Gia Cát Linh Ẩn

Thất vương phủ, trước mặt Sở Lăng Thiên bày ra thông báo tìm người, hắn chậm rãi vò tờ giấy kia thành một cục, nói với Phá Trận: “Đi thăm dò điều
tra lai lịch của nữ nhân kia.”

“Đi thăm dò điều tra lai lịch của nữ nhân kia.” Cùng một thời gian, Gia Cát Linh Ẩn cũng nói câu nói đó với Kinh Phong.

“Dạ, tiểu thư.”

Trong phòng Đại phu nhân, Tiêu Doanh đang miêu tả sống động tình hình trên
phố với Đại phu nhân. Mọi người ở Ngân Đô đều bàn luận chuyện Tam tiểu
thư ở bên ngoài quyến rũ nam nhân, sinh ra con riêng, rồi sau đó giết
chồng bỏ con.

Đại phu nhân lộ ra nụ cười vừa lòng: “Tốt lắm, Tứ muội, cuối cùng muội cũng dốc chút sức lực vì Khoa nhi.”

“Đại tỷ, vậy ngân lượng?” Tiêu Doanh ngượng ngùng cười.

“Không thể thiếu của muội.” Đại phu nhân cười cười: “Muội đi tìm Lưu quản gia, kêu ông ta lấy một ngàn lượng bạc cho muội đi.”

“Vẫn là tỷ tỷ đối tốt với muội.”

Một lát sau, chỉ thấy Tiêu Doanh quay về với vẻ mặt đưa đám, căm giận ngồi vào bên giường.

“Sao lại thế này?” Đại phu nhân khó hiểu nhìn Tiêu Doanh.

Vẻ mặt Tiêu Doanh giận dữ, giống như bị ấm ức lắm: “Đại tỷ, muội mới vừa
tìm Lưu quản gia, Lưu quản gia nói hiện tại phòng thu chi do Tứ di nương quản lý, phải là Tứ di nương đồng ý mới được! Lưu quản gia lại đi tìm
Tứ di nương, Tứ di nương nói không được khoẻ, không gặp ông ta.”

“Thật sự là phản rồi!” Nghe xong lời nói của Tiêu Doanh, Đại phu nhân thở
không thông: “Đi bảo Lưu quản gia kêu Tứ di nương đến cho tỷ! Để cho ả
quản gia vài ngày thì đã coi mình là chủ mẫu hay sao!”

“Muội đi ngay.” Tiêu Doanh đứng dậy, vui vẻ chạy đi.

Sau một lát, Tứ di nương lắc mông đi vào phòng Đại phu nhân. Từ lúc quản lý công việc trong phủ, sắc mặt của Tứ di nương cũng có vẻ tốt hơn một
chút, nhưng Đại phu nhân so với trước kia thì tiều tuỵ không ít.

“Đại tỷ kêu muội đến có chuyện gì sao?” Tứ di nương hỏi.

“Mấy ngày nay trong phủ có tốt không?” Nét mặt Đại phu nhân lạnh như băng.

“Đại tỷ đã thu xếp trong phủ rất tốt, muội muội nhẹ nhàng không ít.” Tứ di
nương cười cười, vỗ vỗ tay của Đại phu nhân, “Đại tỷ yên tâm dưỡng
thương đi, mọi chuyện trong phủ có muội muội đây.”

“Vậy vất vả ngươi rồi.” Đại phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười.

“Giúp đỡ đại tỷ là việc muội muội phải làm.”

“Lát nữa ngươi đến phòng thu chi lấy một ngàn lượng bạc cho Tứ muội của ta.”

“Vâng, bây giờ đi đi.” Tứ di nương chần chờ một chút, bỗng nhiên hỏi: “Bạc này tính vào chi tiêu của phòng đại tỷ hay là tính Doanh tỷ tỷ mượn?”

Sắc mặt Đại phu nhân thoáng trầm xuống, không ngờ rằng Tứ di nương lại hỏi
như vậy. Nếu là tính vào chi tiêu trong phòng mình, Gia Cát Chiêm nhất
định lại bất mãn đối với mình. Đại phu nhân suy nghĩ một chút, nói:
“Tính vào cho Tứ muội mượn, chừng nào Tứ muội dư dả thì trả lại.”

“Muội biết rồi, chuyện này không thành vấn đề.” Tiêu Doanh lập tức đồng ý,
trong lòng hiểu được Đại phu nhân nói, chẳng qua là kế hoãn binh, để cho mình lấy bạc trước, sau này hẵng tính. Tứ di nương dừng một chút, nói:
“Nếu là mượn, vậy xin Doanh tỷ viết biên lai vay bạc.”

“Hừ!” Đại phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Ngươi có ý gì? Lo Tứ muội không thể trả chút bạc ấy sao?”

“Đại tỷ đừng nóng giận.” Tứ di nương cười theo, ánh mắt mang một chút khinh
thường, “Hôm nay không giống ngày xưa, lúc đại tỷ quản phòng thu chi,
chi thu trong phủ đều rành mạch. Nếu tới trên tay muội lại có nợ không
đòi được thì lão gia sẽ nhìn muội ra sao chứ? Nói không chừng, lão gia
còn tưởng rằng muội nuốt riêng ngân lượng này, muội có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

“Lâm Tuyết, ngươi là cái thá gì chứ!” Tiêu Doanh nhịn không được, nói: “Là
một di nương mà thôi, có tư cách gì kêu bản tiểu thư viết biên lai vay
bạc!”

“À, ta quả thật đã quên, Doanh tỷ là người có thân phận, vậy cần gì phải đến phủ Thừa tướng vay tiền chứ?”

“Lâm Tuyết, ngươi đừng có quên, trong phủ Gia Cát này, Tiêu Mẫn ta mới là
chủ mẫu! Chú ý thân phận của ngươi!” Đại phu nhân nén giận, trầm giọng
nói.

“Tỷ tỷ, đúng là bởi vì muội muội không dám quên, mới dựa theo quy củ mà làm việc. Nếu lão gia tra đến, ta cũng không đảm đương nổi.” Tứ di nương
mỉm cười đáp.

“Được! Được! Được!” Đại phu nhân nói liên tục ba tiếng được, “Vậy ngươi theo đó mà làm đi.”

“Doanh tỷ tỷ, vẫn làm phiền tỷ viết xong biên lai vay tiền trước, sau đó là có thể đến phòng thu chi lấy.” Tứ di nương đứng lên, giọng điệu rất là
nhiệt tình, “Đại tỷ, không còn chuyện gì thì muội đi trước, mấy ngày này thật là bận rộn muốn chết.”

“Đi đi.” Đại phu nhân tức giận nói.

Tứ di nương vừa rời khỏi, Tiêu Doanh liền nổi giận đùng đùng hô: “Cái gì
vậy! Đại tỷ, nếu ta là tỷ, đã sớm đuổi tiện nhân này ra khỏi phủ!”

“Muội im miệng cho ta!” Đại phu nhân trừng mắt liếc nhìn Tiêu Doanh một cái,
giờ phút này đã tức giận sôi gan, “Nói thật hay! Nếu không phải bởi vì
muội, ta đâu phải khách sáo nói chuyện với ả như vậy! Nhanh đi lãnh tiền đi!”

“Phu nhân, không xong rồi!” Tiêu Doanh đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Lưu
quản gia vội vàng chạy tới, “Vừa rồi có một đám người đến vây quanh cửa
chính, có một nữ nhân trẻ tuổi ôm một đứa bé, nói nó là con riêng của
Tam tiểu thư!”

Trên mặt Đại phu nhân hiện lên vẻ tươi cười, “Thân thể ta động cũng không
động được, giữ không được Tam tiểu thư. Nên xử lý như thế nào thì xử như thế đấy đi.”

“Dạ, nô tài hiểu rõ.” Lưu quản gia hiểu ý, gật đầu.

“Lần này muội tìm người coi như có năng lực.” Đại phu nhân khen Tiêu Doanh.

“Đại tỷ yên tâm, qua chuyện này, nha đầu thối kia nhất định có tiếng xấu ở
Ngân Đô, hết đường chối cãi, mặc kệ nó có trăm miệng biện bạch cũng
không nói rõ được.” Tiêu Doanh cười nham hiểm, “Đại tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi
đi, muội ra ngoài xem náo nhiệt.”

Bên ngoài phủ Thừa tướng có trên trăm người, nếu không phải gia đinh trong
phủ liều chết ngăn lại thì những người đó đã xông vào trong phủ. Tam
Nương ôm đứa bé đứng đầu, nói với mọi người: “Mọi người nhìn xem, Tam
tiểu thư ở phủ đệ xa hoa như thế, nhưng không để ý đến đứa con thân sinh của mình. Trên đời này nào có mẫu thân nhẫn tâm như vậy!”

“Đúng vậy! Nữ nhân này quá nhẫn tâm, chưa kể bỏ rơi đứa bé, còn giết chết nam nhân của mình! Cần phải báo quan bắt ả chém đầu!”

“Chém đầu cái gì chứ, người ta là nữ nhi của Thừa tướng, quan lại bao che cho nhau, ai dám bắt ả?”

“Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Hôm nay bắt Thừa tướng gia ăn nói rõ ràng với cô nương cùng đứa bé này. Nếu Thừa tướng gia bao che, chúng ta đến quỳ trước cửa hoàng cung, cầu xin Hoàng thượng phán quyết.”

“Tam Nương đa tạ mọi người.” Tam Nương bị nhiệt tình của mọi người cảm động
đến rơi nước mắt. Trong nháy mắt, khi nàng ta cúi đầu, không ai nhìn
thấy được trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười gian trá, “Mau mời Tam tiểu thư của các ngươi ra đây đi.”

“Mau gọi nữ nhân kia ra đây. Làm chuyện vô sỉ như vậy, muốn làm rùa đen rụt đầu sao?”

“Ra mau, ra mau.”

Mọi người rướn dài cổ, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi từ bên trong đi
ra. Nhất thời, mọi người đều không khỏi thất thần. Nữ tử vô cùng xinh
đẹp này chính là nữ nhân vô sỉ kia sao? Thật sự là lòng dạ rắn rết!

“Mọi người đừng tranh cãi ầm ĩ. Đây là Tam tiểu thư, có chuyện gì thì nói đi.” Lưu quản gia nói.

“Tam tiểu thư, Tam Nương chỉ là muốn hỏi tiểu thư tại sao phải giết chết đệ
đệ? Tại sao phải vứt bỏ đứa con thân sinh của mình? Hiện giờ tiểu thư
sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, an tâm không?” Tam Nương nói đến chỗ
thương tâm, không khỏi khóc lên.

Tam Nương ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Doanh, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức khôi phục lại bình thường. Một cái liếc mắt của Tam Nương cũng
không có tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn.

Sở Lăng Thiên vất vả dạt đám người ra, tiến vào, thấy một mình Gia Cát
Linh Ẩn đứng ở trước mặt nhiều người như vậy thì không nói một lời,
trong lòng không khỏi đau xót.

Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui