Gia Cát Linh Ẩn

Trong thư phòng của Tiêu gia, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị ngồi sau án, cầm trong tay một quyển binh thư, nghiêm túc lật xem.
Người này chính là chủ nhân Tiêu gia, đại ca của Đại phu nhân phủ Thừa
tướng, Tiêu Lương.

“Lão gia.” Một ông lão nhanh nhẹn đi đến, “Thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”

Ông lão này là chưởng quầy của Tiên Túy Lâu, Tiêu Lương nhìn ông, “Có chuyện gì vậy Hàn chưởng quầy?”

“Lão gia, bên cạnh Tiên Túy Lâu xuất hiện một tửu lâu Linh Thiên có quy mô
lớn, tên là Linh Thiên Hỏa Oa Thành, còn lớn hơn cả Tiên Túy Lâu, thuộc
hạ thám thính khắp nơi, cũng không biết chủ nhân là ai, tiểu nhị bên
trong toàn là trẻ nhỏ.” Hàn chưởng quầy khom lưng, nói.

“Lão phu không nghe được tin tức có vị quan to quý nhân nào mở tửu lâu cả.”

“Tửu lâu của Ngân Đô đều do Tiêu gia một mình độc chiếm, thuộc hạ lo lắng,
một khi khai trương, vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ra.
Thuộc hạ không biết có phải vẫn dựa theo quy tắc cũ, trước khi nó chưa
khai trương, đến ra oai phủ đầu với chủ nhân đứng sau không? Nên đặc
biệt đến bẩm báo với lão gia.”

Tiêu Lương buông sách, gật đầu: “Theo quy tắc cũ mà làm đi, nhưng không cần
quá trớn, sắp đến Lục Quốc Đại Điển rồi, đừng gây ra chuyện gì lớn.”

“Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”

Gia Cát Linh Ẩn trở về Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê tiến lên bẩm báo, “Tiểu thư, có Thương Y môn chủ và Thanh Y các chủ đến.”

Thanh Y đang ở trong sân bám theo Kinh Phong tán gẫu, kể chuyện hắn lấy được
Thánh Tuyết Đơn rất sinh động, Kinh Phong nhìn Thanh Y với vẻ mặt ghét
bỏ, lạnh lùng xoay đầu đi chỗ khác.

Gia Cát Linh Ẩn đi vào phòng, nhìn thấy Thương Y đang say sưa ngắm một bức
họa, bức họa kia là vẽ Sở Lăng Thiên. Khoảnh khắc nhìn thấy bức họa kia, Thương Y dường như hiểu ra được gì đó.

“Thương Y, ngươi đến rồi?”

“Linh nhi, cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Thương Y lại bày ra vẻ mặt tươi
cười, “Chuyện ở Thanh Ngọc Môn xử lý xong rồi, ta đến thăm ngươi.”

“Tiểu thư, tiểu thư!” Mộc Tê vội vàng chạy vào, “Ngụy Thành sai người đến báo tin, nói có người gây chuyện ở tửu lâu!”

“Đi xem nào!”

Thương Y, Thanh Y, Kinh Phong theo Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau đến Linh Thiên Hoả Oa Thành.

Trước tiệm lẩu, Ngụy Thành một mình đứng ngăn một đám người trước mặt. Đám
người kia cầm đại đao, một người râu ria hung thần ác sát kêu lớn: “Tiểu tử thối, thức thời thì mau tránh ra! Ông chủ của tửu lầu này thiếu ta
mười vạn lượng bạc, hôm nay nếu không trả hết nợ, ông đây sẽ hỏa thiêu
tửu lầu này!”

“Hừ!” Ngụy Thành nheo mắt, “Khẩu khí không nhỏ, ông chủ tiệm này các ngươi
không thể chọc vào đâu, ta khuyên các ngươi vẫn là mau chóng đi khỏi đây đi, bằng không, kết cục các ngươi không thể nghĩ đến nổi đâu.”

“Hù ai vậy, tiểu tử thối? Thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên! Hôm nay hoặc là trả tiền, hoặc là đốt sạch tửu lâu này.”

“Muốn ta phải nói thêm bao nhiêu lần!” Ngụy Thành mất kiên nhẫn nói, “Ông chủ tiệm này, các ngươi không chọc nổi đâu!”

“Hừ! Có thể lớn hơn cả Tiêu đại nhân sao?”

“À, hóa ra là Tiêu Lương kêu các ngươi đến?”

“Sợ rồi sao.” Tên râu ria đắc ý nói, bỗng nhiên ý thức được bản thân lỡ
miệng, “Đừng nhiều lời vô ích! Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Tiêu đại nhân! Mau chóng trả tiền đi!”

“Muốn tiền thì không có, muốn mạng cũng không cho ngươi!” Ngụy Thành khinh bỉ nói.

“Đừng khoe tài ở trước mặt ông, bây giờ ông sẽ giết chết ngươi!”

Tên râu ria vung đao tiến lên, Ngụy Thành linh hoạt né tránh, miệng còn
kinh rẻ nói: “Có chuyện gì thì nói, đừng nên động thủ được không?”

Tên râu ra làm sao chịu ngừng, lại vung một đao đến, nhưng chẳng dính được
vào quần áo của Ngụy Thành. Tên râu ria lùi lại, tức giận đến mặt mũi đỏ gay, “Các huynh đệ, tên này đúng là quỷ quái, hiện giờ hỏa thiêu tửu
lầu này cho ta!”

Nghe được lời của tên râu ria, một người móc mồi lửa ra, châm một cây đuốc, ném vào bên trong.

Bỗng nhiên, một bóng người bay vọt vào đám đông, nhanh chóng bắt lấy cây đuốc, vững vàng đáp xuống đất.

“Ngươi là kẻ nào?” Tên râu ria giơ đao lên, hung tợn hỏi.

Thương Y lạnh lùng nhìn hắn, “Muốn biết ta là ai? Ngươi còn không xứng!” Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu kia, Linh Thiên Hỏa Oa Thành, trong lòng Thương Y tê dại, càng lúc càng thêm chắc chắn suy đoán lúc trước của mình.

“Tiểu tử thối, ông khuyên ngươi đừng nên xen vào chuyện người khác! Ông đây
không ngại nói cho ngươi biết, Tiêu đại nhân là bạn của ta, thức thời
thì lấy mười vạn lượng bạc ra đi, bằng không…”

“Bằng không thế nào?” Thương Y không cho là vậy, cười cười, “Hóa ra là người
của Tiêu Lương, Tiên Túy Lâu lo lắng bị cướp chuyện làm ăn? Nói cho các
ngươi biết, tửu lâu Linh Thiên này nếu có chút tổn hại nào, ta sẽ đốt
Tiên Túy Lâu!”

“Môn chủ, người xem chỗ này có tổn thất!” Thanh Y chỉ vào cây cột bên cạnh
nói, chỉ thấy cây cột nọ bị tróc một mảng sơn lớn chưa bằng hạt gạo.

“Được lắm! Vậy đi đốt Tiên Túy Lâu!” Thương Y tán thưởng nhìn Thanh Y.

“Dạ, môn chủ uy vũ quá, ban ngày ban mặt mà chơi đốt tửu lầu là chơi vui
nhất!” Thanh Y cầm cây đuốc trong tay Thương Y, vui vẻ chạy đến bên
ngoài Tiên Túy Lâu, “Người bên trong mau ra đây, ta phải đốt chỗ này!”

Nghe thấy tiếng la của Thanh Y, người bên trong lập tức chạy ào ra.

“Khụ khụ khụ!” Hàn chưởng quầy vừa ho vừa chạy đến, nhìn cây Thanh Y giơ cao đuốc trong tay, vẻ mặt sợ đến tái xanh, “Vị công tử này, công tử làm gì vậy?”

“Đốt tửu lầu.” Thanh Y nghiêm túc đáp.

“Ngươi có biết Tiên Túy Lâu là của ai không?” Vẻ mặt Hàn chưởng quầy ngạo mạn, “Chớp mắt là có thể diệt cửu tộc nhà ngươi.”

“Không biết kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám diệt cửu tộc của Thanh Ngọc
Môn?” Thương Y đi đến, trên mặt mang theo nụ cười gian tà quyến rũ.

“Hả! Thanh… Thanh Ngọc Môn?” Đại danh của Thanh Ngọc Môn, cả nước Lăng
Nguyệt này nghe như tiếng sấm bên tai, Hàn chưởng quầy sao lại có thể
không biết chứ.

“Nghe đây!” Thương Y cao giọng, để cho tất cả mọi người đều nghe thấy, “Chủ
nhân của Linh Thiên Hỏa Oa Thành này là bạn của Thương Y Thanh Ngọc Môn
ta, ai đến quấy nhiễu nó, chính là quấy nhiễu đến Thanh Ngọc Môn, cũng
chính là gây khó dễ với Thương Y ta! Phóng hỏa!”

“Thương… Thương Y?” Hàn chưởng quầy không ngờ nam tử ở trước mặt mình lại chính
là môn chủ Thanh Ngọc Môn, người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần, trong lòng không khỏi gọi mẹ, sớm biết tửu lâu kia có Thanh Ngọc
Môn làm hậu thuẫn, ai lại đến chọc nó làm gì? Hàn chưởng quầy gập gối,
quỳ xuống trước mặt Thương Y, “Thương đại hiệp, van xin đại hiệp, đừng
đốt Tiên Túy Lâu, tiểu nhân dập đầu với đại hiệp.”

Thương Y không để ý đến Hàn chưởng quầy, nói với Thanh Y, “Mau lên!”

“Dạ, môn chủ!”

Thanh Y sung sướng múa may trên đất, đốt lửa chung quanh, rất nhanh, toàn bộ
Tiên Túy Lâu đều chôn mình trong biển lửa. Một mình Thương Y cũng đủ
trấn cửa, không ai dám tiến lên cứu hỏa, không mất bao lâu, Tiên Túy Lâu vừa rồi còn đứng sừng sững uy nghiêm chớp mắt hóa thành đống tro tàn.

Có tấm gương của Tiên Túy Lâu, chỉ sợ cả Ngân Đô không còn kẻ nào dám đến làm phiền Linh Thiên Hỏa Oa Thành.

Bóng đêm nuốt trọn Ngân Đô, Gia Cát Linh Ẩn và Thương Y sóng vai đi trên đường lớn, hai người đều vô cớ im lặng.

Vẫn là Gia Cát Linh Ẩn lên tiếng trước, “Thương Y, chuyện này đúng như
ngươi đã thấy đó, hai chúng ta là… ở bên nhau. Nếu Thanh Ngọc Môn xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ dốc sức tương trợ. Nếu ngươi không muốn gặp lại
chúng ta nữa, chúng ta sẽ sẽ biến mất trước mắt ngươi.”

Thương Y cười cười, nheo cặp mắt hoa đào: “Linh nhi ngốc, nói gì vậy? Ngươi là người bạn tốt nhất của ta, Sở Lăng Thiên cũng vậy. Mất đi tình yêu, lại mất luôn cả tình bạn, mà ta không làm gì cả, vậy không phải là bị tổn
thất lớn sao?”

Lòng Gia Cát Linh Ẩn thỏa mái không ít, “Đến phủ Thừa tướng rồi, hôm nay phải cám ơn ngươi.”

“Linh nhi đã nói, nếu ta có chuyện sẽ dốc sức tương trợ, chút chuyện cỏn con
đó có đáng là gì đâu? Mau vào đi thôi, ta còn phải đi tìm một người.”

Người Thương Y muốn tìm đương nhiên là Sở Lăng Thiên. Thương Y một mạch vọt
vào thư phòng của Sở Lăng Thiên, “Sở Lăng Thiên, tên ngụy quân tử này,
lại có thể nhân lúc ta hôn mê mà cướp đi Linh nhi!”

“Thương Y đại hiệp bớt giận.” Sở Lăng Thiên không nao núng, tâm trạng của
Thương Y, hắn có thể hiểu được, “Có chuyện gì từ từ nói, bản vương mời
ngươi uống rượu được không?”

“Cút! Ai thèm thứ rượu thối của ngươi! Nói, không phải là người thừa nước đục thả câu, bức ép Linh nhi chứ?”

Sở Lăng Thiên khinh bỉ liếc Thương Y một cái: “Ta là dựa vào sức quyến rũ của bản thân!”

“Đừng nói lời thừa thải! Mau đến đánh một trận với ta!”

“Ta thấy công lực của ngươi chỉ mới khôi phục có chín phần, đánh không lại ta đâu.”

“Bớt nói nhảm đi! Nghênh chiến!”

“Đấy chính là ngươi tự chuốc lấy nhé!”

Sở Lăng Thiên rút kiếm trên vách xuống, giao chiến với Thương Y ra tới bên ngoài. Hai người đánh một trận khó phân thắng bại, mới ngừng lại, cả
hai đều lấm lem.

Sở Lăng Thiên sai người xuống hầm lấy ra hai vò rượu, ném một vò cho Thương Y, hai người ngồi trên chiếu, ngắm trăng uống rượu.

“Nếu ngươi dám làm cho Linh nhi đau lòng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thương Y nói.

“Yên tâm, Linh nhi còn quan trọng hơn cả mạng của ta.”

“Tốt nhất là vậy, bằng không ông đây sẽ hủy diệt Thất vương phủ của ngươi!”

“Ngươi cũng cách Linh nhi xa một chút, nếu không ông đây sẽ hủy diệt Thanh Ngọc Môn của ngươi!”

“Tiểu Thiên Thiên, ngươi nói xem, trên đời sao lại có nử tử quyến rũ như Linh nhi chứ?”

“Bởi vì có nam nhân hấp dẫn như ta.”

“Xía, ông đây mới là nam nhân đẹp trai nhất!”

Hai người đàn ông có thế lực nhất nước Lăng Nguyệt, ở dưới trăng uống rượu
nói chuyện về một nữ nhân, mà nữ nhân kia chính là bảo vật trong lòng
của cả hai, trọn kiếp này không thay đổi.

Gia Cát Hồng Nhan trở về phủ, liền sai người gọi đại phu đến xem vết thương cho nàng.

Nhìn thấy vết thương của Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt đại phu hoảng hốt, “Đại
tiểu thư, thứ cho thảo dân bất lực, vết thương này đã dính kỳ độc, thảo
dân không biết giải như thế nào.”

“Phế vật!” Gia Cát Hồng Nhan hét lớn, “Kỳ độc gì chứ? Vết thương cỏn con
cũng không chữa được, còn xưng là thần y? Bản tiểu thư cảnh cáo ngươi,
nếu không chữa trị được vết thương của ta, bản tiểu thư sẽ giết ngươi,
rồi giết cả nhà ngươi!”

“Tiểu thư, cho dù tiểu thư có giết thảo dân, cũng vô ích thôi.”

“Cút cút cút! Cút ngay!”

“Hồng Nhan, con ồn ào gì đó?” Đại phu nhận được nha hoàn dìu đỡ, chống gậy đi đến, “Ở trong phòng cũng nghe được tiếng ầm ỹ của con.”

“Mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan sà vào lòng Đại phu nhân, gào khóc, “Mẹ nhìn mặt con đi, đau quá đau quá, đau như dao cắt vậy.”

“Á! Có chuyện gì?” Đại phu nhân sắc mặt xanh trắng, “Mẹ đi gọi đại phu.”

“Mẹ, mặt con bị thương làm sao tham gia Lục Quốc Đại Điển? Nếu vết thương
này không lành, sau này nữ nhi làm sao gặp người khác đây!”

“Con gái ngoan, đừng đau lòng, mẹ nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất đến
chữa cho con, bảo đảm sẽ không để lại sẹo.” Đại phu nhân lo lắng an ủi
Gia Cát Hồng Nhan, “Trước đó mấy ngày, nghe nói biểu ca của con tìm được bài thuốc hay, để mẹ sai người báo tin cho ngoại tổ mẫu của con, mang
đến một ít cho con.”

“Thật ư?” Gia Cát Hồng Nhan như nhìn thấy tia hy vọng, “Mẹ mau viết thư cho ngoại tổ mẫu đi.”

“Con lo chú ý nghỉ ngơi, đừng quan tâm đến chuyện khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui