Giả Bộ

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Đóng cửa ban công, Phó Diên quay lại phòng khách, thấy Ôn Nam Tịch đang ngồi trên thảm gõ bàn phím, cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đang chăm chú nhìn bàn phím.

Phó Diên dựa vào khung cửa nhìn cô một lúc, nhớ lại ánh mắt hoảng loạn của cô lúc làm thử nghiệm ngày hôm đó, anh liền cảm thấy đau lòng.

Nhìn một lúc, Phó Diên cởi giày đi lên thảm, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Còn chưa xong sao?”

Anh thuận thế duỗi tay ôm eo cô thật chặt.

Ôn Nam Tịch nghiêng người về phía anh theo bản năng, mắt không rời khỏi màn hình, vẫn gõ gõ, nói: “Sắp rồi.”

Cô nhớ ra điều gì đó, cầm ly sữa trên bàn đưa cho anh, nói: “Em không uống hết.”

Phó Diên nhận lấy sữa cô đưa cho, uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy đi rửa ly. Anh vừa đi, nhiệt độ liền lạnh hơn, Ôn Nam Tịch cảm thấy không quen lắm, chờ anh rửa xong, lau ngón tay rồi ngồi xuống bên cạnh cô, Ôn Nam Tịch lại nghiêng người sát về phía anh, Phó Diên cụp mắt nhìn, mỉm cười ôm lấy eo cô.

Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Anh không buồn ngủ à? Nếu buồn ngủ thì anh đi ngủ trước đi.”

Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, lười nhác nói: “Em cứ bận việc đi.”

Tóc anh chọc vào da thịt cô, hơi thở nóng ấm, trái tim Ôn Nam Tịch run lên cảm giác ban nãy ở trong phòng tắm dường như quay trở lại, cô gạt bỏ suy nghĩ này đi, cố gắng tập trung làm việc. Phó Diên ôm cô một lúc, hơi thở tràn ngập hương thơm của cô, môi mỏng trở nên không yên bắt đầu hôn lên cổ cô.

Đầu ngón tay của anh lần theo xuống mép áo ngủ.

Ngón tay Ôn Nam Tịch run lên, không cẩn thận chạm vào chuột, bấm vào máy phát nhạc ở bên cạnh.

“Đường phố tấp nập người và xe, phố xá sầm uất phồn hoa, người say trong đêm…” Một bài hát quen thuộc vang lên, Ôn Nam Tịch sửng sốt, lập tức di con chuột tắt đi.

Động tác của Phó Diên cũng dừng lại, ngước mắt lên, tựa vào vai cô.

Ôn Nam Tịch tắt điện thoại, quay đầu nhìn anh.

Cô nhớ rõ, anh không thích nghe bài hát này nữa. Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt anh, trong phòng khách khá yên tĩnh, giọng hát của ca sĩ vừa cất lên không lâu đã ngừng lại, nhưng dư âm vẫn còn đó. Bầu không khí quá im ắng, Ôn Nam Tịch do dự nói: “Em không cẩn thận bấm nhầm.”

Phó Diên có chút lười nhác gật gật đầu.

Không khí còn đọng lại vừa rồi đã biến mất, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt nói: “Anh không thích bài hát này nữa đúng không?”

Phó Diên lắc đầu.

Anh ôm eo cô hỏi: “Em thì sao?”

Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Em vẫn thích.”

“Cũng thích bài Ngày Nắng.”

Phó Diên dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt lười biếng, gật đầu, Ôn Nam Tịch xoay người về phía anh, hướng đến gần, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm anh: “Vừa rồi anh lắc đầu là không thích đúng không?”

Giọng của Phó Diên rất thấp: “Không phải là anh không thích, chỉ là anh không nghe nữa.”

“Tại sao.”

“Em nghe kỹ lời bài hát này một lần nữa đi.” Phó Diên nói.

Ôn Nam Tịch dừng lại, quay người bấm chạy bài hát, giọng hát của ca sĩ lại vang lên, trầm thấp buồn bã: “Bao chuyện xưa ngọt ngào trong lòng. Cơn mưa đêm đã khơi dậy hình ảnh đó, khiến tôi ưu sầu, trông thấy bóng dáng cô ấy đã không còn thuộc về tôi…Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nhìn cô ấy rời đi…”

Phó Diên ngả người ra sau, lại ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô: “Em thấy những ca từ này có chút điềm lành nào không?”

Ôn Nam Tịch vô thức nắm chặt lấy con chuột.

Giây tiếp theo, cô tắt bài hát.

Phòng khách lại rơi vào im lặng, Phó Diên thấp giọng nói: “Anh từng đến cửa hàng phim nhựa kia, khi nghe bài hát này lần nữa, đã là điềm báo.”

“Anh không thể có được em.”

Ôn Nam Tịch cắn chặt răng, giây tiếp theo, cô xoay người nhào vào trong ngực anh. Phó Diên dựa vào sô pha, ôm lấy cơ thể cô, ôm thật chặt, cô nhỏ giọng nói: “Sau này anh muốn nghe thì cứ nghe.”

“Dù sao thì em cũng là của anh rồi.”

Ôn Nam Tịch dựa vào cổ anh lắc đầu.

Giọng cô cũng rất thấp: “Em không nghe nữa.”

Dường như có cảnh tượng nào đó đã kéo cô quay lại cửa hàng phim nhựa, cô mơ hồ nhìn thấy cậu thiếu niên Phó Diên đang đứng ở đó, trong mắt anh không có nụ cười, bên kia đường cũng không còn cô, chỉ có bài hát này, giọng hát của ca sĩ lặp đi lặp lại.

Những bài hát họ yêu thích khi còn trẻ dù thế nào cũng mang lại cảm giác bi thương, bài Ngày nắng và cả bài này.

“Phó Diên.”

“Ừm?”

Ôn Nam Tịch nói, nhích khỏi anh một chút, tiếp theo hai bàn tay họ đan vào nhau, cô cởi áo sơ mi ra, để lộ ra thân hình xinh đẹp quyến rũ, yết hầu của Phó Diên cử động, anh nheo mắt, giây tiếp theo, anh dùng một tay đè lên eo cô, một tay của Ôn Nam Tịch chống lên vai anh, cúi đầu hôn anh. Cơ thể mềm mại dần dần chuyển sang màu đỏ.

Khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng, khi cô trở nên nhiệt tình, Phó Diên cảm thấy khó có thể cưỡng lại.

Chiếc máy tính trên bàn trà rung lên.

Trần Phi vẫn đang gửi tin nhắn.

Phó Diên hôn lên cổ Ôn Nam Tịch, giơ tay lên, Ôn Nam Tịch vòng tay qua cổ anh, thấp giọng nói: “Em vẫn chưa lưu.”

“Ngày mai anh sẽ viết giúp em.” Anh mút môi cô, không cho cô nói chuyện, chỉ cần cô kêu lên là được.





Năm giờ ba mươi sáng.

Ôn Nam Tịch ngủ đến độ toàn thân đổ mồ hôi, cô cuộn tròn thân mình, lúc quay người thì phát hiện bên cạnh giường không có ai, mất một lúc để tỉnh táo, cô đứng dậy mặc áo khoác vào. Đôi chân thon dài khẽ run rẩy, khi xuống giường bước ra ngoài, cô nghe thấy tiếng bàn phím trong phòng khách, cô thăm dò nhìn ra.

Quả nhiên thấy Phó Diên đang giúp cô viết code.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, ngồi trên thảm, chân dài không có chỗ để, tùy ý duỗi ra, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, trên cổ có dấu vết do bị cô cắn.

Ôn Nam Tịch đi ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, ôm cổ anh, hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?”

“Anh mới dậy được một lúc thôi.” Anh quay lại nhìn cô, kéo áo khoác cho cô, “Em ngủ thêm một lát đi.”

Ôn Nam Tịch tỏ vẻ mệt mỏi lười biếng, dựa vào anh, hỏi: “Kẹo mút anh lấy ở đâu vậy?”

“Anh thấy nó trong ngăn kéo.”

“Em có muốn ăn không?” Anh lấy ra đặt lên môi cô, Ôn Nam Tịch ngửi thấy vị ngọt, há miệng ngậm vào, cô nhẹ giọng nói: “Em nhớ trước đây anh cũng thích kẹo mút.”

“Ừm.”

“Là bởi vì không hút thuốc sao?” Cô nhớ Đàm Vũ Trình cũng hút thuốc.

Phó Diên ừ một tiếng.

Ngón tay anh đặt trên bàn phím thon dài, động tác nhanh nhẹn, Ôn Nam Tịch nhìn nhìn, nói: “Ngày mai Trần Phi liếc mắt một cái là biết đây không phải do em viết.”

“Anh chỉ giúp em viết đoạn này thôi.”

Lông mày Ôn Nam Tịch cong lên.

“Ừm.”

Ôn Nam Tịch lười nhác, giờ vẫn còn sớm, cô cảm thấy vẫn còn buồn ngủ nên cuộn tròn trong lòng anh mà ngủ thiếp đi, tiếng gõ bàn phím của Phó Diên cũng không đánh thức được cô.

Thỉnh thoảng Phó Diên dừng lại nhìn, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Mất rồi nhưng tìm lại được.

Tình yêu sẽ càng sâu đậm hơn.

Cô là người đẹp duy nhất trong thanh xuân của anh.





Sáng hôm sau.

Ôn Nam Tịch làm bữa sáng, kéo Phó Diên phải ăn. Phó Diên viết xong, đẩy cho cô xem, Ôn Nam Tịch thò đầu vào, nhìn anh rồi nói: “Lát em sửa lại.”

Phó Diên liếc cô một cái, cười nói: “Em cứ sửa theo ý muốn.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười.

Từ thời đại học đến nay, chưa có ai giúp cô viết bất cứ điều gì, Dịch Phong chỉ đứng sau chỉ huy, cô thì chỉ biết cắn răng kiên trì, cô đóng máy tính lại. Ăn sáng xong, Phó Diên đi thay quần áo, sau đó hai người đến Diên Tục.

Tại Diên Tục.

Tất cả mọi người đều biết Seven là Vu Sâm, Vu Sâm có quan hệ với Nhan Khả, nói đến cùng chính Nhan Khả là người đứng sau giở trò, mọi người đang bàn tán xôn xao, Chu Hùng khoanh tay, cười lanh nói: “Nhan Khả vẫn luôn có bản lĩnh như vậy, khiến đàn ông vì cô ta mà vượt lửa qua sông.”

Cậu ta nói ám chỉ.

Chúc Ngôn và một số lập trình viên im lặng không hé răng. Lý Huống đứng ở bàn làm việc bên cạnh, chỉ trời chỉ đất nói: “Mấy người không biết vẻ mặt của cô ta như thế nào đâu, làm như chuyện chẳng liên quan gì đến cô ta vậy, Vu Sâm vẫn bảo vệ, để cô ta đi, căn bản cô ta không thèm quan tâm xem chuyện gì tiếp theo sẽ xảy đến với Vu Sâm.”

Chu Hùng nói: “Mấy năm nay chắc cậu ta sống cũng không được tốt.”

“Tất nhiên là không tốt rồi, cậu ta trông như người chưa từng được thấy ánh sáng vậy.” Lý Huống lẩm bẩm nói: “Trông hơi đáng sợ.”

Chu Hùng dừng lại, nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình không nói lời nào, lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng.

Lúc Ôn Nam Tịch và Phó Diên đi vào, bọn họ vẫn đang thảo luận, Phó Diên xắn tay áo, cổ áo hơi hé mở, nghe mấy người tám chuyện nhưng cũng không nói gì.

Anh gọi Lý Huống vào văn phòng.

Tim Lý Huống đập thình thịch, ho khan một tiếng rồi theo vào.

Ôn Nam Tịch xách máy tính đến chỗ làm việc, đặt xuống rồi cũng đi vào. Lý Huống đang đứng ở trước bàn, nhìn cô vào thì ra tín hiệu cầu cứu, Ôn Nam Tịch đi đến bên bàn, Phó Diên khoanh tay nhìn Lý Huống, hỏi: “Còn muốn đi làm không?”

Lý Huống điên cuồng gật đầu.

Phó Diên nói: “Vậy hỏi cấp trên của cậu, xem cô ấy có muốn giữ lại cậu không.”

Vấn đề này được đặt sang cho Ôn Nam Tịch, Lý Huống ngay lập tức nhìn Ôn Nam Tịch, chỉ thiếu nước chắp hai tay trước ngực, Ôn Nam Tịch dừng lại một chút rồi nói: “Lần này chúng ta đều rất may mắn. Vấn đề đã được phát hiện trong quá trình làm thí nghiệm, nhưng vận may của chúng ta đến một ngày nào đó sẽ dùng hết. Lý Huống, sau này cậu đừng có nhân cơ hội đầu cơ trục lợi, chúng ta không có nhiều may mắn như vậy để lãng phí đâu.”

“Thật xin lỗi, xin lỗi chị Ôn. Sau này em sẽ cố gắng, cho em một cơ hội nữa, nếu làm không tốt, em sẽ tự rời đi.”

Ôn Nam Tịch nhìn cậu ta, nói: “Chính bản thân cậu đã nói rồi, nếu còn không làm tốt, cả tôi và cậu, nhất định phải rời đi.”

Lý Huống lại điên cuồng gật đầu.

Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên nói: “Cho cậu ấy một cơ hội cũng như cho em một cơ hội đi.”

Phó Diên nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, gật đầu.

Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Huống: “Đi làm việc đi.”

Lý Huống đáp lại, quay người theo Ôn Nam Tịch ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Lý Huống nhìn Ôn Nam Tịch rồi nói: “Trời ạ, anh Diên vậy mà không định an ủi chị.”

Ôn Nam Tịch liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu…”

Lý Huống lập tức câm miệng, mím môi rời đi.

Ôn Nam Tịch thấy thế, nhướng mày, quay trở lại bàn làm việc.

Điện thoại di động của vang lên.

Cô bấm vào xem.

Ảnh đại diện đen gửi tin nhắn tới.

Diên: Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch: Ừm?

Diên: Không có gì, anh chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.

Ôn Nam Tịch: Ồ.





Mấy ngày sau, Nam An.

Mùa xuân đã qua, mùa hè đang dần tới, đường phố Vân Thượng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Ngu Viện Viện tỉnh dậy, choàng khăn đi ra khỏi phòng, bà ta nhìn thư phòng bên trong, lại không có người. Bà ta đi xuống lầu, khăn choàng rất dài, hơi chạm đất, bà ta đi đến bàn trà rót một cốc nước, gọi bảo mẫu: “Chị Lý.”

Chị Lý nhanh chóng cầm một miếng giẻ đi vào phòng khách nhỏ: “Bà chủ, bà tỉnh rồi à.”

“Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rưỡi, tôi đang chuẩn bị nấu ăn.”

“Nhan Xuyên đâu rồi?”

Chị Lý dừng một chút, nhìn bộ dáng của Ngu Viện Viện, biết Ngu Viện Viện có vẻ khá để ý đến tiệm ăn vặt đó, bà nói: “Tôi nghe lão Lưu nói, tiệm ăn vặt Ôn Du chuẩn bị khai trương. Sáng nay ông chủ đã đi cắt băng khánh thành trong quán.”

Ngu Viện Viện nghe vậy, đầu ngón tay siết chặt lại: “Dạo này có phải ông ấy thường xuyên đến tiệm ăn vặt Ôn Du không?”

“Hình như là có. Dù sao nơi ấy cũng đang được trang hoàng, sắp khai trương nên khá bận rộn.”

Ngu Viện Viện gấp khăn choàng lại: “Vậy sao?”

“Vâng, thưa bà.” Bảo mẫu đang định nói vài lời an ủi thì cánh cửa sau lưng vang lên tiếng đóng lại, bảo mẫu giật mình quay lại thì thấy Nhan Xuyên đã trở về, áo vest của ông dính vài mẩu ruy băng lụa rực rỡ. Ngu Viện Viện vội vàng quay lại nhìn ông, lập tức đưa ly nước cho bảo mẫu, mỉm cười bước tới, phủi dải ruy băng trên người Nhan Xuyên: “Đi cắt băng tại sao lại thành ra thế này?”

Nhan Xuyên đứng chỗ này, yên lặng như bóng ma, ông nhìn Ngu Viện Viện rồi đi đến sô pha ngồi xuống. Ngu Viện Viện vội vàng nói bảo mẫu mang đồ đến, phủi sạch dải ruy băng dính trên quần áo, Nhan Xuyên rót một tách trà uống, Ngu Viện Viện ngồi bên cạnh, cầm đồ bảo mẫu mang đến, lau những hạt kim tuyến.

Bà ta cười nói: “Anh đâu nhất thiết phải đến tham dự khai trương cửa hàng nhỏ như vậy. Nhan Xuyên, anh nhìn bộ quần áo sang trọng này đi, chúng trở nên như thế này rồi.”

Nhan Xuyên uống trà, nghiêng đầu nhìn bà, trầm giọng nói: “Không cần thiết.”

Ngu Viện Viện nghe vậy, ngước mắt lên, bà ta nghĩ ông cũng biết bản thân đã dành quá nhiều tâm tư ở tiệm ăn vặt Ôn Du, bà ta nói với vẻ mặt quyến rũ: “Đúng không, em đã nói với anh rồi, anh dành quá nhiều thời gian ở tiệm ăn vặt Ôn Du….”

Nhan Xuyên lạnh nhạt nhìn bà ta.

Ngu Viện Viện đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của ông có gì đó không đúng lắm, bà ta dừng lại một chút rồi nói: “Được rồi, vậy em…”

“Ngu Viện Viện.” Nhan Xuyên gọi một tiếng.

Âm thanh này nện vào trái tim của Ngu Viện Viện, Ngu Viện Viện ngước mắt lên nhìn vào mắt ông, Nhan Xuyên giơ tay mở khuy cổ áo ra một chút, cởi cà vạt ra nói: “Tôi vốn tưởng cô có thành kiến ​​với Ôn Du, có thể là do lo tôi có hứng thú với cô ấy, nhưng bây giờ xem ra còn nhiều điều hơn thế. Có phải cô thấy hối hận vì không gả cho Ôn Hữu Đào đúng không?”

Ba chữ Ôn Hữu Đào thốt ra.

Sắc mặt Ngu Viện Viện thay đổi chóng mặt: “Nhan Xuyên! Anh nói cái gì vậy?”

Nhan Xuyên tùy ý ném cà vạt sang một bên, hai tay chống đầu gối, nhìn chằm chằm vào bà ta, tư thế này khiến bà ta có cảm giác bị áp bức, nói: “Lúc kết hôn với tôi, trông cô như có tâm tư gì đó, ngày lễ tết, còn thường xuyên về quê Ôn Hữu Đào thăm mẹ của ông ta, cô muốn làm gì hả? Ngu Viện Viện.”

Sắc mặt Ngu Viện Viện trắng bệch.

Bảo mẫu vội vàng rời khỏi, cả phòng khách im lặng, Nhan Xuyên trông rất bình tĩnh, “Là thanh mai trúc mã của ông ta, nhưng cuối cùng lại không cưới ông ta, cảm thấy đáng tiếc đúng không?”

“Bây giờ ông ta đã ly hôn rồi, cơ hội của bà tới rồi đấy.”

“Nhan Xuyên!” Ngu Viện Viện nghe vậy, cả người run lên, bà ta lập tức nắm lấy cánh tay ông, nắm thật chặt. Nhan Xuyên cụp mắt, che giấu sự hung ác trong mắt, ông cười nhạt: “Không tra cũng không biết, mối tình đầu ở Nam An, bà cũng không thèm tìm cách tránh khỏi nghi ngờ, mỗi lần tổ chức họp phụ huynh còn trò chuyện sôi nổi với Ôn Hữu Đào. Cô con gái ngoan mà bà dạy bảo còn muốn Ôn Hữu Đào tặng quà. Hai mẹ con bà có biết hai chữ “liêm sỉ” viết thế nào không?”

“Nhan Xuyên! Không phải như vậy.” Ngu Viện Viện đến gần ông, nhưng Nhan Xuyên lại không nhúc nhích, ánh mắt bức bách bà ta, Ngu Viện Viện không dám tiến tới nữa, đành há miệng thở dốc.

Vẻ mặt Nhan Xuyên càng trở nên lạnh lùng, “Bởi vì Ôn Hữu Đào vẫn nhớ nhung bà mãi không quên, nên cứ để Nhan Khả thoải mái ức hiếp con gái Ôn Du ở trường đúng không? Đây là cách bà dạy dỗ con mình sao!! Ngu Viện Viện!!”

Đầu ngón tay của Ngu Viện Viện đang nắm lấy tay ông gần như trắng bệch, vô lực.

Nhan Xuyên kéo cổ tay bà ta, nói: “Gọi Nhan Khả về đây, không cho nó rời khỏi Nam An. Về phần bà, tôi sẽ nghĩ cách xử lý.”

Ngu Viện Viện không biết phải nói gì.

Tầm nhìn trước mắt bà ta càng ngày càng mơ hồ, nhuốm một màu đỏ tươi, tuy kỹ năng của bà ta rất điêu luyện nhưng đây là lần đầu tiên bà ta trải qua chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ta cảm thấy như trời đất sắp sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui