Gia Đình Công Hầu



""

Edit: Càfé Sáng

Thất Nương ngồi trò chuyện cùng Lư Thụy và Lư Dập hết buổi trưa, sau đó ăn chiều cùng bọn cậu, rồi mới về lại Ỷ Mai Viên.

Đi dạo một vòng trong vườn để tiêu cơm một chút, nhìn thấy sắc tời tối dần, nàng mới quay trở về phòng. Vừa bước vào, thì nghe Thái Lam khẽ lẩm bẩm: “Sao cửa sổ lại mở ra thế này, rõ ràng là trước khi đi mình còn cố ý đóng lại, nhất định là con nha đầu Lan Tâm vào đây mở ra rồi, tiểu nha đầu này, đã bảo biết bao nhiêu lần là không được vào phòng rồi, vậy mà cứ không chịu nghe…”

Thất Nương khẽ giật mình, loáng thoáng đoán được chuyện gì, nên vội ngắt lời, nói: “À, chắc là trước lúc đi tôi mở ra đó, trong phòng hơi ngột ngạt, nên muốn hít thở không khí”.

Thái Lam nghe vậy thì cười nói: “Mấy ngày nay bỗng nhiên trời trở lạnh, nô tỳ sợ tiểu thư bị lạnh, nên luôn đóng kín cửa”.

Thất Nương cũng mỉm cười, không nói gì nữa. Vào buồng trong, nàng cứ cảm thấy không yên, đôi mắt liên tục tra xét khắp phòng, tất cả dường như vẫn y như trước lúc khi nàng ra khỏi phòng, không thấy điều gì khác thường cả. Thất Nương mới hơi yên lòng một chút, ngồi xuống chiếc ghế chỗ bàn trang điểm, rồi viện cớ xua Thái Lam đi.

Đợi nàng ta vừa đi, Thất Nương lập tức nhanh chóng tìm tòi khắp phòng một lượt, dễ dàng phát hiện bức thư nằm bên dưới gối, tức thời cảm thấy vừa thẹn vừa giận, lại sợ bị Thái Lam phát hiện, nên vội vàng giấu dưới đệm chăn, còn bản thân thì giả vờ không có chuyện gì phát sinh, quay trở lại bàn trang điểm ngồi xuống.

Vì trong lòng vẫn luôn băng khoăn bức thư dưới đệm, nên cả buổi tối Thất Nương đều cảm thấy không yên. Vừa đến giờ Tuất, nàng liền nói với Thái Lam rằng thấy mệt muốn đi ngủ. Thái Lam vội vàng chỉnh sửa đệm chăn, thì bị Thất Nương ngăn lại, nàng cười nói: “Không phải đã sớm bảo là không cần trải đệm chăn cho tôi rồi sao? Chuyện này để tự tôi làm là được rồi”.

Qủa thực trước đó Thất Nương đã có dặn dò qua, chỉ là từ trước tới nay Thái Lam đã quen làm những việc này, nên đôi khi quên mất, vội rụt tay về, cười nói: “Vậy nô tỳ đi pha cho tiểu thư ấm trà, để tối tiểu thư mà khát lại không có nước uống.”

Thất Nương chưa bao giờ để Thái Lam hầu giường, cho dù những lúc trong người không khỏe, cũng chỉ bảo nàng ta kê chiếc giường phía ngoài bình phong ngủ lại mà thôi. Buổi tối đi tiểu đêm, hoặc xuống uống nước, nàng đều tự mình làm, vậy nên trước khi nàng ngủ, Thái Lam đều chuẩn bị thỏa đáng hết thảy.

Mỗi tối trước khi ngủ Thất Nương đều đọc vài trang sách, nên Thái Lam chu đáo đặt giá nến trên chiếc ghế cạnh giường, rồi bưng trà nóng để một bên, sau đó cúi chào rời đi. Nghe những tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này Thất Nương mới cẩn thận lấy bức thư từ dưới đệm giường ra.

Mở thư ra, đọc nhanh một mạch, Thất Nương tức giận cắn răng. Thư rất ngắn, chữ viết cũng không tinh tế, nhìn ra được lúc anh ta viết thì rất vội vàng, nội dung chỉ nói rằng có chuyện gấp phải đi Tịnh Châu, sẽ cố gắng trở lại Kinh thành trước Tết Trùng Dương. Những việc này cũng không có gì, đáng chết là, cuối thư anh ta hết lần này tới lần khác dặn dò không được nói chuyện với Đại công tử Thường gia.

“Xí--” Thất Nương tức giận nhét bức thư xuống lại đệm giường, khẽ mắng một tiếng.

Ai mà thèm quan tâm anh ta muốn đi đâu, muốn làm gì kia chứ. Cho dù là sang năm mới về, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng!

Thất Nương thầm nghĩ trong lòng, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến câu nói thật lâu trước kia của Thiệu Trọng, không khỏi âm thầm phòng đoán, không biết vị biểu ca Thường gia thành thành thật thật, thoạt nhìn như con thỏ trắng kia có phải đã đắc tội qua Thiệu Trọng hay không, bằng không, mặc dù Thiệu Trọng có chút xảo quyệt, nhưng cũng không đến mức trù người ta chết sớm như vậy.

Như thế này đây, gì mà căn dặn nàng không được cùng biểu ca Thường gia tiếp xúc nói chuyện các thứ, nàng là một nữ tử khuê các, làm gì có thể tủy tiện nói chuyện cùng nam tử khác được, cũng chỉ có tên Thiệu Trọng lưu manh mới dám leo tường vào phòng người khác mà thôi.

Hành vi đó của anh ta, quả thật là hư hỏng vô cùng! Nhưng tận đáy lòng, Thất Nương lại không chút nào muốn tố giác cả.

Như vậy thật không tốt! Thất Nương tự nói với mình. Trong đầu nàng có một cô bé liên tục nhắc nhở, trong các vở kịch hay diễn, mấy cô tiểu thư đều không cần mặt mũi, bị mấy tên thư sinh xấu xa có hành vi như vậy câu đi, nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ giống các nàng ấy. Thế nhưng, trong đầu cũng còn có một giọng nói khác lặng lẽ nói, nàng có làm gì đâu, mọi chuyện đều do tên lưu manh Thiệu Trọng gây ra mà thôi, không liên quan gì đến nàng cả.

Suy nghĩ một lúc Thất Nương lại ngủ mất, hơn nữa lại ngủ rất ngon, vừa nhắm mắt không bao lâu là ngủ. Hôm sau thức dậy, Thái Lam còn bất ngờ cười nói: “Hôm nay khí sắc của Đại tiểu thư thật tốt.”

“Vậy sao?” Thất Nương nghe vậy thì nhìn vào trong gương, quả nhiên thiếu nữ trong gương da dẻ sáng bóng, hai gò má ửng đào, trông đặc biệt quyến rũ. Vốn dĩ da nàng đã trắng, dù là trước kia ở nông thôn dãi nắng dầm mưa, vẫn chưa từng bị sạm đen, nay vào trong Kinh, mỗi ngày điều dưỡng tẩm bổ, nên da dẻ càng thêm non mịn, đương nhiên cũng đẹp hơn xưa kia rất nhiều.

“Tối qua ngủ ngon.” Thất Nương cố gắng không nghĩ đến bức thư giấu dưới đệm giường, ngẩng đầu mỉm cười nói với Thái Lam: “Hôm nay đi thỉnh an nãi nãi và mẫu thân sớm một chút.”

Nàng đến thỉnh an Hứa thị trước, sau đó cùng Hứa thị đi thỉnh an Lão thái thái. Vừa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói của Lão thái thái: “…Cũng chỉ mong như vậy thôi, mong là ông Trời có mắt, đừng làm khó thằng bé nữa.”

“Mẫu thân đây là đang nói ai vậy ạ?” Hứa thị vừa vào trong, Lão thái thái đã vẫy tay gọi nha hoàn xếp ghế cho bà, rồi nói: “Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống, mẹ con chúng ta không cần quá giữ lễ tiết như vậy. Vừa rồi Đổng mama nói Trọng ca nhi bên cạnh phủ chúng ta đi Tịnh Châu cầu y, nên nương mới mong sao hai mắt thằng bé có thể chữa khỏi được ấy mà.”

“Trọng ca nhi đi chữa mắt sao?” Hứa thị ngạc nhiên hỏi. “Lúc trước nghe đâu cậu ta bảo Lương Khang đi mời đại phu, kết quả không biết thế nào, cũng chẳng nghe nói gì. Lúc này lại ngàn dặm xa xôi đi Tịnh Châu, chắc là tìm được đại phu có thể tin cậy được rồi, không chừng lúc cậu trở về, đôi mắt đã chữa khỏi rồi ấy chứ.”

“Ừ thì nương cũng đang mong vậy đây.” Lão thái thái thở dài, lắc đầu nói: “Ông trời thật không có mắt mà, thằng bé tốt như vậy lại chịu nhiều đau khổ. Chỉ mong lần này thằng bé có thể khổ tận cam lai.”

Hứa thị cũng thổn thức một phen. Thất Nương ngồi bên cạnh nghe các nàng cảm thán thân thế của Thiệu Trọng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Tuy biết rõ là bản thân Thiệu Trọng tự mình rời phủ, cũng biết anh ta xưa nay xảo quyệt, tuyệt không chịu thiệt, nhưng mà, nếu không phải bị tổn thương quá sâu, thì đang yên đang lành, lại còn nhỏ tuổi như thế, sao lại xa lạ với chính phụ thân của mình đến vậy. Nhìn cách anh ta nói chuyện với Lão thái thái đã có thể nhìn ra được, mặc dù gian xảo, nhưng tính tình lại rất tốt, cẩn thận, tỉ mỉ lại dịu dàng, còn không, sao có thể khiến cả phủ trên dưới ai ai cũng đều đánh giá cao anh ta như vậy được.

Nhưng mà, dù anh ta được cả phủ tán thưởng, chỉ riêng bị mình kháng cự, chắc là trong lòng anh ta cũng khổ sở lắm nhỉ?

Mặc dù Thiệu Trọng không ở trong kinh, nhưng Thất Nương vẫn luôn nghe thấy tên anh ta quanh quẩn bên tai mình. Chốc thì Thụy ca nhi thở dài than ngắn sao Thiệu tiên sinh không ở trong Kinh, làm các cậu không có chỗ trốn chơi, chốc lại nghe Lư Yên dẩu môi buồn bực bảo Thiệu tiên sinh mấy hôm rồi không sang phủ, không có ai cho cô bé kẹo, còn không cũng là Lão phu nhân lải nhải bảo không biết Thiệu Trọng đã đến Tịnh Châu hay chưa, không biết đôi mắt chữa chạy thế nào rồi….

Nhoáng một cái nửa tháng trôi qua, Thất Nương cũng bình thản thoải mái trãi qua cuộc sống của mình, mỗi ngày đều đọc sách, thêu hoa, còn không thì trò chuyện cùng Hứa thị, ngẫu nhiên sẽ mang Lư Yên ra vườn thả diều, hoặc thỉnh thoảng đi dạo một vòng chỗ Lư Thụy. Muội muội của Hứa thị, chính là vị dì gả đến Thường gia có đến thăm phủ một lần, cũng thân thiết trò chuyện cùng Thất Nương một chút, chỉ là, lần này cùng đi với bà không phải là Đại công tử nữa, mà là Tam tiểu thư Thường gia. Cô nhóc xấp xỉ tuổi Lư Yên, nên chẳng mấy chốc hai cô nàng đã thành đồng bọn, cười giỡn nhốn nháo, rất vui vẻ.

Lại qua hai ngày, Triển phủ đưa thiệp mời tới, Triển Vân Đóa tổ chức sinh nhật mười ba tuổi, mặc dù không tổ chức linh đình, nhưng vẫn mời bạn bè quuen biết đến phủ tụ hội. Lư Yên cũng nhận được thiệp mời, nên Hứa thị vẫn như cũ nhờ Hồ thị dẫn Thất Nương cùng đi.

Mạnh thị nghe được tin tức, biết Thất Nương và Lư Yên cùng ra ngoài, nên mặt dày đến tìm Hồ thị, bảo là Lư Ngọc ở trong nhà suốt cũng buồn bực, nhờ Hồ thị mang Lư Ngọc ra ngoài chơi cho khuây khỏa, cũng học hỏi nhiều hơn, đỡ cho Lão thái thái nói Lư Ngọc không phóng khoáng.

Bà ta đã nói đến mức đó, Hồ thị cũng chẳng thể chối từ được, nên cười đồng ý. Đến tận trước khi đi, Mạnh thị mới để Lư Ngọc sang, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lư Ngọc, vẻ mặt Hồ thị có chút khó chịu.

Bởi vì cân nhắc nơi đến là tiệc sinh nhật của Triển Vân Đóa, không nên đoạt nổi bật với nàng ta, nên Thất Nương và Lư Yên đều cố ý ăn mặc an phận một chút, mặc dù đều là xiêm y mới tinh, nhưng màu sắc đều tương đối nhã nhặn, trang sức phối hợp cũng không cầu kỳ. Còn xem quần áo trên thân Lư Ngọc kia, quả thực là đến đá quán, áo choàng dài đỏ rực, bên trên thêu từng đóa từng đóa mẫu đơn to đùng, chưa hết, chỗ nhụy của từng đóa hoa còn dùng trân châu, kim tuyến điểm xiết, trông vừa lộng lẫy vừa xa hoa.

Nhìn thấy sắc mặt Hồ thị không tốt, Mạnh thị chỉ cho rằng bà không thích nữ nhi của mình nổi bật hơn Lư Yên, vậy nên còn có chút đắc ý, ngước đầu làm ra vẻ khiêm tốn nói: “ Ai da, bộ xiêm y này là do cậu của Ngọc nhi mua từ Giang Nam về tặng, tôi vốn là không chịu nhận, xiêm y quý giá như thế, sao có thể cho Lư Ngọc mặc được”.

Thành thực mà nói, bộ xiêm y này, bất luận là đổi thành Thất Nương hay Lư Yên đều mặc rất ổn, chỉ riêng treo trên người Lư Ngọc, nhìn sao cũng thấy không hài hòa. Tính tình Lư Ngọc nhu nhược, đúng như Lão phu nhân nói, luôn rụt rè không phóng khoáng, bình thường ăn mặc giản dị, ngược lại trông có vẻ nhu mì khả ái (*), nhưng nay mặc cả thân hoa quý thế này, trông thế nào cũng giống như mượn y phục của người khác khoác lên người.

Đương nhiên lời này Hồ thị sẽ không mở miệng nói ra, chỉ nhìn Mạnh thị khẽ gật đầu, rồi cho người đỡ Lư Ngọc lên xe ngựa. Lư Yên thấy vậy, cũng lặng lẽ ghé sát tai Thất Nương thì thầm: “Bình thường Nhị tỷ tỷ trông xinh thế, hôm nay lại thấy sao sao ấy nhỉ.”

Thất Nương khẽ vỗ mu bàn tay cô bé, nói: “Đừng nói bậy.”

Lư Yên bĩu môi, nghe lời yên tĩnh lại.

Trong xe ngựa, Lư Ngọc yên lặng ngồi trong góc, hô hấp dồn dập, vẻ mặt khẩn trương. Thất Nương nhìn Lư Yên nháy mắt, Lư Yên hiểu ý, tìm đề tài trò chuyện cùng Lư Ngọc. Chỉ là Lư Ngọc vốn không biết nói chuyện, còn bị Mạnh thị suốt ngày nhốt ở Tam phòng không đi đâu, nên lúc nào cũng trầm mặc không nói, Lư Yên một mình diễn hết vở tuồng, mệt mỏi bực bội, cuối cùng nhìn sang Thất Nương bày ra vẻ hết cách.

Triển phủ cách Hầu phủ không xa, xe ngựa đi một chốc đã tới, hạ nhân bước xuống gõ cửa, trong phủ cũng nhanh chóng có người ra đón.

Hồ thị dẫn ba cô nương xuống xe ngựa, lão mama Triển phủ ân cần dẫn các nàng vào hậu viện.

Triển gia trong kinh thành cũng có trên trăm năm truyền thừa, có thể nói là thế gia đại tộc, nên hiển nhiên phủ đệ cũng khí phái vô cùng, quy mô so với Hầu phủ còn lớn hơn một chút. Đi một chốc là đến hậu viện, Tiêu thị nghe thông báo cũng đã đứng ngoài cửa viện nghênh đón, nhìn thấy Hồ thị, bà liền nhanh chóng đến mời vào trong.

Thất Nương và Lư Yên bước lên chào Tiêu thị, Lư Ngọc thấy thế, cũng đứng phía sau hành lễ vấn an. Nhìn thấy bộ dạng lộng lẫy của Lư Ngọc, nụ cười trên mặt Tiêu thị cứng đờ phút chốc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, mỉm cười nói với Hồ thị: “Mới mấy hôm không gặp, sao trông ngươi lại càng trẻ hơn thế này.” Xong, sóng mắt lại đảo đến Lư Ngọc, khẽ nói: “Vị này hẳn là Nhị tiểu thư của quý phủ nhỉ?”

Hồ thị bất đắc dĩ cười cười, “Đúng vậy”. Dứt lời, lại quay đầu gọi Lư Ngọc đến giới thiệu với Tiêu thị, bà dịu dàng nói: “Là đứa trẻ thành thực, chỉ là tính tình có chút hướng nội”.

Tiêu thị nhớ đến mấy lời bàn về hành vi vủa Tam phu nhân Hầu phủ, nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu, tiện tay lấy chiếc hầu bao trong ngực ra nhét vào tay Lư Ngọc, dịu giọng nói: “Lần đầu gặp mặt, thẩm chưa kịp chuẩn bị gì, Nhị tiểu thư đừng ghét bỏ nhé.”

Gương mặt Lư Ngọc lập tức sung huyết đỏ bừng, liên tục phất tay không chịu nhận. Nụ cười trên mặt Tiêu thị lại càng cứng ngắt hơn, Hồ thị thật không nhìn nổi nữa, đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Ngọc nha đầu đừng đẩy nữa, con còn đẩy, thẩm sẽ nghĩ rằng con chê ít đấy!”

Lư Ngọc nghe vậy, lập tức bất động.

Thất Nương sợ nàng ta còn muốn rụt rè, nên vội bước đến mời Lư Ngọc, cười nói: “Chúng ta ra sau tìm Vân Đóa trò chuyện đi, không ở đây quấy rầy Nhị thẩm thẩm và Tiêu thẩm nữa. Dứt lời, nàng và Lư Yên mỗi người một bên Lư Ngọc, kéo nàng ta về hướng sân sau.

Hồ thị và Tiêu thị liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào một tiếng.

Lời tác giả: Các cô nương đừng ầm ĩ nữa, Thụy ca nhi cùng Dập ca nhi là tình huynh đệ thuần túy nhaaaaaa T.T ~~~~

Cũng không chịu nhìn xem người ta mới bao lớn nữa hu hu hu~~~

Chú thích:

(*) Nguyên văn: Tiểu gia bích ngọc - 小家碧玉 (điển cố thành ngữ): “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”. Nguồn: greyphan.com


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui