Gia Cát Linh Ẩn

Hà Sướng Uyển thu xếp cho tiểu thế tử xong, không chịu để ý lời khuyên của Trần Cẩm Phàm, ý định muốn ở lại đây.

Thật lâu sau, Sở Kim Triêu hồi phục được tình cảm của bản thân, đứng lên, “Thái tử chết vì nguyên nhân gì?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái tử tùy rằng bị thương nhưng không thể dẫn đến cái chết. Thái tử chết là do uống canh tuyết tham, tuyết tham có độc.”

Trong một khoảng thời gian, nhóm thái y đã tìm ra được nguyên nhân, độc giấu ở trong tuyết tham.

“Tuyết tham ở đâu ra?” Sở Kim Triêu truy hỏi.

“Là Quận chúa Cẩm Phàm, nói là của Hoàng hậu nương nương nhờ mang tới Thất vương phủ, tội thần tưởng mang cho Thái tử nên liền bảo nha hoàn hầm cho Thái tử bồi bổ thân thể, không nghĩ tới…. Thần cso tội, khẩn cầu Hoàng Thượng ban chết cho thần.”

Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, Phàm nhi? Sao nó có thể xuống tay với Dực nhi?

Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi phòng, Sở Lăng Hiên cũng ra theo.

“Đi đi đi, đi theo Linh nhi làm gì?” Thương Y giống như gà mái bảo vệ con, che Gia Cát Linh Ẩn ở phía sau, “Có chuyện gì có thể nói với ta.”

Sở Lăng Thiên khinh thường nhi y một cái, ánh mắt dừng trên người Gia Cát Linh Ẩn, “Là ngươi giết Thái tử? Bản vương không nghĩ đến là ngươi sẽ lấy mạng của hắn.”

“Lục điện hja, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết Thái tử?” Gia Cát Linh Ẩn tức giận nói. Lúc Hoàng hậu muốn tứ hôn cho nàng với Lương Nguyên Phong, Thái tử đã giúp nàng chuyện đó cho nên nàng vẫn luôn cảm kích hắn, cứ như việc hắn vài lần rat ay với Thất vương phỉ nhưng nàng không muốn lấy mạng của hắn, lần này cũng chính là hắn kiềm chế không được mà ra tay trước.

“Lòng của nữ nhân thật là độc ác, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.” Sở Lăng Hiên nhìn nàng, xoay người lại vào phòng.

Gia Cát Linh Ẩn cẩn thận nghĩ lại chi tiết này. Thái tử uống xong canh hầm tham tuyết mới mất mạng, mà tuyết tham này là Hoàng hậu bảo Cẩm Phàm tỷ tỷ mang cho nàng. Nói cách khác, là Thái tử chết thay nàng. Tuyết tham là nhằm vào nàng, âm kém dương sai, Hoàng hậu ngàn tính vạn tính lại tự nhiên mang tính mạng con mình vào.

Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc mơ hồ, Gia Cát Linh Ẩn cùng Thương Y vẫn đợi ở bên ngoài, nàng không thích nhìn cảnh hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, Hoàng hậu rốt cục tỉnh lại, được Mãn Châu đỡ dây đi vào phòng Sở Lăng Dực. Thấy bà đi vào, Gia Cát Linh Ẩn cùng Thương Y cũng đi vào.

Chỉ qua hai canh giờ mà Sở Kim Triêu như già đi mười tuổi. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cái loại đau khổ này không lời nào có thể diễn tả được. Chuyện ông lo lắng rốt cục đến rồi sao? Là ai đã hạ thủ với Thái tử?

Hoàng hậu vô lực ngồi ở bên người hắn. Đứa con duy nhất, hy vọng duy nhất đã không còn nữa.

Bỗng nhiên, ánh mắt của bà trở nên lạnh thấu xương. Ánh mắt bắn về phía Gia Cát Linh Ẩn đứng ở trong góc phòng, dù sao Thái tử cũng đã đi rồi, không thể nào để cho nữ nhân này thoát tội được.

“Thất vương phi, ngươi không có gì muốn nói sao?” Hoàng hậu đột nhiên nâng cao âm lượng, quát lớn.

Thái tử bị thương ở Thất vương phủ, giờ lại mất mạng, bà cho rằng là do Gia Cát Linh Ẩn làm.

Tất cả mọi người nhìn nàng, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoàng hậu tức giận cùng thất thố như vậy.

“Hoàng hậu nương nương, không phải là người thấy Sở Lăng Thiên không ở đây nên khi dễ Linh nhi chứ? Bản môn chủ cũng không đồng ý chuyện đó xảy ra.” Thấy Hoàng hậu khí thế ào ạt, Thương Y lập tức mặc kệ.

“Thương Y môn chủ, đây là chuyện nhà của Hoàng gia, không có liên quan đến ngươi.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.

“Lúc Sở Lăng Thiên gần đi có ủy thác cho ta bảo vệ sự an nguy của Linh nhi, bản môn chủ cũng không hứng thú tham sự chuyện nhà gì đó của các người. Ta chỉ là đang bảo vệ Linh nhi mà thôi. Linh nhi, đi chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn giật giật ống tay áo của y, ý bảo y không cần nhiều lời.

“Nương nương hy vọng thần nữ nói cái gì? Đối với chuyện của Thái tử thần nữ cũng rất đáng tiếc. Thái tử mất sớm thật khiến người khác đau buồn.”

“Ngươi sẽ đau buồn? Nếu không phải ngươi thì Dực nhi cũng không gặp chuyện không may!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Sở Kim Triêu trừng mắt với Hoàng hậu. Đã đủ loạn rồi bà còn muốn thêm phiền phức, “Cùng nó có liên quam gì?”

“Hoàng Thượng, thương thế của Dực nhi cùng không phải mới bị lúc này, thật ra…. Là bị thương ở Thất vương phue, chỉ sợ hung thủ chính là Thương Y môn chủ.” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Thương Y, bà đã không quản được chuyện gì nữa, cho dù nói ra chuyện Thái tử muốn ám sát Gia Cát Linh Ẩn cũng không thể để tiện nhân kia được lợi.

Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, nghiêng đầu, giống như dùng sức suy nghĩ cái gì đó. “Thần nữ không rõ, rốt cuộc nương nương có ý gì? Thái tử hoăng thệ cùng với thần nữ có liên quan gì? Xin nương nương nói rõ!”

“Chắc ngươi không quên tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ?” Thấy nàng giả vờ hồ đồ, Hoàng hậu càng thêm tức giận. Dực nhi, con yên tâm, mẫu hậu nhất định sẽ khiến nữ nhân này của cả Thất vương phủ chôn cùng con!

“Tối qua?” Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên nhớ đến, “Nương nương nhắc tới khiến thần nữ nghĩ ra. Tối qua có một vài hắc y nhân đến Thất vương phủ, bọn họ đều che mặt, có người nói muốn giết thần nữ, thần nữ rất sợ hãi. Đang lúc người kia muốn giết thần nữu thì Thương Y đã đến cứu thần nữ. Thần nữ nhớ rõ Thương Y đã đánh người kia một chưởng, chẳng lẽ người kia chính là Thái tử điện hạ?”

“A?” Gia Cát Linh Ẩn hô lên một tiếng, “Thái tử điện hạ muốn giết thần nữ? Người vì sao lại muốn giết thần nữ? hóa ra là Thái tử điện hạ…. Thương y, ngươi có nhìn thấy rõ người kia không?”

Thương Y sủng nịch liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, phối hợp diễn xuất với nàng, “Không thấy. Nếu ta chậm một giây nữa thì hắn sẽ chém ngươi thành hai nửa, cho nên căn bản không thấy rõ. Sớm biết là Thái tử thì ta đã nhẹ tay một chút rồi.”

“Thái tử tới Thất vương phủ giết Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt kia chính là muốn bà cho ông một lời giải thích.

“Hoàng Thượng, vừa rồi người cũng nghe thấy, là Thương Y đánh chết Dực nhi, người nên báo thù cho Dực nhi.” Hoàng hậu không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn chỉ nói mấy câu liền biến mình thành người bị hại, Thải tử thành kẻ ác giết người không chớp mắt. “Dực nhi đã mất rồi, bây giờ truy cứu chuyện đó còn có ý nghĩa gì? Phải để hung thủ lấy mạng đền mạng mới có thể an ủi oan hồn của Dực nhi trên trời.”

“Ngươi không nghe trẫm hói sao? Vì sao Thái tử muốn giết Tam nha đầu?”

“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu hét lên một tiếng, phát tiết hết bất mãn của bà, “Dực nhi đã không còn nữa, người còn muốn bao che nữ nhân này sao? Dực nhi không phải là con của người sao? Trong lòng của Hoàng Thượng chỉ có Sở Lăng Thiên mới là con sao? Thần thiếp thực xót xa thay cho Dực nhi, chết oan chết uổng, phụ thân của nó chẳng những không đòi lại công bằng cho nó, ngược lại còn bao che cho hung thủ!”

“Trẫm lặp lại lần nữa, nói rõ ràng chuyện Thái tử đến Thất vương phủ hành hung Tam nha đầu!” Sở Kim Triêu nghiễm nhiên đã mất đi tính nhẫn nại.

“Hoàng Thượng, vẫn nên để cho thần nữ nói.” Gia Cát Linh Ẩn nói, thừa dịp đúng lúc này để kể rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Tam nha đầu, con nói đi.”

“Vâng Hoàng Thượng. Thần nữ sẽ nói bắt đầu từ chuyện lấy máu nghiệm thân ngày ấy ở quảng trường. Chuyện kia không phải ngẫu nhiên xảy ra, mà là có người tỉ mỉ bày ra. Lâm Phong kia bởi vì gia tộc xuống dốc mà lưu lạc từ nước Đông Lan đến nước Lăng Nguyệt, thần nữ rất bội phục Hoàng hậu nương nương có thể từ trong biển người mờ mịt mà tìm ra hắn.”

“Ngươi đừng nói bậy!”

“Nương nương, xin để thần nữ nói xong đã.” Gia Cát Linh Ẩn giương lên khóe miệng, “Nương nương còn không sợ thì thần nữ sợ cái gì nữa.” Là bà muốn vạch ra chân tướng mọi chuyện.

“Lâm Phong đã khai ra, là Hoàng hậu nương nương ép hắn phải nói như vậy. Chuyện này, Hoàng hậu nương nương không thực hiện được vì thế ghi hận trong lòng. Tiếp đó, Thất gia xuất chinh, Thái tử điện hạ rải tin tức giả nói Thần nữ xảy ra chuyện rất cấp bạch, Thất gia nghe xong liền gấp rút trở về.”

“Trên đường quay về bị Thái tử điện hạ chặn lại, nói Hoàng Thượng có lệnh ngươi nào lâm trận đào thoát liền giết chết! Muốn trên đường giết chết Thất gia!”

“May mắn chính là trước đó thần nữu nhận được tin này, vì thế dùng Thái tử phi cùng Thế tử uy hiếp Thái tử mới kéo ra được một đường sống cho Thất gia. Vì muốn bảo đảm Thất gia thuận lợi trở lại trong quân doanh nên thần nữ mang tiểu Thế tử đi.”

“Nương nương sai người tối đến tới ôm tiểu Thế tử đi, sau đó nói là thần nữ làm mất tiểu Thế tử. May mắn tiểu thế tử thuận lợi tìm về được, không nghĩ tới nương nương cùng Thái tử vẫn không chịu buông tha thần nữ, lại có thể trực tiếp đến Thất vương phủ, muốn giết thần nữ. Mọi chuyện chính là như vậy.”

“Được được được! trẫm đúng là không biết các ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy?” Sở Kim Triêu mang theo ánh mắt trách cứ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, vì sao không nói sớm cho trẫm? Nếu trẫm ra mặt nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Hoàng Thượng, thần nữ lo lắng cho thân thể của người.” Thật ra, thần nữ chỉ là không hề tin tưởng người.

“Hồ đồ!”

“Hoàng Thượng, không nên nghe ả nói….” Hoàng hậu nói.

“Ngươi lại càng hồ đồ hơ! Thái tử đi đến bước đường này, tất cả cũng đều do ngươi ban tặng!”

“Hoàng Thượng, thần thiếp cùng Dực nhi làm rất nhiều chuyện sai, nhưng tội không đáng chết. Nữ nhân này lại tự tiện lấy đi mạng của Dực nhi, chẳng lẽ ả không đáng bị trừng phạt sao?” Hoàng hậu không chịu buông tha nói. Mặc kệ như thế nào, Gia Cát Linh Ẩn, hôm nay nhất định ngươi phải chết!

“Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua đúng là bản môn chủ ra tay nhưng không đến mức phải mất mạng. Ta nghĩ cái chết của Thái tử hẳn là có nguyên nhân khác, hay là người hỏi thái y xem sao.”

Lúc nãy Hoàng hậu ngất xỉu nên không biết được nguyên nhân thực sự khiến Sở Lăng Dực.

“Còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Chẳng lẽ không phải là trọng thương dẫn đến tử vong sao?”

Một thái y đi tới, thật cẩn thận nói, “Nương nương, Thái tử chết là vì uống canh tuyết tham, bị trúng độc mà bỏ mạng, cũng không phải vì vết thương mà dẫn đến tử vong.”

“Tuyết tham? Cái gì tuyết tham?” Sau lưng Hoàng hậu chợt lạnh băng, một loại sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, “Tuyết tham nào?”

“Hồi bẩm nương nương, là của người phái Quận chúa Cẩm Phàm đưa cho Thất vương phi, thần không biết tưởng là Quận chúa đưa đến cho Thái tử nên liền bảo a hoàn mang nấu canh để bồi bổ thân thể cho Thái tử.”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Ba! Hoàng hậu không quan tâm mà cho vị thái y kia một cái tát, “Ai cho ngươi đưa tuyết tham cho nó uống?”

“Vi thần, vi thần biết tội! Xin nương nương ban vi thần tội chết….”

“A, sao Hoàng hậu nương nương lại để ý tuyết tham kia như vậy, chẳng qua chỉ là một viên tuyết tham sao nương nương lại coi trọng như vậy? Hay độc dược này vốn là chuẩn bị cho Linh nhi lại bị nhầm lẫn là đồ cho Thái tử?” Thương Y khó hiểu hỏi.

Hoàng hậu phục hồi lại tinh thần, bà vừa làm cái gì vậy? Có người hoài nghi bà sao?

“Bản cung, bản cung là rất để ý, đó là đồ bản cung đưa cho Thất vương phi, hy vọng hòa hảo lại mối quan hệ với nó cho nên mới tức giận.”

“Nhưng mà thái độ của nương nương với Linh nhi ngày hôm nay cũng không giống như là muốn hòa hảo.”

Hoàng hậu không còn lòng dạ nào để ý đến Thương Y, toàn bộ đầu óc đều là lời nói của thái y. Thái tử uống canh tuyết tham, bị trúng độc nên mới bỏ mạng. Dực nhi, chúng ta rốt cuộc là thiếu tiện nhân kia cái gì mà phải lấy mạng của con để bồi thường cho ả. Con đi, ả lại vẫn bình yên mà đứng ở chỗ này để chỉ trích mẫu hậu của con, nếu con ở trên trời có linh thì hãy làm cho ả chết không được tử tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui