Gia Cát Linh Ẩn

“Đi thôi, màn xuân tình này ta chẳng muốn xem!” Gia Cát Linh Ẩn đi ra sân, thấy hai người kia đã quấn lấy nhau, nàng xem xét tường vây của Trục Nguyệt Hiên, nói: “Đưa ta ra ngoài, ta phải từ cửa chính của phủ Thừa tướng đi vào!”

Gia Cát Linh Ẩn đứng ở ngoài phủ Thừa tướng đợi một lát mới đi vào. Nàng vừa mới vào, chợt nghe thấy tiếng la lớn của công chúa Triêu Hoa: “Không hay rồi! Mọi người mau đi xem, Bình Dương quận quân cùng nhị hoàng tử nước Tinh Long ở Trục Nguyệt Hiên… làm… làm cái kia…”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiếng của công chúa Triêu Hoa rất lớn, người ở cả hậu viện đều nghe thấy, Sở Lăng Thiên lập tức đứng lên, chạy về hướng tiền viện, những người khác cũng vội vàng chạy theo.

“Có chuyện gì?” Sở Lăng Hàn giữ lại một người đang chạy về phía Trục Nguyệt Hiên, hỏi.

“Gia Cát tam tiểu thư, cùng nhị hoàng tử nước Tinh Long, giữa ban ngày ban mặt lại làm ra cái chuyện đồi bại.” Người nọ vẻ mặt kích động, nói, “Mau đi xem đi!”

Sắc mặt Sở Lăng Thiên thoáng sa sầm, Linh nhi, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì!

“Haizzz, ngươi nói xem, Tam tiểu thư đã có Thất điện hạ rồi còn không biết chừng mực, đi cám dỗ nhị hoàng tử nữa làm cái gì không biết.”

“Đúng nhỉ, không ngờ nàng ta lại là người như vậy.”

“Thứ nữ rốt cuộc vẫn là thứ nữ, chỉ giỏi làm chuyện cám dỗ người khác.”

“Các ngươi câm miệng lại!” Sở Lăng Hàn lạnh lùng nhìn hai người đang nói huyên thuyên, “Cẩn thận mũ ô sa của các ngươi!”

“Cửu điện hạ thứ tội!” Mấy người nhìn thấy là Sở Lăng Hàn, nhất thời sợ đến bủn rủn, lập tức xin tha, “Thần biết tội, thần biết tội!” Lại nhìn thấy Sở Lăng Thiên ở cách đó không xa, người đờ ra, tức khắc ngậm chặt miệng lại, sợ lại phát ra bất cứ âm thanh gì.

Gia Cát Chiêm đi đầu, khoảnh khắc đẩy cánh cửa kia, nhìn thấy tình cảnh trong sân Trục Nguyệt Hiên, ông không khỏi thẹn quá hóa giận, máu nóng sôi trào, nhất thời quát lớn: “Linh nhi! Ngươi đang làm gì!”

“Phụ thân gọi con?” Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau đám người, mọi người quay lại, nhìn thấy Gia Cát tam tiểu thư đang đứng sau lưng, biểu hiện hoài nghi nhìn mọi người.

“Mọi người… ở đây làm gì vậy?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi, “Bên trong xảy ra chuyện gì?’

“Sao ngươi lại ở đây?” Công chúa Triêu Hoa giật mình hỏi.

“Công chúa cảm thấy ta cần phải ở đâu?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi lại.

“Ngươi!” Công chúa Triêu Hoa kinh ngạc không thôi, nữ nhân bên trong là ai?

Sở Lăng Thiên chen đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nắm chặt lấy tay nàng, không nhìn ra được trên mặt là biểu cảm gì. Gia Cát Linh Ẩn biết, vị này nhất định lại đang tức giận, nhưng giờ phút này nàng lại không thể dỗ dành y.

Nhìn thấy Tiêu U Nhược đứng ở phía sau, đang cố gắng chen lên trước, Gia Cát Linh Ẩn vẫy tay với nàng ta: “U Nhược, đến bên này nè.”

Thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên đang đứng đó nên những người khác chừa đường ra cho Tiêu U Nhược, để nàng ta đi đến chỗ hai người họ. Gia Cát Linh Ẩn nhường chỗ mình đang đứng cho nàng ta, để nàng ta đứng bên cạnh công chúa Triêu Hoa.

Bởi vì quá mức chật chội, thỉnh thoảng Tiêu U Nhược lại cọ vào người công chúa Triêu Hoa, còn giẫm vào tà váy của công chúa.

“Ngươi làm gì đó!” Công chúa Triêu Hoa trừng mắt mình nàng ta, nhìn chỗ váy bị giẫm bẩn, lớn tiếng nói, “Phủi sạch cho ta!”

“Dạ! Công chúa bớt giận!” Tiêu U Nhược khiếp vía ngồi thụp xuống, vừa phủi vừa vò, mới làm sạch được váy của công chúa Triêu Hoa.

“Biểu ca, Mộ Vân yêu huynh, huynh muốn Mộ Vân đi mà!”

Tiếng nói trong sân nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, Liên Mộ Vân cùng Bạch Vân Nghị không để ý đến ánh nhìn của mọi người, nhiệt tình triền miên quấn lấy nhau, miệng của Liên Mộ Vân lại phát ra tiếng ưm ưm thỏa mãn.

“Mộ Vân! Con đang làm gì?” Vẻ mặt Liên Thương Hải bình tĩnh, đi qua đó, một cước đá văng Bạch Vân Nghị ra, cởi áo bào trên người mình quấn lên người Liên Mộ Vân.

“Nóng quá! Con muốn biểu ca cơ. Biểu ca, Mộ Vân muốn nữa! Mau cho Mộ Vân đi! Mộ Vân không chịu nổi nữa rồi. Huynh ôm Mộ Vân đi!” Liên Mộ Vân khóc la chẳng biết xấu hổ, dáng vẻ tràn đầy dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn.

“Nhị đệ, đệ sao vậy?” Bạch Vân Phàm cũng bước lên, cởi áo choàng của mình, khoát lên người Bạch Vân Nghị.

“Nóng quá!” Liên Mộ Vân lại không ngừng xé nát y phục trên người, cổ họng phát ra thứ âm thanh đê mê.

“Đủ rồi! Bốp bốp!” Liên Thương Hải giáng cho Liên Mộ Vân hai bạt tai, cuối cùng cũng thức tỉnh được nàng.

Liên Mộ Vân nhìn thấy nhiều người ở trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng, nàng vội vàng nói: “Biểu ca đâu? Biểu ca, huynh mau đến xem Gia Cát tam tiểu thư đang tằn tịu cùng Nhị hoàng tử kìa! Mọi người đều thấy hết đúng không? Tam tiểu thư là loại nữ tử phóng đãng cỡ nào!”

“Còn sợ chưa đủ xấu mặt sao?” Liên Thương Hải gằn giọng nói, “Bây giờ cút về ngay cho ta!”

“Phụ hoàng…” Liên Mộ Vân cúi đầu nhìn cơ thể của mình, xiêm áo đã không cánh mà bay, trên người là áo bào của phụ hoàng, nhìn lại Bạch Vân Nghị ở một bên, cảm nhận được sự đau đớn ở nơi nào đó trên cơ thể, nàng nhất thời kêu lên thảm thiết, suýt nữa ngất đi!

“Bạch Vân Phàm, nước Tinh Long phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!” Liên Thương Hải đen mặt, nữ nhi bảo bối của ông, lại có thể bị vũ nhục ở trước mặt mọi người như thế, giờ phút này, ông hận không thể một kiếm giết chết Bạch Vân Nghị.

“Bệ hạ nói vậy không đúng rồi!” Bạch Vân Phàm cười lạnh nói, “Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, là công chúa luôn miệng bảo muốn, sao có thể trách Nhị đệ của ta? Ta còn chưa trách công chúa dụ dỗ Nhị đệ, phá hoại danh dự của nước Tinh Long đó!”

“Hừ!” Liên Thương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, “Món nợ này sẽ tìm các ngươi tính sổ!” Ông trừng mắt liếc Liên Mộ Vân, quát lớn, “Còn không đi!”

Liên Thương Hải mang Liên Mộ Vân đi khỏi, Bạch Vân Phàm và Bạch Vân Nghị cũng lần lượt ra về. Những người khác thấy không còn trò hay để xem, cũng đều tản đi.

Sở Lăng Thiên nhìn Kinh Phong, “Thuốc là của ngươi cho.”

Kinh Phong gật đầu, trong mắt có chút sợ hãi: “Chỉ là muốn đùa chút thôi mà gia!”

“Lần sau, nhớ phải dùng hai viên!”

“Tuân lệnh!”

Trải qua trận ồn ào này, đã đến gần giữa trưa, gia đinh cùng các nha hoàn trong phủ nhanh chóng dọn món ăn lên, khiến người khác thèm rỏ dãi.

Tiệc sinh thần của Thừa tướng gia chính thức bắt đầu, các quan viên tự giác ngồi vào chỗ theo cấp bậc, các hoàng tử, khách quý của nước khác cùng ngồi ở bàn trên, tiếp theo là Trần quốc công, Chu gia, Gia Cát Vũ, cùng với Tiêu gia có quan hệ thông gia với Gia Cát phủ thừa tướng.

Hôm nay Tiêu lão thái quân cũng đến, bà ngồi ở bàn trên của nữ quyến, sắc mặt bà có chút không tốt. Thỉnh thoảng bà ngẩng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, nữ nhân nọ là thê tử hay ghen của Gia Cát Vũ, Tống Dĩnh.

Đối diện Tiêu lão thái quân là con gái lớn nhất của Gia Cát Vũ, Gia Cát Như Ý. Sở dĩ Tiêu lão thái quân chú ý cả nhà Gia Cát Vũ như vậy, là vì bà nghe Gia Cát Linh Ẩn nói xong, liền sai người đi điều tra cái chết của Tiêu Doanh. Không ngờ thật sự có liên quan đến Gia Cát Vũ, đặc biệc là có quan hệ đến thê tử của hắn.

Tiêu lão thái quân lặng lẽ quan sát gia đình này, nữ nhân kia khiến bà mất đi con gái, bà sẽ tìm cơ hội khiến ả phải mất con mình!

Đang lúc ăn uống linh đình, các quan viên không thể thiếu chuyện a dua nịnh hót, cũng không ít quan viên hư tình giả ý với người khác.

Gia Cát Chiêm tìm kiếm trong đám người, hỏi Đại phu nhân: “Sao không thấy Như Sương ra đây vậy? Nó quên sinh thần của ta rồi à?”

“Lão gia, Như Sương không được khỏe, đã ốm liệt giường mấy ngày nay, đại phu căn dặn phải nghỉ ngơi.”

“Nặng lắm sao?”

“E là bị cảm nhiễm phong hàn nặng, nhưng cũng không đáng ngại.” Chỉ có Đại phu nhân và Như Nguyệt là biết rõ nhất, ‘bệnh’ của Như Sương là có chuyện gì.

“Ừ!” Gia Cát Chiêm mặt không đổi sắc, gật đầu.

Gia Cát Hồng Nhan nhìn thoáng qua Tiêu U Nhược, Tiêu U Nhược cũng gật đầu lại với nàng. Khóe miệng của nàng hiện lên nụ cười lạnh lùng khó phát hiện. Gia Cát Linh Ẩn, rốt cục cũng đợi được ngày này, một khắc nàng cũng không muốn đợi thêm nữa, trước kia nàng dùng hết mọi thủ đoạn đều không thành công, lần này, nàng tự thấy kế hoạch này không chê vào đâu được, sẽ phải thành công thôi. Ngươi có được thân phận quận quân thì sao, có Thất điện hạ yêu thương thì thế nào, đợi đến khi ngươi hóa thành đống xương trắng, người sống trên đời này, vẫn là ta!

Tiêu U Nhược lén lút liếc Tiêu U Lam một cái. Tiện nhân, một thứ nữ lại đoạt tất cả nổi bật của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể phong quang cả đời ư? Đấu với ta, xuống địa ngục ngay đi! Tiêu U Nhược lặng lẽ lấy cái bình trong tay áo ra, nhẹ nhàng mở nắp bình.

Mấy con huyết bướm nho nhỏ trừ trong bình bay ra. Cơ thể huyết bướm vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn không có người nào chú ý đến. Trên mặt Tiêu U Nhược lộ ra nụ cười đắc ý, Tiêu U Lam, đi chết đi!

Ngay sau đó, nụ cười của Tiêu U Nhược thoáng đông cứng, bởi vì huyết bướm không bay về hướng của Tiêu U Lam và Gia Cát Linh Ẩn, mà bay đến sau gáy của công chúa Triêu Hoa!

“Véo!” Chỉ thấy Sở Lăng Hàn ngồi bên cạnh công chúa Triêu Hoa nhanh tay lẹ mắt, chém con huyết bướm đang bay đến chỗ công chúa Triêu Hoa, công chúa Triêu Hoa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu!

“Triêu Hoa, không sao chứ?” Sở Lăng Hàn hỏi.

Những người khác cũng bị cảnh này dọa sợ ngây người, Sở Lăng Thiên bước đến, nhìn con huyết bướm bị chém thành hai khúc, sắc mặt thoáng sa sầm: “Đây là huyết bướm!” Y lại ngửi mùi hương trên người công chúa Triêu Hoa, “Là mùi hoa hải đường mà huyết bướm yêu thích nhất! Nước bọt của huyết bướm chứa chất kịch độc, một khi bị chúng chích vào, sẽ chết lập tức!”

“Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?” Là chủ nhân, toàn thân Gia Cát Chiêm đổ mồ hôi lạnh, nếu công chúa mất mạng ở chỗ này, ông có mười cái đầu cũng không đủ để trảm.

Tiêu Kiếm âm thầm liếc Tiêu U Nhược, sau đó lập tức cúi đầu. Trong lòng hắn nhất thời lo lắng không yên, nếu tra ra huyết bướm do hắn mang về từ biên cương, liền chạy không thoát, trong lòng không khỏi trách móc Tiêu U Nhược.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều sợ đến choáng váng.

“Thừa tướng gia, mưu hại công chúa chính là tội chết.” Sở Lăng Dực lạnh lùng nói, “Hôm nay nếu không tra ra chân tướng chuyện này, thì không thể ăn nói với Hoàng thượng và Quý phi! Lương phủ doãn đâu?”

“Thần có mặt! Điện hạ có gì căn dặn?” Lương Thế Toàn bước lên, hành lễ với Sở Lăng Dực.

“Bản thái tử lệnh cho ngươi trong vòng một canh giờ, tìm ra hung thủ!”

“Dạ, thần tuân lệnh!”

Lương Thế Toàn hôm nay vô cùng vui vẻ đến chúc mừng sinh thần của Thừa tướng gia, không ngờ lại biến thành đến tra án!

“Hồi bẩm thái tử điện hạ, theo lời của Thất điện hạ, là mùi hoa hải đường thu hút huyết bướm. Cho nên chỉ cần tìm ra lai lịch của huyết bướm và mùi hoa hải đường là có thể tìm được hung thủ. Ngày thường công chúa có thói quen xông hương hoa hải đường không?”

“Không… Không có!” Công chúa Triêu Hoa bị khiếp vía vẫn còn chưa hoàn hồn, sợ hãi nhích sát vào Sở Lăng Hàn.

“Vậy là có người cố ý bôi vào.” Lương Thế Toàn nhìn quét qua mọi người, nói, “Tạm thời bỏ qua hoa hải đường, theo ta được biết, ở biên cương mới có huyết bướm, tại sao lại xuất hiện ở Ngân Đô?” Ánh mắt ông rơi vào người Tiêu Kiếm, “Tiêu tướng quân mới trở về từ biên cương không lâu đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui