Gia Cát Linh Ẩn

Gia Cát Chiêm bĩu môi, dường như muốn nói cái gì với Gia Cát Linh Ẩn, rồi
lại cảm thấy không đúng chỗ, nên nuốt xuống lời nói đã tới cổ họng,
nhưng ánh mắt của ông ta nhìn Gia Cát Linh Ẩn lại thâm sâu thêm một
chút. Nha đầu này rốt cuộc có bản lĩnh to lớn gì mà có thể khiến cho
hoàng đế tốt với nó như vậy, vì sao mình vẫn không hề phát hiện ra?

Sở Lăng Thiên mỉm cười nhìn Gia Cát Linh Ẩn, thật là một cô nàng xảo quyệt.

Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi còn
nhớ rõ lời nói ở trước cửa cung hôm nay, phụ hoàng đã đồng ý với ta.

Sở Lăng Dực hơi hơi nheo mắt lại, thì ra là kế sách của nha đầu này.

“À, đúng rồi.” Sở Kim Triêu như là nhớ tới cái gì, hỏi: “Gia Cát ái khanh, tam nha đầu có hôn phối chưa?”

Ánh mắt Gia Cát Chiêm sáng lên, nói: “Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ chưa có hôn phối!”

“Vậy hôm nay để trẫm làm chủ, định ra hôn sự cho tam nha đầu cùng Hiên nhi, thế nào?” Sở Kim Triêu mỉm cười nói.

Thì ra, lúc chiều Sở Lăng Hiên đi cầu Sở Kim Triêu, thổ lộ chân tình của
mình một phen, muốn Sở Kim Triêu làm chủ, nạp Gia Cát Linh Ẩn làm phi.

Nghe thấy lời nói của Sở Kim Triêu, người trong điện vô cùng kinh ngạc, Chu
quý phi và Gia Cát Hồng Nhan không khác hơn. Chu quý phi luôn có chủ ý
để cho Sở Lăng Hiên lấy Chu Tuyết Tranh. Hơn nữa, chuyện làm đồng minh,
Sở Lăng Hiên cũng không có nói cho bà ta. Phải biết rằng, đối với một
hoàng tử, việc hôn nhân chính là dùng để củng cố thế lực của mình. Cùng
lúc đó, nếu Sở Lăng Hiên lấy Gia Cát Linh Ẩn, có phải có nghĩa là Sở
Lăng Hiên muốn đá Chu gia ra, dựa vào nhà Gia Cát hay không?

Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên trắng bệch, vì sao lại như vậy? Vì sao
không phải là tứ hôn cho nàng ta cùng Lục vương gia? Tiện nhân Gia Cát
Linh Ẩn kia có cái gì tốt? Đây nhất định là hoàng thượng đơn phương tình nguyện, làm sao mà Lục vương gia thích nó được? Gia Cát Hồng Nhan tức
giận nhìn Gia Cát Chiêm, ý bảo Gia Cát Chiêm nói mấy câu. Gia Cát Chiêm
thì tức giận trừng mắt liếc nàng ta một cái, bảo nàng ta đừng gây rối.
Ngay cả phụ thân cũng không giúp ta sao? Lòng Gia Cát Hồng Nhan chìm
xuống đáy vực.

Cao hứng nhất chính là Chu Tuyết Tranh, nếu Sở Lăng Hiên cưới Gia Cát Linh
Ẩn, thì Chu gia sẽ không bức mình gả cho Sở Lăng Hiên nữa, như vậy, nàng ta có thể lại đi tìm Sở Lăng Thiên.

Sở Lăng Thiên nhíu nhíu đầu chân mày, lòng lập tức dâng lên.

Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lộ vẻ thắng lợi cười khẩy với nàng.

“Linh nhi, còn không mau tạ hoàng thượng ban ân.” Gia Cát Chiêm vội vàng nói. Chỉ cần có thể dựa vào Sở Lăng Hiên, là nữ nhi nào cũng được, cơ hội
được chính hoàng thượng tứ hôn, nhất định không thể bỏ qua.

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, còn nhớ chuyện vừa
rồi người đồng ý với thần nữ, thần nữ suy nghĩ, không cần ban thưởng cái gì, chỉ cần hoàng thượng đồng ý thần nữ một việc là được.”

“Được, ngươi nói đi, muốn trẫm đáp ứng ngươi việc gì? Chỉ cần trẫm có thể làm
được thì sẽ đồng ý với ngươi.” Sở Kim Triêu cười ha ha nói.

“Chuyện này đối với hoàng thượng chỉ là nột cái nhấc tay, nhưng liên quan đến hạnh phúc chung thân của thần nữ.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

“Thần nữ khẩn cầu bệ hạ, đồng ý với thần nữ từ chối hôn sự này.”

“Hả…” Trên mặt Sở Kim Triêu lộ ra vẻ không vui: “Là Hiên nhi không xứng với tam nha đầu sao?”

Gia Cát Linh Ẩn vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Hoàn toàn ngược lại, là thần
nữ không xứng với Vương gia. Vương gia là thân thiên kim, thần nữ chỉ là thân phận thứ nữ, làm sao xứng đôi với Vương gia. Nếu như gả vào vương
phủ, thần nữ nhất định lo sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, tự ti thành tật, bộ dáng buồn khổ của thần nữ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tình
của Vương gia. Vả lại, thần nữ và Lục vương gia chỉ có duyên vài lần,
không đủ nền móng tình cảm, kết làm phu thê thật sự là có chút gượng ép. Vẫn xin hoàng thượng đồng ý thỉnh cầu của thần nữ!”

Gia Cát Linh Ẩn dứt lời, mọi người ồ lên. Cùng Vương gia thành thân, đây là giấc mộng cả đời của nhiều nữ nhân đó, mà nữ nhân này lại từ chối?
Những người khác tức khắc thì thầm với nhau.

“Nữ nhân này không phải điên rồi chứ?”

“Ta thấy không phải điên, chính là ngu ngốc. Cơ hội tốt như vậy mà lại từ chối.”

“Ngươi nhìn người ta xem, hai ba câu đã nói cho hoàng thượng nở gan nở ruột,
tứ hôn cho nàng ta. Nhìn ngươi xem, thật tồi tệ, sao ta lại nuôi lớn nữ
nhi như ngươi?

“Phụ thân của người ta là thừa tướng, người là gì?” Nữ nhân kia hỏi ngược lại.

“Ngươi, cái nha đầu chết tiệt này, lão tử đánh chết ngươi!” Quan viên vươn ta, bộp bộp đánh nữ nhi của mình vài cái.

“Linh nhi!” Gia Cát Chiêm đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, khuôn mặt tức
giận đến vặn vẹo: “Không được càn quấy! Mau nói với hoàng thượng vừa rồi là ngươi nói giỡn, đùa với mọi người.”

“Phụ thân muốn ta lặp lại lần nữa lời nói mới vừa rồi sao?” Gia Cát Linh Ẩn
ngẩng đầu, nói: “Hoàng thượng, thần nữ từ chối mối hôn nhân này, cầu xin hoàng thượng thành toàn.”

“Ngươi, con nha đầu xấu xa này!” Gia Cát Chiêm giơ cao bàn tay tát xuống, ngay
khi bàn tay sắp rơi xuống trên mặt Gia Cát Linh Ẩn thì thấy một bóng
người lao nhanh tới, kềm lấy tay của Gia Cát Chiêm.

“Thừa tướng gia, nơi này không phải là nơi ngươi dạy dỗ con gái, huống chi,
tam tiểu thư sai ở chỗ nào?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Thất điện hạ…” Gia Cát Chiêm run rẩy buông tay, chẳng lẽ thật sự để cho cơ
hội này vuột khỏi sao? Trong lòng Gia Cát Chiêm vô cùng không cam!

Sở Lăng Hiên không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn sẽ cường điệu như vậy, liền
tức giận không chịu nổi. Tuy rằng, lúc này đây trên mặt hắn tươi cười,
nhưng nụ cười kia có chút sởn tóc gáy. Sở Lăng Hiên nói: “Linh nhi,
không sao, đừng lo. Bản vương nhất định sẽ đối với ngươi vô cùng yêu
thương.”

“Lục ca, nếu Tam tiểu thư đã nói không đồng ý, Lục ca cần gì phải ép buộc.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Thất đệ nói lời này là có ý gì?” Sở Lăng Hiên không vui nói, “Hay là Thất đệ cũng thích Linh nhi?”

“Ha,” Sở Lăng Thiên mỉm cười, cũng không phủ nhận, “Thích một người, sao lại
bức nàng ấy làm chuyện không muốn làm. Yêu thích của Lục ca không khỏi
có phần quá ích kỷ.”

Hoàng hậu nhìn thấy tình hình này, cũng có chút nghi hoặc. Khi nào thì tiểu
Lục cùng tiểu Thất đều thích nha đầu này, với tính cách không chịu thua
của hai người kia, không biết kết quả sẽ như thế nào. Hoàng hậu lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, chuyện của bọn nhỏ vẫn nên để cho bọn chúng tự mình giải quyết đi, có một số việc quả thật miễn cưỡng không thể được.”

Sở Kim Triêu gật đầu: “Tam nha đầu, hôm nay trẫm đồng ý với ngươi, lần sau không được viện cớ này nữa.”

“Thần nữ tạ hoàng thượng ân điển!” Gia Cát Linh Ẩn cảm kích nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu gật gật đầu với nàng.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Sở Lăng Hiên càng sâu, hắn oán hận nhìn chằm chằm
Gia Cát Linh Ẩn, giống như muốn xuyên thủng qua thân thể nàng. Đón lấy
ánh mắt lạnh lùng của Sở Lăng Hiên, Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười thắng lợi.
Sở Lăng Hiên, đời này, ta không bao giờ thất bại cho ngươi nữa, mà những gì ngươi nợ ta, chờ ngươi chậm rãi trả lại cho ta.

Mắt thấy mối hôn sự này không thành, Chu quý phi cũng thở phào nhẹ nhõm,
nhưng đồng thời cảm thấy hơi lo lắng với thái độ của Sở Lăng Thiên. Nếu
Sở Lăng Thiên kết minh cùng nhà Gia Cát, thì phần thắng của Sở Lăng Hiên lại nhỏ đi vài phần.

Gia Cát Chiêm ngượng ngùng trở về vị trí. Thái độ Sở Lăng Thiên đối với Gia Cát Linh Ẩn cũng khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui