Gia Cát Linh Ẩn

“Tiểu thư, điện hạ, tối nay hai người muốn ăn gì, để nô tỳ làm cho.” Tiểu Điệp vừa dọn dẹp nhà, vừa hỏi.

“Để ta nấu cho.” Gia Cát Linh Ẩn cười, “Trời lạnh thế này, chi bằng nấu một nồi lẩu làm ấm người, thế nào?”

“Tiểu thư, không được!” Tiểu Điệp liên tục lắc đầu, “Tiểu thư chỉ dẫn để nô tỳ làm là được, chuyện này sao để tiểu thư làm chứ.”

“Tiểu Điệp, để nàng ấy làm đi, ta còn chưa ăn món do nàng ấy nấu.” Sở Lăng Thiên nói, “Linh nhi, để ta giúp nàng!”

Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy một củ tỏi, đưa cho y, “Người bóc nó đi!”

Sở Lăng Thiên cầm lấy, cận thận xem xét củ tỏi kia một hồi, nhỏ giọng hỏi Tiểu Điệp: “Cái này bóc thế nào?”

Tiểu Điệp cười cười: “Điện hạ, để nô tỳ làm cho, đây không phải là việc của người.” Nói xong, nàng giật lấy tỏi, nhanh nhẹn bóc vỏ.

Sở Lăng Thiên cẩn thận quan sát, không ngừng gật đầu: “Hóa ra là vậy, để ta!” Y cầm tỏi lên lần nữa, nghiêm túc bóc vỏ. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của y, Gia Cát Linh Ẩn không nén được cười, ai có thể ngờ, Thất điện hạ cao cao tại thượng của nước Lăng Nguyệt, giờ phút này đang trong một gian nhà tranh đơn sơ ở ngoại thành bóc tỏi.

“Xong rồi!” Sở Lăng Thiên bóc xong rồi đặt vào chén, “Linh nhi, còn chuyện nào khác nữa không?”

“Rửa sạch rau đi.”

“Được!” Sở Lăng Thiên giống như nhận được nhiệm vụ vinh quang lắm, xách một chậu nước, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa rau.

Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng nấu xong nồi nước dùng bốc khói nghi ngút, mùi thơm hấp dẫn bay đầy nhà, mấy người khác nhịn không được nuốt nước miếng. Tiếp đó nàng bỏ rau và thức ăn vào trong nồi, nấu thêm lát nữa, một nồi lẩu nóng hổi liền hoàn thành!

Lẩu được bưng lên, tất cả mọi người đều vây đến, gắp ăn. Tiểu Điệp và Lưu đại thúc đều cảm động, nhủ thầm bản thân đã tu mấy đời, mới có thể cùng nhau ngồi ăn với Thất điện hạ và Thất vương phi tương lai.

Ăn xong, Tiểu Điệp ngại ngùng nói: “Nhà của nô tỳ chỉ có hai gian phòng…”

“Ta thô lỗ, ngủ ở chỗ này là được.” Lưu đại thúc chỉ vào đống lửa, “Chỗ này khá ấm áp.”

“Vậy tiểu thư và điện hạ ngủ một phòng, nô tỳ một phòng.” Tiểu Điệp sắp xếp nói.

Ban đêm ở quê càng lạnh, hơn nữa bên ngoài trời đổ tuyết lớn, trong nhà như một hầm băng, nhà của Tiểu Điệp chỉ có cái giường lót đệm mỏng, Gia Cát Linh Ẩn lạnh đến nỗi co ro rúc vào trong lòng Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào ngực, muốn cho nàng chút hơi ấm, nhưng cơ thể y vẫn không ngừng run rẩy. Y bỗng nhiên ngồi dậy, đi ra bên ngoài.

“Thất gia đi đâu vậy?” Gia Cát Linh Ẩn ngồi dậy hỏi.

“Ta ra ngoài một chút…” Y xoay người, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, “Sẽ về ngay, không sao đâu.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, không hỏi gì thêm. Sở Lăng Thiên vừa mở cửa, gió lớn cuốn bông tuyết bay vào nhà, dù cơ thể y cường tráng, cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Qua nửa canh giờ, thấy Sở Lăng Thiên còn chưa trở lại, Gia Cát Linh Ẩn bắt đầu lo lắng, nàng đang định ra ngoài xem thử, bỗng nhiên nghe có tiếng cửa phòng mở ở gian ngoài. Nàng quên cả việc mang hài, lập tức chạy ra, thấy Sở Lăng Thiên đã thành người tuyết, trên đầu, xiêm y toàn là bông tuyết, lông mi cũng đóng băng, trong tay y đang ôm một cái chăn bông thật dày.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi chân trần đứng trên nền đất, y nhíu mày nói: “Mau trở về giường đi, bị cảm thì sao?” Y vỗ vỗ chiếc chăn trong tay, “Có nó, sẽ không lạnh nữa.”

Gia Cát Linh Ẩn nghĩ y đi ra ngoài để tiểu tiện, không ngờ lại đi mượn chăn, tại một thôn làng trên núi thế này để mượn một chiếc chăn, nhất định y đã gõ cửa không ít nhà. Trong lòng nàng rất thời cảm động, muốn nói lại thôi.

“Mau quay về giường!” Sở Lăng Thiên ôn tồn nói.

Gia Cát Linh Ẩn hoàn hồn, lặng lẽ theo y vào phòng. Thêm một cái chăn, nàng cảm thấy ấm áp hơn, y lại ra ngoài nhóm một cái bếp lò, đặt ở trong phòng, lúc này mới lên giường ngủ.

“Thất gia, cám ơn người!” Gia Cát Linh Ẩn nói, trên đời này, không có người thứ hai đối xử tốt với nàng như vậy, cơ thể y nóng ấm, trong lòng cũng ấm áp.

Sở Lăng Thiên mỉm cười mờ ám, kề sát mặt lại: “Vậy hôn ta một cái đi!”

Gia Cát Linh Ẩn hôn một cái lên mặt y, khiến trong lòng y ngứa ngáy, nháy mắt nhen nhóm lên ngọn lửa. Y bắt lấy khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng, nhìn thấy gương mặt nàng ửng đỏ, sắp không thở nổi, mới buông nàng ra.

Y cười thỏa mãn, thay nàng đắp lại chăn, lúc này mới đi ngủ. Giữa khuya, y tỉnh giấc vài lần, muốn xem thử nàng có ổn không, ngắm gương mặt say ngủ của nàng, y cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.

Ngày hôm sau, Tiểu Điệp thức dậy sớm nấu bữa sáng, Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên cũng có thói quen dậy sớm. Bão tuyết đã tan, nhưng tuyết đọng thật dày, xuất hành có chút khó khăn. Sáng sớm ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, trên nóc nhà tranh trắng phau, phả ra mấy cột khói nhẹ, có vẻ thật yên bình.

Ăn xong bữa sáng, mọi người lại lên xe ngựa đến nhà Phùng đại nương, vừa đến cửa, chợt nghe trong sân truyền đến tiếng la hét ầm ỹ. Mọi người xuống xe ngựa, thấy một đôi phu phụ đang ở trong sân hùng hổ, Phùng đại nương thì mặt ủ mày chau gạt nước mắt.

“Trương đại thúc, Trương đại thẩm, hai người làm gì vậy?” Tiểu Điệp nhận ra đôi phu phụ này, họ là vợ chồng, cũng sống ở thôn Hạnh Hoa.

“Ai da, là Tiểu Điệp à!” Trương đại thẩm nhìn thấy Tiểu Điệp, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, “Không phải ngươi ở trong thành hầu hạ phủ giàu có sao? Cha mẹ ngươi cũng được hưởng phúc, còn quay về nơi quỷ quái này làm gì?”

“Mẹ Trụ tử, bà đang nói gì vậy!” Trương đại thúc liếc vợ mình, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, con về là tốt rồi! Trụ tử vẫn luôn nhớ con đó, hai đứa khi nào thành thân?”

“Trương đại thúc, con không thích Trụ ca.” Tiểu Điệp tức giận nói, “Hôn ước của chúng con đã sớm hủy bỏ, Trương đại thúc đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Cha Trụ tử, ông cũng không nghĩ lại, người ta bây giờ là người kinh thành rồi, làm sao để mắt đến Trụ tử nữa!” Trương đại thẩm khinh miệt nhìn Tiểu Điệp, “Chỉ sợ nó đã sớm ăn nằm với lão gia thiếu gia trong phủ rồi, Trụ tử nhà chúng ta muốn cưới cũng phải cưới cô nương trong sạch, nó có chịu, ta cũng chẳng đồng ý.”

Tiểu Điệp không quan tâm đến lời lẽ nhục mạ của Trương đại thẩm, đi qua chỗ Phùng đại nương, “Đại nương, sao lại thế này?”

Phùng đại nương kéo ống tay áo lên quẹt nước mắt, “Sau khi Đại Ngưu té bị thương, vì mời đại phu cho nó, ta có mượn họ năm lượng bạc, có nói trước Tết sẽ trả lại. Ta định bụng sẽ lại vào núi một chuyến, hái thuốc bán để trả, nhưng hiện giờ họ đòi ta trả mười lượng bạc, ta làm gì có nhiều bạc như thế.”

“Trương đại thúc, Trương đại thẩm, Phùng đại nương nói trước Tết sẽ trả lại hai người, giờ đến tết vẫn còn tận hai tháng, đến lúc đó hai người hẳn quay lại.” Tiểu Điệp nói.

“Như vậy sao được!” Trương đại thẩm lớn tiếng, “Ta thấy nhà bà ấy, có đến Tết cũng chẳng trả nổi! Nhưng không trả cũng được, đưa căn nhà này lại cho chúng ta đi!”

“Trương đại thẩm, bây giờ trời đổ tuyết, đưa nhà cho hai người, mẹ con họ sống sao chứ? Chân của anh Đại Ngưu vẫn còn bị thương. Nói gì chăng nữa chỗ này cũng là nơi duy nhất họ sống, sao cho thể đưa cho hai người?” Tiểu Điệp giận dữ nói.

“Không đưa cũng được! Vậy trả tiền!”

“Đại nương, cây thuốc hiếm mà Đại Ngưu hái giờ ở đâu?” Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.

“Ở trong nhà, công tử đi theo ta.”

Phùng đại nương đi vào nhà, cầm một cây thảo dược mang ra, “Chính là nó, đã hại Đại Ngưu của ta ra nông nỗi này.”

Gia Cát Linh Ẩn hiểu ý Sở Lăng Thiên, liền nói: “Đại nương, ta đang cần nó, bán cho ta đi.”

“Nếu tiểu thư cần thì cứ lấy đi. Cái gì mà bán hay không chứ, hôm qua còn phải đa tạ hai người đã giúp đỡ Đại Ngưu.” Phùng đại nương tự đáy lòng nói.

“Không được.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì, “Sao ta lại không biết xấu hổ, lấy thuốc không trả tiền chứ.”

Sở Lăng Thiên không đợi Gia Cát Linh Ẩn nói thêm, liền lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt vào tay của Phùng đại nương.

“Cái này… cài này… không được đâu công tử!” Tay Phùng đại nương run run, bà sống cả đời, chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy, “Thuốc này chỉ đáng có một lượng bạc thôi.”

“Đại nương, đại nương cứ cầm đi.” Gia Cát Linh Ẩn cầm tay bà, “Thuốc này rất đáng giá.”

Phùng đại nương run rẩy cầm bạc trong tay, miệng không ngừng nói cảm ơn.

“Trương đại thẩm! Chỗ đại nương có năm mươi lượng bạc, hai người có bốn mươi lăm lượng để thối lại không?” Tiểu Điệp cười cười nhìn đôi phu phụ nọ, hỏi.

“Ngươi… Ngươi…” Trương đại thẩm lắp băp nói không ra lời, “Cái gì năm lượng, là mười lượng!”

Tiểu Điệp cười lạnh, “Trương đại thẩm, thẩm cũng thật khinh người quá đáng, còn ác hơn cả cường đạo. Đại nương, chúng ta báo quan đi.”

Nghe đến báo quan, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi, ngượng ngùng nói, “Không cần mười lượng, nhưng phải trả ta năm lượng!”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tiểu Điệp: “Chúng ta còn bạc vụn không? Trả cho bà ấy đi.” Trên người nàng không mang theo bạc, mấy nha hoàn đều biết thói quen này của nàng, luôn mang theo một ít bên người.

Tiểu Điệp gật đầu, lấy túi tiền ra, đếm năm miếng bạc vụn nhét vào tay Trương đại thẩm: “Trương đại thẩm, số bạc này là ta trả giúp cho Phùng đại nương, sau này, hai người đừng đến làm phiền đại nương nữa.”

Nghe Tiểu Điệp gọi vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này là tiểu thư, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi: “Trả bạc là được rồi, ta cũng không phải người không nói lý lẽ, đi thôi ông.”

Phùng đại nương lại cảm ơn Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên, dẫn ba người họ vào nhà. Trong nhà có bếp lò, vừa bước vào là thấy ấm áp hơn hẳn.

“Phùng đại nương, Đại Ngưu đỡ hơn nhiều không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

Phùng đại nương vui vẻ gật đầu: “Có cách của tiểu thư và thuốc của công tử, Đại Ngưu cảm thấy khá hơn hôm qua nhiều. Tiểu thư và công tử đúng là người tốt.”

“Vậy là tốt rồi, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, đến Tết, hắn có thể đứng dậy được.”

“Thật tốt quá! Nếu không có tiểu thư và công tử, chỉ e nửa đời sau của Đại Ngưu cũng bị hủy.” Phùng đại nương dừng một chút, dường như hạ quyết tâm, “Chuyện hôm qua tiểu thư hỏi ta, ta bỗng nhiên nhớ lại, ta quả thực có biết một người tên là Tiêu Chính.”

Gia Cát Linh Ẩn sớm đoán bà sẽ chủ động nhắc đến, liền hỏi: “Hình như đại nương không muốn nhắc đến ông ta?”

Hết chương 158


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui