Gia Cố Tình Yêu

Cam Lộ bị các triệu chứng mất ngủ, nằm mơ thấy ác
mộng, giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm gây khó khăn một thời gian. Cô mở mắt ra,
mơ màng nhìn trần nhà trắng toát, lại nhìn tấm chăn cũng trắng toát đắp trên
người, ngạc nhiên vì mình có thể ngủ ngon
đến thế ở nơi bệnh viện lạ lẫm này, thậm chí không hề nằm mơ, chuyện xảy ra mấy
hôm nay đè nặng trong lòng cô đến mức nghẹt thở dường như đã buông tha cho cô.
Cô chỉcó thể nghĩ rằng, mình có lẽ đã vô tâm đến một mức độ nhất định nào rồi.

Thế nhưng cô lập tức nín thở, nhận thức được chuyện gì
đang xảy ra.

Tối qua, từ lúc Thượng Tu Văn bế cô vào khoa phụ sản
kiểm tra, cô đã rơi vào trạng thái Hysteria [1], cứ
nắm chặt tay áo cúa Thượng Tu Văn không buông, đến khi y tá mời anh ra ngoài,
cô hoảng loạn nắm chặt vạt áo mình, không thể giữ bình tĩnh nghe bác sĩ nói,
mãi đến khi được tiêm một liều thuốc an thần.

“Hợp tác một chút, dang
rộng đùi ra, đừng động đậy.”

“E rằng cô đã sảy thai rồi.”

“Không, chồng cô bây giờ không thể vào.”

“Chúng tôi phải nạo tử cung.”

“Bình tĩnh lại, cô vẫn còn trẻ, sau này còn có cơ
hội...”

Câu nói cuối cùng đó của bác sĩ là những gì Cam Lộ còn
nhớ về ngày hôm qua. Cô từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm chăn ra, sờ
lên bụng mình, dĩ nhiên ở đó cũng chẳng có gì khác
biệt. Nhưng cô vội vàng rụt tay lại, hiểu một cách rất rõ ràng và biết rằng:
Đứa con trong bụng cô không còn nữa. Một nỗi đau xé ruột xé gan đột ngột đâm
xuyên trái tim cô, khiến cô nghẹt thở.

Thượng Tu Văn đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Cô từ từ quay đầu sang, chỉ thấy Thượng Tu Văn ngồi
bên mép giường, tóc hơi rối một chút, trên gương mặt điềm tĩnh, hai đầu chân
mày dính chặt vào nhau, ánh mắt hai người chạm nhau, lại gần như đồng thời
chuyến sang hướng khác.

“Mấy giờ rồi?" Giọng cô khô khốc đến nỗi chính cô
còn cảm thấy xa lạ.

“Chín giờ.”

Chưa xin nghỉ phép
lại không đến trường, cô giật mình lo sợ ngồi bật dậy:

“Trời ơi, em...”

Thượng Tu Văn nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống:“Đừng lo. Bác
sĩ đã cho nghỉ dưỡng bệnh 5 ngày, anh đã gọi đến trường nói rõ sự việc rồi.”

Cô yên tâm trở lại, đờ đẫn “ồ” một tiếng.

“Đói không, muốn ăn gì, anh đi mua.”

Cô chẳng hề thấy đói, lại không muốn đối diện với
Thượng Tu Văn như thế này, liền nói:

“Mua chút cháo trắng là được rồi."

Bàn tay Thượng Tu Văn dừng ở vai cô một lát, sau đó
vội vã đi ra.

Cam Lộ xuống giường, phát hiện trên chiếc túi nhỏ ở
đầu giường có một bao đồ, gồm quần áo lót sạch, đồ dùng vệ sinh cá nhân, cô
tranh thủ đi vào nhà vệ sinh rửa ráy, vừa đưa bàn chải vào miệng, cảm giác buồn
nôn lại ập đến, cô nôn khan, mơ hồ nghĩ, con đã không còn nữa, sao cảm giác
buồn nôn vẫn còn ?

Con đã không còn nữa...

Đó là đứa con mà cô từng rất trông chờ, đó là đứa con
mà cô do dự không biết có nên giữ lại hay không, sống trong bụng cô không quá
50 ngày thì đã tự mình quyết định bỏ cô mà đi.

Cô đứng thẳng người lên, tay bóp chặt bụng, nước
mắt trào ra. Cô nhìn hình dáng tiều tụy cô đơn của mình trong gương, nước mắt
theo khoé mắt chảy
xuống, lập tức khô ngay trên mặt, cô chỉ cảm
thấy mắt cay xè đến khó chịu.

Cam Lộ thay quần áo xong bước ra, nhưng không muốn
quay lại giường nằm, bèn ngồi trên chiếc ghế gần đó, Bác sĩ bước vào hỏi thăm
tình hình của cô, dặn dò cô những điều cần lưu ý, cô chỉ gật đầu như cái máy.

Một lát sau, Thượng Tu Văn về, tay xách theo hộp cháo
trắng.

“Ăn đi cho nóng, giáo sư Khưu đã khám cho cha, một
chút nữa anh đưa em sang đó xem, sau đó đưa em về nhà, bác sĩ nói em phải ở yên
trên giường nghỉ ngơi vài ngày.”

Cô “ừm” một tiếng, chầm chậm ăn cháo, ăn được một nửa,
Lục Huệ Ninh gấp gáp đẩy cửa bước vào:“Lộ Lộ...”

Cô không ngẩng đầu lên: “Mẹ, sao mẹ đến đây ?”

“Thật... sảy thai rồi sao ? Là vì
những điều hôm qua mẹ nói với con ?"

Giọng Cam Lộ đều đều: “Không liên quan gì tới mẹ hết.”

Lục Huệ Ninh sững sờ nhìn con gái, rồi lại nhìn Thượng
Tu Văn: “Tu Văn, con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì"

“Có gì đâu mà phải giải thích” Cam Lộ đẩy bát cháo
sang một bên đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc, vẫn không nhìn bất kỳ ai, rồi khó chịu
nói; “Mẹ về đi.”

Lục Huệ Ninh hừm một tiếng: “Con ngồi xuống cho mẹ,
sảy thai cũng cần phải nghỉ dưỡng,” Bà bước
tới ấn Cam Lộ ngồi xuống ghế, “Lớn thế này rồi còn không biết trân trọng bản
thân. Con muốn bị di chứng, sau này cả đời ân hận mới được à?”

“Mẹ...” Cam Lộ
suy cho cùng còn rất yếu, không thể vùng vẫy, chỉ cười buồn: “Mẹ bỏ tay ra đi,
con đi thăm cha, ông ấy cũng đang nằm viện. Thăm cha xong, con sẽ về nghỉ
ngơi.”

“Ông ấy lại bị sao thế ?”

Cam Lộ ngần ngừ: “Xơ gan.”

“Mẹ biết ngay mà, cũng tại ông ấy. Hồi đó nếu không
phải chăm sóc ông ấy, với thành tích của con, chắc chắn đã thi đậu một trường đại học
tốt hơn rồi.”Lục Huệ Ninh tức giận nói, “Con lo lắng
cho ông ấy lâu như thế, sao không hiểu ông ấy chẳng thể chịu
trách nhiệm về cuộc đời của chính mình, mãi mãi sống buông thả kiểu đó, đợi
người khác đến thu dọn bãi rác cho ông ấy.”

“Cha chỉ là vô dụng một chút thôi, hơn nữa vì điểm này
mà đã bị mẹ bỏ từ lâu rồi, mẹ đâu cần phải nói cha như thế.”

“Nếu không phải vì con, mẹ chẳng hơi sức đâu mà lo đến
ông ấy. Bây giờ thì tốt rồi. Con vì ông ấy mà đứa con trong bụng cũng không
còn.”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Không
đợi Cam Lộ tức giận, Thượng Tu Văn đã lên tiếng trước, giọng lạc đi, “Bác sĩ
nói tâm trạng Lộ Lộ cần giữ ổn định.”

Lục Huệ Ninh dịu giọng lại, kèm thêm chút thận trọng:
“Các con còn trẻ, sau này...”

Cạm Lộ quả thực không thể chịu đựng thêm khi lại
nghe câu nói này, sỗ sàng cắt ngang: “Đừng
nói nữa, con đi thăm cha đây. Mẹ về đi.”

Lục Huệ Ninh đi rồi, Cam Lộ và Thượng Tu Văn đến phòng
bệnh ở khoa ngoại, cô nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho cha em biết chuyện
này”

Thượng Tu Văn gật đầu: “Anh
biết rồi.”

Giáo sư Khưu đã sắp xếp cho ông Cam làm thêm vài xét
nghiệm nữa, đang đợi kết quả, ông Cam xem ra tinh thần, tâm trạng vẫn ổn định.
Cam Lộ cũng khôngở lâu, sau khi thăm ông một
chút, hai người ra ngoài lên xe về nhà, Thượng Tu Văn nói: “Về nhà
ở nhé, mẹ chăm sóc em tốt hơn”

“Hay là về chỗ Dĩ An được rồi, không cần phiền đến mẹ
đâu.”

Thượng Tu Văn không nói gì nữa, lái xe về chung cư nhà
Phùng Dĩ An, Vừa bước vào nhà,
điện thoại Thượng Tu Văn reo lên, anh nghe máy: “Cậu ạ, có chuyện gì không?”

Cam Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng vẫn có thể nghe
Thượng Tu Văn hơi lớn tiếng, rõ ràng là đang tức giận: “Cái gì
anh ấy lại có thể làm như thế sao?Anh ấy điên rồi à ?”

Một lát sau, Thượng Tu Văn cũng bước vào: “Lộ Lộ, xin
lỗi, bây giờ anh phải ra ngoài một chút"

“Được.”

“Anh đã nói với chị Hồ rồi, chút nữa chị ấy sẽ đến đây
nấu cơm cho em, em nghỉ ngơi đi nhé.”

Cam Lộ gật đầu: “Em biết rồi.”

Thượng Tu Văn đi rồi, Cam Lộ thay áo ngủ, vừa nằm
xuống là ngủ vùi, mãi đến trưa chị Hồ mới đến gọi cô dậy: “Tiểu Cam, sắp 1 giờ
rồi, dậy đi, dậy ăn một chút.”

Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy cảm thông của chị Hồ, Cam Lộ
biết không phải Thượng Tu Văn mà là Ngô Lệ Quân nói cho chị biết. Cô bây giờ dĩ
nhiên không muốn nghe chị Hồ dông dài, đành tỏ ra
không muốn nói chuyện, mặt không cảm xúc bước vào phòng ăn, ởđó, canh gà hầm,
hai món ăn, một bát cơm đã được dọn sẵn trên bàn.

Chị Hồ nói: “Chị sợ em lạt miệng, nên nấu không bao
nhiêu, chiều em muốn ăn gì, nói với chị, chị đi mua.”

“Cám ơn, em không đặc biệt thèm món gì, cứ thế này là
được rồi.” Cam Lộ húp một ngụm canh.

“Ăn xong cứ để bát đĩa đấy, đừng đi rửa, em không được
động vào nước lạnh đâu.”

Chị Hồ thu dọn đồ đạc định đi nhưng điện thoại gọi cửa
bỗng vang lên, chị ta bước đến nghe, sau đó quay lại nói với Cam Lộ, “Tiểu Cam,
phía dưới có một phụ nữ họ Lục, là mẹ em, đến thăm em đấy.”

Cam Lộ bỗng thấy đau đầu, cô dĩ nhiên không thể đối
với mẹ mình như đối với chị Hồ, nhưng càng không thể đóng chặt cửa không tiếp,
đành nói: “Mời mẹ lên đi.”

Chị Hồ nhấn nút mở cửa dưới lầu, vừa khen ngợi:“Mẹ em
trẻ đẹp thật đấy, thật biết chăm sóc, giữ gìn nhan sắc.” Cam Lộ
chỉ “ừm” một
tiếng, một lát sau, chuông cửa vang lên, chị Hồ ra mở cửa, Lục Huệ Ninh xách
một hộp đồ ăn đến: “Lộ Lộ, mẹ đem canh đến
cho con,”

“Chị Hồ đã hầm canh cho con rồi, con đang ăn, sau này
mẹ đừng mất công như vậy nữa, chị Hồ nấu ăn rất ngon.”

Chị Hồ nghe thấy mặt sáng bừng, cười rạng rỡ: “Hai mẹ
con nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”

Lục Huệ Ninh cười: “Cám ơn
chị, đi cẩn thận ạ.”

Cam Lộ ra hiệu cho Lục Huệ Ninh ngồi: “Mẹ có muốn ăn
một chút không?”

“Mẹ ăn rồi, con ăn canh thịt nai hầm thuốc Bắc mẹ mang
đến đi, rất bổ máu.” Lục Huệ Ninh không chút
khách khí đẩy bát canh gà trước mặt cô sang một bên, vào bếp lấy một cái bát
khác, múc canh vào rồi bưng đến trước mặt cô.

Cam Lộ trước nay rất ghét canh hầm với thuốc Bắc, càng
không thích những thức ăn kỳ quái, thường ngày rất ít gặp, nhưng do là tấm
thịnh tình của mẹ cô nên cô đành cố nén ăn một hớp nhỏ mới phát hiện mùi vị
trong phạm vi có thể chấp nhận được, coi như có thể thư thái mà ăn.

Lục Huệ Ninh hài lòng cười: “Ngon đấy chứ. Mẹ phải đến
nhờ đầu bếp nổi tiếng của một nhà hàng Hồng Kông nấu đấy. Con nói chị giúp việc
mấy ngày này đừng đưa canh đến cho con nữa, mỗi ngày mẹ đều sẽ mang đến, bảo
đảm không lặp lại món cũ.”

“Khoa trương quá đấy, sau này không cần mất công vậy
đâu.”

Lục Huệ Ninh không để ý đến cô, đưa mắt dòm quanh căn
nhà: “Căn nhà này mua lúc nào thế? Địa điểm thì được nhưng cách bài trí cứ cổ
lỗ sĩ thế nào ấy.”

“Đừng đánh giá lung tung, đây là nhà của bạn Tu Văn.”

Lục Huệ Ninh ngờ vực nhìn cô: “Nó không mua nổi một
căn hộ sao? Còn phải mượn nhà của bạn ở cơ à.”

Cam Lộ cúi gằm mặt húp canh chẳng nói chẳng rằng, lòng
nghi ngờ của Lục Huệ Ninh càng lúc càng lớn, nhưng nhớ đến chuyện tối qua, đành
hỏi vòng vo tam quốc: “Con không phải ở với mẹ
chồng sao? Dọn đến đây ở lúc nào thế?”

“Sao lại lắm câu hỏi thế nhỉ?” Cam Lộ
khó chịu, hỏi ngược lại mẹ: “Sao mẹ biết con đang ở đây ?”. Ngừng một lát,
không nghe thấy câu trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy mặt mẹ mình đầy vẻ ngập
ngừng, “Lại gì nữa thế?”

“Vừa nãy mẹ đến nhà hàng lấy canh thì gặp Tu Văn và
phó tổng giám đốc của Tỷ Tân Hạ Tĩnh Nghi đang ăn cơm ở đó, là
cô gái mà lần trước đến dự sinh nhật chú Tần của con đó.”

Cam Lộ ồ một tiếng, biết Lục Huệ Ninh tuyệt đối không
phải là người nhìn thấy mà vờ như không thấy, quả nhiên bà nói tiếp: “Mẹ đi tới
hỏi nó, con thế nào rồi. Nó nói nó bàn công việc xong sẽ về với con liền, sau
đó đưa địa chỉ ở đây cho mẹ.”

Cam Lộ không nói gì, cúi đầu húp canh.

“Nó có quan hệ gì với cô gái
ấy?”

“Anh ấy nói với mẹ là bàn công việc thì chắc là quan
hệ công việc rồi.”

Lục Huệ Ninh hừ một tiếng: “Không đúng, cô gái đó với
thái độ của chồng con thì không phải đơn giản là bàn công việc đâu.”

Miệng Cam Lộ khẽ nhếch lên thành một nụ cườinghĩ, Hạ
Tĩnh Nghi đúng là chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chắc cũng chẳng bận tâm
việc bị mẹ cô bắt gặp: “Ý mẹ là họ có gian tình sao? Đã là gian
tình, dĩ nhiên việc đầu tiên là phải giấu vợ, nên đừng hỏi con, con không biết
gì đâu.”

Lục Huệ Ninh nhướng mày, nhưng lập tức kìm lại được,
dịu giọng nói: “Được thôi, lần này dù là
chuyện gì đi nữa thì mẹ thật đã nợ con rồi. Con gàn dở sao cũng được.”

Cam Lộ lại có phần
áy náy: “Mẹ, chuyện hôm qua...
thật không liên quan đến mẹ, me đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Coi như con còn có lương tâm.” Lục Huệ
Ninh mắt đỏ hoe, quay mặt sang hướng khác che giấu: “Con
nghĩ mẹ rảnh rỗi gọi điện chọc tức con sao? Hôm qua mẹ nghe chú Tần con kể
chuyện Húc Thăng còn cái công ty Tỷ Tần gì đó, phức
tạp quá. Con trước giờ làm cô
giáo kinh nghiệm đơn giản, mẹ sợ con bị lừa”

“Người ta lừa con,
chắc là có mưu đồ gì với con. Con chỉ là một giáo viên trung học, có gì
để người ta lợi dụng chứ?” Cam Lộ lười nhác nói.

“Hay là có mưu đồ gì với chồng con?”

“Nếu bị người
ta cướp mất. thì số phận đã định đoạt không phải của con, vậy thì lấy đi là
được rồi.”

Câu trả lời
ngắn gọn dứt khoát khiến Lục Huệ Ninh sững sờ: “Con và Tu Văn xảy ra chuyện gì rồi
sao? Tại sao lại nói những lời đau lòng như thế? Cái gì gọi là số
phận định đoạt?”

“Về ngữ nghĩa thì là một số
việc mà mình không có cách nào thay đổi.”

“Nói xàm, mẹ ghét nhất những người luôn đổ thừa cho số
phận. Con nhìn mẹ xem, từ quê lên, đi đến hôm nay, ai cho mẹ chứ. Nếu mẹ không tự
giành lấy. bâygiờ chắc đang ở quê với một
bầy con chờ ngày lên chức bà nội rồi. Nếu
không thì suốt ngày cãi nhau với cha con chuyện cơm áo gạo tiền.”

Cam Lộ ngẩng đầu lên, nhìn bà cười mà như không cười. “Đúng
vậy, làm vợ một người đàn ông không thành công, cả ngày lo chuyện cơm áo gạo
tiền, nuôi dạy con cái. chăm lo nhà cửa, dĩ nhiên không phải là số mệnh của
mẹ.”

Lục Huệ Ninh lườm cô: “Biết là thế nào
con cũng xỏ xiên mẹ mà. Về điểm này mẹ chẳng có gì để nói, con cứ căm ghét mẹ
đi, mẹ đúng là không phải là người mẹ tốt”

“Thôi không phải ai cũng thích
hợp để làm mẹ hiền, mẹ cũng tuyệt lắm rồi. Con chưa từng hy vọng
có một người mẹ vừa tất tả ngược xuôi lo cho gia
đình vừa đầy bụng oán hận chồng vô đụng”

Lục Huệ Ninh không nghe những lời có vẻ như an ủi của
Cam Lộ, bà chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm, nhưng không khỏi cảm
thấy tiếc nuối khi đối diện với con gái, lúc này bà cảm thấy như có gì nghẹn ở
cổ họng, một lát sau mới nói: “Mẹ không
phải muốn lấy mình ra làm gương gì, chỉ muốn nói với con, đừng đổ thừa
cho số phận những việc mình có thể thay
đổi được.”

“Con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng lần này mẹ đừng
bận tâm đến con vội.” Cam Lộ gượng cười, “Để
con nhốt mình trong nhà vài ngày lấy lại hơi sức đã, con thật sự rất mệt.”

Lục Huệ Ninh đi rồi, Cam Lộ về phòng tiếp tục ngủ, cô
ngạc nhiên thấy mình vừa nằm xuống thì cơn buồn ngủ đã ập tới. Đến khi màn đêm
buông xuống, Thượng Tu Văn ngồi bên giường nhẹ nhàng gọi cô, cô mới tỉnh dậy.

“Trời tối rồi à” Cô dụi mắt, mơ màng hỏi.

“Ừ, đã 6 giờ rưỡi rồi, dậy ăn cơm đi.”

“Em sắp thành heo rồi, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy
lại ăn.” Cô làu bàu bước xuống giường.

“Dạo này em gầy gò quá, phải nuôi thành heo mới được.”

Hai người nói toàn những lời trêu đùa, nhưng ngữ điệu
thì khô khốc, chẳng có chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy thật không
tự nhiên.

Ăn cơm xong, Cam Lộ đang định về phòng thì Thượng Tu
Văn gọi cô lại: “Lộ Lộ, chúng ta nói chuyện một chút.”

Cam Lộ im lặng, biết mình không thế tránh né mãi được,
bèn gật đầu: “Được thôi.”

Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, giữ
khoảng cách. Mặt Thượng Tu Văn lộ vẻ mệt mỏi: “Lúc trưa anh đang bàn chút
chuyện với Hạ Tĩnh Nghi ở nhà hàng thì gặp mẹ.”

“Mẹ đưa canh đến cho em có nói rồi.” Cam Lộ
lạnh nhạt nói.

“Cô ấy đại diện cho Tỷ Tần, ra giá mua cổ phiếu Húc
Thăng của Ngô Úy, nghe nói Ngô Úy đã bước đầu đồng ý, đang thương lượng giá cả.
Ngô Úy đang ở đây, nhưng tránh gặp mọi người. Anh gọi điện cho anh ta, anh ta
chối đây đẩy, không dám lộ diện. Cậu tức đến điên lên nhưng
hoàn toàn không thể khống chế hay ngăn chặn anh ta, rất có khả năng vụ mua bán
này sẽ thành sự thực. Hạ Tĩnh Nghi gọi điện cho anh, hẹn anh ra gặp, anh đành
phải đi gặp cô ấy, tìm hiểu ý đồ tiếp theo của cô ấy.”

“Không biết em có thể suy đoán chính xác suy nghĩ thấu
đáo của cô ta hay không: Cô ta muốn đẩy nhanh việc sáp nhập xưởng luyện thép
bằng một con đường khác, cô ấy muốn đánh vào một số người, cô ta mưu đồ khống
chế Húc Thăng, cô ta muốn cùng anh họp hội đồng quán trị.”

Cam Lộ nói liền một mạch, cười mà như không cười nhìn
đối phương. Cái ngữ điệu gần như chế giễu ấy dĩ nhiên càng khiến người ta bất
ngờ hơn là trực tiếp nói “Em chẳng có hứng thú với
mấy chuyện này”, Thượng Tu Văn gật đầu: “Ngoài
điểm cuối cùng ra, những cái khác không sai.”

“Em thì lại nghĩ điểm cuối cùng là đáng tin cậy nhất,
nhưng đó là chuyện của cô ta. Anh muốn nói là chuyện này đúng không?”

“Ngày mai anh phải đi thành phố J, nhưng anh không yên
tâm em.”

Cam Lộ lắc đầu: “Em không sao. Em có đồng nghiệp thậm
chí vừa làm phẫu thuật xong ngày hôm sau đã đi làm rồi, em sẽ nghỉ đủ ngày
phép mà bác sĩ yêu cầu, đừng lo lắng cho em.”

“Tình hình bây giờ ai cũng không thể buông tay giữa
chừng. Anhvừa có trách nhiệm với Húc
Thăng vừa phải có trách nhiệm đối với việc đầu tư cúa Viễn Vọng, lần này, anh không
biết phải ở lại đó bao lâu, chỉ cóthế hễ có thời gian là về với em.”

“Anh mới nhậm chức, tiếp quản một Húc Thăng đang bị
động, phức tạp như vậy, chắc có lẽ phải ở lại đó một thời gian, không cần phải
gấp gáp về đây.”

Thượng Tu Văn khẽ gượng cười: “Lộ Lộ, em rất sốt ruột
mong anh đi sao?”

“Không, anh đi đến đó hay không đến đó, em đều không
can thiệp. Hay anh muốn ở lại, em đi cũng được.”

“Con đã không còn, em cảm thấy chúng ta không còn lý
do gì để tiếp tục đúng không?” Thượng Tu Văn cuối cùng cũng nhắc đến đứa con,
giọng nói chùng xuống, ẩn giấu sự tức giận, “Hay là
em cảm thấy may mắn vì cuối cùng đã được giải thoát.”

“Tu Văn...” Cam Lộ
mặt trắng bệch, giọng đanh lại, tay nắm chặt áo ngủ của
mình, dừng một lúc, bờ vai cô cố gồng mình để giữ cho
thăng bằng rũ xuống, giọng nói đầy đau khổ, “Xin anh... đừng suy đoán về em như
thế.”

Trong phòng im phăng phắc, rất lâu sau, Thượng Tu Văn
mới lên tiếng: “Xin lỗi, anh không nên nói những lời như vậy."

Ánh mắt Cam Lộ nhanh chóng lộ vẻ chế giễu, cố gắng mở
to nhìn đối phương: “Chuyện đứa con, em rất xin lỗi, Tu Văn.”

“Người nên nói xin lỗi là anh, nếu anh có mặt ở đây đã
không xảy ra chuyện này.”

“Không, em tuy là đã đồng ý với anh giữ lại đứa bé,
thử làm một người mẹ hợp cách nhưng em phải thừa nhận, từ ngày đầu tiên biết sự
có mặt của con, em đã không ngừng nghĩ... lần này mang thai không phải lúc. Anh
xem, em không xứng để làm mẹ nên mới mất con.”

“Anh không có ý đó, em đừng nghĩ như thế, Lộ Lộ.”

“Em nghĩ dĩ nhiên không chỉ có vậy. Con không còn nữa,
em... rất đau đớn, đau hơn anh tưởng nhiều, cảm giác đó giống như mất đi một
phần cơ thể mình vậy, hơn nữa em còn biết rất rõ, sự mất mát này không cách nào
lấy lại được nữa. Em chỉ có thể nói với mình: đây là sự trừng phạt mà em phải
nhận.”

“Nếu nói như vậy, dĩ nhiên càng là sự trừng phạt dành
cho anh.”

“Anh không giống em, anh luôn thương yêu con. Con
không còn nữa, em chẳng thể giải thoát như anh nói. Em chỉ có thể nghĩ, chắc
chắn con biết em không muốn có nó nên nó quyết đinh ra đi. Nói đi nói lại, đó
là nghiệp chướng của em.” Cam Lộ thản nhiên nói, dường như không phải là sự ăn
năn mong người khác tha thứ mà là một người biết tội của mình mà không hề có
bất kỳ ý định biện hộ nào, cam tâm nhận tội, thái độ này khiến Thượng Tu Văn
đau nhói.

“Quên chuyện này đi Lộ Lộ. Chúng ta đều còn trẻ, sau
này còn có cơ hội...”

“Xin anh, đừng nói với em lời đó." Cam Lộ nhẹ
nhàng nhưng kiên quyết cắt ngang anh.

Thượng Tu Văn thấy lòng nhói buốt: “Ý em là, muốn rời
bỏ anh sao?”

Cam Lộ cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt cô lướt qua
khuôn mặt anh, rồi cụp mắt xuống: “Có những chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta
không thể giả vờ nhưng không xảy ra
được. Bây giờ chúng ta thậm chí không thể
nhìn nhau nói chuyện, Tu Văn ạ, sống chung dưới một mái nhà, mọi người đều sẽ
rất gượng gạo. Chi bằng tách riêng ra, mỗi chúng ta đều có cơ hội suy nghĩ kỹ
càng xem tiếp theo phải làm thế nào.”

Thượng Tu Văn im lặng rất lâu: “Nếu em có ý định này,
anh nghĩ chúng ta sẽ càng ngày càng xa cách nhau.”

“Nhưng, chúng ta chưa bao giờ thật sự gần nhau.”Cam Lộ
trả lời ngắn gọn, đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Thượng Tu Văn trước khi đi thành phố J, để chiếc BMW
lại cho Cam Lộ: “Em vừa phải đi làm, vừa
phải chăm sóc cha, lái xe sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Cam Lộ không khách sáo với anh, nhận lấy chìa khóa xe.
Sau 5 ngày phép, cô lại bắt đầu đi làm. Đưa giấy bác sĩ cho trường, mọi
người đều đã biết cô bị sảy thai, đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm và quan
tâm. Cũng có giáo viên định trò chuyện cho cô nguôi ngoai nhưng cô đều rất lịch
sự kiên quyết từ chối nói về đề tài này, dĩ nhiên, thái độ này mọi người cũng
có thế hiểu được.

Sau khi đi làm, cô nói sức khỏe mình đã hồi phục, báo
chị Hồ cứ chuyên tâm chăm sóc cho Ngô Lệ Quân, không cần phải đến chỗ cô nữa.
Mỗi ngày đi làm về, cô đều lái xe đến bệnh viện thăm cha.

Bệnh tình ông Cam đã có chẩn đoán chính xác, Cam Lộ đã
có buổi trao đổi rất dài với giáo sư Khưu Minh Đức, để dì Vương yên tâm, cô để
dì Vương ngồi một bên cùng nghe.

Giáo sư Khưu nói với cô: “Điều trị xơ gan, chủ yếu là
khống chế sự xuất hiện của các loại biến chứng. Tràn dịch ổ bụng là biến chứng
chủ yếu của xơ gan. 75% bệnh nhân mắc bệnh xơ gan bị tràn dịch ổ bụng. Trước mắt,
biến chứng tràn dịch của cha cô ở cấp độ 2, tràn dịch sẽ làm cho bụng phình to
lên đối xứng nhau, gây nên hội chứng gan thận không lây lan, không nghiêm trọng
lắm, chảy máu ở đường tiêu hóa cũng đã tự ngưng, hiện nay chủ yếu là điều trị
chứng tràn dịch. Sau khi các triệu chứng đã được loại bỏ bước đầu, sẽ phải làm
phẫu thuật cho ông ấy, cắt bổ phần lá lách bị
phù và xơ, sau đó phẫu thuật thắt mạch máu xung quanh tâm vị, làm chậm biến
chứng tăng huyết áp kịch phát, giảm nguy cơ chảy máu. Bệnh nhân cần phải nằm
trên giường tĩnh dưỡng, giữ tinh thần lạc quan, giảm lượng muối trong thức ăn,
nếu cần thiết vẫn phải chọc hút dịch màng bụng. Cô và cha cô đều phải chuẩn bị
tinh thần, đây không phải là quá trình điều trị có hiệu quá trong thời gian
ngắn.”

Cam Lộ lấy hết can đảm hỏi: “Giáo sư Khưu, tôi có tìm
đọc một số tài liệu, rất nhiều trong số đó nói rằng nguy cơ xơ gan chuyển thành
ung thư gan là rất cao. Với tình hình hiện nay cúa cha tôi, không biết có
chuyển biến... xấu đi hay không.”

“Đúng là có nguy cơ đó, nhưng sự phát triển này không
phải là tất yếu, cô cũng đừng lo lắng quá, vấn đề hiện nay là phải điều trị
tràn dịch, cải thiện chất lượng sinh tồn của bệnh nhân, hơn nữa có thể phòng
ngừa các biến chứng nghiêm trọng có thể phát
sinh như SBP (viêm phúc mạng tự phát đo vi khuẩn).*

“Nếu cấy ghép gan có phải là có
thể giải quyết vấn đề đến tận gốc không?
Còn nữa, tôi có xem một số báo cáo giới thiệu
cấy ghép tế bào gốc để điều trị xơ gan, việc điều trị này
có khả thi không?”

Giáo sư Khưu cười ha ha: “Xem ra cô
đã tốn không ít công sức, hiện nay những kiến thức mà bệnh nhân và người nhà
tìm kiếm trên mạng về bệnh của mình thật đáng ngạc nhiên. Tôi cũng đã từng
gặp một bệnh nhân nghiêm túc thảo luận với tôi
liều lượng dùng
spironolactone ở mức độ nào thì tốt, thêm turosemide lúc nào thì tốt, anh ta
dùng những tờ chuyên ngành vô cùng thông thạo làm cho mấy nghiên cứu sinh tiến
sĩ đi theo tôi bái phục sát đất.”

Cam Lộ đỏ mặt: “Giáo sư
Khưu, tôi biết mình hiểu
biết nông cạn, hỏi vừa không chuyên nghiệp vừa dài
dòng, sợ bác sĩ thấy phản cảm.”

“Không, tôi rất tán thành việc trao đổi thế này, hiểu
rõ bệnh trạng là việc tốt cho cá bác sĩ lẫn bệnh nhân”Giáo sư Khưu ôn tồn nói,
“Về thứ gọi là cấy ghép tế bào gốc có nhiều bài báo
thổi phồng lên quá mức, có tác dụng thần kỳ nhưng hiện nay vẫn chưa có một số
liệu nghiên cứu đáng tin cậy nào, cũng chưa được phát biểu trong bất kỳ luận
văn chính thức nào, cá nhân tôi vẫn còn nhiều hoài nghi về nó. Quốc tế công
nhận, hiện nay cấy ghép gan mớỉ là phương pháp hiệu quả sau cùng để điều
trị xơ gan và các biến chứng của nó, có điều rất khó tìm được người cho tương
thích”

“Giáo sư Khưu, nếu cần phải phẩu thuật cấy ghép, tôi
là người thân trực hệ duy nhất của ông ấy, tôi tự nguyện cấy một bộ phận gan
của mình cho ông”

Giáo sư Khưu tỏ ra rất ngạc nhiên, gật đầu: “Tôi đã
nói rồi, cấy ghép gan là phương pháp sau cùng, cần có chỉ thị cụ thể, toàn diện
và rõ ràng, tràn dịch ổ bụng hình thành chỉ là một trong những chỉ thị được xem
xét để cấy ghép gan. Nhưng trong nước các phẫu thuật cấy ghép phần
nhiều là do cha mẹ hiến cho con cái, ngược lại thì rất hiếm gặp, cô
có sự chuẩn bị và quyết tâm như vậy là rất tốt. Bệnh xơ gan của
cha cô là do chất độc trong rượu gây nên, xem kết quả xét
nghiệm thì tràn dịch ố bụng không nghiêm trọng lắm,
chỉ cần phối hợp điều trị, sau này phải tuyệt đối cai rượu,
mới có thể không cần phải đi đến nước đó.”

Ra khỏi văn phòng cúa giáo sư Khưu, dì Vương lập tức
nói: “Lộ Lộ, con nhất thiết đừng nói với cha việc con cắt gan cho ông ấy, con
đang mang thai, nếu nhắc đến, ông ấy sẽ rất lo lắng. Ông ấy là người rất ích
kỷ, trước nay chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nhưng ông ấy
thương con thì khỏi phải nói.”

Cam Lộ do dự một lát, quyết định tạm thời không nói
cho họ biết mình đã bị sảy thai, đợi ông Cam phẫu thuật cắt bỏ lá lách xong rồi
hẵng nói: “Dì Vương, dì nghe giáo sư Khưu nói rồi đó, đó là giải pháp cuối
cùng, bệnh tình của cha không đến mức đó, bây giờ điều có thể làm là tĩnh
dưỡng, phối hợp điều trị. Con gọi dì đến nghe là vì không muốn giấu dì. Cho dù
trường hợp xấu nhất xảy ra thì cũng có cách để cứu cha, dì đừng lo.”

Dì Vương gật đầu: “Lòng
hiếu thuận của con cũng khỏi phải nói, con trai của dì mà bằng một nửa con thôi
dì chết cũng nhắm mắt. Con yên tâm, con trước nay đều không coi dì là người
ngoài, Tiểu Thượng lúc sắp đi công tác có đến tìm dì, tiền điều trị, ăn uống
hàng ngày cho cha con đều đã sắp xếp đâu vào đó, còn cố nhét cho dì một khoản
nữa. Dì nhất định sẽ dùng số tiền này cho cha con, chăm sóc ông ấy cho tốt. Con
sức khỏe không cho phép, còn phải đi làm, không cần phải đến đây thường xuyên.”

Nói thì nói vậy nhưng Cam Lộ vẫn ngày ngày đến bệnh
viện, nhìn thấy tác dụng bước đầu của việc điều trị, sắc mặt ông Cam tốt dần
lên, không còn u ám như trước nữa, tinh thần cũng đã phục hồi được một chút.
Chỉ có điều ông và dì Vương cứ trò chuyện với nhau là lại nhắc đến đứa con đã
không còn tồn tại trong bụng cô, khiến cô vô cùng đau xót.

Hôm nay ông Cam vô cùng phấn khởi,
nói là muốn đặt tên cho đứa bé, mặt
Cam Lộ càng lúc càng tái đi, ngón tay bấu
chặt vạt áo, cơ hồ như không muốn ép mình
nghe thêm nữa, chỉ muốn chạy trốn đi cho xong.

Thượng Tu Văn đột nhiên bước vào phòng bệnh,anh vừa
nhìn thấy vợ mình thần thái khác
thường liền choàng tay ôm lấy vai cô: “Sao thế, Lộ Lộ.”

Cam Lộ miễn cưỡng cười: “Không
sao.”

Ông Cam nói với Thượng Tu Văn: “Tu
Văn, Lộ Lộ có thai rồi, con không thể cứ đi
công tác mãi, để nó một mình ở nhà như thế. Tuỵ nói là có chị giúp việc nấu cơm
dọn dẹp nhà cửa nhưng nó cũng cần có người ở bên cạnh.”

Đáy mắt Thượng Tu Văn thoáng u ám, khóe miệng lại nở nụ
cười: “Con biết rồi thưa cha. Công việc con
phụ trách sắp giải quyết xong rồi, cha yên tâm, con nhất định sẽ ở bên cạnh Lộ
Lộ nhiều hơn”

Hai người ngồi thêm một lúc nữa rồi cáo từ ra về.

“Em không định nói cho cha biết sao?”

“Sao có thể
không nói?” Cam Lộ chua chát nói.Ông
Cam có lẽ bảo thủ nhưng không phải kẻ ngốc,
cô không thể giấu ông ấy mãi được. Hơn nữa
cứ giấu như
thế, bản thân cô cũng chịu không nổi, “Sáng
mai cha sẽ làm phẩu thuật cắt bỏ lá lách, đợi phẩu thuật xong, tình hình ổn
định em sẽ nói cho cha biết.”

“Sáng mai làm phẩu thuật sao? Anh có
một cuộc họp, họp xong anh sẽ đến bệnh viện ngay.”

“Em đã xin nghỉ phép
rồi, anh cứ bận việc của anh đi, không cần phải đến đâu, cuộc phẩu thuật cũng
không lớn lắm”

“Lộ Lộ, chúng ta sau này đừng nói những lời
khách sáo, xa cách như vậy có được không?”

Cam Lộ im lặng, cô thật sự không biết phải trả lởi thế
nào, mấy hôm nay, bệnh tình cha cô choán hết tâm trí cô, cô thì lại cố
ý không muốn nghĩ đến quan hệ với Thượng Tu Văn, bởi vừa nghĩ đến anh, cô lại
liên tưởng đến đứa con vừa
mất, trước
mắt cô vẫn chưa có dũng khí để làm liền vết thương.

Họ đi đến bải đậu xe, cô vừa định thò tay lấy chìa
khóa trong túi xách thì Thượng Tu Văn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cô bất
ngờ không kịp trở tay, khẽ kêu lên một tiếng, cảm nhận thấy môi anh áp vào tóc
mình, trong khoảnh khắc, cô thấy toàn thân cứng đờ, cứ đứng
bất động như thế.

Sự cự tuyệt của cơ thể trực tiếp hơn là lời nói,
Thượng Tu Văn dĩ nhiên cảm nhận được sự kháng cự của cô nhưng vẫn ôm chặt lấy
cô không buông. Ngay lúc đó, điện thoại anh vang lên, Cam Lộ như trút được gánh
nặng, cảm kích cuộc điện thoại đã giải vây cho cô, nếu không cô không biết cái
ôm này còn đi đến đâu.

Thượng Tu Văn đành buông cô ra, lấy điện thoại ra
nghe, nói ngắn gọn sau mấy tiếng “ừm”, “Được,
anh Ba; em sẽ đến ngay.” Anh bỏ
điện thoại xuống, nói với Cam Lộ, “Ngô Úy đồng
ý gặp anh, anh phải đến đó ngay bây giờ.”

“Có cần em đưa anh đến đó không, hay là anh tự lái xe
đi, em đi taxi về cũng được.”

“Không cần đâu, anh có lái xe đến mà.” Thượng Tu văn
chỉ chiếc Lexus màu đen đang đậu cách đó không xa, “Lộ Lộ, em về trước nhé. Anh
nói chuyện với anh ta xong sẽ về ngay, chúng ta cần nói chuyện, anh có rất
nhiều chuyện muốn nói với em.”

Cam Lộ ngồi trong xe, nhìn Thượng Tu Văn sải bước đi,
lên chiếc Lexus đó, nhanh chóng khởi động xe rồi mất hút trong màn đêm.

Cô ngồi thẫn thờ trong xe một lát mới lái xe về. Ra
khỏi bệnh viện, lại không muốn về nhà, cô hoàn toàn không chờ đợi buổi “nói
chuyện” với Thượng Tu Văn khi anh về nhà. Từ sau buổi họp báo ở thành phố J,
mỗi lần nói chuyện với Thượng Tu Văn cô đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, đau đớn
khôn xiết. Bây giờ cô muốn chạy trốn đi đâu đó thật xa, nhưng cũng biết rất rõ
ràng rằng cô chẳng có nơi nào để trốn.

Sống trong nhà của bạn Thượng Tu Văn, cô không thế
nhốt anh ở ngoài; cha cô vẫn còn
nằm viện đợi phẫu thuật, cô không thế dứt khoát vứt bỏ mọi thứ ra đi cho xong.

Cô lái xe lòng vòng, có lúc cô cầm điện thoại lên,
định như lúc trước gọi điện cho Tiền Giai Tây tán gẫu, giải tỏa căng thẳng,
nhưng lại lập tức xua đi ý nghĩ này.

Cô đã có quá nhiều chuyện không
kể cho Tiền Giai Tây nghe, đâu có quyền gọi bạn ra nghe mình kể khổ, huống hồ
gì nỗi khổ đổ hiện giờ cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến, sao có thể thản
nhiên kể cho người khác nghe.

Cam Lộ lái xe lòng vòng không mục đích hơn 1 tiếng
đồng hồ, cuối cùng đừng lại ở nhà cha cô. Dì Vương đang ở bệnh viện cùng cha,
ngủ nghỉ luôn ở đó, buổi tối không về nhà. Lái xe lâu như vậy khiến cô mệt
nhoài, cô bây giờ rất cần ở một mình nên quyết định ở lại đây.

Cô vào nhà bật đèn lên, căn phòng trước mặt đã được dì
Vương dọn dẹp sạch sẽ, đâu ra đấy. Cô ngã người xuống sô pha, thẫn thờ nhìn
phía trước.

Trong trường cô né tránh sự quan tâm của đồng nghiệp,
lúc ở chỗ cha thì cô tránh né nói sự thật
Cô chạy trốn cái ôm của chồng né tránh nói chuyện với anh, cô còn muốn né tránh
gì nữa? Cứ né tránh như vậy không biết có thể né tránh đến chừng nào ?

Cô không thể cho mình một đáp án.

Không biết ngồi như thế bao lâu, cô cảm thấy khát, vào
nhà bếp rót một cốc nước, uống ừng ực, rồi đột nhiên nhớ đến một sự việc. Hồi
Tết, cô về nhà cha làm cơm tất niên, nghe ông nói muốn “uống một chút rượu” nhưng
rồi lập tức phủ nhận ngay sau đó, lòng cô không yên tâm, nên lúc dọn dẹp bát
đĩa trong nhà bếp, quả thật có âm thầm kiểm tra tất cả hộc tủ nhưng không thấy
rượu đâu, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ở bệnh viện vừa nghe dì Vương nói, ông Cam
rõ ràng chưa hề từ bỏ rượu, chẳng trách mấy hôm đó đến buổi tối ông cứ giục cô
về nhà, không muốn con gái ngủ lại qua đêm.

Cô lại lật nhà bếp lên một lần nữa, nhưng mới mở được
hai hộc tủ thì một chai rượu trắng to còn một nửa đã đập vào mắt. Cô lấy ra,
định giống như lúc 17 tuổi, giận dữ đập nát, nhưng cô lại hoàn toàn không lấy
được dũng khí, chỉ ôm chặt lấy chai rượu, trong lòng tràn ngập cảm giác thất
bại.

Một lúc sau, cô mớ chai rượu ra, rót nửa cốc nhỏ, mùi
rượu nồng nặc lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, cô cầm cốc lên, uống một ngụm, mùi vị cay
nồng như ngọn lửa đốt cháy cổ họng cô, khiến cô ho sặc sụa.

Chuông cửa đột ngột vang lên, cô kinh ngạc suýt chút
nữa đánh rơi cốc rượu xuống đất, định thần lại, cô vội vàng đặt cốc xuống bước
ra phòng khách, nhìn vào lỗ mắt cáo ở cửa ra vào, đứng trước cửa lại là Nhiếp
Khiêm.

Cô mở cửa, Nhiếp Khiêm nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh
ngạc: “Anh đi ngang qua dưới nhà, thấy đèn
sáng, tưởng dì Vương về, định lên hỏi xem tình hình cha em thế nào rồi ?”

“Cha vẫn tốt, ngày mai phẫu thuật.”

Cam Lộ vừa lên tiếng, Nhiếp Khiêm đã ngửi thấy mùi
rượu, lại càng thêm kinh ngạc: “Em đang uống rượu à? Em không phải không uống
được rượu sao?”

“Đúng vậy, lần đầu tiên uống rượu bị bắt quả tang
rồi.” Cam Lộ cười gượng, “Vào nhà ngồi đi.”

Nhiếp Khiêm vào ngồi, chiếc ghế sô pha nhỏ thấp so với
thân hình cao lớn của anh rõ ràng khiến anh không được thoái mái cho lắm, anh
liên tục đối tư thế, nhưng chẳng tìm thấy một tư thế thích hợp, đành duỗi thẳng
chân ra, chẳng cần giữ kẽ nữa.

“Sao một mình ngồi uống rượu vậy? Lo lắng
cho cuộc phẫu thuật ngày mai của cha em à?”

Cam Lộ lắc đầu: "Không phải, đang rất muộn phiền,
định thử xem rượu có
thật là có khả năng
giải sầu hay không, có ma lực thế nào mà cha em hơn nửa đời người cứ chìm vào
nó không dứt ra được.”

“Đến đây, một mình uống rượu giải không nổi sầu đâu,
anh cùng uống với em.”

Cam Lộ do dự một lát, cũng thật sự không chịu nổi cảnh
một mình ngồi suy nghĩ lung tung, mượn rượu tiêu sầu. Cô vào bếp lấy bình rượu
lúc nãy và hai chiếc cốc ra, Nhiếp Khiêm đón lấy bình rượu giải thích:“Uống thứ
này em không chịu nổi đâu, đây là rượu trắng rất rẻ tiền, nồng độ không thấp
đâu, còn rượu nào khác không?”

“Cha em chắc chắn tiếc tiền không mua rượu tốt đâu.”

“Không thôi để anh ra ngoài mua rượu vang nhẹ một chút
cho em nhé.”

“Thôi khỏi, không cần mất công thế đâu, uống cái này
được rồi.”

Nhiếp Khiêm rót cho mỗi người nửa cốc, hai người cùng
nâng ly, nhấp môi một ngụm nhỏ, anh nhìn bộ dạng Cam Lộ nhíu mày nín thở, không
khỏi bật cười:“Uống không quen đúng không? Thế thì
trước đây nói dị ứng với chất cồn lầ nói dối rồi.”

Cam Lộ có chút ngượng ngùng, liền sau đó gượng cười: “Anh
không phải là không
biết, cha em nổi tiếng là con sâu rượu ở khu vực này, từ nhỏ em đã
chứng kiến ông ấy say sưa bét nhè, nếu em không muốn thành con sâu rượu, chỉ
còn cách coi rượu là ma quỷ tránh xa ra một chút.”

“Em trước nay luôn tự kiềm chế mình rất thành công,
anh gần như có thể quả quyết cứ cho là em đã nếm
được mùi vị của rượu cũng không có
khả năng biến thành một con sâu rượu. Cha em chỉ mượn
rượu đế trốn chạy thực tế mà thôi, không thể trách rượu được.”

“Được rồi, đừng phê bình ông ấy nữa”

Nhiếp Khiêm thở dài: “Mẹ em lúc
trước nói không sai, em quá bảo vệ cha mình rồi.”

“Cha luôn không biết trân trọng chính mình, em bỏ ông
ấy nữa thì cuộc đời ông ấy thật quá thảm thương.”

“Cho nên em chỉ thương xót với kẻ yếu, còn những người
khác nhìn có vẻ mạnh mẽ, biết tự lo cho mình, là em để mặc họ
ra đi.”

“Anh nói gì thế ?”

“Em chẳng biết chút gì về tài sản của chồng mình đã có
thể minh chứng rất rõ cho điều này rồi.”

Cam Lộ lại nghe anh nhắc đến điều cô không muốn nghe,
bất giác nổi giận: “Ý anh là em bị bưng bít
như vậy là đáng đời đúng không?”

“Không phải như vậy. Anh ấy không có quyền giấu em, đã
dám giấu em thì phải chấp nhận hậu quả, anh thừa nhận, anh không chút đồng tình
với anh ấy.”

Cam Lộ cầm cốc lên uống một ngụm nữa, để cho cảm giác
nóng rát thiêu đốt nỗi chua xót trong lòng, ủ rũ nói: “Anh ấy đâu cần người
khác phải thông cảm, nếu anh rảnh rỗi thì thông cảm cho em là được rồi.”

“Em cũng không cần phải thông cảm, ai thông cảm em, em
chắc chắn sẽ nói cám ơn, sau đó tránh ra thật xa.”

Cam Lộ phải thừa nhận rằng đa số tình huống đều là như
thế: “Anh hiểu em đấy.”

“Bởi vì anh luôn quan tâm đến em.”

Giọng nói Nhiếp Khiêm ôn tồn, dường như đang thuật lại
một câu chuyện vô cùng bình thường, Cam Lộ kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ, ít ra từ khi
gặp lại nhau, Nhiếp Khiêm quả thật rất quan tâm đến cô, vờ như không biết thản
nhiên chấp nhận sự quan tâm của người khác không phải là tác phong hành sự của
cô từ nào đến giờ.

Cam Lộ gượng cười: “Em cũng rất muốn quan tâm đến anh,
nhưng sự nghiệp của anh thành công, cuộc sống mỹ mãn, em không biết phải quan
tâm từ đâu.”

Nhiếp Khiêm hình như bị trêu đùa thấy rất vui vẻ: “Chỉ
là cái cớ thôi, hơn nữa lại là cái cớ chẳng có chút thành ý nào. Em chỉ là tự
cho anh là kẻ biết tự lo cho mình, không
phải là loại người cần được quan tâm”

Hai người chạm cốc, uống một
ngụm lớn, Nhiếp Khiêm tiếp thêm rượu: “Em
trước nay chưa từng quantâm đến anh, đúng không?”

Cam Lộ lòng sầu dạ rối cũng bật cười “Anh có
chỗ cần được người khác quan tâm ư ?”

“Tất nhiên là có, trước
đây anh cho rằng để điều này lộ ra ngoài là yếu đuối, sau này mới phát hiện, tỏ
ra yếu đuối trước mặt một người thích hợp là rất cần thiết.”

Cam Lộ không có lời nào để nói cô không tiện cho rằng
mình là người thích hợp đó, cũng thật sự không
thể tưởng tượng ra Nhiếp Khiêm tỏ ra yếu đuối sẽ như thế nào, đành nâng cốc
uống rượu.

“Uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm.” Nhiếp
Khiêm nhắc nhở cô, “Thật ra nói uống rượu gíảí sầu hoàn toàn là sự suy diễn vớ
vẩn của thơ ca. Tiếp khách làm ăn cũng khống thể không uống rượu, anh có một
lần uống đến nỗi phải vào viện truyền nước biển, lúc đó cảm thấy không còn
thiết sống nữa, thật ra không thích thứ này một chút nào”

Cam Lộ đờ ra, không ngờ Nhiếp Khiêm cùng từng có lúc
chán nản, suy sụp như thế, đây là khởi nguồn của cái gọi là yếu
đuối sao? Cô đang định nói thì Nhiếp Khiêm giơ cốc rượu về phía cô, sau đó ngửa
đầu uống cạn.

Cam Lộ ngập ngừng: “Một
mình bị bệnh ở bên ngoài, chắc... khó
chịu lắm.”

“Đúng vậy, nhất là lại còn bị bạn gái bỏ rơi, nỗi buồn
chồng chất, thê thảm vô cùng.”

Cam Lộ hoàn toàn chết lặng, không ngờ mình cũng bị lôi
vào câu chuyện, không biết có phải do tác dụng của rượu không, mặt cô đỏ rần
rần như phát sốt.

Nhiếp Khiêm liếc nhìn cô một cái, lại cười: “Đừng
căng thẳng đừng căng thẳng, anh nói đùa thôi”

Cam Lộ thuộn mặt ra: “Đùa gì
chẳng vui chút nào”

Năm đó cô do dự năm lần bảy lượt; bấm số
điện thoại Nhiếp Khiêm đến nửa chừng rồi lại bỏ điện thoại xuống, nhưng cuối
cùng vẫn gọi cho anh, nói lời chia tay. Cô chỉ nghĩ
được là hai người đã kéo dài hơn ba năm nhưng đó chỉ là thứ
tình cảm mong manh đến tội nghiệp, hơn nữa chẳng nhìn thấy tương lai. Cứ kéo
dài như thế, đối với cả hai đều chẳng
còn ý nghĩa gì, mình thẳng thắn nói lời chia tay, chắc anh ít nhiều cũng cảm
thấy nhẹ nhõm hơn. Theo cô thấy, Nhiếp Khiêm chắc chắn không vui vẻ gì khi chia
tay, nhưng cũng không đến nỗi quá đau buồn.

Tận đáy lòng cô cảm thấy bất an, nhìn Nhiếp Khiêm lúc
này đang ngồi đối diện với cô, anh đang nâng cốc thủy tinh lên, lắc nhẹ dưới
ánh đèn, gương mặt cương nghị, tuấn tú thấp thoáng nụ cười, hình như đúng thật
là đang nói đùa, cô mới yên tâm trở lại.

Lần đầu tiên uống rượu lại uống phải loại rượu rẻ tiền
nồng độ cao, cho dù Nhiếp Khiêm không khuyên giải thì Cam
Lộ cũng chẳng uống được bao nhiêu đã nhanh chóng cảm nhận được tác dụng của nó,
mắt lờ đờ, giọng nói bắt đầu lè nhè.

Nhiếp Khiêm cười: “Tửu lượng thấp như vậy, sau này
đừng say khướt ở ngoài đấy.”

“Em chưa say mà.” Cô
không phục nói, nhưng rõ ràng thò tay với cốc rượu định uống thì lại chụp phải
không khí, quờ quạng một hồi mới chạm được vào cốc.

Nhiếp Khiêm cười lắc đầu nói: “Đừng
uống nữa, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy. Hôm nay em ngủ lại đây hay về
nhà? Có cần anh đưa về không?”

Cam Lộ lờ đờ nhìn anh, như thế không hiểu anh đang nói
gì, một hồi sau mới nói: “Ồ, không uống nữa à? Được, cái thứ này chẳng ngon gì
cả.”

Nhiếp Khiêm đang định nói thì tiếng di động trong
phòng vang lên, anh nhìn quanh quất, lấy giỏ xách
của Cam Lộ đưa cho cô, cô lại không nhận lấy, anh
không biết làm thế nào đành giúp cô lấy chiếc di động không ngừng réo vang từ
trong giỏ ra dúi vào tay cô: “Lộ Lộ, nghe điện thoại
này”

Cam Lộ đón lấy, lè nhè “Alo” một
tiếng: “Ai đấy?”

Giọng nói Thượng Tu Văn vọng đến: “Lộ Lộ,
là anh đây, em ở đâu thế?”

Thượng Tu Văn vội lái xe đến khách sạn mà Ngô Úy hẹn
mình, hai người gặp nhau ở quầy bar trên tầng thượng, Ngô Úy ở đó trước, trước
mặt đã là ly whisky thứ ba rồi

“Cậu uống gì?”

Thượng Tu Văn cũng gọi một ly whisky thêm đá, đặt
trước mặt nhưng không động đến. Anh nhìn Ngô Úy đang uống
rượu như uống nước một thôi một hồi mới nói: “Anh
Ba, uống ít thôi. Mấy hôm trước có gọi cho anh, anh cứ tắt máy suốt. Hôm nay
sao lại rảnh rỗi gọi tôi ra thế này?”

Cổ áo sơ mi của Ngô Úy
phanh ra, trông bộ dạng cóvẻ chán nản anh ta đặt cốc
rượu xuống, cười nói:“Tình cảm giữa hai anh em mình trước giờ rất tốt, anh
không gặp cậu là do không muốn làm cậu khó xử.”

Thượng Tu Vẫn phì cười “Anh suy nghĩ thấu đáo thật
đấy, cám ơn. Vậy hôm nay có chuyện không muốn làm tôi khó xử muốn nói với tôi
sao?”

“Tu Văn, Vũ Phi muốn ly hôn với anh”

“Tôi chỉ có thể nói là anh tự chuốc lấy thôi.” Thượng
Tu Văn không chút khách khí nói, “Hôm nay tìm tôi ra đây để kể khổ thì thôi
vậy, việc nhà của anh, tôi không có hứng thú để nghe, cũng không có hứng thú
xen vào.”

“Chưa chắc chỉ đơn thuần là việc nhà của anh đâu.” Ngô
Úy nhếch miệng, cười u ám, đưa một tập hồ sơ cho
Thượng Tu Văn, “Xem ra ông già vẫn chưa có can đảm nói với cậu. Xem đi, là vợ
anh mới gửi cho anh đấy.”

Thượng Tu Văn cầm lấy xem, là hợp đồng hôn nhân, rõ
ràng là do luật sư phác thảo, hình thức, cách viết đều rất chặt chẽ và chuyên
nghiệp, liệt kê chi chít điều kiện phân chia tài sản, anh xem một mạch, bên
trong có một điều nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh: Trần Vũ Phi yêu cầu
được chia 80% trong 10% cổ phiếu mà Ngô Úy nắm giữ.

“Thấy rồi chứ, cô ta nói cô ta có đầy đủ bằng chứng có
thể chứng minh anh là kẻ phá vỡ hôn nhân. Cô ta chỉ cần cổ phần, không cần tiền,
hơn nữa còn đánh tiếng là sẽ lập tức xin đóng băng mọi giao dịch cổ phiếu đứng
tên tôi, tất cả chuyển nhượng riêng chưa được sự đồng ý của cô ta đều được xem
là bất hợp pháp. Chiêu này chắc chắn là do ông già mách nước cho cô ta, để giữ
cho Húc Thăng không bị Tỷ Tân chen chân vào, ông ấy thật là nghĩ nát nước mới
cổ vũ con dâu ly hôn với con trai mình.”

Thượng Tu Văn không thể không thừa nhận, với mưu tính
lão luyện của Ngô Xương Trí, niềm hy vọng duy nhất củaa đời ông gửi gắm vào
thằng con trai độc nhất, ông không thể đưa con trai vào tù, nhưng cũng tuyệt
đối không thể ngồi nhìn Ngô Uý làm chuyện xằng bậy, khả
năng Ngô Úy nói là có thật, hơn nữa chiêu này quả thật có hiệu nghiệm.

Anh đưa bản hợp đồng lại cho Ngô Úy, lạnh lùng nói:
“Với những chuyện mà anh gây ra, chị Ba có trăm lý do để ly hôn với anh, hà tất
phải cần ai cổ vũ. Cậu là vì muốn bảo vệ anh, đành phải từ chức chủ tịch hội
đồng quản trị, đối với anh như vậy là chí tình chí nghĩa rồi. Anh còn lấy cổ
phần trong tay mình ra o ép ông ấy, nói là muốn bán cho Tỷ Tân, anh nghĩ hành
động của anh có coi được hay không?”

Ngô Úy giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Cậu đừng có mà dạy
đời tôi, cậu luôn làm giảm giá cố phiếu, chẳng hề suy tính cho Húc Thăng, chức
chủ tịch hội đồng quản trị lẽ ra sớm muộn gì cũng thuộc về tôi. Nếu không phải
ông ấy siết chặt tôi, làm vốn trong tay tôi eo hẹp thì tôi đâu cần dùng tới hạ
sách ấy. Cứ cho là như thế đi, rõ ràng là có thể tìm đại một giám đốc bộ phận
nào đó ra mặt chịu trách nhiệm chuyện này thì chuyện lớn đã biến thành chuyện
nhỏ rồi. Vậy mà ông ấy lại dứt tình, đạp tôi ra ngoài cuộc. Bây giờ thì cậu đã
là ngư ông đắc lợi nên dĩ nhiên phải nói ông ấy là chí tình chí nghĩa rồi. Dù
sao bây giờ tôi chẳng có phần ở Húc Thăng nữa rồi, ông ấy bất nhân trước, sao
lại trách tôi bất nghĩa.”

Thượng Tu Văn giận đến nỗi chỉ biết cười: “Anh Ba, mặt
anh thông minh sáng sủa như vậy, chẳng lẽ nào chỉ là bã đậu thôi sao?
Anh có bao giờ suy nghĩ cho đàng hoàng rằng từ khi có người nói cho chị ba biết
chuyện bẽ mặt của anh với Lý Tư Bích, anh cơ bản là đã rơi vào bàn tay toan
tính của người khác rồi không. Nếu không chị ba sao có thể biết được anh tiêu
tốn bao nhiêu tiền, mua nhà ở đâu, đặt xe của hãng nào cho cô gái ấy ?”

“Không phải là cô ta cho người theo dõi tôi sao? Cô ta
thừa sức làm việc đó.”

“Tôi đã hỏi chị Ba, những chuyện anh làm đã vượt quá
khá năng chịu đựng của chị ấy từ lâu rồi, chị ấy đúng là định tìm thám tử tư để
thu thập chứng cứ, nhưng còn chưa kịp ra tay thì bắt đầu nhận được cuộc gọi bí
ẩn, lần nào cũng thông báo một cách tỉ mỉ hành tung, động thái của anh.”

Ngô Uý ngạc nhiên không ít, híp mắt nghĩ ngợi.

“Đến tài liệu tố cáo gửi cho cục kiểm định chất lượng
lần này thì càng tường tận rồi, ngay cả chứng từ qua lại giữa anh và cái xưởng
thép nhỏ ấy cũng bị photo gửi đi
rồi. Chuyện này, ai ra mặt gánh trách nhiệm đều phải thay anh bóc lịch mấy năm
trong tù, anh nghĩ anh có thể thuyết phục ai ở tù thay anh?”

“Đâu đến mức nghiêm trọng như cậu nói.” Giọng Ngô Úy
không còn hùng hổ như vừa nãy nữa.

“Húc Thăng không phải họ Ngô, không phải là công ty
của một mình cậu, anh Ba ạ. Ủy ban Kinh tế thành phố J nắm giữ 19% cố phần,
ngoài ra còn vài cổ đông nhỏ khác, bao gồm cả cha vợ của anh, số lượng cổ phần
trong tay mỗi người họ tuy ít nhưng đều có quan hệ
dây mơ rễ má đến tất cả các phương diện. Chuyện anh làm đã tổn hại không chỉ là
lợi ích của doanh nghiệp mà còn động chạm đến lợi ích của các cổ đông. Cậu và
tôi có thể chấp nhận tổn hại mà anh gây ra nhưng người ta có lý do gì phải âm
thầm nuốt cục nợ đó, nhất là còn liên quan đến vốn nhà nước. Lần này nếu
không phải cậu từ chức, dằn lòng chuyển nhượng một phần cổ phần cho Viễn Vọng,
thu hút đầu tư mới mang tính chiến lược, củng cố lòng tin của mọi người, anh
nghĩ anh có thể đàng hoàng ngồi đây uống rượu sao?”

Ngô Úy cứng họng.

“Phiền anh động não một chút, hội đồng quản trị cúa
Húc Thăng vừa họp đã lập tức có người tìm đến anh, ra giá mua lại cổ phần trong
tay anh, quan hệ trung gian này, anh có cần tôi phải tiếp tục nói cho anh biết
không?”

Ngô Úy ôm đầu suy nghĩ rất lâu, nghiến răng nói: “Cậu
là nói Hạ Tĩnh Nghi con đàn bà đó đang chơi tôi đúng không? Nhưng
tôi với cô ta không thù không oán, cứ cho là ông già trước đây từng tìm cô ta,
cũng là vì cậu, cô ta bị cậu bỏ rơi, muốn hận thì phải hận cậu chứ.”

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: “Anh càng ngày càng trẻ con
đấy, anh Ba ạ. Tranh giành lợi ích, anh nghĩ giống như phim kiếm hiệp, nhất
định phải diễn lên núi tầm sư học đạo sau đó xuống núi báo thù sao? Anh đến bây
giờ vẫn chưa hiểu à? Cô ta đại điện cho Tỷ Tân, từ việc mua nguyên liệu thép
cho đến mưu đồ sáp nhập xưởng luyện thép, có thể nói Húc Thăng luôn là mục tiêu
của cô ta. Nhưng trước đây cổ phần của tôi ủy quyền dưới tên cậu, Húc Thăng có
thể nói là tập trung quyền cổ phiếu cao độ, muốn mua không phải là chuyện dễ
dàng, thứ cô ta cần làm là tìm cơ hội lật đổ Húc Thăng, hạ giá bán lại. Bây giờ
Viễn Vọng can dự vào, quyền cổ phiếu phân tán rồi. Nhờ sự hợp tác hiếm có của
anh, tự đưa đuôi cho cô ta nắm, khiến việc tiêu thụ cúa Húc Thăng bị đình trệ,
sau đó còn muốn hai tay dâng 10% cổ phần cho cô ta.”

“Vậy... tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”

“Cô ta lấy được cổ phần từ tay anh, bước tiếp theo
chắc chắn sẽ là trắng trợn loan tin, ngay cả nhà họ Ngô cũng không còn lòng tin
với Húc Thăng rồi, đang muốn bán đổ bán tháo cổ phiếu kiếm chút tiền sau đó
thuyết phục vài cổ đông nhỏ mua cổ phần của họ. Nếu thuận lợi, thì Tỷ Tần cuối
cùng sẽ nắm giữ 25% cổ phần của Húc Thăng, thay Viễn
Vọng trở thành cổ đông lớn nhất của Húc Thăng, tiếp theo sẽ thuyết phục ủy ban
Kinh tế thành phố J chuyển nhượng cổ phần của họ không phải là việc không có
khả năng.”

Ngô Úy đờ người ra, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Vậy
tôi phải làm gì bây giờ?”

“Anh phải tự đi tìm cậu, xem cậu xử trí thế nào với
anh”

Ngô Úy nghĩ trước nghĩ sau: “Vợ tôi chắc chẳng dễ dàng
tha cho tôi.”

“Chị Ba nói anh trước nay gì cũng không dám làm, nhưng
chưa chắc gì cũng không dám nhận. Không thể không nói, chị ấy rất hiểu anh đấy
chứ. Chuyện này ai cũng không thể giúp được anh, anh phải tự cứu mình thôi.”
Thượng Tu Văn đẩy cốc rượu whisky chưa uống giọt nào sang một bên, “Tôi còn có
việc, đi trước đây.”

Thượng Tu Văn như cất được gánh nặng trong lòng, đừng
nói Tỷ Tân nhìn chòng chọc vào Húc Thăng như hổ đói, chắc chắn không chỉ nhòm
ngó 10% cổ phần của Ngô Úy, hơn nữa anh tuyệt đối không muốn trong lúc quan hệ
vợ chồng đang căng thẳng như thế này, lại phải cùng Hạ Tĩnh Nghi có mặt trong
hội đồng quản trị như lời Cam Lộ dự đoán.

Ra khỏi khách sạn anh lập tức gọi điện cho Ngô Xương
Trí, kể lại vắn tắt tình hình anh vừa gặp Ngô Úy, Ngô Xương Trí rõ ràng đã có
dự liệu trước, chỉ thở dài: “Cha con với nhau mà thành ra thế này, thật buồn
lắm thay.”

“Anh ấy chịu quay đầu, dù sao cũng là một việc tốt.”

“Tu Văn, bây giờ khó xử cho cháu rồi, vốn dĩ là người
muốn rút lui, lại phải lún sâu vào bãi chiến trường phức tạp này.”

“Hà tất phải nói như vậy, cậu à, Húc Thăng không phải
là bãi chiến trường, nếu không phải thấy tiềm năng của nó,Tỷ Tần làm sao
có thể tốn công tốn sức như thế chứ.”

“Nói chung là cậu đã quá lơ đễnh, không nghe lời cháu
khuyến cáo ra tay mua xưởng luyện thép trước, bây giờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng
đằng sau, mình cũng thành mục tiêu của người khác, tiến thoái lưỡng nan. Cậu
chỉ có thể khống chế Ngô Úy, sau đó dỗ dành mấy cổ đông nhỏ, ngăn không cho Tỷ
Tân chen chân vào."

Thượng Tu Văn hiểu tâm tình của ông, đành an ủi ông
mấy câu, suy cho cùng tình thế vẫn chưa chuyển biến xấu, trước mắt sau khi đã
hóa giải nguy cơ, tiếp đến là điều chỉnh tiêu thụ, vẫn còn hy vọng cứu vãn cục
diện.

Nói chuyện điện thoại xong, Thượng Tu Văn không muốn
Cam Lộ đợi lâu, lập tức lái xe về nhà, thế nhưng điều khiến anh kinh ngạc là
căn nhà trống vắng không một bóng người.

Anh vội vàng gọi điện cho Cam Lộ, đợi một hồi, Cam Lộ
mới nghe máy.

“Lộ Lộ, em đang ở đâu?”

“Em,.. đang ở đâu?” Cam Lộ
lặp lại như cái máy, “Ở nhà mà.”

Thượng Tu Văn sửng sốt, anh chưa từng nghe thấy Cam Lộ
nói năng hàm hồ như vậy: “Lộ Lộ, em sao thế?”

“Không sao.” Cam Lộ
cố gắng tập trung tinh thần, nhưng hoài
công, chỉ cảm thấy trước mặt tất cả đều nhảy múa, Nhiếp Khiêm ngồi đối diện
cũng hình như chao qua chao lại.

“Rốt cuộc là em ở đâu, Lộ Lộ, nói cho anh biết anh đến
đón em ngay.”

Cam Lộ cười khùng khục: “Nhiếp Khiêm, Tu Văn hỏi chúng
ta đang ở đâu kìa ?”

Nhiếp Khiêm dở khóc dở cười lắc đầu, đành cầm lấy điện
thoại trong tay cô: “Chào anh Thượng, Lộ Lộ
đang ở nhà cha cô ấy, cô ấy có uống một chút rượu, hình như...say rồi.”

Thượng Tu Văn lo lắng: “Cô ấy
dị ứng với chất cồn, sao lại uống rượu?”

Nhiếp Khiêm hình như đang lựa lời, dừng
một lát, chỉ cười nhẹ. “Đừng lo, cô ấy không uống bao nhiêu đâu, trước mắt vẫn
chưa thấy dị ứng gì.”

“Xin đừng cho cô ấy uống nữa, tôi lập tức đến đón cô
ấy ngay.” Thượng Tu Văn cúp điện
thoại.

Lúc mới quen nhau, Thượng Tu Văn đúng là không cho Cam
Lộ dị ứng với chất cồn là thật, đó chỉ là cái
cớ mà những cô gái không thích uống rượu thường lấy ra để từ chối thôi. Thế
nhưng sau khi thân mật hơn, anh phát hiện Cam Lộ quả thật không đụng đến một
giọt rượu nào trong mọi trường hợp, dù trước mặt là rượu trái cây nồng độ cực
thấp hương thơm ngào ngạt hay là ly cocktail đầy màu sắc mà những cô gái bình
thường khó lòng từ chối.

Nhưng bây giờ Cam Lộ không chỉ uống
rượu đến chếnh choáng, mà còn uống cùng Nhiếp Khiêm.

Anh là người nhạy bén, lúc không hẹn mà gặp Nhiếp
Khiêm ở cổng trường trung học thuộc Đại
họcSư phạm, quan sát thấy Cam Lộ giới thiệu người bạn học cũ này, thái độ của
hai người có gì đó không được tự nhiên. Sau đó anh gặp Nhiếp Khiêm thêm mấy lần
nữa ở những nơi khác nhau thì càng chắc chắn về điều này.

Nhưng anh nhiều nhất cũng chỉ nghĩ
một cách thú vị rằng người này chắc hẳn là “chuyện cũ” mà Tiền Giai Tây từng
khuyên Cam Lộ quên đi, nhưng không hề để bụng chuyện này. Theo anh thấy, Cam Lộ
dĩ nhiên có quyền có quá khứ, sự ăn ý giữa hai người đã bao gồm cả việc không
cần chuyện lớn chuyện bé gì cũng phải nói cho nhau nghe.

Thế nhưng sau cái hôm gặp Nhiếp Khiên ở bệnh viện,
Thượng Tu Văn không thể xem như không có gì được nữa.

Vào thời điểm quan hệ giữa anh và Cam Lộ đang đứng
trước bờ vực thẳm, anh lại không ở bên
cạnh vợ. Lúc Cam Lộ gặp khó khăn, lại lập tức chọn Nhiếp Khiêm để nhờ
giúp đỡ có thểthấy
sự tin tưởng của cô đối với anh ta. Bây giờ Cam Lộ không chỉ cứng đờ người ra như
một sự kháng cự khi anh ôm cô ở bãi đậu xe mà còn không muốn về nhà, lại đi

uống rượu cùng với Nhiếp Khiêm.

Thượng Tu Văn tìm chỗ đậu xe xong, đi như chạy lên lầu
nhấn chuông cửa, người mở cửa cho anh là Nhiếp Khiêm. Anh bước vào, thì thấy
Cam Lộ đang ngả người trên một góc sô pha, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh,
biểu lộ một chút kinh ngạc, một chút khó xử, dường như đột nhiên xuất hiện
trong tầm mắt cô là một vị khách vãng lai xa lạ, Thượng Tu Văn bị ánh mắt đó
làm cho đau đớn.

Nhiếp Khiêm cầm áo vest ngoài của mình lên: “Lộ Lộ,
anh đi trước đây, hôm khác anh sẽ đến bệnh viện thăm chú, có chuyện gì cứ gọi
cho anh, tạm biệt.” Anh lịch sự gật đầu chào
Thượng Tu Văn, đĩnh đạc ra về.

Thượng Tu Văn ngồi xuống bên cạnh Cam Lộ, nhìn chai
rượu trắng và chiếc cốc thủy tinh còn một ít rượu, rồi lại nhìn Cam Lộ, gương
mặt xanh xao do mất máu của cô ửng đỏ, thần thái lờ đờ; ánh mắt
mơ hồ như khói phủ, đờ đẫn vô hồn nhìn phía trước mặt.

“Có khó chịu không Lộ Lộ?”

Cam Lộ không đến nỗi uống say đến mất hết lý trí, chỉ
phản ứng chậm chạp hơn một chút mà thôi, cô “ồ” lên một tiếng trước, hồi sau
lắc đầu: “Xin lỗi, em uống hơi nhiều một chút.”

“Chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà?” Cô lặp
lại, “Ồ, được.” Cô vịn tay vào sô pha định đứng dậy, Thượng Tu Văn đỡ cô, giúp
cô lấy giỏ xách, hai người đang định đi ra ngoài thì bỗng dưng Cam Lộ đứng
khựng lại, quay người cầm lấy chai rượu, lắc qua lắc lại suýt chút nữa bị chai
rượu đập vào người, Thượng Tu Văn tay mắt lanh lẹ, giữ chai rượu lại.

“Nếu muốn uống rượu thì ở nhà cũng có, không cần phải
uống loại rượu mạnh thế này. Vả lại sức khỏe em đang không tốt lắm, có thích
hợp để uống rượu không?”

Cam Lộ thì thào: “Em... chỉ định vứt nó đi,” Dừng
một lát, cô nói như thể muốn giải thích, “Để ở
nhà... không tốt, cha về lại uống nữa.”

Thượng Tu Văn không nói gì, đón lấy chai rượu, dìu cô
ra ngoài, xuống dưới lầu anh mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi lên xe, sau đó đi
ra xa khoảng chục mét, vứt chai rượu vào thùng rác, nhưng quay đầu lại nhìn,
thấy Cam Lộ vẫn đứng ở chỗ cũ, ngẩng cổ thẩn thờ nhìn gì đó.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Cô lên
xe, Thượng Tu Văn giúp cô đóng cửa xe lại từ góc độ của cô lúc nãy nhìn lên,
chỉ thấy một cây ngô đồng Pháp to xù xì, nghiêng về phía lầu nhà cha cô, dưới
ánh đèn vàng vọt, nhánh cây vươn ra, để lại những bóng sáng loang lổ trên mặt
đất, chẳng có gì là kỳ lạ cả.

Thượng Tu Văn phát hiện, Cam Lộ uống rượu tuy là việc
rất đột ngột, tửu lượng cũng chẳng tới đâu, nhưng tửu phẩm thì hoàn toàn không
vấn đề gì.

Cam Lộ lên xe, có lẽ do rượu nên cảm thấy rất nóng
bức, cô hạ cửa kính xe xuống, làn gió còn hơi lạnh xộc vào xe. Thượng Tu Văn liếc
nhìn cô một cái, ấn vào nút điều chỉnh kính xe, nâng kính xe lên chỉ chừa một
khe nhỏ: “Cẩn thận kéo bị cảm đấy, hơn nữa uống rượu rồi ra gió sẽ bị đau đầu.”

Cam Lộ cũng không phản đối, cuộn người trên ghế ngồi,
suốt dọc đường không nói tiếng nào, không có cái kiểu lè nhè; nổi loạn thưởng
thấy ở người say. Trong xe vô cùng yên tĩnh, đài truyền hình phát một tiết mục
âm nhạc nửa đêm, giọng DJ nam trầm ấm, giới thiệu ngắn gọn âm nhạc Bắc Âu, sau
đó bắt đầu phát nhạc, trong xe chỉ có tiếng nhạc dìu dặt, du dương.

Về đến nhà, Cam Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, chẳng bao
lâu sau, Thượng Tu Văn nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, nghĩ chắc
hẳn cô đang tắm.

Một lúc sau, ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ tắt ngóm,
Thượng Tu Văn biết cô đã lên giường ngủ. Anh đi vào nhà bếp, lấymột điếu từ bao
thuốc lá để trên đầu tủ lạnh ra, vẫn đốt thuốc bằng bếp ga, sau đó bước ra ban
công.

Cam Lộ có lẽ không muốn nói chuyện với anh, càng không
muốn đối diện với anh nên mới đi uống rượu. Anh đành rút ra kết luận như vậy.

Một người con gái chưa từng uống giọt rượu nào, cuối
cùng cũng đi mượn rượu để trốn chạy, cô từng thân mật với anh như thế, bây giờ
lại né tránh anh đến mức này. Anh chua chát nghĩ, không biết tình trạng căng
thẳng giữa hai người sẽ kéo dài đến bao giờ, phải phá vỡ nó thế nào đây.

Đừng nói đến dạo gần đây anh bận rộn thế nào, không
thể ở bên cạnh từ từ thuyết phục cô, quan trọng hơn là, cô dường như bỗng nhiên
hoàn toàn miễn dịch với sự quan tâm của anh, lời thổ lộ của anh, đã cố tình cự
tuyệt anh - lịch sự, nhưng kiên quyết, không có chỗ cho sự thương lượng.

Hút xong điếu thuốc, anh vào nhà, nhẹ nhàng mở cửa
phòng ngủ, mượn chút ánh sáng hắt vào từ phòng khách, chỉ thấy Cam Lộ cuộn mình
trong chăn, nằm không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi, vẫn nằm về phía bên
phải giường.

Vị trí nằm quen thuộc của anh trước đây, bây giờ trống
trải. Thời gian này ngủ một mình, anh nhận ra đã từ lâu, cho dù là ở đâu, chỉ
cần lên giường anh đều tự giác nằm về phía bên trái.

Họ đều đã quen với việc chia sẻ giường nằm cho người
kia,bây giờ lại phải ngủ một mình lẻ loi. Hai người gần nhau như vậy, lại luôn
có một hố ngăn cách vô hình, không thể bước qua.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, phòng ngủ lại chìm vào
bóng tối.

Cam Lộ mở mắt ra,
nghe tiếng cửa đóng sầm lại bên ngoài, biết Thượng Tu Văn đã rời khỏi. Cô không
biết mình có phải là thấy nhẹ nhõm rồi không.

Đối với một Thượng Tu Văn luôn hiểu suy nghĩ của cô
như lòng bàn tay thì dĩ nhiên có thể phán đoán ra một cách dễ dàng sự né tránh
của cô. Anh không phải là người nói bừa làm càn, chọn cách im lặng ra về như
vậy, cô không hề thấy ngạc nhiên.

Cuộc hôn nhân này cứ kéo dài như vậy, có cần thiết
phải tiếp tục không?

Hơi men khiến suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, nghĩ
đến đây, đầu cô bỗng thấy nhức nhối. Cô đành tự nói với mình, đợi cha phẫu
thuật xong, sức khỏe tốt lên rồi lại suy nghĩ chuyện này cũng không muộn.

__________________________________________

[1] Hysteria:
triệu chứng bị kích động thái quá, không kiểm soát được bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui