Gia Cát Linh Ẩn

Hai người ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài sân của Đạp Tuyết Cung đầy cặp mắt màu xanh lục, tiếng kêu ngao ngao ngao ngao tràn ngập cả Đạp Tuyết Cung.

“Làm sao…. Làm sao lại có mèo ở trong này?” Giọng nói Chu quý phi run rẩy, trong đầu trống rỗng, “Tranh nhi, mau cho người bắt nó lại đi.”

“A!” Chu Tuyết Tranh bỗng nhiên hét to một tiếng, cao giọng hô lên, “Người đâu! Người đâu!”

Điền công công cùng với mấy cung nữ lập tức chạy vào, nhìn thấy mèo đầy sân cũng lấy làm kinh hãi.

“Mau! Bắt chúng lại đưa ra khỏi đây cho bản cung!” Chu Tuyết Tranh dường như rất sợ mèo, nàng đứng tại chỗ không dám cử động cũng không ngừng kêu la.

“Vâng, nương nương.” Điền công công đi ra ngoài kêu vài người tới đây, muốn đuổi đám mèo đi. Nhưng đám mèo hoang này động tác rất nhanh nhẹn, một công công hướng về phía con mèo chụp tới, con mèo kia liền nhảy một cái tránh được, làm chính hắn lại té cắm mặt xuống đất.

“Đồ vô dụng! Các ngươi nhanh lên!” Chu Tuyết Tranh lo lắng hô lên.

Công công cùng các cung nữ không dám chậm trễ, chia nhau ra đuổi theo mèo. Mặc cho bọn họ cố gắng thế nào, ngay cả một cái lông của mèo cũng không thể động tới. Bỗng nhiên, một con mèo hoang hoảng loạn phóng tới chỗ hai người Chu Tuyết Tranh đang đứng.

“Á!” Chu quý phi hét to một tiếng, bất giác chạy vào trong phòng. Bởi vì quá mức cuống cuồng nên bị ngã, bụng nhất thời đau đớn.

Chu Tuyết Tranh nhìn conmèo đang tiến lại gần, hai mắt khẽ đảo rồi cũng hôn mê bất tỉnh.

Đạp Tuyết Cung nhất thời hỗn loạn, đến rạng sáng phải nhờ vào sự giúp đỡ của nhiều người mới bắt được toàn bộ mèo đưa ra ngoài. Trận phong ba do đám mèo hoang này tạo ra thực chất không gây tổn thất gì cho Đạp Tuyết Cung. Nhưng mà Chu quý phi lại có dấu hiểu sảy thai, Thần phi thì bất tỉnh nhân sự. Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu vội vàng tới Đạp Tuyết Cung, nhìn thấy bộ dạng của Chu quý phi cùng Chu Tuyết Tranh, nhất thời tức giận không thôi.

“Vương ngự y, tình hình Chu quý phi thế nào rồi? Hoàng nhi không có việc gì chứ?” Sở Kim Triêu hỏi, “Thần phi tỉnh lại chưa?”

“Bẩm Hoàng thượng, quý phi nương nương có dấu hiệu sảy thai, vi thần đã hết sức giữ lại cái thai cho nương nương. Thần phi nương nương thì quá sợ hãi vẫn chưa tỉnh lại.”

“Trẫm lệnh cho ngươi nhất định phải giữ được đứa nhỏ của quý phi, nếu không trẫm sẽ lấy đầu của ngươi.”

“Dạ, Hoàng thượng!” Vương ngự y quỳ trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ, “Vi thần nhất định sẽ cố hết sức.”

“Trong cung nghiêm ngặt như vậy, làm sao lại có nhiều mèo hoang?” Hoàng hậu triệu Điền công công tới hỏi, “Hôm nay nếu không tra ra được manh mối sự tình thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”

“Nương nương, chúng thần đã bắt được người mang mèo hoang vào Đạp Tuyết Cung, đang ở bên ngoài chờ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương tra hỏi.” Điền công công nói. Hắn phát hiện ra chuyện không thích hợp liền sai người ra ngoài xem xét, không nghĩ tới thực sự bắt được mấy kẻ lấm la lấm lét. Nếu Thần phi cùng Chu quý phi xảy ra chuyện ở Đạp Tuyết Cung, hắn nhất định sống không dễ.

“Mau lôi người vào đây cho trẫm!” Sắc mặt Sở Kim Triêu âm lãnh, ông thật muốn nhìn kẻ đã hại hai phi tần của ông một chút. Là ai mà to gan như vậy, dám ở trong cung muốn làm gì thì làm.

Lát sau, mấy người mặc đồ đen bị thị vệ lôi vào quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.

“Mèo hoang kia là do các ngươi thả ra?” Sở Kim Triêu hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, không phải… không phải chúng thảo dân, chuyện không liên quan đến chúng thảo dân.” Mấy người ngụy biện nói.

“Người đâu, lôi bọn chúng xuống, đánh mỗi người một trăm gậy. Trẫm không tin các ngươi sẽ không nói!” Sở Kim Triêu quát.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!” Một tên hắc y nhân tiến lên ôm lấy chân Sở Kim Triêu, “Thảo dân nói hết, phải… là Thất vương phi không muốn để cho Thần phi nương nương ở Đạp Tuyết Cung, Thất vương phi nghe nói Thần phi nương nương sợ mèo nên lệnh chúng thảo dân bắt một ít mèo hoang đến thả vào trong cung, làm cho Thần phi nương nương dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung.”

“Hả?” Sở Kim Triêu nửa tin nửa ngờ, “Sao Thất vương phi biết Thần phi nương nương sợ mèo? Ngay cả trẫm cũng không biết.”

“Này…” Hắc y nhân dừng một chút, “Thảo dân cũng không biết.”

“Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói.” Cung nữ Liên nhi bên cạnh Chu Tuyết Tranh đi tới, quỳ gối trước Sở Kim Triêu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Hôm nay lúc tới Dịch Khôn Cung thỉnh an Hoàng hậu, Thần phi nương nương nói muốn sửa sang lại Đạp Tuyết Cung, nhất định là khiến Thất vương phi mất hứng. Trên đường hồi cung, đột nhiên có một con mèo chạy tới khiến Thần phi nương sợ hãi. Lúc đó Thất vương phi cũng nhìn thấy cho nên biết nương nương sợ mèo. Thần phi nương nương cũng đã nghĩ sẽ dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung, không ngờ Thất vương phi vẫn cố gắng thúc ép, cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho Thần phi nương nương!”

“Thất vương phi?” Trong giọng nói của Sở Kim Triêu mang theo tức giận, “Trong thiên hạ này, ngay cả việc tặng một cái hậu cung cho ai trẫm cũng không tự làm chủ được hay sao? Truyền Thất vương phi lập tức tiến cung! Đến Đạp Tuyết Cung gặp trẫm!”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Sắc mặt Liên công công nặng nề. Lần này Hoàng thượng thực sự tức giận, không biết sẽ trách phạt Thất vương phi như thế nào. Thất điện hạ đang ở trong quân, nhất định là không biết chuyện này.

Tiêu Ôn đứng ở phía sau Hoàng hậu cũng là vẻ mặt lo lắng. Sắc mặt Hoàng thượng lạnh như băng, hắn dự đoán được chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, “Hoàng thượng, nương nương, nô tài có một nghi vấn. Những người này thả mèo ra vì sao lại không đi? Dường như là ở chỗ này chờ bị bắt, nô tài cảm thấy vô cùng kỳ quái.”

“Trẫm cũng thấy vậy!” Sở Kim Triêu gật đầu hỏi mấy hắc y nhân, “Các ngươi giải thích như thế nào về lời công công nói?”

“Bẩm Hoàng thượng” một hắc y nhân nói “Bởi vì Thất vương phi phân phó nhất định phải nhìn thấy Thần phi nương nương bị dọa sợ rồi mới được rời đi. Thất vương phi là muốn chứng thật một chút, thảo dân không dám cãi lại mệnh lệnh của người nên đành phải trốn sang một bên, nhìn thấy Thần phi nương nương bị dọa sợ rồi mới chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới lại bị bắt được.”

Sở Kim Triêu nhắm mắt lại không nói gì, giải thích này cũng rất hợp lý. Ông bắt đầu tự hỏi sẽ xử lý Gia Cát Linh Ẩn như thế nào. Nếu thật sự là do nàng hạ thủ, có lẽ ông sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Bình thường làm loạn thì không tính nhưng làm loạn đến hậu cung, lại còn liên quan đến hai nữ nhân của ông thì chính là đang khiêu khích ông. Nếu nàng không ỷ vào việc ông yêu thương nàng thì sao có thể làm xằng làm bậy.

Thời gian trôi qua khoảng vài nén hương, Gia Cát Linh Ẩn vội vàng theo sau Liên công công tới Đạp Tuyết Cung.

Trên đường đi, nàng đã biết đại khái sự tình. Đạp Tuyết Cung đột nhiên xuất hiện mèo hoang, cùng với mình thì có liên quan gì? Nàng lại nghĩ đến biểu hiện của Chu Tuyết Tranh ở trước mặt nàng ngày hôm đó, trong lòng nhất thời trở nên nặng nề.

Đây căn bản là âm mưu của Chu Tuyết Tranh, ở trước mặt nàng biểu hiện là sợ mèo, cố ý để cho người khác nhìn thấy. Sau đó nàng ta lại tự mình đi tìm vài con mèo thả vào trong cung, còn gọi Chu quý phi tới. Thực ra người chân chính sợ mèo không phải là Chu Tuyết Tranh mà là Chu quý phi. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, kế sách rất hoàn hảo.

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, Chu Tuyết Tranh tính kể tỉ mỉ như vậy. Thứ nhất, những người khác đều sẽ nghĩ nàng muốn đuổi nàng ta ra khỏi Đạp Tuyết Cung nên mới dùng hạ sách này, còn hại Chu quý phi suýt nữa sảy thai. Tội danh này, chính mình có chết vài lần cũng không thể rửa sạch. Thứ hai, Chu quý phi nếu sảy thai thì đối với Chu Tuyết Tranh lại là một chuyện tốt.

Nếu chuyện này như mong muốn của nàng ta thì chính là Chu quý phi bị sảy thai, còn mình bị chém đầu. Từ Thất vương phủ vào cung cũng không xa lắm, nàng đã phân tích sự tình rất rõ ràng, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra phương pháp ứng phó.

“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn tiến lên, thỉnh an Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.

“Không cần đa lễ.” Giọng điệu của Sở Kim Triêu lãnh đạm trước nay chưa từng có, “Đêm nay trong Đạp Tuyết Cung đột nhiên xuất hiện rất nhiều mèo hoang, bọn người thả mèo hoang nói là phụng mệnh của ngươi làm, ngươi giải thích cho trẫm vì sao phải làm như vậy? Là vì trẫm ban Đạp Tuyết Cung cho Thần phi sao?”

“Hoàng thượng, thần nữ đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không sai bọn họ làm như vậy. Chuyện Đạp Tuyết Cung hôm nay thần nữ đã nói qua, đối với chuyện Thần phi ở đây, thần nữ cùng Thất điện hạ đều không có gì dị nghị thì làm sao thần nữ lại có thể hại Thần phi nương nương chứ.”

“Hoàng thượng, Tam nha đầu cũng không phải là người miệng nói một đằng bụng dạ một nẻo, chuyện này không chừng có gì đó kỳ quặc.” Hoàng hậu nói, “Nếu nó đã không dị nghị thì sẽ không để ý đến chuyện Đạp Tuyết Cung.”

“Đây đều là nhân chứng, còn có thể ngụy biện sao?” Sở Kim Triêu lạnh lùng nói, “Tam nha đầu, trẫm thật sự rất đau lòng, chẳng qua cũng chỉ là một cung điện mà thôi, ngươi cùng Thiên nhi tìm mọi cách chống đối, cùng trẫm đối nghịch rốt cuộc là vì sao?”

“Hoàng thượng, thần nữ quả thực không làm chuyện này.”

“Vậy ngươi có chứng cớ chứng minh ngươi cùng chuyện này không có liên quan không?”

“Tạm thời thần nữ không có.”

“Chính xác là không có.” Sở Kim Triêu lắc đầu, “Đợi Chu quý phi cùng Thần phi tỉnh lại trẫm sẽ trị tội ngươi, bây giờ ngươi ra ngoài, ở bên ngoài quỳ cho đến khi các nàng tỉnh lại.”

“Hoàng thượng.” Hoàng hậu lôi kéo tay áo Sở Kim Triêu, “Nó là Thất vương phi, nếu để Thiên nhi biết thì phải làm sao?”

“Hừ!” Hoàng hậu nói lời này, Sở Kim triêu càng tức giận hơn, “Chẳng lẽ trẫm sợ nó sao? Mặc kệ là ai, làm chuyện sai trái sẽ bị trừng phạt.” Sở Kim Triêu thở hổn hển, bảo nó quỳ đã là phạt nhẹ nhất rồi. Trong lòng ông làm sao nguyện ý tin tưởng rằng là do nàng làm chứ. Để cho nàng quỳ đến lúc Chu Tuyết Tranh cùng Chu quý phi tỉnh lại cũng là để kéo dài thời gian, hy vọng sự tình có chuyển biến.

“Dạ, Hoàng thượng, thần nữ tuân mệnh.” Gia Cát Linh Ẩn không nói hai lời liền đi ra ngoài, quỳ xuống trên bậc thềm lạnh lẽo.

Vương ngự y thật vất vả cuối cùng cũng bảo vệ long thai cho Chu quý phi, mọi người cuối cùng cũng thởi phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Ôn đi ra bên ngoài, bầu trời phía đông đã trắng xóa. Thân mình gầy yếu của Gia Cát Linh Ẩn quỳ gối trên bậc thang, thân thể của nàng thẳng tắp, biểu tình lạnh nhạt. Tiêu Ôn lắc đầu, trong lòng tràn ngập đồng tình đối với nàng.

“Thất vương phi, lão nô đi báo tin cho Thất vương gia nhé?” Tiêu Ôn nhỏ giọng nói với Gia Cát Linh Ẩn.

“Đa tạ công công.” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Điện hạ bận rộn việc trong quân, ta không muốn để cho người biết. Nếu như công công muốn giúp ta thì hãy đến Thất vương phủ một chuyến, nói với Ưng tổng quan đi điều tra giúp ta một chuyện.”

“Không biết Thất vương phi muốn lão nô chuyển lời gì, lão nô nhất định làm được.”

“Ngươi tới đây.”

Tiêu Ôn hạ thấp người, Gia Cát Linh Ẩn ghé vào tai hắn nói nhỏ, hắn liên tục gật đầu. Hắn có thể giúp nàng cũng chỉ có việc này.

Sau khi trời sáng, Sở Kim Triêu liền rời khỏi Đạp Tuyết Cung, đi giải quyết chính sự. Liên nhi bảo mấy cung nữ trong phòng Chu Tuyết Tranh ra ngoài, nói mình sẽ ở cạnh nương nương, những người khác không cần phải ở lại.

Sau khi mọi người rời khỏi, Liên nhi nhỏ giọng nói với Chu Tuyết Tranh đang nằm trên giường: “Thần phi nương nương, nô tì đã đuổi mọi người ra ngoài rồi, người có thể tỉnh dậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui