Gia Cát Linh Ẩn

“A?” Gia Cát Linh Ẩn thu hồi viên thuốc, “Chẳng phải nương nương một mực chắc chắn là ta sao? Làm sao lại biến thành người vậy?”

Chu quý phi cố bỏ qua câu hỏi của nàng, quay qua phía Sở Kim Triêu thỉnh tội, “Thần thiếp biết sai rồi.”

Trên mặt Sở Kim Triêu mây đen dày đặc, khiếp sợ không thôi, “Đại tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi là trẫm lỗ mãng. Hôm nay rời khỏi nơi này đã. Thiên nhi, Nham nhi, các ngươi cũng lui trước đi.”

“Vâng, Hoàng thượng!”

Gia Cát Linh Ẩn nhếch đôi mày thanh tú, mỉm cười liếc mắt nhìn Chu quý phi một cái, tự làm tự chịu!

Chu Nham nhìn nữ tử đối diện, lạt mềm buộc chặt, đúng là thủ đoạn hay! Bản tướng quân thích nữ tử thông minh.

Lúc này, thái y chạy tới, đưa thuốc cho tiểu hoàng tử. Uống xong thuốc giải, tiểu hoàng tử liền không khóc nháo nữa.

“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi!” Chu quý phi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sở Kim Triêu, cả người nơm nớp lo sợ, “Thần thiếp buồn bực chuyện Đại tiểu thư hạ độc thủ với Triêu Hoa, ả ta, ả ta lừa Triêu Hoa, thiếu chút nữa… đã bị…”

“Chu Tuyết Viện! Triêu Hoa từ nhỏ tính tình đã không tốt, chỉ sợ là nó muốn xuống tay với Đại tiểu thư phải không?”

Lần đầu tiên Hoàng thượng kêu thẳng tên bà, Chu quý phi sợ tới mức thân thể run lên, “Hoàng thượng, Triêu Hoa là nữ nhi của người, thần thiếp là vì thay nó lấy lại công đạo mới bất đắc dĩ làm như vậy.”

“Trẫm không có nữ nhi không tốt như vậy! Đều là ngươi dạy hư nữ nhi của trẫm, bây giờ còn muốn lợi dụng con của trẫm để diễn khổ nhục kế! Bối cảnh của cửa hiệu Linh Thiên rất là bí ẩn, ngay cả trẫm cũng đoán không ra, Chu Tuyết Viện, ngươi thật sự rất tốt! Trẫm thấy danh hiệu quý phi này ngươi cũng không cần nữa thì phải!”

“Hoàng thượng!” Chu quý phi hoảng sợ mở to hai mắt, “Thần thiếp thực sự biết sai rồi. Hoàng nhi đã không có việc gì rồi, người tạm tha cho thần thiếp lần này đi.”

“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Chu quý phi đầu độc Hoàng tử, tội không thể tha, ngay lập tức biếm vào lãnh cung!”

“Hoàng thượng!” Chu quý phi đi tới, nắm lấy long bào của Sở Kim Triêu, “Thần thiếp bồi người mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong người nể mặt thần thiếp đã tận tâm hết sức với người, cho thiếp… một cơ hội nữa đi.”

“Cơ hội? Trẫm cho ngươi còn ít cơ hội sao? Người đâu, không nghe trẫm nói gì hay sao?”

“Hoàng thượng, hoàng nhi không thể rời khỏi thần thiếp được. Cầu xin người nể mặt hoàng nhi mà tha cho thần thiếp một lần.”

“Đem tiểu hoàng tử giao cho Hoàng hậu chăm sóc!”

“Hoàng thượng…” Chu quý phi một chút sức lực cũng không còn nữa, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Vài người tiến lên, lột bỏ đồ trang sức trên người bà, nâng bà dậy kéo về phía lãnh cung.

Ngự hoa viên, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh Ẩn đi vào sâu bên trong.

“Thất điện hạ, người muốn làm gì với dân nữ?” Gia Cát Linh Ẩn làm bộ sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt, “Dân nữ vẫn là khuê nữ, xin Thất điện hạ tự trọng.”

“Không phải Đại tiểu thư thích bản vương hay sao? Bản vương cảm thấy cần phải giao lưu tình cảm với Đại tiểu thư một lần.”

“Thất…”

Còn chưa nói xong liền bị nụ hôn của y chặn lại.

“Đừng… Sở Lăng Thiên…” Nàng vẫn chưa nói xong thì đã bị bao phủ trong sự cướp bóc bừa bãi của y.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở một góc trong ngự hoa viên, nhìn thấy hai người đang hôn nhau nồng nhiệt liền lập tức nấp vào một bên.

Trần Cẩm Phàm che miệng, sợ bản thân mình sẽ kêu ra tiếng. Trời ạ, Thất ca cùng Đại tiểu thư Linh Thiên? Bọn họ… Thất ca, sao huynh có thể làm như vậy?

“Đại tiểu thư, được bản vương hôn, có phải càng thích bản vương hơn không?”

“Đương nhiên, lần đầu tiên ta nhìn thấy Thất điện hạ, ta đã thích người rồi.”

“Chờ đó, bản vương nhất định sẽ cưới nàng vào cửa.”

“Vậy xin chờ tin tốt của Thất điện hạ.”

Đối thoại của hai người truyền vào tai của Trần Cẩm Phàm, rất nhanh nàng liền nổi cơn thịnh nộ! Thất ca, lần trước ta cho huynh một cơ hội, là chính huynh không biết quý trọng! Lần này ta nhất định phải nói cho Linh nhi biết.

Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi ngự hoa viên trước, một lát sau Sở Lăng Thiên mới đi ra.

“Thất ca!” Trần Cẩm Phàm gọi y lại, “Huynh vào ngự hoa viên làm cái gì?”

“Tùy tiện đi dạo thôi, Phàm nhi tìm ta có việc sao?”

“Thất ca, ta không nghĩ rằng huynh lại là người xấu xa như vậy!” Trong mắt Trần Cẩm Phàm đều là thất vọng, phẫn nộ, chán ghét. Nàng vươn hai nắm tay đánh vào trên người Sở Lăng Thiên mấy cái, “Ta ghét huynh!”

Sở Lăng Thiên kinh ngạc không hiểu gì, nha đầu kia làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại ghét mình như thế chứ?

Gia Cát Linh Ẩn mới ra khỏi cung, chuẩn bị lên kiệu, một giọng nói đáng ghét vang lên ở sau lưng nàng.

“Đại tiểu thư sao đi vội như vậy? Chi bằng bồi bản tướng quân uống trà đi? Vừa rồi tiểu thư ngồi bên cạnh Sở Lăng Thiên khiến bản tướng quân rất không vui!”

Nàng nhìn Chu Nham, “Đó là chuyện của ngươi, với ta thì có quan hệ gì đâu? Bản tiểu thư bề bộn nhiều việc, không rảnh làm tướng quân vui vẻ!”

“Đại tiểu thư, về chuyện Chu gia cùng cửa hiệu Linh Thiên hợp tác, có hứng thú không?”

“Dẫn đường đi!” Chuyện này khiến nàng cảm thấy thực hứng thú.

“Thẳng thắn lắm, bản tướng quân rất thích Đại tiểu thư như vậy. Đi, đi đến trà lâu!”

Công chúa Triêu Hoa nhìn chằm chằm hai cỗ kiệu đi xa, kéo ảnh vệ qua, “Đi, đi theo dõi cho bản công chúa xem xem hai người bọn họ đến nơi nào.” Không phải mẫu phi nói sẽ ra tay đối phó với ả sao? Sao lại không có xảy ra chuyện gì cả?

“Công chúa, công chúa, không xong rồi!” Một cung nữ hoang mang rối loạn chạy tới, “Công chúa, người mau tới xem quý phi nương nương một chút đi.”

“Mẫu phi làm sao vậy?”

“Hoàng thượng biếm người vào lãnh cung, người nhanh tới cầu xin Hoàng thượng đi!”

“Ta còn tưởng chuyện gì!” Công chúa Triêu Hoa lại không đồng ý, tức giận nói, “Loại việc nhỏ nhặt này đừng có đến làm phiền bản công chúa! Cũng không phải mẫu phi chưa từng bị biếm vào lãnh cung, qua vài ngày là được ra thôi!”

“Nhưng mà công chúa… Hoàng thượng giao tiểu hoàng tử cho Hoàng hậu nương nương chăm sóc rồi.”

“Thật à? Vậy thì tốt quá! Đứa nhóc thối tha kia cứ khóc suốt ngày khiến ta rất phiền, từ sau khi có nó mẫu phi đối với ta cũng không được tốt lắm, nó sớm nên tới đó mới phải!”

Cung nữ im lặng nuốt nước bọt, hoàng gia vô tình, thế nhưng lại có thể vô tình đến như vậy sao?

“Đi mau, đi mau, đuổi không kịp bây giờ!” Công chúa Triêu Hoa thúc giục ảnh vệ đuổi theo hướng đi của Chu Nham cùng Gia Cát Linh Ẩn.

Chu Nham chọn một trà lâu thanh nhã, bao hẳn một gian. Công chúa Triêu Hoa chọn một gian phòng đối diện, từ cửa sổ nhìn vào đúng lúc có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người.

“Chu tướng quân, về chuyện hợp tác, ý ngươi như thế nào?”

“Đại tiểu thư Linh Thiên, nói thật, Chu gia cũng không thiếu tiền tài, nhưng mà thấy thân thế của tiểu thư thảm thương như vậy nên Chu gia sẽ giúp ngươi một lần.”

“Xem ra Chu gia không có thành ý, bản tiểu thư sẽ tìm người khác hợp tác.” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, đứng lên.

“Đại tiểu thư, những nhà khác chưa hẳn có cơ hội được Chu gia ưu ái như vậy đâu. Nói thẳng ra đi, chỉ cần tiểu thư chu cấp tiền tài cho Chu gia, tiểu thư muốn cái gì Chu gia cũng có thể thỏa mãn!” Chu Nham thấy cách áp chế vô dụng, đành phải đưa ra con bài cuối cùng.

“Không thành vấn đề.”

“Hoàng thượng muốn sửa chữa kênh đào, muốn các quan lại quyên tiền. Đại tiểu thư cũng biết, việc buôn bán của Chu gia bị Linh Thiên cắn nuốt hơn nửa, khố phòng có chút kẹt.”

“Không sao. Linh thiên sẽ cấp năm mươi vạn lượng bạc cho Chu gia. Ngày mai đưa đến!”

Chu Nham giật mình, chợt lộ ra một tia mỉm cười, “Đại tiểu thư thật hào phóng, sự hợp tác này của tiểu thư, Chu gia xin nhận. Có điều bản tướng quân cảm thấy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước.”

Chu Nham đứng dậy, từ phía đối diện đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, ngồi xuống, “Đại tiểu thư, tiểu thư nói xem?”

“Bản tiểu thư từng nói, không thích nam nhân xấu. Chu tướng quân nên quên cái ý niệm này đi. Chuyện cũng đã nói xong, cần phải đi rồi!”

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, lại bị Chu Nham chặn lại.

“Đại tiểu thư, không cần phải gấp như vậy. Chuyện làm ăn bàn bạc xong rồi vậy chúng ta lại bàn đến chuyện khác. Chuyện phía sau mới là chuyện lớn, chung thân đại sự! Đại tiểu thư, gả cho ta đi?”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn hắn, gằn từng tiếng, nói, “Ngươi, quá, xấu!”

“Bản tướng quân xấu chỗ nào?” Chu Nham giận dữ, tóm lấy cánh tay Gia Cát Linh Ẩn, “Đại tiểu thư, hôm nay bản tướng quân sẽ khiến cho tiểu thư nếm thử chút mùi vị của nam nhân xấu!”

Nói xong hắn đánh vào sau gáy nàng.

“Ôi…” Bỗng nhiên Chu Nham ôm bụng kêu lên, “Nữ nhân thối, ngươi hạ độc ta?”

“Chu tướng quân, nếu ngươi không thành thực, vậy thì sau này mỗi lần bản tiểu thư đều sẽ hạ độc ngươi! Tránh ra!”

“Các ngươi đang làm cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn đang muốn đi ra khỏi gian phòng, bên ngoài đột nhiên xông tới một khách không mời. Công chúa Triêu Hoa nổi giận đùng đùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tiện nhân, lại câu dẫn biểu ca!”

Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, chỉ cười cười, bước qua nàng ta ra khỏi gian phòng.

“Biểu ca, huynh không sao chứ? Biểu ca, huynh làm sao vậy?” Công chúa Triêu Hoa đỡ Chu Nham, không ngừng hỏi.

“Đừng hỏi nữa, có thấy phiền hay không!” Bị Đại tiểu thư Linh Thiên tính kế, trong lòng hắn rất không vui!

“Biểu ca….” Công chúa Triêu Hoa ủy khuất đến cực điểm, đem mọi tức giận trút lên đầu Đại tiểu thư Linh Thiên. Nữ nhân thối, ta nhất định khiến ngươi trả giá lớn.

Gia Cát Linh Ẩn không dưng hắt hơi một cái, nhất định là có người mắng nàng.

Nàng trở lại Thất vương phủ, Trần Cẩm Phàm lập tức chạy ra, lôi kéo nàng, “Linh nhi, sao giờ mới trở về? Đi gặp ai vậy?”

“Cẩm Phàm tỷ tỷ đến đấy à? Muội ra ngoài đi dạo thôi. Cẩm Phàm tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

“Không… Không có gì.” Trong lòng Trần Cẩm Phàm rối rắm. Linh nhi mà biết nhất định sẽ rất thương tâm. Nhưng mà không nói cho muội ấy thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu, “Ta đến để nói với muội, thương thế của Như Phong đại ca tốt hơn nhiều rồi.”

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, có chuyện gì tỷ nói đi.” Từ ánh mắt trốn tránh của nàng, Gia Cát Linh Ẩn đã nhìn ra nàng có tâm sự.

“Linh nhi, thực sự không có gì. Muội cùng Thất ca có tốt không?”

“Rất tốt. Cẩm Phàm tỷ tỷ, rốt cuộc làm sao vậy?” Lòng của nàng cũng bắt đầu không yên, hay là Sở Lăng Thiên làm chuyện gì có lỗi?

“Thất ca có nhắc với muội về chuyện nạp thiếp?”

“Nạp thiếp? Y nạp thiếp?” Gia Cát Linh Ẩn lớn giọng, giống như con gà trống xù lông, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ biết chuyện gì sao? Mau nói cho muội biết! Sở Lăng Thiên dám nạp thiếp, muội sẽ không để yên cho y!”

“Linh nhi, muội hãy nghe ta nói! Ngàn vạn lần không nên tức giận mà hại thân mình. Hôm nay ta thấy huynh ấy dính lấy một nữ nhân, còn rất thân mật.” Nàng không nói thẳng là thấy bọn họ hôn nhau.

“Ai?” Gia Cát Linh Ẩn thu lại cơn tức giận, hết sức bình tĩnh. Nếu thật như vậy, nàng sẽ không tức giận, mà sẽ rời khỏi nam nhân kia.

“Linh nhi, ta đã trở về.” Sở Lăng Thiên bỗng nhiên đi vào phòng, “Cẩm Phàm ở đây sao? Hai người làm sao vậy?”

Trần Cẩm Phàm hất mặt quay đi, như nhìn thấy một người mình cực kì chán ghét.

Gia Cát Linh Ẩn mặt không chút thay đổi, không đoái hoài đến y, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội tiễn tỷ về.”

Sở Lăng Thiên không hiểu ra sao, y không biết mình chọc giận hai nữ nhân này lúc nào.

“Cẩm Phàm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Y hy vọng moi được tin gì đó từ Trần Cẩm Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui