Gia Cát Linh Ẩn

Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng biến đổi, trở thành Đại tiểu thư Linh Thiên, tiến cung diện thánh. Sáng sớm nàng đã nói Sở Lăng Thiên báo với Hoàng thượng rằng nàng thấy không khỏe nên không tiến cung.

Khi nàng vào trong cung, Chu Nham, Sở Lăng Thiên đã ở đó.

“Đại tiểu thư, tiểu thư tới rồi, mau ngồi đi!” Sở Kim Triêu nhiệt tình nói.

“Dân nữ tham khiến Hoàng thượng, Thất điện hạ, Chu tướng quân.”

“Đại tiểu thư không cần đa lễ, mời ngồi!”

Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Sở Lăng Thiên ngồi xuống một cách tự nhiên.

Vẻ mặt của Chu Nham thay đổi, trừng mắt liếc hai người, “Đại tiểu thư, nghe nói hôm nay Thất vương phi cũng tiến cung, tiểu thư ngồi đó, hình như không ổn lắm nhỉ? Chi bằng đến ngồi bên ta?”

“Thất điện hạ, Thất vương phi cũng đến à?” Gia Cát Linh Ẩn giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn Sở Lăng Thiên.

“Không, nàng ấy không khỏe nên không đến.”

“Thất điện hạ, sẽ không vì mỹ nhân mà cố ý xem nhẹ Thất vương phi chứ?” Chu Nham trong lòng ghen tị không thôi, Sở Lăng Thiên, ngươi đúng là vô cùng diễm phúc, Thất vương phi đã là mỹ nhân hiếm có, Đại tiểu thư lại chung tình với ngươi, ta nhất định phải đoạt được Đại tiểu thư về.

Sắc mặt Sở Kim Triêu có chút không vui, ông nhìn Sở Lăng Thiên, “Thiên nhi, Tam nha đầu sức khỏe thế nào? Nó không khỏe, con nên ở lại trong phủ với nó mới đúng.”

“Đa tạ phụ hoàng dạy dỗ, nhi thần biết rồi.” Sở Lăng Thiên có lời khó nói, tiểu nương tử của y làm hại y trở thành một người hay thay đổi thất thường trong mắt người khác.

“Đại tiểu thư…” Sở Kim Triêu nheo mắt, “Nham nhi bày tỏ với trẫm rằng tiểu thư chính là nữ tử hắn ngưỡng mộ đã lâu, trẫm tứ hôn cho hai người, được không?”

“Hoàng thượng.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Xin thứ cho dân nữ vô lễ, dân nữ đối với phu quân tương lai không có yêu cầu nào khác, nhưng nhất định tướng mạo phải đoan chính, hợp nhãn. Chu tướng quân, không phù hợp với người trong lòng dân nữ chọn.”

Nữ nhân thối! Trong lòng Chu Nham mắng, đây là đang gián tiếp nói hắn xấu?

“Mắt nhìn người của Đại tiểu thư cũng cao lắm, không biết Đại tiểu thư cảm thấy, người thế nào mới là hợp nhãn?” Chu Nham không phục, hỏi.

Gia Cát Linh Ẩn sóng mắt đung đưa, nhìn Sở Lăng Thiên, khẽ nói, “Đương nhiên là người như Thất điện hạ.”

“Khụ khụ!” Sở Kim Triêu ho khan hai tiếng, “Đại tiểu thư nếm thử nước trái cây này đi, mùi vị thế nào?”

Gia Cát Linh Ẩn uống một hớp, mùi vị ngọt ngào ngon miệng, “Uống ngon lắm!”

“Đây là thức uống do vương phi của Thiên nhi, Tam nha đầu, phát minh ra.”

Sở Kim Triêu ngầm ám chỉ với nàng rằng, bên cạnh Sở Lăng Thiên đã có nữ tử, hơn nữa lúc nào cũng luôn luôn bảo vệ nàng.

“Nghe nói Thất vương phi vô cùng trí tuệ, có cơ hội, dân nữ thật muốn gặp thử.”

Sở Kim Triêu im lặng, hai ngươi vẫn nên đừng gặp thì hơn. Hai nữ tử này mà gặp nhau thì sẽ có tình cảnh thế nào đây?

“Ha ha, có cơ hội, có cơ hội mà.” Sở Kim Triêu cười, “Đại tiểu thư, mời dùng bữa, đây là món mới của ngự thiện phòng.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Gia Cát Linh Ẩn nếm thử, liên tục gật gù, lại gắp một miếng đặt vào trong chén của Sở Lăng Thiên, “Thất điện hạ cũng nếm thử đi.”

Sở Kim Triêu bất đắc dĩ, mấy lời tình cảm ông vừa mới nói đều là vô ích.

Chu Nham nhìn chằm chằm hai người liếc mắt đưa tình ở đối diện, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Lúc này, Liên công công đi đến, “Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến, nói tiểu hoàng tử muốn gặp người.”

“Vậy à? Mau truyền!” Sở Kim Triêu vui vẻ ra mặt, ông vô cùng yêu thương tiểu hoàng tử, nghe nói tiểu hoàng tử đến, ông nhanh chóng buông đũa, lau sạch tay.

Chu quý phi bế tiểu hoàng tử đi vào, trong mắt hiện lên tia đau lòng, vì báo thù giúp tỷ tỷ, con trai à, con phải chịu ấm ức một chút rồi.

“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử thức dậy liền quấy khóc, thần thiếp dỗ nó đừng khóc sẽ bế nó đi gặp phụ hoàng, nó thực sự ngừng khóc.”

“Thật à?” Sở Kim Triêu đón lấy, đùa với tiểu hoàng tử, “Sau này con trưởng thành, phải đa mưu túc trí, anh dũng thiện chiến như Thất ca con, đừng khiến phụ hoàng thất vọng nhé!”

“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử còn nhỏ như vậy, làm sao nghe hiểu được.” Chu quý phi cười, thỉnh thoảng liếc sang Gia Cát Linh Ẩn.

“Nhi tử của trẫm đương nhiên nghe hiểu được!”

“Hoàng thượng, hay đưa tiểu hoàng tử cho thiếp đi!” Chu quý phi bế lấy tiểu hoàng tử, đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Đại tiểu thư, tiểu thư xem tiểu hoàng tử cứ nhìn tiểu thư, chắc là bị mỹ mạo của tiểu thư thu hút rồi, tiểu thư bế giúp bản cung một chút, bản cung đi lấy đồ chơi đến cho nó.”

Lại muốn giở trò gì đây? Gia Cát Linh Ẩn cười cười, bế tiểu hoàng tử, “Vâng, nương nương.”

Sở Kim Triêu lại gọi mọi người dùng bữa, dụng ý hôm nay của ông chính là muốn tác hợp Đại tiểu thư Linh Thiên và Chu Nham, nhưng Đại tiểu thư đã tỏ rõ nàng cảm thấy hứng thú với Sở Lăng Thiên, đáng giận chính là tiểu tử khốn kia lại chẳng từ chối!

Một lát sau, Chu quý phi và nhủ mẫu cầm một cái trống bỏi quay lại. Bà đang chuẩn bị nhận lại tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử bất giác khóc to lên.

“Sao vậy? Để mẫu phi ôm con nào!” Chu quý phi dỗ dành tiểu hoàng tử, trong mắt lóe sáng.

Gia Cát Linh Ẩn nhấp nhổm, cảm thấy cánh tay hơi ngứa, giống như bị kiến cắn.

“Hoàng thượng!” Chu quý phi bỗng nhiên la lên, “Hoàng thượng xem! Tiểu hoàng tử làm sao vậy?”

“Làm sao?”

Chu quý phi vạch áo trước ngực tiểu hoàng tử ra, chỉ thấy nơi đó đỏ ửng, bàn tay nhỏ xíu của tiểu hoàng tử càng không ngừng quơ quào vào đó, “Hình như bị dị ứng, Đại tiểu thư, tiểu thư đã làm gì hoàng nhi? Đang yên ổn, tại sao tiểu thư bế một chút liền biến thành như vậy?”

Tiểu hoàng tử không chịu được ngứa, khóc xé ruột xé gan.

Chu quý phi đưa tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu, bước qua kéo ống tay áo của Gia Cát Linh Ẩn lên, chỉ thấy tay của nàng cũng ửng đỏ.

“Hoàng thượng, hoàng nhi còn nhỏ như vậy, Đại tiểu thư lại có thể hạ độc nó, xin Hoàng thượng lấy lại công đạo cho hoàng nhi!” Chu quý phi khóc lóc, nói.

“Đại tiểu thư…” Sở Kim Triêu không tin nàng sẽ xem thường mình mà xuống tay với tiểu hoàng tử, nàng sẽ không ngu xuẩn như vậy, vả lại, có thù hận lớn bao nhiêu mới độc ác như thế với một đứa con nít chứ.

“Phụ hoàng, vừa rồi Đại tiểu thư chỉ bế đệ ấy, cũng không có hành động gì, cho nên không thể hạ độc.” Sở Lăng Thiên nói.

“Thất điện hạ…” Chu quý phi nói, “Vậy điện hạ nói xem, mới vừa rồi vẫn còn khỏe, tại sao tiểu thư bế một chút lại biến thành như vậy?”

“Mau truyền thái y!” Sở Kim Triêu bình tĩnh nói, “Đại tiểu thư, tiểu thư có gì giải thích với trẫm không?”

“Hoàng thượng, dân nữ không có lời gì để nói.”

“Hoàng thượng…” Chu quý phi cướp lời, “Nàng ấy nhất định là có ý đồ xấu, tỉ mỉ thiết kế, từng bước lấy lòng tin của người, chỉ là vì để hãm hại con của thần thiếp.”

Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, bà đúng là quá coi trọng bản thân đó! Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của bà, đúng là một người mẹ nhẫn tâm, chắc là vì công chúa Triêu Hoa rồi, ngay cả con ruột của mình cũng hại.

Sở Lăng Thiên âm thầm nhìn nàng, bảo nàng đừng lo lắng.

Gia Cát Linh Ẩn cũng biết, kia dù sao cũng là con của bà ấy, bà ấy sẽ không ra tay độc ác đâu.

“Đại tiểu thư, đúng là như vậy ư? Nếu tiểu thư không thể chứng minh bản thân không liên quan thì trẫm sẽ nghiêm trị ngươi!”

“Hoàng thượng, quý phi nương nương nói đúng đó, độc kia là do dân nữ hạ! Dân nữ đã hạ phấn ngứa ngũ độc của Tây Vực lên người tiểu hoàng tử.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, lớn tiếng nói.

“Cái gì?”

“Ngươi…”

Sở Kim Triêu và Chu quý phi cùng sửng sốt.

Đúng là nàng ta?

Tại sao ả lại thừa nhận?

Chu Nham nhếch môi, nữ nhân ngu ngốc.

“Hoàng thượng, người thấy chưa, chính ả cũng đã thừa nhận, mưu hại hoàng tử là tội chết, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng ban chết cho ả, lấy lại công đạo cho hoàng nhi!” Chu quý phi khóc như hoa lê trong mưa, dáng vẻ cực kỳ thương tâm.

“Đại tiểu thư, tại sao ngươi lại làm vậy?” Sở Kim Triêu thấy nàng thừa nhận thì tức giận không thôi, “Mau lấy thuốc giải độc ra!”

“Phụ hoàng…” Sở Lăng Thiên chau mày, “Phấn ngứa ngũ độc chỉ có thể dùng ngũ độc mới giải được. Người trúng phải ngũ độc phấn này, sau khi uống thuốc giải xong sẽ lập tức hết ngay, nhưng nếu không bị trúng độc phấn ngứa mà uống thuốc giải, thì thất khiếu sẽ chảy máu mà chết!” Sở Lăng Thiên nói.

“Đại tiểu thư, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Lại có thể hạ độc một đứa trẻ?” Chu quý phi nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, xông đến, muốn tát cho nàng một cái, lại bị Sở Lăng Thiên ngăn lại.

Chu quý phi hung hăng liếc y, “Thất điện hạ, điện hạ ở bên ngoài bảo vệ nữ tử này, thân mật với ả như thế, Thất vương phi có biết không?”

“Đây là chuyện của ta, không cần quý phi nương nương quan tâm.”

“Đủ rồi!” Nhìn thấy trong điện hỗn loạn, Sở Kim Triêu quát lớn, “Đại tiểu thư, mau mang thuốc giải ra!”

“Dạ, Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn tươi cười, “Vừa rồi dân nữ chỉ đùa một chút với tiểu hoàng tử thôi, xin Hoàng thượng bớt giận, dân nữ lấy thuốc giải ra đây.”

Nàng móc trong ngực ra một chiếc bình sứ, đổ một viên thuốc đen tuyền ra, “Đây là thuốc luyện chế từ nước rết, nhện, bò cạp, rắn, cóc; tiểu hoàng tử uống vào sẽ lập tức được giải độc ngay. Quý phi nương nương, nếu người mà không trúng phấn ngứa ngũ độc uống vào thì thất khiếu sẽ chảy máu, ruột gan đứt lìa mà chết!”

Nàng cầm viên thuốc đi qua, Chu quý phi hoảng sợ nhìn theo nàng. Trên người tiểu hoàng tử chỉ dính phấn ngứa thông thường mà thôi, cái gì mà phấn ngứa ngũ độc, không đúng, là nữ nhân này tự ý nhượng bộ, cố ý thừa nhận, bây giờ còn muốn độc chết con của bà!

“Nương nương, mau cho tiểu hoàng tử uống đi, người xem, hoàng tử khóc thương tâm quá!”

Tiểu hoàng tử như nghe được lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, khóc càng lớn hơn. Gia Cát Linh Ẩn bước tới, Chu quý phi liền đi giật lùi lại, thất khiếu đổ máu, ruột gan đứt lìa ư?

“Hoàng thượng, nương nương không cho tiểu hoàng tử uống thuốc giải, dân nữ không còn cách nào!” Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt ủ dột.

“Quý phi, nàng đang làm gì vậy? Mau để hoàng nhi uống thuốc giải!” Nhìn thấy tiểu hoàng tử khóc sắp khản giọng, Sở Kim Triêu đau lòng không thôi, thái độ của Chu quý phi làm ông vô cùng ngạc nhiên.

Chu quý phi ôm chặt tiểu hoàng tử, “Hoàng thượng, đó là kịch độc mà, làm sao có thể cho hoàng nhi uống được? Nếu có gì không hay xảy ra, thần thiếp không muốn sống nữa!”

“Nương nương không tin à? Vậy dân nữ uống trước nhé.” Gia Cát Linh Ẩn nuốt viên thuốc vào, mảng đỏ trên tay lập tức biến mất không thấy, khôi phục như bình thường, “Bây giờ nương nương tin chưa?”

“Quý phi, mau cho hoàng nhi uống thuốc giải đi!” Sở Kim Triêu ra lệnh.

Ông sai người bế tiểu hoàng tử từ trong tay của Chu quý phi đi, Gia Cát Linh Ẩn cầm một viên thuốc, đến gần tiểu hoàng tử.

“Đừng mà! Đừng mà!” Chu quý phi thét to lên, tiến lên đoạt lấy tiểu hoàng tử, quỳ phịch xuống đất, “Hoàng thượng, xin đừng, đừng cho hoàng nhi uống ngũ độc, trên người hoàng nhi chỉ dính phấn ngứa bình thường thôi, là thần thiếp bôi cho nó, không liên quan đến Đại tiểu thư!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui