Gia Cát Linh Ẩn

“Không tồi!” Gia Cát Linh Ẩn vỗ vỗ vai Sở Lăng Thiên, trong yến tiệc uống hết hai ly rượu, rượu đã ngấm vào, “Tướng công, hôm nay ta rất cao hứng, ta muốn chàng cõng ta về!”

Nghe vậy, Sở Lăng Thiên không chút suy nghĩ, không để ý còn đang ở cổng hoàng cung, mọi người lui tới đều nhìn y chằm chằm. Y tự nhiên ngồi xổm xuống, Gia Cát Linh Ẩn leo lên lưng y, hai tay ôm cổ y, vui vẻ hôn lên má y một cái. Sở Lăng Thiên vừa vui vừa tức, đúng là không thể để cho nàng uống rượu nữa, vừa uống rượu vào liền nổi điên. May mà vừa rồi ở trong cung Thái phi rượu chưa ngấm.

Nâng mông nàng lên, tay Sở Lăng Thiên có chút không an phận.

Cảm nhận được lửa nóng ở bàn tay to của y, Gia Cát Linh Ẩn nhéo lỗ tai y: “Sở Lăng Thiên, chàng thành thật chút cho ta, chàng có tin là ta sẽ cắt cái lỗ tai này của chàng không.”

“Hì hì!” Sở Lăng Thien xấu xa cười hai tiếng, chẳng những không thành thật mà ngược lại càng thêm táo tợn, “Nương tử, thân thể của nàng hôm nay chắc là tiện chứ?”

“Đi mau!” Gia Cát Linh Ẩn nhéo nhéo lỗ tai y, véo một chút, “Đại sắc lang!”

Sở Lăng Thiên bị đau lập tức cầu xin tha thứ: “Nương tử tha mạng!” Khóe miệng y nhếch lên. Bây giờ cho nàng ra oai, chút nữa trở về sẽ chỉnh đốn nàng!

Tay Gia Cát Linh Ẩn sờ sờ cái trán Sở Lăng Thiên, toàn là mồ hôi, nhất thời đau lòng không thôi: “Ông xã, chàng có được không?”

“Hửm?” Sở Lăng Thiên đề cao âm điệu, nhéo một cái lên mông nàng, “Lại còn nói tướng công nàng không được? Có tin là vi phu hành quyết nàng ngay tại chỗ hay không!”

“Sắc lang! Ông xã, có phải là ta nặng quá không? Để ta xuống đi.”

“Không nặng, cõng cả đời cũng không sao!” Sở Lăng Thiên lẩm bẩm nói, “Vừa rồi nàng gọi là là gì? Ông xã? Là có ý nghĩa gì?”

“Đây là xưng hôở chỗ chúng ta. Ông xã chính là tướng công.”

“Vậy nương tử gọi là gì?”

“Bà xã.”

“Bà xã?” Sở Lăng Thiên gật gật đầu, bóp bóp lấy mông nàng, “Gọi lại lần nữa vi phu nghe một chút.”

“Ông xã… ã… ã.” Gia Cát Linh Ẩn kéo dài âm điệu, mềm mại kêu lên. Kêu đến tim Sở Lăng Thiên rung lên, chân suýt chút nữa mềm đi.

“Tiểu yêu tinh, nếu không phải đang ở trên đường, ta hiện tại sẽ muốn nàng!”

“Cho chàng một trăm lá gian.”

Sở Lăng Thiên cười cười, tay nắm thật chặt để cho nàng thoải mái một chút. Qua một con phố khác, người đang buồn bực trên lưng y không có động tĩnh gì nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của nàng, đoán là nàng đang ngủ y bất đắc dĩ lắc đầu. Nương tử y sau khi uống rượu thì chính là một con người khác, có lẽ ở thế giới của nàng, nàng đều hoạt bát như vậy.

Thấy Sở Lăng Thiên cõng Gia Cát Linh Ẩn trở về, Ưng tổng quản, Tiểu Điệp, Nguyệt Lan lập tức tới đón, “Điện hạ, tiểu thư sao vậy?”

“Đang ngủ.” Sở Lăng Thiên nhỏ giọng nói, sợ đánh thức người trên lưng. Trên trán y đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, giống như tất cả hạnh phúc đều ở trên lưng mình vậy.

Mấy người rón rén lui sang một bên, không dám phát ra một tiếng động nào.

Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt người trên lưng xuống giường, đang muốn rời đi lại bị nàng giữ chặt: “Sở Lăng Thiên, không được đi.”

“Ta đi lau người một chút.” Sở Lăng Thiên nhẹ giọng nói, “Sẽ quay lại ngay, ngoan.”

Trên lưng y đều bị ướt mồ hôi, tắm qua nước lạnh một chút liền cảm thấy cả người sảng khoái hơn. Y cầm một quyển sách đến phòng ngủ, cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo ngủ, nằm lên giường. Thân thể mềm mại của người kia liền tiến lại gần, hai tay ôm lấy thắt lưng y, đầu ở trên bụng y tìm một vị trí thoải mái, nằm ở trên đó. Để không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hai canh giờ y đều giữ nguyên một tư thế.

“Ưm.” Thời điểm mặt trời chiều ngã về hướng Tây, Gia Cát Linh Ẩn rốt cục cũng tỉnh. Nàng duỗi thân người, tay dừng ở chỗ lửa nóng của Sở Lăng Thiên một chút, cảm giác được sự biến hóa của vật ở trong tay, nàng theo tay mình nhìn lên phía trên. Một mảnh da thịt màu đồng mê người, lại hướng lên trên nữa, đó là vẻ mặt tươi cười tà mị của Sở Lăng Thiên.

“Tỉnh rồi?” Sở Lăng Thiên giật giật, nơi mà bàn tay nhỏ bé của nàng bao trùm lên đang rục rịch.

Gia Cát Linh Ẩn cảm nhận được biến hóa của y, giận dỗi nhéo một chút, “Sắc lang!”

Bị tay nhỏ bé của nàng kích thích, thân thể Sở Lăng Thiên run lên một chút, y vứt quyển sách trên tay xuống, kéo nàng, để cho nàng nằm trên người mình, “Ông xã không muốn thì nàng sẽ khóc đấy.”

“Chàng làm gì? Buông ta ra!” Gia Cát Linh Ẩn vặn vẹo thân thể, muốn tìm một chỗ thoải mái.

“Nương tử, đừng nhúc nhích.” Sở Lăng Thiên thở hổn hển, chỗ đó của y càng nóng càng đứng thẳng lên, “Linh nhi, hôm nay có thể chứ?”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn đỏ mặt, gật gật đầu.

“Tiểu yêu tinh!” Sở Lăng Thiên không nhịn được nữa đem Gia Cát Linh Ẩn xoay lại đặt dưới thân mình, cơ thể to lớn của y đè lên, ở trên đôi môi thơm mát của nàng tùy ý mút vào.

“A.” Mấy ngày không có thân cận, thân thể Gia Cát Linh Ẩn trong nháy mắt đã bị y dấy lên lửa nóng, không khỏi ưm một tiếng.

“Thì ra Linh nhi mẫn cảm như vậy.” Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng người vặn vẹo của nữ tử dưới thân, càng không ngừng hôn kịch liệt ở trên cái cổ tuyết trắng, xuống chút nữa…

Y cởi bỏ đai lưng bên hông nàng, lột từng lớp quần áo của nàng, cách cái yếm hồng nhạt, nhẹ nhàng mà cắn hạt đậu đỏ của nàng.

“Đừng… A… Sở Lăng Thiên, đừng mà…” Gia Cát linh Ẩn đặt hai tay lên cổ Sở Lăng Thiên, hai chân không tự chủ được khẽ chà xát với nhau.

“Không cần? Thân thể của nàng rất muốn đấy chứ.” Sở Lăng Thiên cười xấu xa, cở bỏ áo yếm của nàng, bàn tay to mang theo lửa nóng phủ lên nơi mềm mại của nàng vuốt ve.

“Sở Lăng Thiên, chàng là đại sắc lang.”

“Ta chỉ sắc lang với mỗi mình nàng!” Y nheo mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên hạt đậu đỏ của nàng, tay thong thả chậm trãi trượt xuống dưới, chạm được nơi ẩm ướt như ý, ngón tay đi vào nơi tư mật.

“Không được, không được đi vào….”

Nhưng mà người ở trên không để ý đến cầu xin của nàng, ngón tay chậm rãi ra vào: “Linh nhi, thoái mái không?”

“Ừm…. A…”

“Nói, nói cho ta biết, có thoải mái không?” Lực đạo của y lại tăng thêm vài phần.

“Ừm… Thoải mái…” Nói xong nàng lập tức đỏ bừng mặt, không dám mở to mắt.

“Nhìn ta!” Sở Lăng Thiên không chịu buông tha nàng, “Nhìn tướng công của nàng.” Thấy nàng thẹn thùng nhưng lại cảm thụ được sự mềm mại của nàng, y hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng.

Dưới sự hiếp bức của y, nàng ngượng ngùng mở to mắt, mông lung nhìn nam tử ở trên người mình.

Thân thể y hạ xuống, chỗ mẫn cảm của hai người dung hòa vào nhau. Cảm thụ được nơi ấy của nàng chặt khít cùng ấm áp, y chậm rãi động vài cái, đợi nàng hoàn toàn thích ứng liền hung hăng va chạm, muốn đem sức lực nghẹn mấy hôm này bộc phát ra hết.

“Ưm… A…” Sau đó y nhấn sâu vào nàng, trong đầu nàng trống rỗng, gấp rút ưm một cái, hai chân của nàng không tự chủ được vòng lên thắt lưng rắn chắc của y, muốn càng nhiều hơn.

Người ở trên xấu xa cười. Một lần cuối cùng đi vào sâu, khiến cho hai người vô vùng sung sướng khoan khoái, tư thế tuyệt hảo, mỗi lần y đều xâm nhập đến tận cùng.

Giường lớn vang lên tiếng kẽo kẹt, màn rèm đầu giường nhẹ nhàng lay động. Thật lâu sau, cùng với tiếng thở dồn dập của hai người, giường lớn kịch liệt lay động. Sở Lăng Thiên trao hết toàn bộ của mình cho nàng.

Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi hít thở, da thịt trong trắng ửng hồng. Con thỏ mềm mại bởi vì hít thở mà lên xuống. Nàng không biết bộ dáng của mình lại lần nữa hấp dẫn sự hứng trí của người nào đó. Cảm thụ được thắt lưng cực nóng, nàng cúi đầu kinh hô một tiếng: “Sở Lăng Thiên, chàng…”

“Bù lại bốn ngày qua.” Sở Lăng Thiên nói xong, thân mình hạ xuống, vật cứng rắn lại đi vào.

Nửa canh giờ sau, Sở Lăng Thiên rốt cục phóng ra. Gia Cát Linh Ẩn giật giật, chỉ cảm thấy hai chân tê đau không thôi, động một chút liền cảm thấy thân thể muốn rời ra từng mảnh: “Sở Lăng Thiên, chàng là rắn hay sao? Mỗi lần đều lâu như vậy!”

“Ai bào nàng ngọt như vậy, ăn như thế nào cũng không đủ.”

Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày lại, đẩy y đang ở trên người mình xuống: “Nặng muốn chết!”

“Vậy thì đêm nào đó nàng ở trên nhé?”

“Sở Lăng Thiên!” Gia Cát Linh Ẩn nhéo lỗ tai y, “Buổi tối chàng ra thư phòng ngủ cho ta!” Nàng cảnh giác liếc mắt nhìn Sở Lăng Thiên một cái, sợ y bắt được chính mình lập tức xoay người xuống giường, tìm thấy áo quần của mình mặc vào.

Sở Lăng Thiên híp mắt tựa vào đầu giường, hai tay gối lên sau đầu, đắc ý cười.

“Còn cười! Ta đói bụng!”

Sở Lăng Thiên từ trên giường nhảy xuống, mặc áo quần vào, ôm lấy eo nàng cùng nhau đi dùng bữa.

Tẩm cung của Chu thái phi.

Vết sưng tấy trên mặt bà có hơi biến mất một ít, nhưng vẫn còn rất đau. Bà không ngừng rên rỉ, mấy cung nữ bên cạnh tay chân luống cuống.

“Thái phi nương nương, Thần phi nương nương cầu kiến.” Cung nữ báo lại.

“Để nó vào đi.” Nhớ tới chuyện ban ngày, Chu thái phi liền hận đến nghiến răng, nếu Chu Tuyết Tranh không cầu xin bà thì bà cũng sẽ không tham dự vào chuyện này, bà đối với Chu Tuyết Tranh có chút bất mãn, “Coi như có chút lương tâm. Biết đến thăm ai gia.”

Chu Tuyết Tranh nhìn thấy bộ dáng của Chu thái phi, vẻ mặt xin lỗi mà quỳ xuống: “Thái phi nương nương, thực xin lỗi, con sai rồi. Nếu không phải vì con người cũng sẽ không biến thành như vậy. Đều là do con, xin Thái phi nương nương trách phạt.”

Chu Tuyết Tranh chủ động xin được trị tội, tức giận của Chu thái phi nhất thời giảm đi không ít, “Đứng lên đi, chuyện này không trách ngươi. Nha đầu thối kia thật sự rất giảo hoạt. Trước kia chỉ là nghe nói, hôm nay xem như ai gia được mở rộng tầm mắt rồi. A!” Chu thái phi khoát tay, không cẩn thận đụng tới nơi bị đau, lập tức kêu một tiếng đau đớn.

“Đều là con sai, biết nàng ta khó đối phó còn để cho Thái phi nương nương giúp con. Thái phi nương nương, về sau người vẫn nên cách xa nàng ta đi, bằng không khi nào đó lại bị nàng ta làm bị thương cũng không chừng. Chuyện này cao như xong nhé?”

“Hừ!” Chu thái phi hừ lạnh một tiếng, “Quên đi à?” Bà có thể ngồi lên vị trí Thái phi không biết đã trải qua biết bao mưa gió, bày ra ít nhiều âm mưu, bà lại phải sợ một con nhóc? “Hôm nay là ta sơ suất, một tiểu nha đầu mà thôi, ai gia sao lại sợ? Cả đời ai gia được tôn kính, có khi nào phải chịu qua nhục nhã như vậy? Thù này không báo ai gia có chết cũng không nhắm mắt.”

“Thái phi nương nương, nhưng mà nàng ta quỷ kế đa đoan, con lo lắng người sẽ giẫm lên vết xe đổ.” Chu Tuyết Tranh kiên nhẫn khuyên giải.

“Ta sợ nó sao? Ngươi cũng nhìn thấy, món nợ hôm nay, ai gia nhất định khiến nó trả gấp bội.”

Đáy mắt tĩnh lặng của Chu Tuyết Tranh hiện lên một tia ánh sáng, trong lòng cười lạnh nghĩ, xem ra phép khích tướng dùng với lão bà này rất hiệu nghiệm, “Thái phi nương nương chuẩn bị đối phó với nàng ta như thế nào?”

“Yên tâm đi, ta đã nghĩ đến một cách, để cho nó mở mang kiến thức, xem thử cái gì mới thật sự là nhục nhã.”

Chu Tuyết Tranh gật gật đầu: “Thái phi nương nương, người nghỉ ngơi sớm đi, con xin cáo lui trước.”

“Đi đi, nha đầu kia không đơn giản, ngươi cũng cẩn thận chút. Không thể ngờ được Gia Cát Chiêm ngu xuẩn kia lại sinh ra một quái vật như vậy.”

Chu Tuyết Tranh im lặng, dùng từ quái vật để hình dung nàng ta quả thực rất thích hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui