Gia Cát Linh Ẩn

“Ai thích người chứ, không biết xấu hổ.” Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Sở Lăng Hàn, Mộc Tê cúi đầu cười rộ lên.

“Mộc Tê, ngươi làm sao vậy?” Thấy bả vai nàng run run, Sở Lăng Hàn tưởng nàng khóc, càng không biết phải làm gì cho phải.

Thương Y không khỏi lắc đầu, khinh bỉ nhìn Sở Lăng Hàn: “Tiểu tử thúi, nghĩ gì vậy! Không thấy cô nương ấy đang cười sao? Thật sự là, rõ ràng là hai huynh đệ, sao về mặt này lại kém cỏi nhiều đến thế.”

Nói xong, y liền đi về hướng ngược lại, Sở Lăng Thiên đã về, y có thể yên tâm quay lại Thanh Ngọc Môn. Bông tuyết dừng ở bên môi, có chút chua xót.

“Ngươi giỏi lắm Mộc Tê, dám gạt ta!” Sở Lăng Hàn giả bộ tức giận, chụp lấy tay nàng, “Xem ngươi còn dám gạt ta không!”

“Cửu điện hạ!” Mặt Mộc Tê nhất thời vừa nóng vừa đỏ, giãy mạnh ra, muốn thoát khỏi tay của Sở Lăng Hàn, “Thất điện hạ và tiểu thư đang đi đằng trước đó.”

“Mộc Tê ngốc, ngươi không thấy tiểu thư nhà người đang tác hợp chúng ta sao? Phiền tẩu ấy lúc uống rượu còn nhớ đến chuyện của ngươi.”

“Tiểu thư đối đãi với ta vô cùng tốt.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, Sở Lăng Hàn liền thoải mái yên tâm nắm tay Mộc Tê, vừa đi vừa nói chuyện. Mộc Tê cũng không từ chối nữa.

Trở lại Trục Nguyệt Hiên, Tiểu Điệp lập tức đi nấu một chén canh giải rượu cho Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên vất vả lắm mới đút từng muỗng để nàng uống hết. Y dùng nước ấm cẩn thận rửa mặt rửa chân cho nàng, hầu hạ nàng xong, y mới lo đến chính mình, rồi lên giường ôm lấy nàng.

Bàn tay y nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nàng hệt như một nữ tử bình thường, chốc lát bĩu môi, chốc chốc lại nhăn mặt nhíu mày, chốc chốc lại lẩm bẩm, không có cẩn thận dè dặt như xưa. Y thật hy vọng, nàng tỉnh táo lại cũng có thể bình yên như vậy, không phải lo lắng gì cả. Nhớ đến lời nói kỳ lạ của nàng, y bất giác mỉm cười. Nhưng nàng nói lỡ như có một ngày nàng biến mất thì phải làm sao? Lòng y không khỏi căng thẳng, nhất thời đau như dao cắt, sao y có thể mất đi nàng? Y bản năng ôm nàng vào lòng, giống như nàng sẽ thực sự biến mất vậy.

Thật lâu trước kia, y đã âm thầm điều tra nàng, muốn biết nàng rốt cục là người thế nào. Y biết trước đây nàng là một người rất nhát gan và yếu đuối, ở trong phủ nhận hết mọi ức hiếp, sau khi mẹ ruột qua đời, nàng bị đưa đến am ni cô. Từ sau khi từ am trở về, nàng liền thay đổi, trở nên hoàn toàn khác hẳn với nàng trước kia. Có lẽ, thời gian năm năm đã thay đổi nàng rất nhiều, ngay cả tính tình cũng thay đổi. Nhưng y vẫn hoài nghi, nữ tử này, cùng cô nương ấy thực sự là cùng một người sao? Nhưng cho dù thế nào, y cũng yêu nàng. Hôn nhẹ lên trán nàng, y đứng dậy thổi tắt nến rồi nằm xuống bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Không biết qua bao lâu, Gia Cát Linh Ẩn rốt cục cũng từ từ tỉnh lại, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, toàn thân yếu ớt vô lực. Nàng day day trán, tự trách bản thân sao lại bất cẩn, lại có thể uống say như vậy. Nàng mơ hồ nhớ mình có chơi tù tì với Sở Lăng Hàn. Nàng còn nói muốn uống bia? Trời ạ, tim nàng như ngừng đập, mình còn nói gì nữa không? Có khi nào khiến mọi người hoảng sợ không? Sở Lăng Thiên đã nghe được gì?

Đúng, Sở Lăng Thiên đâu? Trong lòng nàng cả kinh, cảm thấy lồng ngực căng thẳng, lúc này mới phát hiện có người ôm mình. Quay qua, khuôn mặt tuấn tú của Sở Lăng Thiên ngay tại trước mắt, nhìn thấy y, nàng mới yên lòng. Nàng thật lo lắng, hết thảy đều là một giấc mơ.

Tay Sở Lăng Thiên giật giật, chính xác phủ lên trước ngực Gia Cát Linh Ẩn không lầm, còn bóp bóp theo bản năng. Tuy rằng nàng thức, nhưng hơi rượu vẫn chưa tan hết, nam nhân nàng yêu ngay tại trước mặt, hơn nữa mới vừa rồi sự khiêu khích trong vô thức của y nhất thời làm nóng cơ thể nàng, cổ họng khô khốc.

Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt lại, muốn làm bản thân mau chóng ngủ, nhưng hơi thở của Sở Lăng Thiên phả vào cổ nàng, khiến ngọn lửa trong lòng nàng càng cháy càng dữ dội, như thế nào cũng ngủ không được, nàng đành phải không ngừng trở mình, trằn trọc, không cho bản thân suy nghĩ miên man.

Động tác của nàng đánh thức Sở Lăng Thiên, y ngồi dậy, chỉ nhấc nửa thân trên, nhu tình nhìn nàng, “Thức rồi à? Đỡ hơn không?”

“Ừm.” Nàng nằm dưới thân y, gật đầu, “Chỉ là hơi khát.”

Y không nói hai lời, đứng lên rót chén nước cho nàng, đặt lên miệng thổi thổi, mới đưa tới bên miệng nàng.

Chén nước uống vào, lửa lòng tựa như được dập tắt một ít.

Sở Lăng Thiên lên giường, dùng chăn bọc lấy nàng, hai tay Gia Cát Linh Ẩn ôm lấy thắt lưng y, vùi mặt vào hông y, “Thất gia, ta rất sợ, sau khi thức dậy thì chỉ là mơ. Chàng thực sự đã trở về, phải không?”

“Nha đầu ngốc, ta thực sự về rồi, ngày mai sẽ đón nàng vào Thất vương phủ!”

Tay nàng nắm thật chặt, cọ cọ mặt vào bên hông y.

“Linh nhi…” Bỗng nhiên, Sở Lăng Thiên phát ra tiếng nói trầm thấp, trong ngực như nghẹn cái gì, tiếng nói kia Gia Cát Linh Ẩn cũng nghe được, hấp dẫn vô cùng.

Nàng giật giật, bỗng nhiên cảm giác được bộ phận nào đó gần hông y đang chậm rãi biến hóa. Từ môn sinh học ở cấp sơ trung, nàng đương nhiên hiểu rõ một số đặc thù trên cơ thể đàn ông. Nàng ngượng ngùng nhích đi, mặt đỏ bừng, dùng chăn che mặt mình lại, không dám nhìn y.

Thấy dáng vẻ e thẹn của nàng, Sở Lăng Thiên nhếch môi cười gian, biết còn cố hỏi: “Linh nhi làm sao vậy?” Y giơ tay ôm lấy eo nàng, “Sao cơ thể lại nóng vậy?”

Gia Cát Linh Ẩn liếc trắng mắt, bỗng nhiên hôn lên môi y, dùng hành động nói cho y biết.

Y không ngờ nàng lại chủ động hôn mình, rốt cục cũng không nhịn được, một tay cố định đầu nàng, một tay siết chặt lấy thắt lưng nàng, làm cho hai người dán chặt vào nhau hơn. Rượu vào làm người ta can đảm, hai tay nàng ôm lấy cổ y, cơ thể vặn vẹo khó nhịn.

Tay đặt bên hông nàng của Sở Lăng Thiên chậm rãi lần mò vào vạt áo, vuốt ve tấm lưng mượt mà của nàng, rồi chậm rãi trượt đến trước ngực nàng, phủ lên nơi tròn trịa mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm.” Cơ thể Gia Cát Linh Ẩn căng cứng, hệt như bị điện giật, cảm giác tê dại từ trước ngực truyền đến, nàng không kiềm được, phát ra tiếng nỉ non.

Y trút bỏ xiêm y của nàng, lại cởi y phục của mình, thân thể cả hai cứ thế trực tiếp dán vào nhau. Hai cơ thể nóng bỏng gắt gao quấn chặt lấy nhau, bên tai chỉ còn lại tiếng thở trầm đục của đối phương.

Y xoay người đè lên nàng, thả môi nàng ra, ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng.

“Thất gia, đừng mà.” Nàng theo bản năng có chút thẹn thùng, muốn đẩy người đang đè phía trên ra.

Lời nói của nàng khiến y càng thêm làm càn, y hôn lên nơi đẫy đà trước ngực nàng. Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy như bị điện giật, mỗi một tế bào đều đang gáo thét trong sung sướng, cơ thể mách bảo với nàng rằng, nàng cần y, cần y mới có thể đạt được thỏa mãn.

Tay Sở Lăng Thiên chậm rãi trườn xuống, cảm nhận được sự ẩm ướt của nàng, thân thể y tìm được đúng nơi, chậm rãi tiến vào.

“Ưm, đau!” Cơn đau như bị xé toạt nói với nàng rằng, nàng đã thành nữ nhân của y, đau đớn thể xác vẫn không hơn được thỏa mãn trong lòng.

Y chỉ vào có một nửa, thấy vẻ mặt nàng thống khổ, không đành lòng tiếp tục, ngây ngốc dừng tại chỗ đó: “Vậy… để ta đi ra.”

Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen, tình hình thế này, nói dừng là dừng được sao, “E hèm, dù sao sớm muộn gì cũng phải đau.”

Sở Lăng Thiên cười gian, cúi đầu hôn môi nàng, quyện lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, ra sức mút vào. Cảm nhận được cơ thể nàng hoàn toàn thích ứng, y mới chậm rãi nhích nhích vào, sợ làm đau nàng. Nhìn thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh lại, y mới nhẹ nhàng chuyển động.

Cơ thể nàng dần dần dung nạp y, mức độ của y lại tăng thêm một chút. Tay nàng vuốt ve lưng y, ôm chặt lấy y. Một khắc qua đi, hai người đều mồ hôi đầm đìa. Họ đều muốn cho đối phương thêm nhiều một chút, thân thể gắt gao giao hòa một chỗ. Giường lớn không thừa nhận nổi cảnh xuân sắc này, nhẹ nhàng rung lắc. Đầu lưỡi y linh hoạt quyện lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, sự sung sướng không ngôn từ nào tả nổi dâng lên trong lòng cả hai, cảm nhận được sự chặt khít của nàng, y giao bản thân cho nàng.

“Linh nhi.” Cơ thể y run lên, vùi đầu vào mái tóc nàng, dịu dàng gọi tên nàng, “Linh nhi của ta.”

“Thất gia.” Nàng đáp lại y, trong lòng hạnh phúc ngập tràn.

Y đứng lên mặc quần áo, cầm lấy khăn lụa giúp nàng lau đi vật bẩn, dùng chăn bọc chặt nàng lại, bế nàng qua trường kỷ ở bên cạnh. Y lấy từ trong ngăn tủ khăn trải giường mới, thay đi chiếc khăn dính máu đỏ của nàng, mới bế nàng về lại trên giường, bản thân cũng chui vào.

“Ái phi, thân thể bản vương thế nào?” Sở Lăng Thiên giơ khóe miệng, nheo mắt lại, hỏi.

“Cũng được.” Gia Cát Linh Ẩn xấu hổ đến đỏ mặt, lí nhí nói.

“Hửm…” Y kéo dài giọng, “Nàng nói gì? Lặp lại lần nữa.”

“Tốt lắm, tốt lắm! Được chưa nào.” Gia Cát Linh Ẩn sợ y luôn, chỉ có thể đầu hàng.

“Vậy có muốn làm lại lần nữa không?”

“Không cần!”

“Ha ha!” Nàng vừa mới trải qua lần đầu tiên, y biết nàng làm sao chịu thêm lần nữa, nàng bằng lòng, y cũng không nhẫn tâm. Y thay nàng kéo lại góc chăn, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Mùng một tháng giêng, đêm qua uống rượu, hơn nữa nửa đêm còn bị Sở Lăng Thiên dày vò, Gia Cát Linh Ẩn ngủ thẳng đến hừng đông mới thức dậy. Nhìn thấy bên cạnh trống không, trong lòng nàng cả kinh, từ trên giường bật dậy. Nàng vừa mới bước xuống, nghe được tiếng Mộc Tê mang canh vào.

“Tiểu thư, mau uống hết canh này đi.” Mộc Tê đưa canh đến, cười hì hì nói.

Gia Cát Linh Ẩn nghi ngờ nhìn Mộc Tê, nàng không có thói quen uống canh vào buổi sáng, sao hôm nay cô nương này lại đột nhiên đưa canh tới, “Để đó đi, ăn sáng xong ta sẽ uống. Mộc Tê, ngươi thấy Thất gia đâu không?”

“Tiểu thư, canh này là do Thất gia dặn hầm, nói là bổ khí dưỡng huyết, người mau uống đi.” Mộc Tê vừa nói, vừa thu dọn khăn trải giường do Sở Lăng Thiên thay.

“À!” Nghĩ đến dụng ý của Sở Lăng Thiên, lại nhìn đến biểu hiện tỏ tường của Mộc Tê, mặt Gia Cát Linh Ẩn nhất thời đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, “Y đúng là nhiều chuyện.”

“Tiểu thư, điện hạ là yêu thương người mà.”

Lúc này, một bóng dáng cao lớn đi vào, nhìn thấy nàng chỉ mặc y phục lót, đi chân trần đứng trên nền, không khỏi nhíu mày. Y lập tức bước đến ẵm nàng lên gường, lấy chăn bọc nàng lại, nhận lấy chén canh, đút từng muỗng cho nàng: “Linh nhi, ta ở Thất vương phủ chờ nàng!”

“Ừm, chờ ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui