Gia Cát Linh Ẩn

“Thần phi, muội phụng bồi Hoàng thượng cũng lâu rồi, sao vẫn chưa có tin vui? Có phải sức khỏe có vấn đề gì không? Để bản cung truyền thái y đến xem cho muội nhé?”

“Mấy hôm trước đã mời thái ý xem qua giúp, không có vấn đề gì, đa tạ nương nương quan tâm.” Hừ, sinh con? Nàng sao có thể sinh con cho Sở Kim Triêu được? Mỗi khi nhìn đến cái bụng nhăn nheo của Sở Kim Triêu, nàng liền thấy ghê tởm! Nàng hoàn toàn không muốn sống cả đời với Sở Kim Triêu, sao có thể sinh con cho ông ta? Có con của ông ta, nàng và Sở Lăng Thiên càng không có khả năng.

“À, vậy ư?” Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Tuyết Tranh, sắc mặt sa sầm, “Sao điều bản cung nghe được lại không phải như thế? Bản cung nghe nói, mỗi lần sau khi Hoàng thượng lâm hạnh muội, muội đều sẽ uống một chén thuốc, chính là không muốn mang thai!”

“Nương nương…” Chu Tuyết Tranh biến sắc, chẳng lẽ bà ta cài người vào bên cạnh mình, “Thần thiếp quả thực có làm như vậy.”

“Thần phi, lá gan của muội cũng lớn lắm! Nếu Hoàng thượng mà biết, muội sẽ lãnh đủ! Bắt đầu từ hôm nay, không được uống thuốc nữa.”

“Nương nương…” Chu Tuyết Tranh ra vẻ ngập ngừng, “Thần thiếp làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Hoàng thượng đã có mấy vị hoàng tử đắc lực rồi, còn có công chúa Triêu Hoa nữa. Thần thiếp không sinh con thì không sao cả. Thần thiếp chỉ muốn âm thầm phụng bồi Hoàng thượng là đủ rồi, xin nương nương thành toàn cho.”

“Thuốc này về sau không được uống.” Hoàng hậu cũng không định truy cứu, Chu Tuyết Tranh có suy nghĩ như vậy, bà cầu còn không được, chỉ là ngoài mặt vẫn phải nói, “Chuyện này các ngươi cũng không được truyền ra ngoài. Thần phi, bản cung hy vọng không có lần thứ hai.”

“Dạ, nương nương.”

“Hôm nay triệu các ngươi đến còn có một việc, sắp đến sinh thần của Chu thái phi rồi, các ngươi nghĩ xem, làm gì để náo nhiệt cho người già được vui.”

Chu gia có địa vị như ngày hôm nay, công lao của Chu thái phi rất lớn, Chu quý phi nghĩ: “Vậy mở tiệc ở trong cung đi, mở tiệc chiêu đãi mọi quan viên, cùng nhau đến mừng thọ cho thái phi nương nương, tỷ thấy được không?”

Hoàng hậu nhíu mày, “Năm nào cũng như vậy, không có sáng kiến gì. Còn các ngươi? Có ý tưởng nào khác không?”

Thấy ai nấy đều im lặng, Hoàng hậu thở dài, “Được rồi, vậy cứ như cũ, ngày đó mở tiệc trong cung.” Dù sao cũng là chuyện của lão thái bà Chu gia, ngoài mặt bà làm như vậy là được rồi. Bà xua tay, “Mọi người lui xuống hết đi. Lưu Vân và Cẩm Vân ở lại, bản cung muốn dạy chút phép tắc cho hai con.”

“Không nhọc nương nương lo lắng, thần nữ sẽ dạy các nàng ấy.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Hôm nay không quấy rầy nương nương nữa. Như Nguyệt, Lưu Vân, Cẩm Vân hồi phủ thôi.”

“Dạ.” Mấy người theo sau Gia Cát Linh Ẩn, không dám cãi lại mệnh lệnh của nàng.

Hoàng hậu âm thầm liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái: “Như vậy thì tốt, Tam nha đầu phải tốn nhiều công sức rồi.”

“Nên như vậy.”

“Được rồi, mọi người lui hết đi.” Tâm trạng Hoàng hậu thoạt nhìn không được tốt lắm.

“Dạ, nương nương.”

Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi Dịch Khôn Cung, đang cùng Hà Sướng Uyển tán gẫu về niềm vui trong thời gian mang thai, bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở đằng xa. Sở Lăng Thiên xa xa nhìn thấy nàng, trên mặt liền hiện lên nụ cười hòa nhã.

“Thất điện hạ!”

“Thất điện hạ đến!”

Lưu Vân và Cẩm Vân tức tốc chạy đến gần Sở Lăng Thiên, va vào Gia Cát Linh Ẩn làm nàng lảo đảo sắp ngã, cũng may Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt, thi triển khinh công, nháy mắt bay đến trước mặt nàng, ôm lấy thắt lưng nàng.

“Linh nhi, cẩn thận.”

Gia Cát Linh Ẩn lấy lại thăng bằng, lắc đầu, “Không sao.”

“Vương gia…” Lưu Vân và Cẩm Vân nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của Sở Lăng Thiên, sợ tới mức không dám nói gì.

“Tiện tì to gan, dám bất kính với vương phi!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói, “Trở về phủ, quỳ trong sân ba ngày ba đêm, không được ăn cơm!”

“Vương gia, đừng mà!” Lưu Vân tiến lên giữ lấy xiêm y của Sở Lăng Thiên, nũng nịu, “Thiếp cũng là nhìn thấy vương gia nên vui mừng quá.”

“Buông ra!” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc nàng một cái, ánh mắt ấy khiến Lưu Vân không rét mà run, nàng đành phải thả ống tay áo của y ra.

Chu Tuyết Tranh nhìn thấy cảnh này, nhếch môi, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu. Sở Lăng Thiên đối với nàng tựa như có sức hấp dẫn lớn lao, nàng chậm rãi đi tới, “Thiên ca ca…”

“Linh nhi, đi thôi.” Sở Lăng Thiên chẳng buồn ngó ngàng tới Chu Tuyết Tranh, ôm lấy eo của Gia Cát Linh Ẩn, “Hôm nay vi phu nhàn rỗi, cùng nàng ra ngoài dạo chơi được không?”

“Ừm!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nàng quay lại, cười với Chu Tuyết Tranh: “Thần phi nương nương, vừa rồi người gọi tướng công ta à?”

“Thất vương phi nghe nhầm rồi.” Trên mặt Chu Tuyết Tranh vẫn duy trì nụ cười, “Bản cung không nói gì cả.”

“À, vậy là tốt rồi. Hiện tại Thần phi nương nương là phi tử của Hoàng thượng, vẫn nên cách xa tướng công của ta một chút đi.”

Sở Lăng Thiên cúi đầu nhìn nữ tử mình đầy gai nhọn ở bên cạnh, trong lòng không hề khó chịu, thấy nàng để ý đến mình, y không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Sở Lăng Thiên, lòng ghen tị trong lòng Chu Tuyết Tranh bất giác sản sinh, nàng khinh thường cười nói: “Thất vương phi, bản cung không có hứng thú với tướng công của ngươi, nhưng tốt nhất ngươi hãy trông chừng cho kỹ, tránh để người khác trộm mất.” Chu Tuyết Tranh nhìn mấy người Như Nguyệt, đối xử khác biệt với ngươi thì sao, không phải hắn vẫn cưới trắc phi đó ư?

Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đi ở trước, đám người Như Nguyệt theo sau, bước chân nặng nề. Chu Tuyết Tranh nheo mắt, nàng vung áo bào, đi về hướng tẩm cung của Chu thái phi.

“Tranh nhi, sao hôm nay nha đầu nhà ngươi lại đến thăm ta vậy?” Nhìn thấy Chu Tuyết Tranh, Chu thái phi hớn hở nói, “Ta thấy nha đầu ngươi làm việc giống ta, không ngờ cũng có mệnh phú quý.”

“Thái phi nương nương, đây cũng là nhờ phúc của người.” Chu Tuyết Tranh xua cung nữ đang bóp vai cho Chu thái phi, tự mình bóp vai cho bà: “Nếu không phải người, Chu gia làm sao có địa vị như hiện tại.”

“Tranh nhi, miệng lưỡi của ngươi còn ngọt hơn cả tỷ tỷ ngươi. Nói đi, hôm nay đến tìm ai gia là có chuyện gì?”

“Thái phi nương nương anh minh, chuyện gì cũng không thể gạt được người.” Chu Tuyết Tranh chạy đến trước mặt Chu thái phi, “Nhà Gia Cát và Chu gia đấu mấy chục năm, rốt cục nhà Gia Cát cũng sụp đổ. Nhưng nhà Gia Cát vẫn còn hai nữ nhân, trắc phi của Lục vương thật ra không đủ gây trở ngại, nhưng Thất vương phi lại là người không đơn giản. Hơn nữa, Gia Cát Như Phong tay nắm binh quyền, nếu một ngày kia người của nhà Gia Cát trở mình, nhất định sẽ mang đến không ít phiền toái cho Chu gia.”

“Thất vương phi? Chính là Gia Cát tam nha đầu kia?”

“Chính là nàng ta.”

“Ta đã thấy, quả thật không đơn giản. Ngươi muốn thế nào?”

“Con đã hết cách, mới đến cầu sự giúp đỡ của thái phi nương nương.”

“Thôi, vậy thì ta sẽ nghĩ cách cho nó bị đuổi khỏi hoàng cung. Sau khi bị đuổi rồi, ngươi muốn làm gì nó, cũng chẳng ai thèm quản đến.”

“Đa tạ thái phi nương nương. Nàng ta không còn, con nghĩ nhà Gia Cát vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Gia Cát Hồng Nhan chỉ là đồ vô dụng, Gia Cát Như Phong chức vụ trong quân không cao, tạm thời không cần lo lắng.”

“Ôi, ta đã già.” Chu thái phi thở dài, “Vinh quang của Chu gia, phải nhờ vào các ngươi. Lần này, ta sẽ vì Chu gia ra một phần sức. Đợi đến hôm sinh thần, ta sẽ làm nó bị đuổi khỏi hoàng cung.”

Động tác vuốt ve của Chu Tuyết Tranh chậm lại, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi sẽ trốn không thoát? Thiên ca ca cũng không bảo vệ được ngươi. Đợi đến lúc ngươi bị đuổi khỏi cung, bản cung sẽ giam ngươi lại, cho ngươi lãnh đủ tra tấn!

Dạo chơi bên ngoài cả nửa ngày, Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên cùng quay về Thất vương phủ, thì nhìn thấy cảnh tượng khiến họ kinh ngạc muốn té ngã, Nguyệt Lan đang đứng ở cửa phủ, thấy họ trở về, Nguyệt Lan tự nhiên chào đón: “Tiểu thư, vương gia, hai người đã về?”

“Nguyệt Lan, ngươi… ngươi có thể tự đi được?” Gia Cát Linh Ẩn kích động không thôi, “Đây là sự thật đúng không? Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

“Tiểu thư, người không có mơ, bây giờ đang là ban ngày mà.” Mộc Tê bước đến, dìu Nguyệt Lan, “Ngươi phải chú ý một chút, mới khỏi đã chạy ra đây.”

“Ta… Chỉ là ta muốn mang đến ngạc nhiên bất ngờ cho tiểu thư thôi.” Bị Mộc Tê càm ràm, Nguyệt Lan trề môi, ấm ức nói.

“Mộc Tê nói đúng, ngươi phải tịnh dưỡng cho tốt.” Gia Cát Linh Ẩn vịn vào cánh tay của Sở Lăng Thiên, nàng vẫn không thể tin đây là sự thật, “Tạ ơn trời đất.”

“Tiểu thư, đây đều là công lao của tiểu thư.”

“Là sự kiên trì của chính ngươi, ta có làm gì đâu.” Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ nói, “Thật tốt quá, Ưng tổng quản, dặn dò phòng ăn, chuẩn bị bữa tối phong phú một chút, ăn mừng Nguyệt Lan hồi phục.”

“Dạ, vương phi nương nương.”

“Ôi, có chuyện gì vui vậy? Từ xa ta đã nghe thấy tiếng cười của mọi người.” Sở Lăng Hàn vừa nói, vừa đi từ ngoài vào. Vừa vào trong, y liền nhìn chằm chằm Mộc Tê, Mộc Tê ngượng ngùng cúi đầu, không ai phát hiện ra, trong mắt y mang theo tia u buồn.

“Cửu đệ đến thật đúng lúc, tối nay ở lại dùng bữa đi, bữa tối đêm nay rất thịnh soạn!”

“Có chuyện tốt gì sao? Thất tẩu, nói nhanh đi.”

“Chân Nguyệt Lan khỏi rồi, ngươi không phát hiện ra à? Có phải đúng là nên chúc mừng không?”

“Hả?” Y rời mắt khỏi Mộc Tê, lúc này mới phát hiện Nguyệt Lan đứng ngay trước mắt y, “Trời ơi, là thật rồi? Kỳ tích, kỳ tích! Tuyệt đối là kỳ tích! Thất tẩu, ta phát hiện tẩu chính là người tạo nên kỳ tích! Phải chúc mừng! Thất ca, khui hai bình rượu quý ra đi, hôm nay không say không về.”

Trong bữa tiệc, Gia Cát Linh Ẩn cũng không nén được uống vài chén rượu, nhưng vẫn có chừng mực, có bài học lần trước, nàng không dám uống nhiều nữa. Sở Lăng Thiên cũng không uống nhiều, nhưng Sở Lăng Hàn thì hết chén nọ đến chén kia, uống không ngừng.

Tiểu Điệp và Nguyệt Lan vì vui vẻ cũng uống vài chén, nhưng tửu lượng kém, lập tức ngã gục. Sở Lăng Thiên nhanh chóng bảo Mộc Tê và mấy nha hoàn khác đỡ hai người về Ngâm Hương Các nghỉ ngơi.

Sở Lăng Hàn dốc ngược bầu rượu trống trơn, một giọt cũng không ra, y bất mãn hét lên: “Thất ca, mang thêm vò khác đến!”

“Cửu điện hạ, người say rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đón lấy chén rượu trong tay y, “Người có tâm sự, cứ giãi bày với ta cùng Thất gia, uống rượu không giải quyết được gì, mượn rượu giải sầu, sầu thêm sầu.”

“Thất tẩu, tẩu… Tẩu hãy mau giúp ta nghĩ cách.” Sở Lăng Hàn vẫn luôn kính nể Gia Cát Linh Ẩn, nghe nàng nói vậy, cũng mở lòng ra, “Phụ hoàng và mẫu hậu muốn ta thành thân cùng công chúa nước Ngạo Nguyệt, ngày mai, công chúa kia đến. Hai người biết mà, người ta thích là Mộc Tê, hai người nói xem, nước Ngạo Nguyệt sao lại đột nhiên nhảy ra một công chúa chứ?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng.

“Là ai?” Sở Lăng Thiên lập tức nhìn ra ngoài cửa, “Mộc Tê… Mộc Tê!”

Gia Cát Linh Ẩn đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy Mộc Tê lẩn vào trong bóng đêm, “Người xem Cửu điện hạ, ta đi xem Mộc Tê.” Gia Cát Linh Ẩn chạy về hướng Mộc Tê, đoán rằng vừa nãy chắc chắc nàng đã nghe được lời nói của Sở Lăng Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui