“. . . Dật Lân. . .”
Kinh ngạc quay đầu lại, thật không ngờ Tôn Dật Lân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Giản Ngự Đức, khiến trong lòng Tôn Dật Thiên tràn đầy cảm giác ấm áp.
“Vì sao. . .”
“Đại cữu, việc này cũng đã qua rồi, mặc dù ta không biết rõ việc lúc đó, nhưng với ta mà nói, mặc kệ là ai làm Hoàng đế, chỉ cần là một Hoàng đế anh minh, không phải ta cũng không sao?”
“Ngươi thật vô dụng, Giản gia chúng ta chỉ còn lại ta và ngươi, là người có thể báo thù cho tổ tiên, ngươi. . .”
“Đại cữu, báo thù là một vấn đề không thể giải quyết, hơn nữa ta tin tưởng, để cho hoàng huynh đảm đương vai vị Hoàng đế, nhất định sẽ tốt hơn ta nhiều, ngươi xem việc hoàng huynh đã làm suốt bao năm qua. . . Cuộc sống nhân dân không phải rất ấm no, hạnh phúc sao? Ngươi đã nói, Giản gia và Tôn gia là sinh tử chi giao, nhưng lại đâu muốn cùng nhau thống trị quốc gia, nếu tổ tiên chúng ta muốn xưng bá, từ khi bắt đầu hãy cho nhân dân một cuộc sống bình yên. . . Nếu Tôn gia đã làm được việc này. . .”
“Ngươi. . . Ngươi thật làm ta tức chết mà. . .”
“Ah ~ Nơi này là đâu?!”
Ở phía sau, Vương Ngự Phong bị Giản Ngự Đức đánh bất tỉnh lúc này đã tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Giản Ngự Đức kề kiếm sát cổ.
“Phong nhi. . .”
“Phong nhi. . .”
“Ngự công công. . .”
Nhìn thấy Ngự Phong bị Giản Ngự Đức uy hiếp, Tôn Dật Thiên, Tôn Dật Lân và Vương Duẫn Sâm đều rất lo lắng, Vương Duẫn Sâm lại lỡ miệng gọi ra tên y, hai chữ “công công” không nên thốt ra vào lúc này.
“Công công? Ngươi là nam. . .”
Kinh ngạc nhìn Vương Ngự Phong, trong nháy mắt y dùng sức đẩy Giản Ngự Đức ra, ngã nhào xuống ngựa.
“Ngự Phong. . .”
Tôn Dật Thiên thấy thế, lo lắng vội khinh công bay xuống ngựa đến đỡ y, nhưng Giản Ngự Đức nhanh tay rút ám khí từ tay áo bắn về phía Dật Thiên, đột nhiên từ sau phóng tới một chiếc phi tiêu đánh bật ám khi của hắn, một mũi tên nhân lúc hắn không đề phòng đâm xuyên qua vai, rỉ máu.
“Ah~~ “
Chỉ nghe hắn kêu một tiếng, té xuống ngựa, Vương Ngự Phong lúc này nằm sóng soài trên mặt đất, liền ôm chầm lấy Tôn Dật Thiên.
“Ngươi Đông, Vĩ Kỳ, sao các ngươi lại đến đây?”
Vương Duẫn Sâm trói hay tay Giản Ngự Đức lại, đến giờ mới biết mũi tên là do Giang Ngươi Đông bắn đến.
“. . . Sao lại. . . Có thể. . . Ta rõ ràng. . . Rõ ràng đã nhốt các ngươi vào ngục. . .”
Vai trái không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn không ngừng cau mày, không thể tin rằng kế hoạch của mình lại bị phá hỏng.
“Là do Phương Vũ đại ca đã cứu ta và Vĩ Kỳ ra. . .”
“Đúng vậy! Phi tiêu lúc nãy cũng là do Tiêu Phương Vũ nhanh tay. . .”
Vừa giúp Vương Duẫn Sâm áp giải Giản Ngự Đức vừa giải thích cho mọi người.
“Khi chúng ta từ Hoàng cung đi đến biên cương, đã bị hắn nhốt vào ngục, ta và Ngươi Đông đến lúc đó mới biết, thủ phạm là hắn. . .”
“Vậy mật báo của các ngươi gửi cho ta là do chủ ý của hắn?”
“Không sai!”
“Hắn định gán cho ta và Ngươi Đông tội tạo phản thất bại sau đó bỏ chạy. . .”
“Nhưng mà Phương Vũ ca không biết từ nơi nào biết được tin tức bọn ta bị bắt, đến thiên lao giải cứu chúng ta, hơn nữa còn đưa chúng ta đến nơi này. . .”
“Vậy….sao không thấy hắn?”
Đỡ Vương Ngự Phong lúc này vẫn còn hoảng sợ bước tới, Tôn Dật Thiên rất muốn gặp Tiêu đại hiệp kia để nói lời cám ơn, bởi vì nếu không phải hắn cấp bách ra tay, có lẽ hắn đã bị Giản Ngự Đức đả thương.
“Hắn không muốn lộ diện. . . Cho nên sau khi ngăn được Giản Ngự Đức, liền nói với bọn ta hắn phải đi trước . . .”
“Như vậy ah! Vậy không thể làm gì khác hơn là đành phiền Ngươi Đông hôm nào giúp Trẫm tạ ơn Tiêu đại hiệp. . .”
“Kỳ thật Hoàng thượng không cần tạ ơn hắn! Hắn nói hắn ra tay cứu Hoàng thượng vốn là bởi vì lần trước vì muốn trả thù Hâm Khôi. . . Ta là nói Thái thái y, mà hại Ngự công công trúng độc, coi như là đền bù!”
Vội vàng giải thích cho Tôn Dật Thiên, lại khiến Phương Vĩ Kỳ có chuyện để châm chọc.
“Oa! Không ngờ Ngươi Đông đây hiểu rõ Tiêu đại hiệp như vậy ah~! Nhưng ngươi đã có Thái thái y rồi, làm người không nên như thế ah~~!”
“Phương Vĩ Kỳ, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!”
“Oh! Thì ra lần trước Dật Thiên nói hắn không cô đơn, là chỉ chuyện Ngươi Đông huynh thích Thái thái y ah!”
“Ah! Ta. . . Hoàng thượng. . .”
“Phong nhi, ngươi sao lại nói trực tiếp ra như vậy, ngươi làm Ngươi Đông huynh xấu hổ rồi kìa!”
“Ha ha ha ~ “
“Ha ha ~ “
Cười to, tựa hồ một chút cũng không quan tâm đến người-đang-sống-dở-chết-dở kia.
“Ah! Được rồi, nhanh đưa Giản đại nhân về cung gặp Thái thái y chữa trị.”
“Việc này để ta!”
Tôn Dật Lân im lặng từ nãy, lúc này liền khiêng Giản Ngự Đức trên vai còn đang chảy máu lên ngựa, nói sao thì nói Giản Ngự Đức vẫn là Đại cữu của hắn, hắn sao có thể mặc kệ.
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Tôn Dật Thiên không chút lo lắng việc Tôn Dật Lân có thể giúp Giản Ngự Đức trốn thoát hay làm những việc như uy hiếp …, bởi vì hắn tin tưởng Dật Lân.
“Ách. . .”
“A. . .”
Trong lúc Giang Ngươi Đông và Phương Vĩ Kỳ lúc này vẫn chưa biết huynh đệ Tôn Dật Thiên đã hòa thuận đứng bất động, những người khác đã lên ngựa, Vương Ngự Phong lên ngựa cùng Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm thừa dịp hai người kia còn chưa hồi tỉnh, một mình độc chiếm con ngựa lúc nãy hai người kia cưỡi đến.
“Hai người các ngươi còn không mau lên ngựa, Hoàng thượng và Ly tướng quân đã làm hòa rồi. . .”
“Ah! Vậy ah. . .”
“Vương Duẫn Sâm, ngươi lấy ngựa của ta!”
“Có sao đâu! Hai người các ngươi cưỡi chung cũng sẽ không chết. . .”
“Ta không muốn! Ngươi Đông còn đang giữ ám khí của Tiêu đại hiệp, ta đây sẽ chết không toàn thây. . .”
“Phương Vĩ Kỳ. . .”
Nhìn Giang Ngươi Đông cùng Phương Vĩ Kỳ một bên đấu võ mồm một bên lên ngựa, Vương Duẫn Sâm một mình một ngựa, bởi vì lúc nãy, chỉ có thể để cho Tôn Dật Thiên điều khiển ngựa, Tôn Dật Thiên chỉ quan tâm đến việc cứu Vương Ngự Phong, thúc ngựa chạy nhanh đến mức hắn muốn nôn, đương nhiên bây giờ phải tranh thủ cơ hội tốt.
“Được rồi. . . Nếu Giản Ngự Đức đã bị chúng ta bắt giữ, binh mã đã được huấn luyện phải làm thế nào. . .”
Nhìn thấy Tôn Dật Lân và Tôn Dật Thiên cưỡi ngựa dần đi xa, Vương Duẫn Sâm vội vàng hỏi.
“Không thành vấn đề! Chúng ta đã xử lý rồi! Hơn nữa ngay từ đầu bọn họ cũng không muốn làm phản! Đều là do Giản Ngự Đức. . .Hắn luôn sợ có nội gián trong binh lính, hơn nữa chính hắn cũng biết Hoàng thượng trị quốc thật sự rất tốt, nếu như thật sự nói rằng huấn luyện bọn họ là vì muốn làm phản, sẽ chẳng ai để ý đến hắn đâu!”
“Thế ah! Quá tốt rồi, không có việc gì xảy ra cả!”
“Vậy là tốt rồi! Xem ra là ông trời giúp Hoàng thượng. . Không xảy ra chuyện xấu. . .”
Nhìn trước mắt, bóng lưng Vương Ngự Phong và Tôn Dật Lân chuyện trò vui vẻ với Hoàng thượng, Vương Duẫn Sâm từ khi theo phò trợ Tôn Dật Thiên đến nay, đây là lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như vậy, đột nhiên có cảm giác vui mừng.
Trời cao quả nhiên chiếu cố người tốt, nếu không làm sao để Tôn Dật Thiên thuận lợi vượt qua những cửa ải khó đây?
“Vậy sao? Vương Duẫn Sâm, ngươi đã quên Hoàng thượng còn có một cửa chưa qua đấy. . .”
“Đúng vậy đúng vậy! Thái hậu nương nương là một cửa. . .”
“… … Rất khó vượt qua!”
◇◆◇
Nhìn hai người đang quỳ gối trước mắt, một người là con mình, một người là con dâu. . . Ít nhất đã là như vậy cho đến khi người biết y là nam.
“Mẫu hậu. . .”
Thấy Thái hậu vẫn nhìn chăm chăm vào mình và Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên cảm thấy bất an liền hỏi.
“. . . Ôi ~ “
Thở dài xem như đã trả lời Tôn Dật Thiên, hai mắt vẫn không rời khỏi hai người đang quỳ trước mặt.
“Ngự Phong khẩn xin Thái hậu nương nương thành toàn, vi thần thật sự ái Dật Thiên. . .”
Thấy Thái hậu chẳng những không trả lời mà còn thở dài, Ngự Phong vội vàng cầu khẩn.
“…”
Im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vương Ngự Phong, một phút trước người còn nghĩ rằng y sẽ là một người vợ tốt, không ngờ “người con dâu” người hết lòng yêu thương này lại là nam nhân?
“Mẫu hậu. . .”
“Thái hậu nương nương. . .”
Ngay lúc Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong vừa gọi, liền nghe thái giám ngoài cửa truyền:
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thân công công cầu kiến.”
“Thật tốt quá, đợi lâu như vậy, ngươi cuối cùng cũng đã trở về! Tiểu Lý tử, truyền.”
Hoàn toàn quên mất Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong, Thái hậu nương nương vội vàng cao hứng Tiểu Lý tử ngoài cửa truyền Thân công công vào.
“Nô tài khấu kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thánh an.”
Chỉ thấy một người nam tử vóc người cao gầy vội vàng tiến vào quỳ trước Thái hậu thỉnh an an.
“Mau đứng lên, mau đứng lên! Chỉ sâm (*) ai gia muốn ngươi đến tìm cư sĩ lấy, có mang về không?”
(*): Không hiểu là gì :'( . Nàng nào biết chỉ ta vớiii
“Muôn tâu Thái hậu nương nương, đã mang về, xin mời Thái hậu nương nương xem qua. . .”
Vội vàng từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ, cung kính hai tay đưa tới trước Thái hậu.
“Mau đem tới. . . Cho ta xem xem. . .”
Không biết vì sao Thái hậu lại coi trọng chỉ sâm đó như vậy, Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong hai người chỉ có thể nhìn nhau sau đó im lặng nhìn Thái hậu.
Thái hậu nương nương khẩn trương run rẩy mở hộp chỉ sâm ra, trên chỉ sâm viết:
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt,
Bất chợt như phượng, dũng mãnh như long,
Không gặp hồng tuyến, trong cả lục giới,
Không cần nghi hoặc, nhân duyên là thế. (*)
(*): T^T. Khẩn xin các nàng sửa chữa, đoạn này……. thật sự là chẳng hiểu gì -_-
Nhìn bốn dòng trên chỉ sâm, Thái hậu nương nương nhẹ ngẩng đầu, lại nhìn khuôn mặt Vương Ngự Phong một lần nữa, thấy nhẫn Phỉ Thúy trên tay y, như là đã có đáp án, đứng dậy đi đến hai người trước mặt, ôn nhu nói:
“Nhân duyên các ngươi là do trời định, vậy ai gia cũng không còn gì để nói. . .”
“. . . Ý mẫu hậu là. . .”
“Ý ai gia là, nếu Hoàng nhi muốn lập Phong nhi làm hậu! Ai gia không phản đối. . .”
“Thái hậu nương nương. . .”
Không nghĩ rằng sau khi Thái hậu nương nương xem xong chỉ sâm, ánh mắt do dự thoáng chốc trở nên ôn hòa, thể hiện người đang rất thật tâm chúc phúc, làm Ngự Pgong có chút nghi hoặc.
“Yên tâm đi! Ngươi xem, đây là do cư sĩ nổi tiếng của Kim Ngọc Quốc đã viết. . . Nhân duyên của các ngươi là do trời cao đã định. . .”
Đưa chỉ sâm trên tay cho Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong xem.
“. . . Thì ra. . . Thân công công là do mẫu hậu phái đi tìm cư sĩ. . .”
“Muôn tâu Hoàng thượng, Thái hậu nương nương và nô tài cũng bởi vì lo lắng cho Hoàng thượng, nên mới giấu người đi tìm cư sĩ, hỏi cư sĩ ấy người Hoàng thượng yêu mến hiện đang ở đâu? Khẩn xin Hoàng thượng đừng trách tội. . .”
“Không. . . Không trách! Trẫm còn rất muốn cảm tạ ngươi đã mang cái này về. . . Nếu không. . . Mẫu hậu cho dù có đồng ý chuyện ta với Ngự Phong, nhất định cũng không dám thể hiện!”
“Tiểu thúc. . . Cám ơn. . .”
“Phong nhi, tiểu thúc tin Hoàng thượng nhất định sẽ hảo hảo sủng ái ngươi! Đương nhiên Thái hậu nương nương cũng thế. . .”
“Uh. . . Ta tin Thái hậu nương nương nhất định cũng sẽ rất sủng ái Phong nhi. . .”
“Phong nhi còn gọi ai gia là Thái hậu nương nương ah? Nên đổi cách xưng hô. . .”
“Ah! Mẫu hậu. . .”
Vừa nghe Thái hậu nương nương nhắc nhở, Ngự Phong bản tính hoạt bát, không chút nghĩ ngợi bước đến nắm lấy tay ngươi, thoạt nhìn như là hai mẹ con. . .
“Phong nhi, nếu Hoàng nhi dám khi dễ ngươi. . . Ai gia sẽ làm chủ cho ngươi!”
“Ah! Có nghe không, Dật Thiên, nếu như ngươi khi dễ ta, ta nhất định sẽ đến cáo trạng với mẫu hậu!”
“Ta đâu dám khi dễ ngươi ah!”
Không chút giấu diếm kéo y vào lòng, mẫu hậu đã thành toàn cho hai người rồi, vậy hắn cũng không cần lo lắng điều gì nữa.
Ôm chặt Vương Ngự Phong, hạnh phúc của hai người không cần phải giấu diếm, lén lút nữa rồi.
Cảm tạ ông trời nhân từ, nguyện ý thành toàn cho hai người.
◇◆◇
Sau đó, Tôn Dật Thiên liền đuổi các tần phi trong cung về nguyên hương, rồi chọn một người trung thần thông minh lanh lẹ, thông báo với nhân dân Phỉ Kỳ Quốc hỉ sự với Vương Ngự Phong, ngoài cả dự đoán, không có ai tỏ vẻ dị nghị, không ngờ ông trời lại đối đãi bọn họ quá hậu hĩnh như vậy.
Giản Ngự Đức sau khi được Thái thái y điều trị, vết thương cũng đã dần hồi phục.
Tôn Dật Thiên tiếp nhận lời đề nghị của Tôn Dật Lân, cất chức vị của Giản Ngự Đức, điều Tôn Dật Lân từ biên cương trở về, hai người cùng nhau hợp tác thống trị Phỉ Kỳ Quốc.
Mặc dù Tiêu Phương Vũ hiện giờ vẫn năm lần bảy lượt quay lại Hoàng cung tìm Thái thái y tính sổ, nhưng có thể coi Hoàng cung bây giờ vẫn gió êm sóng lặng. . .
Cho dù như vậy hai người vẫn rất vất cả mới có thể quang minh chính đại thể hiện tình cảm, hiện giờ vẫn đang ở ngự thư phòng phê tấu, (bởi vì Tôn Dật Lân đột nhiên nhiễm phong hàn, cho nên chỉ còn hai người Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong xoay xở với đống tấu chương.)
“Phong nhi.”
Cuối cùng cũng hoàn thành, Tôn Dật Thiên liền gọi Ngự Phong đang ngồi bên cạnh đọc sách.
“Hả?”
Ngẩng đầu nhìn Tôn Dật Thiên, vẻ mặt đáng yêu đến cực điểm.
“Nghe nói Tần công công đang cất giấu xuân cung đồ. . .”
Tươi cười nhìn Vương Ngự Phong, chờ phản ứng.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi thật là! Có phải ngươi bảo Tần công công đi thu thập không. . . Có không?. . .Lại cố ý giấu ở những nơi chúng ta thường hay tới. . .”
Vừa nghe đến việc Tần công công lại có thứ mới, Vương Ngự Phong vội vàng hù dọa chất vấn Tôn Dật Thiên.
Bởi vì y hoài nghi, từ sau khi bọn họ lần đầu tiên vô tình phát hiện Tần công công cất giấu xuân cung đồ, Vương Ngự Phong đều để ý thấy mỗi lần hai người bọn họ đi dạo trong Hoàng cung, lúc nào cũng “tình cờ”, “vô tình”, “bất chợt” nhìn thấy một bức xuân cung đồ của Tần công công, thế là đêm đó, y xui xẻo trở thành vật thí nghiệm. .
“Phong nhi, ngươi sao lại nói Trẫm như vậy, Trẫm là loại người này sao?”
“Theo ta quan sát những năm gần đây. . . Ngươi là.”
“Ai da ~ Phong nhi à, ngươi cứ nghi ngờ oan uổng cho tướng công như vậy! Sẽ bị thiên lôi đánh ah~”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . Oa. . . Ngươi muốn ôm ta đi đâu!”
“Đi tản bộ! Dù sao cũng phê hết tấu chương rồi!”
“Ta không muốn. . .”
Cố gắng muốn đẩy tay Tôn Dật Thiên đang giữ chặt mình ra, nhưng có vẻ vô vọng.
“Được rồi được rồi! Ngồi ở thư phòng sẽ buồn chán lắm. . .”
“Cùng với ngươi đi tìm cái thứ kia không bằng ta ngồi ở đây xem kinh thư. . .”
“Phong nhi đừng nói như thế ah! Ta mỗi lần xem xong, mang ngươi ra làm thí nghiệm cũng rất thoải mái mà, phải không?”
“Ngươi câm miệng lại!”
Trên dãy hành lang dài, thanh âm hai người càng lúc càng xa, các thái giám, cung nữ không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại kia, cũng rất muốn tìm lý do tối tối đi dạo để học tập một chút.
Nghe mùi mực thoang thoảng, khác hẳn với không khí hạnh phúc kia.
_Hoàn_