Ở từ đường quỳ lạy suốt đêm, Đại phu nhân toàn thân rã rời, mấy gia đinh
phải khiêng bà về phòng, vết thương một tháng có thể khỏi, e rằng phải
mất hai tháng mới lành.
Sau khi rời khỏi từ đường, Gia Cát Chiêm liền vội vội vàng vàng chạy đến
Trục Nguyệt Hiên xem bệnh tình của Gia Cát Linh Ẩn. Nhìn thấy bộ dạng
tràn trề sức sống của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Chiêm nhất thời yên lòng, một đêm này rốt cục cũng không quỳ uổng công, “Linh nhi, giờ con thấy
thế nào rồi?”
“Phụ thân, phụ thân đến rồi à?” Gia Cát Linh Ẩn tiếp đón, “Đa tạ phụ thân,
Linh nhi đã không còn thấy khó chịu nữa, giống như chưa từng bị bệnh
vậy.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi!” Gia Cát Chiêm gật đầu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi,
“Phụ thân vào triều trước đã, bệnh Linh nhi vừa khỏi, nên chú ý sức
khỏe.”
“Dạ, đa tạ phụ thân quan tâm.”
Thấy Gia Cát Linh Ẩn thật sự không có gì khác thường, Gia Cát Chiêm mới yên lòng rời đi.
Tứ di nương xoa hai đầu gối sưng đỏ, cà nhắc cà nhắc về phòng, trong lòng
căm hận nghĩ, con nha đầu thối đó đúng là có bản lĩnh, ngay cả Gia Cát
Chiêm cũng thiên vị nó, nếu không phải nó có giá trị lợi dụng, thì Gia
Cát Chiêm cũng sẽ không thèm để ý đến vết thương của Đại phu nhân, bắt
Đại phu nhân phải đến từ đường quỳ lạy. Nghĩ đến bản thân có hai đứa con gái bình thường đến độ không thể bình thường hơn, trong mắt Tứ di nương chỉ có tuyệt vọng.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Như Nguyệt và Như Sương nhìn thấy dáng vẻ của Tứ di nương, quan tâm hỏi han.
Được hai cô con gái dìu đỡ, Tứ di nương bỏ ra hết sức lực mới có thể ngồi
xuống, Như Nguyệt và Như Sương thấy thế, nhanh chóng giúp bà xoa đầu
gối.
“Á!” Không biết ai xoa mạnh quá, Tứ di nương đau đớn, kêu lên một tiếng,
lòng dạ vốn sốt ruột bất an giờ đây càng thêm bực bội, bà đẩy Như Nguyệt và Như Sương ra, tức giận nói, “Khỏi xoa nữa đi! Hai đứa ngoại trừ cả
ngày chọc giận ta thì còn có thể làm gì? Nhìn xem bản lĩnh của Tam tiểu
thư người ta kìa, lại có thể khiến lão gia dẫn theo ta và Đại phu nhân
đi bái tế mẹ nó, quỳ lạy cả đêm, lại còn để lão gia đặt linh vị của Tam
di nương vào từ đường thờ cúng! Mấy đời nhà Gia Cát này, có linh vị của
di nương nào được đặt ở từ đường đâu, giờ thì có rồi đó! Ta không trông
cậy hai đứa có bản lĩnh như nó, chỉ hy vọng hai đứa có thể bảo vệ giữ
gìn linh vị của ta là ta an lòng rồi.”
Như Nguyệt và Như Sương cúi đầu, không dám nói gì, im lặng đứng trước mặt Tứ di nương, để Tứ di nương quở trách.
Như Nguyệt siết chặt nắm tay, trong mắt mang theo căm hờn với Tứ di nương,
một ngày nào đó, Như Nguyệt ta sẽ xuất chúng hơn người, Gia Cát Linh Ẩn
có thể làm được, thì ta cũng có thể làm được!
Mộc Tê đưa Gia Cát Linh Ẩn đến tửu lâu tham quan, nhân công đang háo hức
trang hoàng, Gia Cát Linh Ẩn hài lòng với năng suất làm việc của Mộc Tê.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi? Thế nào, đẹp chứ?” Một thiếu niên ăn vận sạch sẽ chạy đến, nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Thiếu niên này chính là Mộc Dương, cậu bé ăn xin ngày đó ở trên đường suýt bị nhục nhã, hắn giờ đây có chút khiến Gia Cát Linh Ẩn nhận không ra.
Một Tê sờ đầu Mộc Dương, “Mộc Dương thông minh lắm, nô tỳ bảo nó đến giúp nô tỳ trông coi chuyện trang hoàng.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ừm, Mộc Dương làm rất tốt, tiền công tháng này tăng gấp đôi!”
“Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là cô nương xinh đẹp nhất trên đời.” Mộc Dương cúi người với Gia Cát Linh Ẩn, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
“Mồm mép của ngươi đúng là ngọt mà.” Mộc Tê cười cười, “Mau đi làm việc đi,
tiểu thư trả thêm tiền công cho ngươi, nên không được lười biếng đâu.”
“Mộc Tê tỷ tỷ, Mộc Dương là người rất chăm chỉ đó.” Mộc Dương nghiêm túc nói.
“Biết rồi, mau đi đi.”
Tửu lâu tổng cộng có ba tầng, dựa theo thiết kế của Gia Cát Linh Ẩn, lầu
hai và lầu ba đều là gian phòng cao sang, lầu một thì tiếp khách đại
trà. Theo tiến độ trước mắt, rất nhanh là có thể hoàn công. Gia Cát Linh Ẩn lại lấy ra bản vẽ bàn ghế và nồi, bảo Mộc Tê tìm thợ làm.
“Tiểu thư, sao cái bàn này ở giữa lại có một lỗ hổng, vậy làm thế nào để thức ăn chứ?” Mộc Tê khó hiểu hỏi.
“Ai nói muốn để thức ăn, ngươi còn nhớ ngày đó ăn lẩu thế nào không? Ở giữa này không phải để đồ ăn, mà là để nồi, phía dưới đặt bếp lò, như vậy
thì khách có thể vừa nấu vừa ăn rồi.”
“À, hóa ra là thế.” Mộc Tê hiểu ra, “Thiết kế của tiểu thư đúng là độc đáo.”
“Ngươi mau đi tìm thợ chế tạo gấp đi.” Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút, còn nói
thêm, “Sau khi tìm thợ làm xong, người đi điều tra nhà Gia Cát, Tiêu
gia, Chu gia, Lục vương phủ có sản nghiệp gì, bất kể lớn nhỏ đều điều
tra rõ ràng hết cho ta.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh.”
Gia Cát Linh Ẩn trở về phủ, gặp phải Diêu gia đến phủ cầu thân với Nhị tiểu thư Như Mộng, tuy rằng Diêu Khánh ngàn lần không muốn, cũng không dám
làm trái ý chỉ của Hoàng hậu, chỉ là sính lễ rất keo kiệt: Một thạch[1] gạo, một cân trà, năm xấp vải. Gia Cát Chiêm không có dị nghị gì đối
với sính lễ của Diêu gia, đứa con gái Như Mộng này đã sớm không còn
trong lòng ông.
Như Mộng có thể rời khỏi phủ Gia Cát, có thể gả cho người mình thích nên rất vui vẻ.
Đại phu nhân cần nằm trên giường tịnh dưỡng hai tháng, Gia Cát Chiêm lệnh
bà phải giao chìa khóa phòng sổ sách và kho cho Tứ di nương, tuy rằng
Đại phu nhân không cam lòng, nhưng cũng đành chịu. Hôn sự của Như Mộng,
đương nhiên giao cho Tứ di nương luôn, hai bên quyết định năm ngày sau
sẽ thành hôn.
Sở Lăng Thiên trở về vương phủ, gọi Phá Trận đến thư phòng, “Đã điều tra
rõ lai lịch của thích khách tối mấy hôm trước xông vào vương phủ chưa?”
“Gia, đã điều tra rõ ràng, là một thế lực nhỏ của Thánh Điện, người của Lục vương phủ thường hay liên lạc với họ.” Phá Trận đáp.
“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên sát khí, “Dẫn người thanh lý
sạch sẽ thế lực này, ném thi thể họ vào Lục vương phủ! Mặt khác, thông
báo cho Ngụy Thành và Lâm Dạ quay về.”
“Dạ.” Phá Trận gật đầu đáp.
Bốn người Kinh Phong, Phá Trận, Ngụy Thành và Lâm Dạ từ nhỏ đã theo bên
cạnh Sở Lăng Thiên, tiếp nhận huấn luyện cực kỳ hà khắc, bốn người họ là những trợ thủ đắc lực của Sở Lăng Thiên, được xưng là Tứ quỷ bên cạnh
hắn, Kinh Phong còn là người đứng đầu Tứ quỷ. Tuổi tác cả bốn đều xấp xỉ mười lăm, tuy tuổi trẻ, nhưng mỗi người đều có sở trường riêng.
Mộc Tê phụng mệnh Gia Cát Linh Ẩn ra ngoài điều tra sản nghiệp của mấy gia
tộc kia, từ sau cái đêm sử dụng võ công, tính cảnh giác của Mộc Tê cũng
cao hơn trước. Mộc Tê luôn có cảm giác đang có người theo dõi mình,
không khỏi bước nhanh chân hơn, muốn mau chóng cắt đuôi kẻ bám theo,
nàng quẹo vào một ngõ nhỏ, nấp vào trong, lặng lẽ nhặt một cục gạch trên đất lên.
Một loạt tiếng bước chân vụn vặt từ từ đến gần, Mộc Tê nắm chặt cục gạch,
càng đến gần, bóng của người nọ càng lộ rõ, Mộc Tê giơ gạch lên, lao ra
ngoài, đập mạnh xuống.
“Á!” Người nọ nhất thời la lên một tiếng, “Kẻ nào?”
Lúc này Mộc Tê mới nhìn rõ người đó, nhất thời kinh ngạc không thôi: “Cửu…
Cửu điện hạ, sao lại là người? Người theo dõi nô tỳ làm gì?”
“Úi da!” Sở Lăng Hàn nhếch môi, xoa xoa chỗ bị Mộc Tê đập, “Một cô nương
như cô sao lại có sức mạnh như thế chứ? Nếu không phải ta có chút võ
công, da dày thịt béo, đã bị cô đánh chết rồi.”
“Ta… nô tỳ không ngờ là Cửu điện hạ, sao Cửu điện hạ lại xuất hiện ở đây?”
“A!” Sở Lăng Hàn không nhịn được nhếch miệng tức giận nói, “Đúng là chủ nào
tớ nấy, ra tay độc ác như vậy. Vừa rồi ta thấy có người theo dõi cô
nương, ai bảo cô nương là nha hoàn của Thất tẩu tương lai của ta chứ,
nên liền theo sau, xem người nọ muốn làm gì thôi, không ngờ cô lại cắt
đuôi được hắn, nhưng lại không thoát được ta.”
Mộc Tê xoa trán, xấu hổ nói: “Nô tỳ thật sự không biết là Cửu vương gia, xin vương gia thứ tội.”
“Được rồi được rồi.” Sở Lăng Hàn lại nghiến răng, “Bản vương không trách cô
nương, chỉ là mau mau tìm tiệm thuốc băng bó cho ta đi, máu sắp chảy
sạch rồi nè.”
Mộc Tê im lặng đi theo sau Sở Lăng Hàn, may mà ở góc đường còn có một tiệm
thuốc, sau khi đại phu giúp Sở Lăng Hàn băng bó vết thương xong, Mộc Tê
lại tiếp tục xin lỗi.
[1] Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít.