Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Lý Phá Tinh: “…”

Lý Phá Tinh ân cần đỡ vali hành lý giúp Bạch Man Man, vừa kéo vali vào nhà vừa làm bộ hỏi bâng quơ: “Sao tâm trạng mẹ không tốt, có chuyện gì sao?”

Bạch Man Man hé môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp: “…Không có gì.”

Lý Phá Tinh vừa nhìn vẻ mặt Bạch Man Man đã biết có gì không ổn, cau mày hỏi: “Mẹ? Rốt cuộc là làm sao, mẹ đừng giấu con.”

“Làm gì có chuyện gì chứ, con đừng suốt ngày nghĩ lung tung… Mẹ thì giấu con cái gì.”

Thấy Lý Phá Tinh vẫn nhíu mày, Bạch Man Man hơi do dự, trả lời: “Mẹ cãi nhau với hàng xóm, không muốn thấy mặt người ta.”

“Lại là bác Vương à?”

Thực ra, qua lần Vương Quế Hoa đưa Bạch Man Man ngất xỉu đến bệnh viện, có thể thấy bà ta không phải là người có lòng dạ xấu xa, nhưng bà ta có một điểm không tốt, đó chính là hay ghen tị. Hồi Bạch Man Man vừa chuyển tới, Vương Quế Hoa cũng có vài chuyện không vui với bà, nhưng sau đó quan hệ đôi bên đã dần dịu đi. Vậy mà, khi biết chồng Lý Phá Tinh là người có tiền, Vương Quế Hoa lại bắt đầu ghen tị, nhất là sau khi biết con gái mình bị Lý Phá Tinh trách móc cảnh cáo, mỗi lần đôi bên chạm mặt bà ta luôn nói chuyện với Bạch Man Man bằng giọng điệu mỉa mai châm chọc. Vì thế, đến lúc biết Lý Phá Tinh đã ly hôn, còn không nhận được một xu nào, phải một mình nuôi con, sự ghen tị của bà ta đã được cộng thêm chê cười và khinh thường.

Bạch Man Man là người quyết không nhịn nhục, vài lần thì còn đỡ, nhưng sau này, Vương Quế Hoa mà nói một câu khó nghe, Bạch Man Man có thể hùng hổ đáp trả, lần nào cãi nhau bà cũng giành chiến thắng.

Mỗi lần cãi nhau xong, Bạch Man Man đều vui sướng tràn trề. Hôm nay là lần đầu tiên Bạch Man Man nói tâm trạng không tốt, không muốn thấy mặt Vương Quế Hoa.

“Lần này mẹ cãi thua à?” Lý Phá Tinh hỏi.

Đôi mắt Bạch Man Man lóe lên: “…Ừ.”

“Không nói cái này nữa, nhắc đến bà ấy là mẹ thấy bực rồi, để mẹ ngắm cục cưng Vũ Trụ của mẹ nào… Ôi chao, Vũ Trụ nhà mình càng ngày càng đẹp trai.”

Lý Vũ Trụ ngửa đầu nhìn Bạch Man Man, ngọt ngào khen: “Bà cũng càng ngày càng xinh đẹp!”

Bạch Man Man nhéo má nhóc: “Nhắc bao nhiêu lần rồi, không được gọi là bà, phải gọi là dì Man, gọi bà làm dì già hẳn đi!”

“Vũ Trụ biết rồi ạ!” Lý Vũ Trụ liếc về phía phòng chứa đồ, chớp chớp mắt hỏi: “Dì Man ơi, lần này dì sẽ ở đây lâu ạ?”

“Đúng, sau này ngày nào dì cũng chơi với Vũ Trụ, Vũ Trụ có vui không?”

Lý Vũ Trụ: “…”

“…Con vui lắm.” Lý Vũ Trụ ưu sầu đáp.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Buổi tối, Bạch Man Man ăn uống xong, ngồi trước tivi trong phòng khách tập yoga, Lý Vũ Trụ lặng lẽ chạy vào phòng bếp, kéo tay áo Lý Phá Tinh: “Bố ơi, bố hai làm sao bây giờ?”

Lý Phá Tinh ngồi xổm xuống, thì thầm với Lý Vũ Trụ: “Con không thể nói cho bà biết bố hai con quay về được, cũng không thể nói cho ai biết chuyện bố hai con có thể phóng to thu nhỏ, biết không?”

Lý Vũ Trụ trịnh trọng đáp: “Con biết rồi, nhất định con sẽ giữ bí mật bố hai có siêu năng lực!”

Không phải Lý Phá Tinh cố ý lừa Bạch Man Man, nhưng Bạch Man Man thực sự không nên biết chuyện này. Ban đầu, Bạch Man Man tưởng Tế Tu đã chết, Lý Phá Tinh cũng lười giải thích, tới lúc Bạch Man Man biết Tế Tu chưa chết, mà là đi theo con đường cống hiến cho đất nước giống bố của Lý Phá Tinh, bà đã tức giận suốt một thời gian dài.

Thái độ của bà với Tế Tu cũng hoàn toàn thay đổi, có một khoảng thời gian, bà đã cực kỳ hối hận chuyện mình đã ép Lý Phá Tinh kết hôn với Tế Tu.

Bạch Man Man biết rõ Lý Phá Tinh đã khổ cực vất vả thế nào, nhất quyết không tha thứ cho Tế Tu.

Chưa kể, Lý Phá Tinh còn không thể nói cho bà biết bệnh tình của Tế Tu. Tạm thời chưa nhắc đến việc Bạch Man Man có thể chịu nổi sự thật này hay không, sức khỏe của bà không tốt, không thể bị kích động hay bận tâm lo nghĩ được. Dù hắn có kể cho bà biết chuyện, bà cũng không làm được gì, chỉ tăng thêm phiền não vô ích mà thôi.

Hơn nữa, nói ở một phương diện khác, căn bệnh của Tế Tu chính là một vết sẹo gần như sỉ nhục đối với chính Tế Tu, Lý Phá Tinh không muốn xé toạc, mở banh vết sẹo này cho mọi người nhìn thấy.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh gói ghém phần ăn mình đã phần cho Tế Tu, giấu sau lưng, xách theo một túi rác để che giấu, cẩn thận ra khỏi phòng bếp, đi về phía vườn.

“Lý Phá Tinh.” Bạch Man Man đang giãn người trên thảm yoga, không biết tại sao lại chuẩn xác bắt được Lý Phá Tinh đang định chạy ra ngoài.

Lý Phá Tinh cứng đờ, giấu giếm hộp cơm: “Sao mẹ?”

Bạch Man Man: “Con đi đâu thế?”

Lý Phá Tinh: “…Con đi đổ rác.”

“Về mua cho mẹ hộp sữa chua.”

Lý Phá Tinh thở phào: “Vâng.”

Ra tới vườn, Lý Phá Tinh cố tình vòng một vòng mới vào phòng chứa đồ, lấm lét như tên trộm mở cửa vào trong.

Dưới phòng ngầm, Tế Tu đang làm thí nghiệm. Thấy Lý Phá Tinh đến, y thả đồ trong tay xuống, cười với hắn: “Anh đến rồi.”

“Ừ.” Lý Phá Tinh đặt hộp cơm xuống bàn: “Mẹ anh bảo muốn ở lại đây mấy tháng, chắc một dạo nữa sẽ không đi đâu.”

Hắn thở dài, bất đắc dĩ: “Em ăn cơm trước đã, chờ lát nữa muộn hơn, anh đưa em đi thuê phòng, em cứ ở tạm đó một thời gian.”

Tế Tu nhìn giường bên cạnh: “Không cần đâu, em ở đây được rồi.”

“Vậy sao được, giường này chỉ để khi nào em làm việc mệt thì nằm nghỉ chút thôi, hai tháng nữa mẹ anh mới đi, sao có thể để em ngủ dưới tầng ngầm mãi được.”

“Vậy hôm nay cũng không thể đi thuê phòng được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tuổi sinh lý trên đầu cuối của em là 25, nhưng tuổi trong hệ thống hồ sơ của em là 23, không trình chứng minh thân phận được. Hơn nữa, em còn muốn làm thí nghiệm.” Tế Tu cười nói tiếp: “Em muốn mau chóng chữa khỏi căn bệnh của mình.”

Có lẽ do lại được trở về bên cạnh anh Tinh, tâm trạng đã khác trước, nên những thí nghiệm tưởng chừng như bế tắc suốt năm năm qua, vào buổi trưa hôm nay lại mơ hồ có khả năng đột phá.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Chờ Tế Tu ăn cơm xong, Lý Phá Tinh cũng nghĩ ra được một cách.

Hai người bàn bạc rồi quyết định rằng, trước khi Tế Tu biến về 23 tuổi, ban ngày Tế Tu sẽ làm việc ở phòng thí nghiệm, ban đêm chờ Bạch Man Man ngủ thì lén chạy vào phòng Lý Phá Tinh ngủ.

Nhiệm vụ của Lý Phá Tinh chính là canh trước cửa phòng Bạch Man Man.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Kế hoạch diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng.

Lúc Lý Phá Tinh cầm sữa chua về, Bạch Man Man đã sắp đi ngủ.

Càng lớn tuổi, Bạch Man Man càng chú trọng dưỡng sinh hơn, bất kể có ngủ được hay không, nhất định cứ trước mười giờ mỗi ngày bà đều nằm trên giường chuẩn bị dưỡng da, đôi khi mới chín rưỡi bà đã quay vào phòng. 

Lý Phá Tinh sợ bà bất ngờ ra khỏi phòng, vừa nhìn chằm chằm cửa phòng bà, vừa gửi tin nhắn bảo Tế Tu mau chóng hành động.

Cơ mà, cái gì cũng thường có bất ngờ.

Một giây trước Lý Phá Tinh vừa gửi tin cho Tế Tu: “Bây giờ em mở cửa phòng chứa đồ ra ngoài đi.”, một giây sau cửa phòng Bạch Man Man đột nhiên mở ra.

Lý Phá Tinh không kịp báo Tế Tu đừng tới nữa, tim như sắp ngừng đập.

Bạch Man Man đắp một miếng mặt nạ dinh dính trên mặt, tóc cuốn lô, thấy Lý Phá Tinh tư thế kỳ cục đứng giữa cánh cửa, nghi ngờ hỏi: “Lý Phá Tinh, con đang làm gì thế?”

Lý Phá Tinh cứng đờ, đứng bật dậy: “Không có gì, con chỉ đang suy nghĩ sự đời thôi.”

Hắn chỉ liếc một cái đã thấy đỉnh đầu đang tiến lại gần của Tế Tu bên ngoài cửa sổ. Hắn căng thẳng đến nỗi tim đập bình bịch, ậm ừ: “Con, con buồn ngủ quá, con đi ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”

Bạch Man Man vỗ vỗ mặt: “Ừ, để mẹ đi gỡ mặt nạ đã.”

Hắn trợn mắt nhìn Bạch Man Man đi vào phòng vệ sinh, ngay sau đó, Tế Tu lặng lẽ mở he hé cửa phòng khách.

Lý Phá Tinh nghẹt thở, hắn biết, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy bóng lưng Bạch Man Man qua khe cửa không đóng kín.

Tế Tu vừa bước phòng khách đã thấy Lý Phá Tinh đứng trước cửa phòng, đưa tay ra hiệu Tế Tu đừng lên tiếng. Tế Tu vừa bước nhanh tới trước cửa phòng Lý Phá Tinh, cửa phòng vệ sinh cũng dần mở ra, thấy Bạch Man Man sắp ra ngoài, Lý Phá Tinh quýnh lên, lôi Tế Tu vào phòng, đóng sầm cửa lại!

Lý Phá Tinh hoảng sợ, động tác hơi mạnh, kéo Tế Tu vô thức dùng nhiều sức, bởi vì quán tính, Tế Tu bị kéo vào mà ngã đè Lý Phá Tinh xuống giường.

“Ưm!” Lý Phá Tinh kêu đau.

Tế Tu chống người dậy: “Đập vào chỗ nào —“

Lý Phá Tinh vội vàng che miệng Tế Tu: “Suỵt!”

Quả nhiên, tiếng bước chân Bạch Man Man vang lên, dừng trước cửa phòng Lý Phá Tinh. Bạch Man Man gõ cửa: “Sao tự dưng con đóng sầm cửa thế? Có chuyện gì à?”

Cơ bắp Lý Phá Tinh căng lên: “Không, không có gì đâu mẹ, con bị lỡ tay.”

“Không có gì thì con đóng cửa nhẹ thôi, Vũ Trụ ngủ rồi, đánh thức nó thì sao.”

“Con biết rồi, mẹ mau đi ngủ đi.”

Chờ đến khi tiếng bước chân Bạch Man Man xa dần, Lý Phá Tinh mới thở phào, nhỏ giọng nói: “Sợ quá, em không biết lúc nãy nguy hiểm thế nào đâu, may mà anh nhanh tay nhanh mắt, nếu không em đã bị lộ rồi.”

Lý Phá Tinh ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy ý cười chứa chan trên khuôn mặt Tế Tu.

Lý Phá Tinh: “Em cười cái gì?”

Tế Tu chỉ lắc đầu: “Không cười gì cả.”

Lý Phá Tinh nhướn mày: “Rốt cuộc là đang cười cái gì? Không được giấu anh.”

Ý cười trong mắt Tế Tu chầm chậm lan tràn, mang theo tình ý dịu dàng vô tận.

“Anh.”

Tế Tu cúi người, dụi cả khuôn mặt vào cần cổ Lý Phá Tinh. Y thấp giọng cười: “Hai ta thế này… Có phải rất giống đang yêu đương vụng trộm không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui