Phần 3.
Em trai tôi đến rất nhanh, vừa bước vào cửa đã la lớn: "Thằng khốn Trâu Toại đâu rồi? Ra đây cho tao, dám đánh chị tao, mặt mũi mày lớn quá rồi".
Em trai tôi, với bản tính trẻ trung nóng nảy, dẫn theo một nhóm bạn bè chiếm lĩnh cả phòng khách.
Điều này khiến bố mẹ Trâu Toại run rẩy sợ hãi. "Này... Triệu Duyệt, con định làm gì thế, hãy nói đỡ với em trai con đi, chuyện gia đình mình cần gì phải làm ầm lên như vậy." Mẹ Trâu Toại vừa lùi về phía sau vừa đẩy tôi ra để can ngăn em trai tôi.
Em trai tôi lạnh lùng khinh bỉ: "Gia đình? Các người cũng xứng làm gia đình ư? Cả nhà các người mờ ám không biết xấu hổ đã đành, còn có dám đánh chị tôi nữa. Tôi nói này, nếu không gọi Trâu Toại ra mà xin lỗi chị tôi thì hôm nay tôi không đi đâu cả."
Em tôi ngồi phịch xuống ghế sofa một cách oai vệ, sau lưng là rất đông bạn bè, tạo nên khí thế lấn lướt.
Tất cả đều trẻ tuổi và cao to khoẻ mạnh nên nhanh chóng khiến bạn bè và họ hàng của nhà Trâu Toại đang định bước lên phía trước đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Tôi quay đầu nhìn bạn thân Châu Châu: "Cậu nói với em trai tôi à?"
"Không thể để cậu bị ức hiếp mà không làm gì được." Châu Châu gật đầu.
Cô ấy là bạn thân của tôi, cũng là bạn gái của em trai tôi. Mối quan hệ của chúng tôi cực kỳ thân thiết.
Em trai tôi đến với thái độ rất cương quyết nên những người trong nhà Trâu Toại không còn cách nào khác phải lôi hắn ta ra khỏi phòng.
Anh ta nhíu mày khi nhìn thấy em trai tôi: "Còn chưa chính thức gả vào nhà, mà đã để em trai đến nhà chúng tôi lớn tiếng. Người phụ nữ như cô quả nhiên không đáng để cưới."
"Vậy thì tôi thực sự cảm ơn anh." Tôi lạnh lùng ngồi xuống cạnh em trai mình.
Thực ra, hôm nay anh ta nên cảm thấy may mắn vì em trai tôi đã đến, nếu không với tính nóng nảy của tôi, có lẽ tôi đã tát hỏng mặt anh ta rồi.
Dù em trai tôi ở ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng ở nhà thì cũng thua dưới tay tôi.
"Trâu Toại, hôm nay anh đã đánh chị tôi à?" Em trai tôi chỉ vào mũi anh ta và hỏi.
Trâu Toại sợ hãi nuốt nước bọt và lùi lại một bước: "Là chị cậu đã đánh chị dâu tôi trước."
"Vậy ai là người bắt chị tôi phải quỳ xuống?" Ngay khi em trai tôi lên tiếng, Trâu Toại liền trở nên yếu thế.
Anh ta cắn môi và nhìn tôi với vẻ tức giận: "Chị cậu cũng đã đánh trả mà!" nói xong anh ta chỉ vào má mình đang sưng lên.
"Chẳng phải anh xứng đáng bị đánh sao?" Tôi xoa xoa cổ tay mình và đưa nó về phía em trai: "Tay tôi đánh đau hết cả rồi."
Em trai tôi giật giật khóe miệng, như là đang cố nín cười mà liếc mắt nhìn Trâu Toại rồi quát lớn: "Trâu Toại, anh có cho là nhà họ Triệu chúng tôi chết hết rồi sao?"
"Không không, Triệu Duệ, cháu đừng hiểu lầm. Hôm nay chỉ là một sự cố bất ngờ thôi, Duyệt Duyệt lấy vào nhà chúng ta, chúng ta sẽ đối xử tốt với con bé." Mẹ của Trâu Toại vội vã tiến lên can ngăn em trai tôi.
Em trai tôi vung tay lên không cho bà ta cơ hội tiếp cận: "Cưới xin cái gì mà cưới, một gia đình như thế này chị tôi không lấy. Khách sạn thì người nhà chúng tôi tự tiếp đãi, họ hàng nhà các người thì tự mình lo."
"Cái này... một đám cưới tốt lành làm sao lại có thể không tiến hành được chứ?" Mẹ Trâu Toại lo lắng tiến lên kéo tôi, nhưng bị Châu Châu và những người khác ngăn lại.
Nghe nói không cưới nữa, Tần Dung từ trong nhà bước ra. Trong khi mọi người đang vừa tức giận xen lẫn ngượng ngùng thì cô ta lại đứng bên cạnh Trâu Toại với nụ cười rạng rỡ: "Triệu Duyệt, hôm nay nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ trở thành người phụ nữ đã từng qua một lần đò, xem lúc đó còn ai dám cưới cô."
Tôi quay đầu lại cười với cô ta: "Có ai dám cưới tôi hay không không cần cô lo, chỉ là sau hôm nay tôi muốn xem ai còn dám bước chân vào nhà họ Trâu các người".
Khuôn mặt Tần Dung lập tức trở nên lạnh lẽo. Có vẻ như cô ta muốn lao đến và giằng co với tôi, nhưng lại e sợ em trai tôi.