Gạo nhìn vào bà mù, bụng cô thì bảo mặc kệ, xong đầu lại nghĩ thương hại nhà bà Thanh, cô hỏi lại lần nữa:
– Không còn cách nào hả bà? Bà là thầy kia mà, chẳng phải thầy bói thì có thể giải hạn nói chuyện với vong sao? Cháu không tin bà không có cách giải quyết,chẳng qua bà không muốn giúp…
– Ơ hay con đĩ thầy này!tao là thầy bói chứ là mẹ đẻ ra vong đâu mà mày bảo tao nói gì vong cũng nghe? Thầy bói chỉ là người ở giữa bắc cầu thương thảo giữa người sống và người chết thôi, chứ tao mà giỏi đến độ nói gì ma cũng nghe, thì chẳng việc gì ngồi đây xem bói.
Nói chuyện với ma đã khó, nói chuyện với quỷ còn khó hơn, mày biết tại sao người ta lại sợ những vong hồn người chết sét đánh không? Bởi vì nó ác, chết bệnh chết tật, chết đuối chết tai nạn, nó không gai bằng chết do trời đánh mày hiểu chưa?
không những thế, lại còn chết trẻ, bụng còn đứa trẻ con một mồ hai mạng, phạm giờ trùng.
Đấy! Chết giờ độc còn túa mồ hôi hột, nay chọn gói đủ bộ chết oan chết trẻ , chết giờ lôi đả, thầy tao sống lại cũmg bó hàng.
Nay cơ hội cuối cùng là bắt nhà con kia chịu trách nhiệm còn không được thì mày trách móc gì tao.
Mà quẻ đã chỉ rồi đấy, mày có muốn chết thì xen vào, tao cũng chỉ là mụ bói thôi, đi một nước sai tao e tao không chỉ mù đâu, mà nó còn làm tao què ấy chứ.
Mà ví dụ nhé, ví dụ tao có cứu được thì tao cũng dí vào mà làm cho nhà nó, chẳng phải mày nói nhà nó không tin tao còn gì.
Bảo chúmg nó cứ chờ đấy, nhanh thôi, quỷ nó tìm tới bây giờ đấy.
Thôi, tao xem xong cho rồi,đi về đi, để tao nói người nhà không phải thuê xe đi đến đấy nữa.
Gạo thở dài, lần này coi như là số mệnh, dù có thế nào thì cũbg không ai cứu vãn nổi.
Gạo đội nón đi về, bà mù im lặng nghe tiếng bước chân cô xa mãi cũng chép miệng, bà nói một mình:
– Mày cứ tốt với chúng nó thế này, nhưng nhà nó Có biết đấy là đâu đâu.
Bà không chửi mày, thì chắc có nhẽ mày vẫn đi tìm cách mà cứu nhà nó.
Sống ở đời ngoài việc của mình ra thì dính ít đến chuyện ngoài đường thôi, có ngày mamg vạ thì khổ.
Giống như thấy người sắp chết đuối ấy, nhiều người xuống cứu nó cũng nhấn mình chết chìm, cho nên tốt nhất chỉ cần sống khôn khéo thôi , còn không cao thượng cũng không chết.
….
Bên nhà ông Long, Quý đi đâu từ sáng hôm qua đến giờ, vứt cái túi quần áo xuống ,là hắn cũng đi mất dạng bây giờ mới vác xác về.
Cuộc nói chuyện của Gạo ngày hôm qua khiến bà Thanh không khỏi giật mình, xong vì sĩ diện, bà vẫn một mực khẳng định không tin ,nhưng trong lòmg thì có khác nào bị kiến cắn, bà muốn hỏi con trai cho ra lẽ, cho nên khi thấy con về, bà gọi:
– đi đâu mà giờ mới vác mặt về? Anh ngồi đây u có chuyện muốn nói.
Nghe bà Thanh gọi, Quý đi lừ đừ ngồi xuống cạnh mẹ, hắn nhìn chăm chăm xuống đất chờ bà Thanh hỏi chuyện:
– Này! U hỏi thật nhé, giữa này với con Hường có gì không đấy?Mày phải trải trả lời u thật đấy….
– Ôi dào! U hỏi vớ vẩn gì thế? Có gì là có gì ?Ý u hỏi là phải lòmg nhau ấy à? Con như thế này mà phải đi lái máy bay bà già sao? U ăn phải cái gì thế?
Quý nhảy ngược lên không nhận, thấy con mình vẫn bình thường g khỏe mạnh, và khẳng địmh không có quan hệ gì bất chính với Hường khiến bà Thanh thở phào.
Giống như trên người bà có tảng đá đè nay đã được dẹp bỏ, bao nhiêu nghi ngờ chỉ sau một câu nói của Quý cũng đủ để bà Thanh tin con nói thật.
Trước khi con trai đi lên phòng ,bà dặn thêm:
– Mấy lá bùa bình an u xin trên chùa vẫn giữ bên người đấy chứ? Phải luôn mang theo bên mình nhớ chửa?
Quý gật đầu ,rồi lững thững đi lên phòng.
Vừa đi lên cầu thang hắn vừa cởi áo, một thói quen hàng ngày của hắn khiến bà càng tin con trai chẳng bị là sao sất.
Có chămg chỉ là do Gạo bịa ra đặt điều mà thôi.
Bà ngồi xuống ghế tự nói một mình:
– mà mình cũng dở lắm cơ, con trai mình không tin, lại đi tin đứa đặt điều.
Thằng Quý nó đẹp trai, nhà mình giàu có ,thiếu đếch gì con gái theo, bao nhiêu đứa muốn hầu hạ nó còn không được, thiếu Chó gì đứa tốt mà lại đi ăn nằm với con đĩ hôi hám ấy.
Có thế mà mình lại đi tin lời con Gạo, nghi ngờ con trai mình.
Chắc con bé bây giờ mấy ngẫm ra , thấy Chị gái ăn ở sung sướng giàu có cho nên đặt điều phá đám đây mà.
Đúng là giỏi mấy thì ai cũng có tính sân si.
Bà Thanh bật cười lắc đầu khoái chí, lật lại sổ sách ra xem.
Bên trên tầng, Thảo vẫn nằm ườn ra, nó để cửa khép hờ ,nghe thấy tiếng chân chồng về mỗi lúc một gần ,nó nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Thảo hồi hộp chờ đợi chồng lên ,tiếng chốt cửa nghe cái cạch cạch khiến nó đứng hình, tim đập liên hồi vì nôn nao.
Đúng như những gì nó đoán, Quý sau khi chốt cửa, cởi được cái quần dài, hắn nhào bổ vào người vợ mân mê rồi bóp mông vợ một cái đau điếng khiên Thảo nhảy ngược lên.
Nó ngồi bật dậy, giọng hờn dỗi nó trách:
– Đi rúc vào đít con đĩ nào mà giờ mới vác mặt về?
– Làm gì có con đĩ nào? Đi mang tiền về chứ chơi bời gì đâu.
Quý thều thào nói bên tai , xomg cầm cái quần dài lấy trong túi ra sấp tiền dúi thẳng vào vú vợ bóp như vắt sữa bò.
Có tiền, Thảo mới hạ giọng mà không đành hamh chồng nữa.
Nó cũng không hỏi gì về vấn đề cô Hường, bởi cuộc nói chuyện của chồng nó với bà Thanh nó cũng nghe lỏm được cả rồi.
Chính bây giờ nó cũng nghĩ em gái ghen ăn tức ở với mình xong bịa chuyện phá đám.
Khi còn mải mê đếm tiền, thì Quý đã cởi tuột cái váy từ lúc nào, Thảo để tiền vào ngăn kéo rồi nằm dạng chân chờ chồng xơi.
Kể ra chuyện chăn gối vợ chồng nó rất đều đặn,phần vì mới cưới chưa có con ,phần vì cả hai đều có nhu cầu tương đối cao.
Một tuần nó phải hành nhau đến năm lần, có hôm hơn.
Mỗi khi thức dậy cả người mệt lử xong vẫn rất hứng thú .
Đầu óc suy nghĩ miên man, thì Quý lao vào cắn cổ bất ngờ khiến Thảo gào lên đau đớn, nó đẩy chồng nó ra xomg không thành Quý cứ sấn vào quặp chặt lấy nó hôn hít khiến nó rít lên.
Trong cơn thèm khát tình dục mãnh liệt, Quý nói thầm thì vào tai Thảo:
– Em đẹp lắm Thảo ạ….
Và câu thả thính cùng hơi thở phả vào tai khiến Thảo sởn da gà thích thú.
Nó cười khành khạch rồi chiều chồng , Thảo nghĩ có lẽ hôm nay quý say mình hơn mọi khi cho nên mới thô bạo đến vậy, mà nó thì có ngán thằng đàn ông nào bao giờ.
Quý túm lấy tóc nó, bóp chặt cả hai tay nó khóa ở phía sau ,Quý cưỡi lên người vợ như cưỡi ngựa khiến Cái Thảo gào lên nhưng hắn vẫn không tha.
Chốc chốc, nó cắn vào cổ, vào eo vợ đến nỗi hần cả hàm răng vào da khiến Thảo không biết làm gì ngoài cắn răng chịu đựng.
Quý hôm nay thô bạo hơn mọi ngày rất nhiều, khiến cả người Thảo đau đớn rớm máu.
Nhìn thân nó tàn tạ, chẳng ai dám nghĩ nó vừa yêu đương với chồng.
Tiếng rên vang lên đến bà thanh dưới nhà còn nghe thấy , nghĩ thì tức, xong bà lại nói với bản thân giờ Thảo cũng đã là con dâu, chúng nó sớm có con ngày nào thì bà mừng ngày ấy.
Kết thúc một hiệp Thảo nằm vật ra như con chết trôi, toàn thân rũ rượi.
Bên cạnh, Quý đang ngủ ngon lành, sáng giờ Thảo nó chửa ăn gì, giờ còn phục vụ chồng khiến nó giống như rời từng đốt xương.
Đói bụng, nó xuống dưới nhà ăn tạm cái gì lót dạ.
Bà Thanh đi ra thấy con dâu, đưa cho nó một ít tiền, bà nói:
– dậy sớm thế mới có mười hai giờ trưa mà đã dậy rồi.
Này, cầm lấy tiền mang sang trả con Gạo.
Nhận lấy sấp tiền, Thảo thắc mắc:
– Sao hôm qua nó bảo không cần cơ mà, nó nói thế rồi, u đưa làm cái gì nữa.
– mày cứ cầm samg, tao cho nó chứ không phải cho mày.
Mà nó là em mày, tao cho nó tiền mày phải mừng mới đúng chứ, đằng này lại gàn, mày làm chị kiểu gì thế? Mà nói ra thì buồn cười, lấy chồng cùng làng cùng xã, mà chẳng bao giờ tao thấy mày về thăm ông Đỏ khi nào.
Này, ăn sung mặc sướng nhưng đừng quên mình chui ở lỗ nào ra.
Số tiền này mày đưa cho con Gạo, nói tao trả công mấy ngày làm ,tao cũng không muốn người làng chửi tao ác,cứ nói nó là tao trả công.
Mà… lần sau quần nhau thì hét be bé thôi , nói nhỏ sợ người ngoài không biết mình làm gì hay sao đấy.
Đúng là… vô văn hóa.
Nói xong, bà Thanh đi ra ngoài ,Thảo bị mẹ chồng chửi thì lèm bèm , nó bĩu môi dài thượt nhại lại câu mẹ chồmg nó nói:
– Tao không ác!gớm chửa! Không ác mà chỉ có quá ác thôi.
Ăn vội bát cơm, Thảo lên phòng thay bộ quần áo tử tế, thì thấy giường Quý đã dậy từ lúc nào, hắn chẳng có mảnh vải nào che người, nằm phơi hàng ra chờ vợ, Thảo bị vắt kiệt sức thì làm lơ coi như không, nhưng đời nào nó thoát.
Quý đến kéo người nó lôi ngã xuống giường, hắn xé toạc cái váy vợ mặt rồi ngấu nghiến khiến Thải gào lên đau đớn, nó không tài nào đẩy được Quý ra khỏi người, hắn thì như con mãnh thú vồ vập khiến Thảo bị quặp chặt cứng.
Chỉ cách nhau vài tiếng ngắn ngủi ,nó bị chồng hành tưởng khômg đứng được.
Kết thúc hiệp nữa, nó phải nhanh chân ra khỏi nhà, bởi nó sợ lảng vảng ở đây Quý lại động dục thêm một lần nữa.
Nó đi sang nhà bố đẻ, đúng như lời bà Thanh nói, khi giàu sang người ta hay quên đi năm tháng bần hàn.
Giờ nhắc về thăm người đẻ ra mình quả thật là khó nhọc.
Khi đi sang bên nhà, nó thấy Gạo đang lấy cháo cho ông Đỏ ăn, có mấy ngày không nhìn thấy ông mà trông ông Đỏ già hẳn đi, chân tay chỉ còn da với xương đen nhẻm, gầy quắt lại.
Nó vừa vào liền trách em:
– mày ở nhà đỡ đần thầy kiểu gì mà thầy ốm thế này? Cũng không biết đường mà cho thầy đi viện à?
Thảo sỗ sàng chửi em, ông Đỏ ăn được vài miếng xua tay ra hiệu khômg ăn nữa, nhưng Gạo vẫn ép, mặc kệ con chị đứng ngoài cửa dạy đời:
– Thầy phải ăn vào mới có sức thầy ạ, mới được có dăm miếng chẳng bõ tráng dạ dày.
Ăn thêm vài miếng nữa thầy nhé.
Nịnh thầy, Gạo lại cho thầy ăn, cố mãi cũng hết lưng bát cháo loãng.
Ăn xong xuôi ông ngồi lên giường nói với Thảo:
– Về nhà rồi sao không vào? Định đợi có người mời hay sao.
Nó đang nhìn xung quanh nhà ông đỏ, nhìn cả sang cả căn nhà đổ nát của ông Tuất.
Nó cũng nghe phong phamh được câu chuyện giữa nhà ông Tuất với anh trai nên bước vào bình luận:
– Nhà ông Tuất phá đi trông rộng phết nhỉ.
Lão Hiếu nhà mình được phết đấy, lại kiếm được mảnh đất nữa.
Mấy câu vô tư của cái Thảo khiến mặt ông Đỏ lại xị ra buồn.
Nó biết amh nó lấy nhà ông Tuất ,nhưng lại quên mất kể từ hôm ấy người ta chửi vào mặt ông Đỏ, chửi ông không biết cách dạy con, chửi ông không biết sống với láng giềng.
Suy nghĩ nhiều khiến ông Đỏ đã ốm còn càng thêm ôm nặng.
Biết con chị mình vừa chọc vào vết thương rỉ máu của thầy, Gạo lảng sang chuyện khác:
– chị nay rảnh rỗi có thời gian sang chơi với thầy cơ, hay nghe tin thầy ốm sang chăm thế?
-Ôi dào,ai rảnh đâu.
Bà Thanh bảo tao samg đưa tiền cho mày.
Sướng nhất mày nhé, nghỉ làm vẫn được thamh toán đầy đủ
Thảo thật thà phang ngay câu lạnh lùng, thà nó cứ nói dối sang thăm cho ông Đỏ bớt chạnh lòng, đằng này nó nói khác gì xát muối vào ruột người cha bệnh tật.
Nó nhấp nước bọt đếm tiền, ông Đỏ không biết gạo bị đuổi bởi cô vẫn giấu, ông hỏi con:
– Sao lại bị đuổi? Mới đi được có mấy hôm lại bị đuổi rồi.
– Nó khômg nói thầy biết ư? Con Gạo nó làm cũng tốt, chỉ mỗi tội là không biết điều, ở dăm hôm đi lục lọi nhà người ta, còn vào hùa với ông bà Chín bắt bà Thanh làm lễ cúng con Hường.
Nghĩ buồn cười nhỉ, việc của mày quái đâu mà mày ngứa mồm.
Thảo thay em nói cho thầy biết, ông Đỏ quay sang nhìn Gạo, cô không muốn ômg tức lại ngất ra đây nên chịu nhận:
– Tôi chỉ xem thôi chứ ăn cắp ăn trộm gì đâu mà sợ.
Không làm ở đấy thì tôi kiếm nhà khác, thiếu đếch gì việc.
Mà bà Thanh trả tôi bao tiền?
Gạo nhìn vào sấp tiến Thảo cầm ,nó bĩu môi chê:
– Cũng thích tiền cơ đấy, tao thấy mày bảo không lấy cho bà Chín cơ mà.
– chẳng phải bà thamh bắt chị mahg sang trả tôi hay sao.
Không lấy để chị liếm mất à.
Mà đấy, mồm đứa nào bảo lấy chồng giàu thì mang tiền về cho thầy bớt khổ, mà từ hôm lấy chồmg xong chẳng thấy cho thầy đồng cắc nào thế.
Gạo bật lại, nó lèm bèm, đưa tiền công cho Gạo, đưa thừa tờ hai trăm, nó nói
– Đây, tiền công đây, còn chỗ này mua thức ăn cho thầy.
Nhận lấy chỗ tiền,Gạo đếm lại một lần nữa.
Ngần này cũbg đủ để tháng này không nghĩ ngợi tiền thuốc thang cho ông Đỏ.
Cho thầy ăn xong, Gạo mới ăn cơm một mình , Thảo ngồi đấy nhìn em ăn kham khổ thì chê bôi, nó không hiểu tại sao bao nhiêu năm nó sốmg trong cảnh bần hàn này được.
Thảo thầm cảm thấy may mắn khi được sang nhà ông Long ăn sung mặc sướng.
Nó nghĩ nếu Gạo mà giống mình, thì chắc chắn Gạo còn tha hóa ăn chơi hơn nó.