Gia Cát Linh Ẩn

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn bên cạnh Đại phu nhân, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Gia Cát Chiêm lập tức xụ xuống. Gia Cát Hồng Nhan cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đại phu nhân, Đại phu nhân nháy mắt về phía nàng, Gia Cát Hồng Nhan lập tức hiểu ý gật đầu.

“Phu nhân đưa Gia Cát Linh Ẩn tới đây làm gì?” Vẻ mặt Gia Cát Chiêm âm trầm hỏi.

“Lão gia, ta sẽ nói cho ông biết sau.” Đại phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Linh nhi, con tự chọn một chỗ ngồi xuống đi.”

“Cám ơn mẹ.” Gia Cát Linh Ẩn đi đến vị trí xa nhất, ngồi sau Gia Cát Hồng Nhan.

“Tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến thế?”

“Dáng người cùng dung mạo này, còn hơn cả Đại tiểu thư, không kiêu căng ngạo mạn, còn hơn tới vài phần.”

“Nhưng, chưa gặp qua vị tiểu thư này bao giờ, không biết đã có hôn phối hay chưa…”

Gia Cát Linh Ẩn vừa xuất hiện, liền khiến cho quan viên trong phòng phải chú ý, khen ngợi, dời sự chú ý từ người Gia Cát Hồng Nhan sang Gia Cát Linh Ẩn hết. Nghe tiếng thì thầm to nhỏ của mọi người, Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn vài lần, tay cầm chén rượu khẽ run.

Gia Cát Vũ nghiêng đầu hỏi: “Đại tẩu, tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến vậy?”

Lòng Đại phu nhân trầm xuống, trăm lần không nghĩ tới sự xuất hiện của Gia Cát Linh Ẩn lại đoạt đi danh tiếng của Gia Cát Hồng Nhan, cục tức này làm sao bà nhịn nổi: “Nhị thúc, ngươi không nhớ sao? Đây chính là Tam tiểu thư, con của Tam di nương đó.”

“À, hoá ra là đứa con gái khắc chết chính mẹ ruột của mình đó à.” Trên mặt Gia Cát Vũ lập tức bày ra vẻ chán ghét.

Mọi người nghe nói Gia Cát Linh Ẩn chính là Tam tiểu thư, lại còn khắc chết mẹ ruột mình, vẻ mặt đầy nuối tiếc, lập tức chuyển chủ đề nói sang việc khác.

“Linh nhi, không phải con có chuyện muốn nói với cha mẹ sao?” Đại phu nhân cười, bà không muốn Gia Cát Linh Ẩn ở đây thêm một giây phút nào nữa, để Gia Cát Linh Ẩn nói xong sẽ đuổi nàng về. Vừa rồi nhìn phản ứng trong mắt bọn họ, tuy nói Gia Cát Linh Ẩn căn bản không có chút uy hiếp nào tới Gia Cát Hồng Nhan, nhưng đều nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn, khiến cho trong lòng bà có chút hoảng hốt.

Bộ dáng Đại phu nhân ôn nhu hiền lành, khiến cho toàn bộ quan viên có mặt phải hâm mộ, cứ nghĩ đến con cọp cái ở nhà mình, trong lòng càng thêm hâm mộ Gia Cát Chiêm.

“Linh nhi. . . . . .”

“Lục vương gia đến, Thất vương gia đến!” Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị nói, liền nghe thấy quản gia cao giọng hô.

Không chậm trễ, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt quỳ gối xuống, hành lễ với hai vị vương gia: “Tham kiến Lục vương gia, tham kiến Thất vương gia.”

Vẻ uy nghiêm và khí thế của hai người , ép đến nỗi mọi người không dám cử động.

“Đứng dậy đi.”

Mọi người đứng dậy, chờ hai vị vương gia ngồi xuống. Gia Cát Chiêm đã sớm biết Lục vương gia sẽ tới, nên cũng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Sở Lăng Hiên, bất ngờ là cả Thất vương gia, Sở Lăng Thiên, cũng tới.

Gia Cát Linh Ẩn ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Hiên. Kiếp trước, đây cũng chính là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Sở Lăng Hiên vẫn anh tuấn như vậy, chiếc cẩm bào màu đen càng làm tôn lên dáng người cao lớn của hắn, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến tất cả nữ tử điên cuồng vì hắn.

Còn Thất vương gia Sở Lăng Thiên bên cạnh Sở Lăng Hiên, Gia Cát Linh Ẩn không có ấn tượng mấy, kiếp trước nàng chỉ biết Thất vương gia thích yên tĩnh, không hay đi ra ngoài, rất giỏi dụng binh, mẫu phi của hắn, Tĩnh quý phi, khi còn sống rất được hoàng đế nước Lăng Nguyệt sủng ái, sau khi Tĩnh quý phi qua đời, hoàng thượng liền chuyển tình yêu thương của mình với Tĩnh quý phi lên người Sở Lăng Thiên, có thể nói trong tất cả hoàng tử, Sở Lăng Thiên là người được sủng ái nhất. Kiếp trước Sở Lăng Thiên quá mức mờ nhạt, Gia Cát Linh Ẩn không nhớ rõ, ngày hôm nay nay của kiếp trước là hai vị vương gia cùng nhau tới. So với một Sở Lăng Hiên ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt của Sở Lăng Thiên càng thêm góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt sâu thẳm âm u đọng lại chút ánh sáng lạnh lẽo, y phục đen tuyền, khắp người tản ra một mùi người lạ chớ tới gần. Một người luôn khiêm tốn như Sở Lăng Thiên vì cớ gì mà tham dự yến tiệc này, Gia Cát Linh Ẩn trầm tư không lý giải nổi.

Từ lúc Sở Lăng Hiên tiến vào, ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn và Gia Cát Hồng Nhan luôn dõi theo hắn. Cảm nhận thấy ánh mắt của người khác phái nhìn mình, Sở Lăng Hiên nghiêng đầu, gật đầu với hai chị em, ánh mắt của chị em họ một người nóng như lửa, một người thì sợ sệt. Sở Lăng Hiên không nhìn ra, sâu trong ánh mắt sợ sệt của Gia Cát Linh Ẩn, là giá lạnh như sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui