trường này đâu. HAHAHA…
-HAHA
-HAHA
… Rồi mọi người cùng cười hùa theo.
-ĐÚng là đáng khinh! Dám quyến rũ Hoàng Ân? Mày nghĩ mày là ai? Mày chưa đủ tuổi đâu cưng à! Anh ấy chỉ thương hại mày thôi. Hãy tin tao đi nếu mày muốn yên ổn ở trường này! – Một cô gái khác lên tiếng.
Nó ngước đôi mắt tím vô cảm nhìn tất cả với vẻ hờ hững. Trong đôi mắt đẹp long lanh của nó chỉ có sự lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, Hoàng Ân xuất hiện, anh tức giận hét:
-CÚT HẾT ĐI!
Nghe thấy, đám học sinh kia giật mình cúi đầu bỏ chạy.
-EM có muốn đi xuống canteen không? – Hoàng Ân hỏi nó bằng giọng ấm áp khác hẳn cái giọng băng lãnh thường ngày kèm theo nụ cười nhẹ - nụ cười xuất hiện hiếm hoi trong 10 năm qua.
Nó bỏ đi vào lớp, không quan tâm đến câu hỏi của anh trai.
-Thôi, ta đi! – Quỳnh Anh lại kéo Hoàng Ân đi. Theo sau là hắn và Tuấn Phong. Mỗi người họ theo đuổi 1 suy nghĩ riêng:
~ Hắn: “Sao em lại tỏ ra thân thiết với Hoàng Ân vậy? Em có biết em làm tôi đau lắm không, Quỳnh Anh? Rốt cuộc trong tim em, tôi là gì?”
~ Tuấn Phong: “Sao Hoàng Ân lại tỏ ra quan tâm đến con nhỏ kinh tởm đó như vậy? Và chẳng phải em gái của cậu ta đã trở về rồi sao? Mình phải tìm hiểu mới được!”
~ Quỳnh Anh: “Hoàng Ân, sao anh lại … mỉm cười với Ngọc Yến? Chỉ mới học cùng nhau 2 ngày thôi mà… Được rồi. Ngọc Yến tạo-sẽ-không-tha- ày-đâu!”
~ Hoàng Ân: “Thấy em như vậy… anh đau lắm. Anh phải làm gì để em có thể vứt bỏ mọi hận thù , để em lại là cô bé hồn nhiên của ngày xưa?”
~ End chap
~~