Gia Cát Linh Ẩn

“Hàn nhi, câm miệng!” Lời nói của Sở Lăng Hàn cũng chọc Sở Kim Triêu bất mãn, ông vẫn phải giữ gìn thể diện cho Hoàng hậu, “Mẫu hậu con là muốn tốt cho con! Tam nha đầu, con hãy mang tỳ nữ đó về đi! Hàn nhi, hôn sự với công chúa ấn định vào đầu tháng sau.”

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương…” Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn đứng lên hành lễ, chậm rãi nói, “Hôn sự của Cửu điện hạ và Mộc Tê e rằng không thể thay đổi. Có chuyện hai người còn chưa biết…”

“Chẳng lẽ chúng nó đã…” Hoàng hậu nhất thời nghĩ sai, bỗng nhiên phẫn nộ quát, “Nô tỳ to gan, dám dụ dỗ Cửu vương gia. Ngươi cho rằng trao thân cho nó, thì ngươi có thể vào được Cửu vương phủ sao? Đồ vô liêm sỉ! Thất vương phi, bản cung quá thất vọng với con rồi! Nhìn xem bên cạnh con toàn là những nô tỳ gì đâu.”

“Hoàng hậu nương nương, người nói bậy gì đó?’ Thấy Hoàng hậu làm nhục Mộc Tê ở trước mặt mọi người, Sở Lăng Hàn không nhịn nổi nữa, “Mộc Tê nàng ấy…”

“Hừ!” Hoàng hậu hừ lạnh, “Con còn cầu xin cho nó? Người đâu, kéo tiện tì không biết liêm sỉ, si tâm vọng tưởng này xuống, vả miệng một trăm cái!”

“Ai dám!” Sở Lăng Hàn chắn trước mặt Mộc Tê, “Ai dám động đến nàng, bước qua bản vương trước đã!”

Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Sở Lăng Hàn, nhẹ giọng nói: “Cửu điện hạ, đừng nóng nảy, sự tình không như người nghĩ đâu!”

“Thất vương phi, con lại đang thì thầm gì đó?” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt không vui, “Bản cung trách phạt nha hoàn của con, cũng không được sao?”

Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên cười: “Hoàng hậu nương nương, vừa rồi con còn chưa nói hết mà. Hôn sự của Cửu điện hạ và Mộc Tê đã định rồi. Nương nương, người còn chưa biết đúng không? Mộc Tê chính là công chúa nước Ngạo Nguyệt, cũng là người lần này thành thân với Cửu điện hạ.”

“Cái gì?”

“Sao có chuyện như vậy?”

“Mộc Tê là công chúa?”

“Sao có thể? Một tỳ nữ lại là công chúa? Thất vương phi không lừa người khác đó chứ?”

“Bệ hạ nước Ngạo Nguyệt ở đây, làm sao lừa được ai.”

“Nói như vậy, là thật ư? Trời ơi, khó tin quá!”

Những người khác bắt đầu xì xào bàn tán, Sở Kim Triêu trừng mắt, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt không có ý kiến gì của Khương Diệp, ông nhất định cho rằng là Gia Cát Linh Ẩn đang nói dối. Người giật mình nhất chính là Sở Lăng Hàn và Hoàng hậu.

“Sao nàng lại là công chúa? Vì sao không nói sớm cho ta biết?” Sở Lăng Hàn vừa mừng vừa lo, nếu Mộc Tê là công chúa của Ngạo Nguyệt, giữa họ sẽ không có gì trở ngại nữa. Nhưng mà, sao nàng lại là công chúa?

“Cửu điện hạ, ta cũng là tối qua mới biết.” Mộc Tê vội vàng giải thích, sợ Sở Lăng Hàn nổi giận, “Vốn dĩ ta định nói cho người biết, nhưng người uống say như chết, hôm nay lại không có cơ hội.”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Mộc Tê, Sở Lăng Hàn đau lòng vuốt ve mặt nàng: “Ta không trách nàng, không cần lo!”

Hoàng hậu ngạc nhiên hồi lâu, vẫn chưa lấy lại tinh thần, môi bà hơi nhếch lên, giật giật, còn chưa nói được câu nào. Nhớ lại những lời lúc nãy mình vừa nói, đúng là hối hận không thôi.

“Khương lão đệ, chuyện này… rốt cục là sao vậy?” Sở Kim Triêu dời mắt sang Khương Diệp, bảo y chứng thực.

“Bệ hạ, sự tình đúng như lời Thất vương phi đã nói, thân phận thật sự của Mộc Tê là công chúa độc nhất của nước Ngạo Nguyệt, Khương Dao. Sau chính biến mấy năm trước, muội ấy bị mất tích. Không ngờ, ta còn có thể tìm được muội ấy. Lúc Lục Quốc Đại Điển, ta thấy ngọc bội Thất vương phi đeo bên người đúng là của Dao nhi, nên mới tìm được Dao nhi.”

“Hóa ra là vậy. Vừa rồi đã đắc tội, mong Khương lão đệ và công chúa thứ lỗi.” Sở Kim Triêu ngượng ngùng nói, “Không ngờ bên cạnh Tam nha đầu lại có ngọa hổ tàng long, nô tỳ Mộc Tê lại có thể là công chúa.”

“Hoàng thượng…” Tuy rằng Khương Diệp đã giải thích rõ, nhưng trong lòng Hoàng hậu vẫn còn ngờ vực, “Chỉ dựa vào miếng ngọc bội, cũng không thể chứng minh Mộc Tê chính là công chúa. Bệ hạ nước Ngạo Nguyệt, bản cung thấy vẫn nên lấy máu nghiệm thân đi, ngộ nhỡ có kẻ dụng tâm, cố tình giả mạo công chúa thì rất nguy hiểm.”

Khương Diệp cười cười: “Đa tạ Hoàng hậu nhắc nhở, nhưng mà, ta đã nhận định Mộc Tê chính là Dao nhi.”

“Không sao.” Mộc Tê quả thực cũng muốn biết thân thế của mình, “Nghiệm thân thử đi.” Có phải công chúa hay không đối với nàng không quan trọng, quan trọng là nàng muốn biết rõ rốt cục bản thân là ai.

“Tiêu Ôn, ngươi đi chuẩn bị một chén nước trong mang đến đây!” Thấy Khương Diệp không phản đối, Hoàng hậu lập tức căn dặn. Một nha hoàn biến hóa nhanh chóng trở thành công chúa, bà rất ngờ vực đây là âm mưu gì đó của Gia Cát Linh Ẩn.

Tiêu Ôn mau chóng dâng lên một chén nước, Mộc Tê dứt khoát tiến lên cứa đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong. Tiếp đó Khương Diệp cũng cắt tay nhỏ một giọt xuống đó.

Ở trước mắt bao nhiêu người, hai giọt máu kia dần dần hòa vào nhau, trong mắt Mộc Tê ngấn lệ, là thật, nàng thật sự có ca ca ruột.

“Dao nhi, xin lỗi, bây giờ đại ca mới tìm được muội, mấy năm nay để muội chịu khổ rồi.” Khương Diệp ôm lấy Mộc Tê, trên mặt tràn đầy đau lòng.

“Có tiểu thư ở đây, muội không hề chịu khổ.”

Khương Diệp cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, chậm rãi buông Mộc Tê ra: “Bệ hạ, việc hôn sự của Dao nhi và Cửu điện hạ…”

“Quyết định vào đầu tháng tám!” Sở Kim Triêu không chút do dự nói, “Chuyện vừa rồi, là trẫm và Hoàng hậu lỗ mãng, mong Khương lão đệ không để trong lòng.”

“Bệ hạ khách sáo.” Khương Diệp nhìn Hoàng hậu, trong mắt pha lẫn bất mãn.

“Bản cung…” Hoàng hậu càng nghĩ càng ảo não, “Công chúa… Là bản cung vô lễ, người cũng thật là, sao không chịu nói sớm? Bản cung cũng là lo cho Hàn nhi mới nói ra những lời đó.”

“Nương nương không cần khách sáo.” Mộc Tê thản nhiên nói, “Ta biết là nương nương vô ý, nếu ta chấp nhất, chẳng phải là bụng dạ hẹp hòi sao? Nương nương cứ xem ta là tiện tì mà nói chuyện là được rồi, bằng không, ta thấy không quen đâu.”

Mộc Tê cười, nụ cười ấy làm Hoàng hậu vô cùng khó chịu, nha đầu thối, giống hệt chủ tử của ngươi, đều làm cho người ta chán ghét như vậy. Nghĩ đến mấy phi tử mà hoàng tử cưới, không người nào theo ý của bà, không khỏi ai oán thở dài: “Trữ Hạ, mang vòng ngọc bích kia của bản cung đến đây.”

Chỉ trong chốc lát, Trữ Hạ dâng một chiếc vòng xanh biếc lên, Hoàng hậu cầm lấy, gọi Mộc Tê đến: ‘Dao nhi, con và Hàn nhi đã hứa hôn, vòng ngọc này xem như là quà gặp mặt. Vào ngày thành thân của hai đứa, bản cung sẽ lại chuẩn bị một phần hậu lễ.”

“Đa tạ nương nương.” Mộc Tê nhận lấy vòng tay, nàng ghét Hoàng hậu là thật, nhưng không ghét chiếc vòng này, tiểu thư có nói, có của hời là phải kiếm.

“Khương lão đệ, trẫm mở tiệc tối. Tối nay, hai chúng ta uống vài chén nhé!” Sở Kim Triêu cao giọng nói.

Khương Diệp cung tay, vẻ mặt có lỗi, “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng ta còn có chuyện quan trọng, phải lập tức khởi hành về nước. Dao nhi ta cũng sẽ đưa về nước Ngạo Nguyệt, đầu tháng tám, ta sẽ mang nó không tổn hao gì đến nước Lăng Nguyệt.”

“Đại… Đại ca…” Mộc Tê cảm thấy xưng hộ này vừa thân thiết vừa xa lạ, “Muội… Muội muốn ở lại nước Lăng Nguyệt, ở lại bên cạnh tiểu thư.”

“Mộc Tê ngốc.” Gia Cát Linh Ẩn đoán được nàng không nỡ đi, “Chỉ đi một tháng thôi mà. Về nhà xem thử đi, nơi đó mới chính là nhà của ngươi.”

“Chỗ có tiểu thư mới chính là nhà.”

“Cô nương ngốc, nghe lời, một tháng sau, chúng ta lại trùng phùng.”

“Vậy người có đối đãi với Mộc Tê giống như bây giờ không?” Giọng điệu của Mộc Tê như thể một đứa con không muốn rời xa phụ mẫu.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Đương nhiên rồi.”

“Dao nhi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta khởi hành thôi.” Khương Diệp thúc giục nói, y ngượng ngùng mỉm cười với Sở Lăng Hàn, “Cửu điện hạ, ta mang Dao nhi về trước, tháng sau, ta lại đưa muội ấy trở lại.”

Sở Lăng Hàn giận dỗi trừng mắt liếc Khương Diệp, trong lòng gào thét, ngươi có biết lão tử hiện giờ có bao nhiêu lời muốn nói với nàng không? Y kéo Mộc Tê qua: “Đi theo ta, ta có lời muốn nói với nàng!” Nói xong, không để ý ánh mắt của mọi người, kéo Mộc Tê đi mất.

Nhớ tới thái độ của Sở Lăng Hàn đối với mình, Hoàng hậu nhịn không được thở dài: “Đúng là con lớn không nghe lời mẹ, mấy tiểu tử này, đứa nào cũng bướng bỉnh, bản cung sắp bị chúng làm cho tức chết rồi.”

“Hoàng hậu nương nương, đó là may mắn của bệ hạ và nương nương.” Khương Diệp khách sáo nói.

“Bực bội thì có.”

“Được rồi.” Sở Kim Triêu bất mãn với Hoàng hậu, “Chỉ cần các con vui vẻ là được, nàng xem mắt nhìn người của Thiên nhi chẳng phải tốt lắm sao? Mắt của Hàn nhi cũng chẳng kém chút nào.”

Mấy người trong điện trò chuyện một hồi, Sở Lăng Hàn cùng Mộc Tê mới quay về. Thấy môi hai người đều hồng hồng, Sở Lăng Thiên nhìn Sở Lăng Hàn cười xấu xa, Sở Lăng Hàn cũng đắc ý nhếch nhếch mày lại với y.

Mộc Tê quay lại, Khương Diệp liền dẫn nàng xuất cung, ngay cả xiêm y cũng không để nàng về Thất vương phủ thay. Ba người Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn, Gia Cát Linh Ẩn tiễn huynh muội Khương Diệp ra khỏi Ngân Đô. Mộc Tê nắm chặt lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, luyến tiếc rời đi.

“Mộc Tê, nàng nhất định phải trở về.” Sở Lăng Hàn hy vọng, người Mộc Tê nắm tay sẽ là y.

“Được rồi được rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Lăng Hàn, Gia Cát Linh Ẩn dở khóc dở cười, “Đến từ biệt với Cửu điện hạ đi, cũng không phải là đi luôn không về.”

“Ai thèm từ biệt y chứ! Đại ca, chúng ta đi thôi!”

“Mộc Tê!” Nghe thấy lời của nàng, Sở Lăng Hàn tức giận đến dậm chân, y đi qua đó, một phen lôi Mộc Tê lại, ôm chầm lấy nàng, liều mạng hôn nàng.

“Ưm ưm!” Mộc Tê khó khăn lắm mới đẩy y ra được, mặt mày xấu hổ, “Sở Lăng Hàn, người điên rồi à?”

“Đúng, nếu đúng hạn mà nàng không trở về, ta sẽ điên mất!”

“Đáng ghét!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt Mộc Tê lại chan chứa tình cảm, “Người phải giữ gìn sức khỏe, ta sẽ mau chóng quay về.”

“Ta biết rồi, đi đường cẩn thận.”

Mộc Tê và Khương Diệp xoay người lên ngựa, hai con ngựa phi nhanh, Sở Lăng Hàn nhìn theo bóng dáng hai người mất hút, phóng tầm mắt hết cỡ.

Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng râm, tiếp đó, một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống. Sở Lăng Thiên đột nhiên như vậy, làm nàng quýnh quáng. Nếm sạch ngọt ngào của nàng, Sở Lăng Thiên mới hài lòng buông nàng ra.

“Hai người! Hai người… quá đáng ghét!” Sở Lăng Hàn phản đối nói: “Mộc Tê vừa mới đi, hai người lại như vậy, không để ý đến cảm nhận của đệ, cố ý kích thích đệ?”

Sở Lăng Thiên hừ lạnh, “Ta hôn nương tử ta, đệ có ý kiến? Vừa rồi khi đệ hôn Mộc Tê, có quan tâm tới cảm nhận của ta không?”

“Không nói lý lẽ!” Sở Lăng Hàn la lên, “Đệ buồn, Thất ca, uống rượu với đệ đi.”

“Không uống!”

“Sao vậy?”

Sở Lăng Thiên nhếch mày, “Bởi vì nương tử ta nói, lúc dự định sinh hài tử, là không thể uống rượu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui