Kỷ Nghiêu liều mạng nháy mắt với Kỷ Tang, dò hỏi rốt cuộc cô đang làm cái quái gì, nhưng cậu chớp đến mỏi mắt, Kỷ Tang vẫn không thèm trả lời.
Kỷ Tang đẩy mạnh cửa phòng Kỷ Nghiêu ra, nói với Thời Cảnh: "Đêm nay anh đành phải ngủ với em trai em vậy."
Thời Cảnh khẽ nhíu mày: "Anh không có thói quen ngủ cùng với người khác.
Nếu anh là vị hôn phu của em, tại sao anh không có phòng ở nhà em?"
Kỷ Tang mặt không hề biến sắc mà nói tiếp: "Bố mẹ em chê anh nghèo, luôn phản đối chúng ta ở bên nhau.
Lúc trước em với anh tự đính ước với nhau, nên đêm nay em mới lén mang anh về.
Nhưng mà anh yên tâm đi, em nhất định sẽ nói với bọn họ đồng ý cho anh ở rể."
Thời Cảnh: "...."
Thời Cảnh: "..Được rồi."
Kỷ Tang chớp chớp mắt, giống như vô cùng quan tâm mà hỏi: "Đúng rồi, đêm nay chuyện gì xảy ra với anh vậy, tự dưng sao lại không cẩn thận rơi xuống biển.
May mà em bắt gặp, anh xem, em lại cứu anh thêm một lần nữa rồi.
Nhưng mà anh thật sự không cần tới bệnh viện kiểm tra một chút sao?"
Tầm mắt Thời Cảnh dừng lại trên mặt cô trong giây lát, cố tình lờ đi giọng điệu thăm dò của cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần.
Anh cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra."
Kỷ Tang bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi.
Tóm lại anh không sao thì tốt, nếu không em cũng không biết phải làm sao."
Đôi mắt cô rất đẹp, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, tràn đầy ưu tư.
Nếu như đây là một hồ nước, e là con mồi đi qua sẽ bị hấp dẫn mà chết chìm vào trong đó.
Thời Cảnh dời tầm mắt của mình đi nơi khác: "Cũng khuya rồi, em nghỉ ngơi sớm chút đi."
Kỷ Tang cười ngọt ngào: "Được rồi mà.
Anh thật tốt."
*
Ngày hôm sau, tranh thủ lúc Kỷ Hữu Chí và Trần Ái Hoa đến công ty, Kỷ Tang đi tới, gõ cửa phòng Kỷ Nghiêu: "Mặt trời đã lên cao rồi kìa còn ngủ à! Nhanh lên, chúng ta lên thị trấn mua ít đồ dùng sinh hoạt."
Từ cửa phát ra tiếng "lạch cạch", Kỷ Nghiêu hai mắt thâm quầng như gấu trúc mở cửa ra.
Kỷ Tang thấy bộ dáng tiều tụy của em trai, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Tối qua không ngủ được à?"
Kỷ Nghiêu đưa tay dụi mắt, sau đó vừa ngáp vừa trả lời: "Đừng hỏi nữa.
Hôm qua em phải nằm dưới đất ngủ đây này."
Kỷ Tang nhướng mày.
Kỷ Nghiêu tiếp tục nói: "Anh ta nói không quen ngủ hai người một giường nên muốn ngủ dưới đất.
Nhưng mà em nghĩ đến chuyện anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Thời thị, lại còn nắm giữ kinh tế của nhà mình nên đành phải ngủ dưới đất."
Kỷ Tang xoa đầu cậu: "Nhẫn nhục chịu khổ chút.
Vất vả cho mày rồi."
Kỷ Nghiêu ưỡn ngực, vẻ mặt rất chi là hiên ngang, lẫm liệt.
Kỷ Tang ngó đầu vào bên trong phòng cậu, hỏi: "Anh ta đâu rồi?"
"Mười lăm phút trước, anh ta nói muốn đi chạy bộ buổi sáng để rèn luyện thân thể nên đi ra ngoài mất rồi." Kỷ Nghiêu gãi gãi đầu, "Chị nói xem liệu anh ta có khôi phục ký ức sau đó bỏ chạy không?"
Kỷ Tang khoanh tay lại: "Khả năng cao là không."
Bây giờ cô cũng không có biện pháp nào xác định tại sao Thời Cảnh lại mất trí nhớ, hay liệu anh có đang giả vờ không.
Nhưng mặc cho bất kì tình huống nào, cô đều sẽ có cách ứng biến.
Vai diễn vị hôn thê này đã được tung ra, anh không muốn diễn cũng phải diễn cùng.
Đang nói chuyện, từ dưới lầu vang lên tiếng đẩy cửa.
Kỷ Tang đi xuống cầu thang, nhìn Thời Cảnh đang đi vào.
Anh vẫn mặc quần đùi và áo ngắn tay như ngày hôm qua.
Do chạy bộ dưới thời tiết nắng nóng, trước ngực áo có hơi mướt mồ hôi, trên trán cũng nhỏ vài giọt mồ hôi trong suốt.
Kỷ Tang chống tay ở lan can, quan tâm mà hỏi anh: "Anh về rồi à? Có mệt không?"
Thời Cảnh nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đứng trên cầu thang đã quay đi, khi quay lại lần nữa, trên tay cô cầm một chiếc khăn lông.
Kỷ Tang nhón chân, dường như muốn lau mồ hôi cho anh.
Thời Cảnh nghiêng người tránh đi, cử động của anh khẽ đến mức khó có thể thấy được, thuận tay nhận lấy chiếc khăn lông, dừng lại khoảng chừng một giây: "Cảm ơn."
Kỷ Tang che miệng cười: "Ô kìa, hôm nay còn ngại ngùng với em cơ à? Giữa hai chúng ta có gì mà phải cảm ơn."
"....." Kỷ Nghiêu rũ mắt nhìn bà chị đang cười hô hô của mình.
Chị à, chị nhập vai cũng nhanh quá đấy!
(Hai câu trên mình có xạo thêm tí nha.)
Thừa dịp hai chị em Kỷ gia chuẩn bị bữa sáng, Thời Cảnh lên lầu tắm rửa.
Vừa khóa cửa nhà tắm lại, anh mới lấy ra từ túi quần một đồng tiền xu bạc, nhỏ bằng một cái khuy áo, mặt trên khắc hai chữ "SS".
Đây là khuy áo trên đồng phục của công nhân tập đoàn Thời thị.
(时氏 /Shí shì/: Thời thị)
Tối hôm qua khi có người tập kích từ sau lưng, anh vô tình nắm được ống tay áo người kia, cái khuy này chắc là đã rơi xuống lúc đó.
Sáng nay, anh lấy cớ chạy bộ buổi sáng để trở lại con thuyền đánh cá kia tìm kiếm manh mối.
Không ngờ lại thực sự tìm được thứ đồ này.
Thời Cảnh cau mày.
Rốt cuộc thì chuyện người này đúng là có liên quan đến Thời thị, hay là có người cố ý vu oan hãm hại với ý đồ làm lục đục nội bộ tập đoàn hoặc người dân bản xứ tấn công nhằm ngăn cản việc xây dựng làng du lịch, lúc này không có cách nào tìm ra được.
Trong đầu Thời Cảnh nháy mắt hiện lên nhiều suy nghĩ khác nhau, cho đến lúc Kỷ Tang từ dưới lầu gọi anh xuống ăn sáng.
Bởi vì không có quần áo để thay, Thời Cảnh tắm rửa xong đành phải mặc lại bộ đồ kia một lần nữa, rồi đi xuống dưới lầu.
Hai chị em họ đã ngồi vào bàn ăn, và đang...tranh nhau lòng đỏ trứng muối.(1)
(1): Lòng đỏ trứng muối:
"Chị ăn rồi còn gì! Lớn rồi sao còn cướp của em!" Kỷ Nghiêu giấu trứng muối của mình một cách gắt gao.
Kỷ Tang bóp cổ cậu, nói ra những lời rất chi là hợp tình hợp lý: "Cái của tao nhỏ quá, không đủ ăn."
Thời Cảnh nắm tay mình lại, sau đó đưa lên miệng ho nhẹ một cái.
Kỷ Tang sửng sốt mất một giây, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng người, rút tay khỏi cổ Kỷ Nghiêu, vuốt lại tóc mình.
Cô nhẹ nhàng đẩy lòng đỏ trứng muối của mình đến trước mặt Kỷ Nghiêu: "Em trai à, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, chị sao lại tranh đồ ăn với em được, đùa chút thôi mà.
Đây, ăn luôn phần của chị đi."
Kỷ Nghiêu trợn trừng mắt:??? Chị quá đáng vừa thôi, có cóc mà em tin chị!
*
Sau khi ba người ăn xong bữa sáng, Kỷ Tang dùng xe của mình chở cả ba lên trên thị trấn để mua ít đồ dùng sinh hoạt cho Thời Cảnh.
Nếu đã muốn cho anh ở lại, cũng không thể để anh ngủ cùng với Kỷ Nghiêu mãi được.
"Chị, bây giờ phải giải thích với ba mẹ thế nào? Kỷ Nghiêu kéo ghế xe, nghiêng người tò mò nhìn thẳng vào mặt Thời Cảnh, nghĩ ngợi rồi nói: "Dù sao thì ba mẹ không đồng ý cho hai người yêu đương?"
Đầu óc Kỷ Tang nhanh chóng xoay chuyển: "Không sao đâu.
Đằng nào thì ba mẹ đều chưa từng gặp Đại Cảnh nên cũng không biết anh ấy trông thế nào.
Cứ nói là bạn mày tới ở nhờ một thời gian, không phải là được rồi sao? Anh nói xem có đúng không, Đại Cảnh?
Không khí trầm mặc trong khoảng 30 giây, mãi cho đến lúc Kỷ Nghiêu chọc vào tay anh, Thời Cảnh mới biết "Đại Cảnh" trong miệng Kỷ Tang là mình.
Thời Cảnh: "...Ừ"
Kỷ Tang chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm biểu cảm của Thời Cảnh thông qua kính chiếu hậu: "Không phải là đến tên của mình anh cũng quên đấy chứ? Anh tên là Trương Đại Cảnh, nhớ không?"
Thời Cảnh bỗng nhiên bị sửa họ tên: "..."
Thời- nhẫn nhịn- Cảnh: "Anh nhớ."
Kỷ Tang cảm thấy bản thân mình đúng là một thiên tài:)) Trong lòng cô rất muốn phá lên cười nhưng phải nỗ lực nhịn, nghẹn đến mức hốc mắt hơi đỏ.
Qua hình ảnh phản chiếu từ cửa kính xe, Thời Cảnh thấy được biểu cảm của Kỷ Tang lúc này.
Trên khuôn mặt thuần thúy, sạch sẽ của cô gái hiện lên một tia giảo hoạt, còn mang theo sự trêu đùa đầy thích thú, giống như chú hồ ly nhỏ trong sa mạc lấy việc trêu chọc người khác làm thú vui.
Nhưng không biết vì sao, từ đáy lòng anh không hề thấy tức giận, ngược lại anh có cảm giác yên bình và dễ chịu mà trước nay chưa từng có.
Mười lăm phút sau, trên thị trấn.
Xuống xe, Kỷ Tang cầm thẻ ngân hàng dẫn đầu, Thời Cảnh và Kỷ Nghiêu đi theo phía sau chọn đồ.
Mỹ nữ lái một chiếc xe sang trọng lại còn dẫn theo hai người vừa trẻ tuổi, tướng mạo còn hơn người, bất giác tạo ra không khí như trên sàn diễn, mặc cho đi đến đâu cũng có thể thu hút tầm mắt người khác.
Khi đi qua cửa hàng lần trước, bà chủ còn chào hỏi với Kỷ Tang, khen cô còn trông đẹp hơn trước.
Cảm giác được ngẩng cao đầu thật tuyệt, khiến Kỷ Tang cảm thấy lâng lâng, một tay kéo cánh tay Kỷ Nghiêu, tay còn lại kéo cánh tay Thời Cảnh, đắc ý nói: "Thấy sao, em chính là một mỹ nữ của thị trấn đấy.
Về sau hai người đi theo tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi."
Kỷ Nghiêu trợn trắng mắt làm động tác nôn mửa.
Lần này Thời Cảnh không rút tay về mà để cô tùy ý kéo.
Ba người đi lang thang trên phố mua một đống đồ, hầu hết đều là cho Thời Cảnh.
Kỷ Tang còn mua cho anh máy chơi hoa quả(2) mới nhất cơ! Kỷ Nghiêu ghen ghét đến mức đỏ cả mắt, ồn ào một trận nói không công bằng.
Cả thời cấp 3 cậu vẫn phải dùng máy second hand(3) từ Kỷ Tang đây này!
(2): [Tiếng Trung:水果机] Mình search gg nó ra cái này:)) Có cao nhân nào biết nó chính xác là gì không?
(3): Second hand hay 2hand là từ tiếng Anh, chỉ những mặt hàng đã qua tay lần thứ hai, những hàng đã qua sử dụng.
Kỷ Tang "trìu mến" xoa đầu Kỷ Nghiêu: "Ngoan, chờ vào đại học chị mua cái mới cho."
Kỷ Nghiêu nhịn cảm giác ghen tuông trong lòng xuống, liếc mắt nhìn về phía Thời Cảnh một cái, nói: "Chị, chị biết hiện tại chị giống ai không?"
Kỷ Tang hỏi: "Ai?"
Kỷ Nghiêu: "Phú bà bao nuôi tiểu bạch kiểm(4)."
(4): "Tiểu bạch kiểm": ở đây chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp và sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Kỷ Tang cười ha ha: "Phải vậy không? Chị cũng thấy giống đấy."
Thời- tiểu bạch kiểm- Cảnh: "...." tôi ổn:))
Lời của editor: Yên tâm từ chương này ai đó bắt đầu có ý rồi nha.