Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta


Editor: Tịnh
Tịnh quyết định dùng “ba nhỏ” cho giống cái, “cha” cho giống đực.

“Tại sao?” Tướng quân không hiểu.

“Anh đoán xem.” Hai tay Tống Duệ ôm ngực.

“Tôi không đoán được.” Tướng quân rất chậm hiểu ở phương diện này.

Tống Duệ lắc đầu một cái: “Đoán đúng, tám giờ tối mai đến đón tôi.

Lúc tới nhớ mang theo một bát canh, không bỏ đậu phụ, không ớt, không rau thơm và hành, có thể thêm chút nấm kim châm, tàu hủ non xay nhuyễn và lòng trắng trứng gà phủ lên trên, nhớ rõ chưa?”
Bạch Vô Trạch gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Vậy thì đưa tôi về thôi.” Tống Duệ nhìn sắc trời: “Cũng đã trễ thế này.”
“Ừm.” tâm trạng Tướng quân nặng nề, trên đường trở về cũng không nói gì, đi tới nửa đường mới tính thăm dò hỏi một câu: “Là tôi làm không tốt, em tức giận?”
“Không có.” Giọng điệu Tống Duệ bình thường, không giống như đang tức giận.

Vậy rốt cuộc là tại sao? Luôn cảm thấy bầu không khí thật quỷ dị.

Tướng quân không rành những chuyện thế này, muốn chữa cháy nhưng lại cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng quan sát.

Đến khi ngồi taxi để trở về cũng thế.

Chỗ ở của Tống Duệ là ở trung tâm thành phố, cách đây một đường, không bao lâu đã đến.

“Ngày hôm nay chơi rất vui, cảm ơn tướng quân.” Tống Duệ khách sáo.

“Phải không?” Tướng quân suy tư.

“Phải mà.” Tống Duệ cười khẽ: “Tướng quân đừng nghĩ nhiều quá, tôi phải đi lên rồi, anh cũng về sớm một chút.”
“Ừm.” Tướng quân trên tay mang theo áo khoác, lẳng lặng nhìn hắn rời đi.

Tống Duệ mới vừa đi hai bước, giọng nói lành lạnh đột nhiên vang lên.

“Tống Duệ!”
“Sao?” Tống Duệ quay người.

Tướng quân đã ở phía sau hắn, cách hắn rất gần rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi run rẩy.

“Có chuyện gì vậy?” Tống Duệ khó hiểu nhìn anh.

Dường như tướng quân quyết tâm làm gì đó, đột nhiên cúi đầu xuống hôn, đồng thời không học tự biết, một tay che đôi mắt của hắn, một tay ôm eo hắn, tư thế tiêu chuẩn.

“Hả?” Tống Duệ giật thót, đồng tử đột nhiên mở to, một lát sau thì trở về bình thường, thậm chí đôi mắt híp lại, dần dần chìm đắm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là bắt đầu từ lúc hai người đều quên phải thở, tướng quân cuối cùng cũng dừng lại, nhưng vẫn che mắt hắn như trước, hít thở nặng nề.

Tống Duệ không lên tiếng, cũng không cắt ngang, chờ đến lúc bàn tay rời đi thì đã không thấy bóng dáng tướng quân đâu.

Chuồn nhanh đấy.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà có thể đoán được mặt tướng quân bây giờ chắc đang rất nóng, giống như táo tây cho nên mới không muốn để cho hắn nhìn thấy.

Thật đáng tiếc.

Tống Duệ lắc đầu một cái, đi thang máy lên lầu.

Nhà hắn ở lầu tám phòng 803, phòng thứ ba từ thang máy đi ra, sát vách là một gia đình có ba người, mỗi ngày bọn họ đều náo nhiệt, chỉ có phòng của hắn là trống vắng.

Tương đối bất ngờ đó là ngày hôm nay trong phòng lại có ánh đèn, khóa cửa cũng không có dấu hiệu bị phá hoại.

Có lẽ Tống Thần đã về.

Sau khi vào nhà, Tống Duệ tìm khắp nơi, không thấy ở hai phòng khách, phòng ngủ của Tống Thần cũng không có, cuối cùng thế mà lại tìm thấy nó ở trong phòng của hắn.

Tống Thần nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chăn phủ đến ngực, đầu rơi xuống gối, có vẻ ngủ rất say.

Trong lòng Tống Duệ mềm nhũn.

Tuy rằng người em trai này gây ra không ít phiền phức, nhưng mà lại làm cho hắn có nhiều động lực hơn.

Bởi vì hắn giống như cây dù như ba mẹ vậy, che chở cậu trong mưa gió, cho nên phải liên tục cố gắng, phấn đấu, cuối cùng trở thành người như hôm nay.

Đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất.

Khoảng thời gian này Tống Thần thay đổi không ít, khí chất cũng vừa mắt hơn nhiều so với trước đây.

Tống Duệ nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu, sau đó ngồi ở bên giường xem tư liệu.

Có lẽ là Tống Thần sợ làm không xong cho nên mới đem tư liệu công ty về nhà, có khoảng ba bốn bộ.

Gần đây thành phố bắt đầu mở rộng phạm vi, quốc gia muốn đem thương gia dẫn vào sát biên giới khu đóng quân, phát triển mạnh chợ nông thôn, cho nên đất đai rất có giá.

Tất cả thương nhân nghe tin lập tức hành động, do dự có cần đấu giá hay không.

Có vẻ như Tống Thần nhìn trúng ba khu đất, muốn xây dựng ở đó một trung tâm thời trang lớn.

Ý tưởng tốt nhưng gần đó đều là dân bản địa, ăn mặc cao cấp không phù hợp với bọn họ.

Nếu mở trung tâm thời trang lớn thì nhất định sẽ lỗ chết, còn không bằng mở siêu thị, vật dụng hàng ngày mà, bất kể là ai cũng cần.

Đương nhiên là Tống Duệ chỉ nhìn thôi, không có ý định nhúng tay.

Nếu tập đoàn đã cho Tống Thần rồi, vậy thì hãy để nó bị giày vò đi, chỉ có người đã chịu thiệt thòi rồi mới nhớ rõ bài học.

Con đường của người khác, không bằng tự nó mở ra từ dưới đôi chân của mình.

(Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi – Lỗ Tấn)
Khoảng mười một giờ đêm, lúc ánh trăng sáng nhất.

Tống Duệ đứng dưới cửa sổ.

Một bóng người đột nhiên nhảy xuống, rơi từ lầu tám xuống, an toàn.

(Who? Heo tiên sinh chứ ai =))
Tướng quân mặc áo gió, mang theo mặt nạ, dọc đường đi theo bên lề, không gọi xe, cũng không gọi người tới đón, cứ thản nhiên đi về như thế.

Không giống như Tống Duệ, nhà tướng quân là *tam đại đồng đường (ba thế hệ ở chung một nhà), quan hệ hòa thuận vui vẻ.

Trước mắt anh đang ở chung với người nhà, vì mấy ông già đều thích nơi thanh tịnh, cho nên nhà hắn cách trung tâm thành phố hơi xa, mất một giờ đồng hồ mới về tới nhà.

Ngày hôm nay xem như ngày vui của anh, ba nhỏ ngồi nghiêm chỉnh chờ ở phòng khách, đợi anh rất lâu.

Cũng chờ anh còn có quản gia: “Thiếu gia đã về.”
Ba nhỏ lập tức đứng lên, bịch bịch vài tiếng chạy tới: “Vô Trạch về rồi à.”
“Ừm.” Bạch Vô Trạch kéo mặt nạ, đồng thời cởi áo gió đưa cho quản gia, sau khi quản gia nhận lấy thì treo trên tường.

Ba nhỏ vì chuyện đại sự cả đời của anh mà lo nát tâm, căng thẳng nhìn anh: “Hẹn hò thế nào rồi?”
Bạch Vô Trạch khép mắt xuống, đến máy nước uống bên cạnh rót một ly nước ấm uống: “Gặp cướp.”
“…”
Ba nhỏ chỉ tiếc mài sắt không không thành kim nhìn anh: “Người ta có bị thương không? Con đã làm như thế nào?”
Bạch Vô Trạch liếc mắt một cái không lên tiếng.

Anh thuộc về dạng ít nói đến đáng thương, cho dù có ở trước mặt của người nhà cũng không thay đổi, chỉ có ở trước mặt Tống Duệ là có chút khác biệt thôi.

Anh để ly xuống, vừa cởi quần áo vừa đi vào buồng tắm, để ba nhỏ ở bên ngoài.

“Con, đứa nhỏ này.” Ba nhỏ của anh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gõ gõ cửa: “Rốt cuộc là thế nào rồi?”
“Ba nói gì?” Bạch Vô Trạch mở nước nóng tối đa, tiếng ào ào không ngừng, lấp mất giọng của ba nhỏ: “Không nghe thấy.”
Ba nhỏ của anh không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, gạt anh lén lén lút lút chạy đến hoa viên lấy *quang não ra gọi cho Tống Duệ.

*quang não: nó giống như điện thoại, gọi điện, chụp ảnh, ghi nhớ,… Cảm ơn Vũ Ngư Nhi đã giúp đỡ, Tịnh chưa đọc tinh tế bao giờ nên không biết.

Theo như truyện thì còn theo dõi được, tính tiền được, etc
Tống Duệ đang nấu cơm, lúc nhận được cuộc gọi thì hết hồn, nhanh chóng lướt nút nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa thông giọng Từ Nhuận đã không thể chờ được nữa vang lên: “A lô, là Tiểu Duệ phải không? Chú là Từ Nhuận, ba nhỏ của Vô Trạch.”
“Là con.” Tống Duệ cười khẽ: “Chú tìm con có việc gì không?”
Lúc học trung học Tống Duệ có gặp qua ba nhỏ của Bạch Vô Trạch rồi, một người hiền hòa, không có chút tự cao tự đại nào.

“Không có chuyện gì, chú chỉ muốn hỏi hôm nay hai đứa chơi vui không?” Từ Nhuận cũng thông minh, không hỏi ra được từ chỗ của con trai thì chỉ có thể hỏi từ chỗ của Tống Duệ này thôi.

“Rất vui, Vô Trạch rất chu đáo.” Tống Duệ đang thử làm cá, trên người mang theo nguyên bộ trang bị, tương đối bất nhã, cho nên màn hình toàn tức chỉ chiếu đến ngực.

Hiếm khi Tống Thần về nhà một lần, hơn nữa hắn cũng sắp kết hôn rồi, không học chút bản lãnh cũng không được.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là miệng hắn quá kén chọn, giới mỹ thực không chứa hắn nữa.

“Vậy à?” Cũng đã gọi là Vô Trạch rồi, xem ra quan hệ đúng là rất tốt: “Chú còn tưởng rằng nó sẽ lại phá hỏng nữa chứ.”
“Lại?” Động tác quát vảy của Tống Duệ dừng lại.

“Đúng thế.” Từ Nhuận coi hắn giống như người nhà, nói chuyện cũng không kiêng kỵ: “Bốn năm lần hôn sự trước đều bị nó phá hỏng, nói cái gì mà quá lạnh lùng, không biết nói chuyện, còn có một giống cái nói nó ngay cả mua một chai nước suối cũng không mua, keo kiệt muốn chết.

Con nói xem chuyện này là sao?”
Phụt, Tống Duệ rất không tử tế nở nụ cười: “Chú đừng lo, Vô Trạch rất tốt, là bọn họ không có mắt.”
“Đúng thế!” Từ Nhuận vừa vui vừa sợ: “Nói như vậy là Tiểu Duệ là coi trọng Vô Trạch nhà chú rồi?”
“Chú đừng nói lung tung, chỉ là có cảm tình thôi.” Tống Duệ tiếp tục đấu tranh với làm cá.

Không ngờ rằng hắn có sự nghiệp thành công ở ngoài xã hội, thế nhưng ngay cả làm cá ở trong nhà thôi mà cũng không làm được.

Rõ ràng là đã mổ bụng moi bụng rồi, mang cá cũng moi ra hết, thế mà con cá kia vẫn còn sống, quẩy một cái, vảy cá bắn tung tóe lên người hắn.

Từ Nhuận cười càng thêm vui vẻ: “Không sao, dù sao sớm muộn gì cũng là người của Vô Trạch nhà chú.”
Nửa cái vây của cá vẫn rất khỏe, vung một cái hất nước văng lên mắt kính của hắn, trước mắt Tống Duệ tối sầm lại, nhìn mọi thứ đều mơ hồ.

“Ồ?” Từ Nhuận ở một đầu khác giật mình nhìn hắn: “Tiểu Duệ, con đang làm gì thế?”
Ông chỉ có thể nhìn thấy Tống Duệ mang tạp dề, nhưng không nhìn thấy hắn đang giết cá.

“Nấu ăn ạ.” Tống Duệ trả lời chuyện đương nhiên.

“Con còn có thể nấu ăn sao?” Bây giờ có giống cái nào không được nuông chiều từ bé, đừng nói là nấu ăn, không lười biếng đến mức giặt quần áo cũng đưa cho người máy là tốt rồi.

“Có biết một chút thôi.” Tống Duệ hơi chột dạ.

Hắn không biết dù chỉ một chút, cũng không có thiên phú.

Lần đầu tiên nấu không chọn món gì đơn giản, lại chọn món hấp.

Chủ yếu là thấy trên sách nấu ăn viết là hấp cá là đơn giản nhất, chỉ cần làm sạch cá, thả ở trong nồi cho bốc hơi lên là được rồi.

Không ngờ rằng nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng khi thực hành thì phức tạp như vậy.

Tư Nhuần vui mừng nhìn hắn: “Vừa khéo, Vô Trạch cũng biết nấu ăn, hai đứa có chủ đề để thảo luận rồi.”
“Vô Trạch cũng biết nấu ăn?” Tống Duệ sửng sốt một chút.

Nói như vậy là hắn còn không bằng cả Bạch Vô Trạch? Thế mà không học được nấu ăn.

Lại nói, nguyên liệu đều là do Tống Thần mua, có lẽ là cậu định tự mình nấu, nhưng đáng tiếc là mới được nửa đường thì đã ngủ.

Tống Duệ không muốn cậu quá mệt mỏi, vì vậy tự giày vò bản thân, nguyên liệu đã bị hắn lãng phí một nửa, thành quả thì không có.

Xem ra quả nhiên không phải là do nguyên liệu rồi.

Trong sách thông thường chỉ có hướng dẫn nấu như thế nào, nhưng không có hướng dẫn quá trình xử lý, cũng không có giải thích tại sao cá đã quát vảy, bụng cũng đã làm sạch, ngay cả mang cá cũng móc ra sạch sẽ rồi mà nó vẫn còn sống?
Chuyện này không đúng tí nào.

Tống Duệ không thể làm gì khác, cúp điện thoại, chỉ có thể cầu cứu Bạch Vô Trạch.

“Tôi hỏi anh một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Bạch Vô Trạch mới vừa tắm xong, tiện tay cầm một cái khăn lông đắp ở trên đầu.

“Nếu như cá nhảy ra từ trong nồi thì phải làm sao?”
“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui