Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

“Anh dám!” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên, cố nén tức giận, hung hăng nói, mặc dù lớn tuổi, nhưng trên người lại có một loại hơi thở của nữ cường.

Mặc Thiếu Thiên nhìn bà, chợt âm lãnh cười, ánh mắt càng làm cho người ta nhìn không thấu, “Bà cảm thấy tôi bây giờ còn có cái gì không dám sao? Cung Ái Lâm, đừng ép tôi, nếu không liền ‘Ngọc Thạch Câu Phần’[*]!”Mặc Thiếu Thiên nhìn Cung Ái Lâm, cũng là nói từng chữ từng chữ.

[*] Ngọc Thạch Câu Phần nghĩa là Ngọc Nát Đá Tan, một kiểu lưỡng bại câu thương - hai bên cùng chết.

Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị lời nói đó làm mắc nghẹn, cái gì cũng nói không được.

Nhưng ánh mắt, lại tràn đầy hận ý, cùng sự tức giận, Mặc Thiếu Thiên!

Bà thế nào cũng không nhớ đến ban đầu lợi dụng Mặc Thiếu Thiên qua cũng cố MK, cứ nghĩ là để cho Mặc Thiếu Quần về sau có thể tiếp nhận công ty ở trạng thái tốt một chút, nhưng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại thoát khỏi bàn tay bà, loại cảm giác này, khiến Cung Ái Lâm hối hận muốn chết rồi.

Nhìn Cung Ái Lâm không còn lời nào để nói, Mặc Thiếu Thiên nhìn bà một cái, xoay người rời đi.

Mặc Thiếu Thiên xoay người đi ra, lúc đi tới cửa Mặc Thiếu Thiên chạm mặt Lưu Ly.

Lúc thấy Mặc Lưu Ly, con ngươi Mặc Thiếu Thiên không nói ra được có bao nhiêu thâm trầm, Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng là như thế.

Cuộc chiến tranh này, đã vài chục năm rồi, mỗi lần nhìn bọn họ gây gổ, khó khăn nhất thật ra là Lưu Ly, thế nhưng Lưu Ly đã thành thói quen.

Chỉ là, có lúc, người xuất hiện sẽ kiên trì chuyện gì đó, rốt cuộc là vì cái gì?

“Anh!” Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên kêu một tiếng.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, gật đầu một cái, sau đó nói, “Em nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên muốn đi.

“Anh!” Chợt, Mặc Lưu Ly ở phía sau hô một tiếng.

Trong cuộc chiến tranh này, Mặc Thiếu Thiên không khỏi làm khó dễ, rõ ràng Cung Ái Lâm cùng Mặc Lưu Ly là mẹ con, nhưng tính tình hai người lại hoàn toàn khác biệt, mỗi lần Mặc Thiếu Thiên hận không thể giết chết Cung Ái Lâm, nhưng vừa nghĩ tới Mặc Lưu Ly, anh đều nhịn.

Mặc Thiếu Thiên dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn cô, “Sao vậy?”

Mặc Lưu Ly nhìn anh, suy nghĩ một chút, nói một câu, “Bảo vệ Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cho tốt!”

Mặc Thiếu Thiên lúc ấy nghe không hiểu những lời này của Mặc Lưu Ly là có ý gì, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là gật đầu một cái, rời đi.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên đi, Mặc Lưu Ly thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong.

Bên trong phòng khách, Cung Ái Lâm tức không chịu được, Mặc Lưu Ly đi tới an ủi bà, “Mẹ, đừng nóng giận!”

Cặp mắt Cung Ái Lâm nảy sinh sự ác độc, giận không kiềm được, “Mẹ lúc đầu không nên cho hắn ta vào cửa Mặc Gia!”

“Mẹ!” Mặc Lưu Ly nói một tiếng, “Chuyện đã đến mức độ này rồi, cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy!” Mặc Lưu Ly khuyên nói.

“Không được, những thứ này đều là thuộc về Thiếu Quần, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho công ty rơi vào tay người khác, nhất là trong tay cái thằng con nghịch tử đó!” Cung Ái Lâm hung hăng nói.

Mặc Lưu Ly nhìn Cung Ái Lâm, nghe lời của bà…, bất đắc dĩ thở dài.

Đối với việc này, Mặc Lưu Ly cũng bất đắc dĩ, vô luận cô nói gì, cũng không cải biến được mẹ.

“Vậy được rồi, con mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước đây!” Mặc Lưu Ly bất đắc dĩ nói, cũng không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh này.

Mặc dù cô là con gái của Cung Ái Lâm, nhưng mà đối với với việc làm của mẹ mình, cô không đồng ý, nhưng không đồng ý thì có thể như thế nào, cô vẫn là con gái của bà.

Cung Ái Lâm nhìn Mặc Lưu Ly, chợt nhớ tới cái gì đó, “Lưu Ly, khoan đã, mẹ có chuyện nói với con!”

“Chuyện gì?” Mặc Lưu Ly hỏi.

“Con từ nước ngoài trở về được một thời gian rồi, đúng lúc nên tìm cho mình công việc, không bằng vào MK làm việc, như thế nào!!” Cung Ái Lâm nói.

Mặc Lưu Ly cau mày, Cung Ái Lâm nghĩ gì, cô không phải không biết, chỉ là, cô không muốn liên lụy vào chuyện giữa mẹ cùng Mặc Thiếu Thiên.

“Mẹ, công ty cùng ngành con học bất đồng!” Mặc Lưu Ly nói.

“Bất đồng thì thế nào? Con có trình độ học vấn cao, muốn vào MK dễ như trở bàn tay, hơn nữa coi như con vào đó, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không nói gì!” Cung Ái Lâm nói gằn từng chữ, Mặc Lưu Ly suy nghĩ một chút, đây mới là mục đích của bà.

Mặc Lưu Ly sắc mặt có chút không tốt, nhìn Cung Ái Lâm, “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì, con đều biết, mặc kệ như thế nào, anh cùng chúng ta là người một nhà, mặc kệ mẹ ủng hộ cũng được, mà không ủng hộ cũng được, đây đều là sự thật, con biết mẹ không thích anh, nhưng mà con lại không muốn dính vào chuyện giữa các người, cho nên, con sẽ không vào công ty làm việc đâu!” Mặc Lưu Ly nói gằn từng chữ.

Cung Ái Lâm nghe Mặc Lưu Ly nói, sắc mặt rất không tốt.

Những lời này, Mặc Lưu Ly biết Cung Ái Lâm nghe sẽ không vui, nhưng cô phải nói ra.

“Con nói cái gì?” Cung Ái Lâm không vui hỏi.

“Mẹ, con đã nói rất rõ rồi, con sẽ không vào MK làm việc!” Mặc Lưu Ly hết sức kiên định nói.

“Lưu Ly, con bị Mặc Thiếu Thiên bỏ bùa mê gì rồi hả? Để cho con đối với hắn như vậy, con chính là con gái của mẹ sao? Con đừng quên, Thiếu Quần mới là của anh trai của con!” Cung Ái Lâm tức giận nói.

“Con không phủ nhận, nhưng mà mẹ, Mặc Thiếu Thiên cũng là anh trai của con, thật ra thì mẹ, chỉ cần mẹ buông bỏ thù hận trước, chúng ta có thể sống vui vẻ bên nhau!” Mặc Lưu Ly nói.

“Vui vẻ?” Nghe thế, sắc mặt Cung Ái Lâm càng thêm khó coi, “Đời này, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, sẽ không để cho hắn sống tốt đâu!” Cung Ái Lâm nói gằn từng chữ, giọng nói cũng tràn đầy hận ý.

Mặc Lưu Ly nhìn Cung Ái Lâm, suy nghĩ một chút, “Mẹ, anh không phải là người bình thường, mẹ không khống chế được anh đâu, chuyện mẹ làm, anh ấy không phải là không biết, chỉ là không nói thẳng với mẹ thôi, anh ấy cũng không phải là người không có lương tâm, chỉ cần mẹ thu tay lại, anh ấy sẽ không đối với mẹ như vậy đâu!” Mặc Lưu Ly nói.

Nghe Mặc Lưu Ly nói, Cung Ái Lâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, trong lúc khiếp sợ lại dẫn tới sự không hiểu.

“Mẹ tốt nhất suy nghĩ một chút đi, tóm lại, con sẽ không tới công ty làm việc!” Nói xong, Mặc Lưu Ly quay người đi lên lầu.

Cung Ái Lâm nhìn bóng lưng Mặc Lưu Ly, tức giận không chỗ phát tiết, nhưng nhìn cô, giống như, người con gái này của bà, càng ngày càng không giống...... Nhưng mà không giống ở đâu, bà cũng nói không nói ra được, tóm lại, bà không biết có cảm giác gì nữa.

...................

Hôm sau.

Chủ nhật.

Lâm Tử Lam không phải đi làm, mà nhà mới đã sửa xong, vừa lúc vào đúng cuối tuần, dọn nhà, buổi tối có thể trực tiếp vào ở rồi.

Đồ không ít, nhưng phần lớn Hi Hi cũng đã dọn xong, kêu một chiếc xe tải chở đồ, tất cả đều làm xong.

Nhìn căn hộ trống rỗng, Lâm Tử Lam chợt có chút cảm giác không muốn rời đi, dù sao từ sau khi cô về nước, cô vẫn ở chỗ này, đã thành thói quen, hiện tại, lại chợt rời đi, có chút không bỏ được.

“Đi thôi, mẹ, về sau nơi này cũng chỉ còn lại trong kí ức!” Hi Hi nhìn căn hộ cũng rất cảm khái nói.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cười cười, sau đó nhìn căn hộ trước mặt, ánh mắt mang theo nụ cười.

Không sai, về sau, nơi này cũng chỉ còn lại trong kí ức.

Lâm Tử Lam là một người lưu luyến cái cũ, tự nhiên có chút không bỏ được, nhưng Lâm Tử Lam cũng hiểu, bên kia mới là nhà của bọn họ!

Cùng Hi Hi khóa cửa cẩn thận, đem chìa khóa đưa cho chủ thuê nhà, lúc giao chìa khóa, Lâm Tử Lam hít vào một hơi thật sâu, hiện tại mới phát giác được, dọn nhà thì ra cũng là một công việc dùng nhiều sức lực.

Mặc dù, cô không có làm chuyện gì, nhưng cảm giác lại mệt đến vậy.

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ nói ngộ nhỡ cha tới nơi này tìm chúng ta, không tìm được thì làm thế nào?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Vậy con tính sao?”

Hi Hi nhìn ánh mắt của Lâm Tử Lam, lập tức lắc đầu, “Vậy hãy để cho cha không tìm được......”

..... ………

Căn hộ mới bên kia.

Lâm Tử Lam cùng Hi Hi xuống xe, Hi Hi nói, “Mẹ, mình mua một chiếc xe sẽ thuận lợi hơn a!”

Lâm Tử Lam cũng rất tán đồng gật đầu một cái.

“Mẹ, không bằng bảo bối mua cho mẹ một chiếc xe nha?” Hi Hi chợt nhìn Lâm Tử Lam, trong đầu nảy sinh ý nghĩ này.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi cười một tiếng, “Bảo bối, để cho mẹ con khiêm tốn một chút đi, mẹ không muốn làm nhân vật được bàn tán ở Thành phố A đâu!” Lâm Tử Lam sâu kín nói, lập tức bác bỏ ý nghĩ của Hi Hi.

Dõi mắt nhìn cả Thành phố A, có ai như cô, tiền lương cầm trong tay một tháng một vạn tệ, mà lại ở tại một nơi cao cấp như thế này?

Lâm Tử Lam cũng không muốn cao cao tại thượng như vậy a!

Như vậy, đã đủ phách lối lắm rồi.

“Được rồi!” Hi Hi đáp một tiếng, nếu mẹ muốn khiêm tốn, vậy thì khiêm tốn một chút cũng tốt!

“Bảo bối, nếu như tiền con có thật nhiều mà xài không hết, thì có thể đưa cho mẹ, mẹ không ngại!” Lâm Tử Lam sâu kín cười nói.

Nghe thế, Hi Hi lập tức tới gần, lộ ra nụ cười tà mị, “Mẹ, của con đều là của mẹ, mẹ còn sợ gì?”......

“Mẹ chỉ là muốn thay con chia sẻ một chút áp lực mà thôi!” Lâm Tử Lam nói.

“Mẹ, mẹ yên tâm!”

Hai mẹ con vừa đi vừa nói, mới vừa đi tới lầu dưới, liền thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới.

Chiếc xe kia......

Hình dáng kia......

Màu sắc kia......

Bảng số kia......

Rất quen thuộc như vậy!

Mà người trong xe, chính là Mặc Thiếu Thiên, anh lái xe, lúc thấy Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, nhíu mày, bọn họ tại sao lại ở chỗ này?

Hi Hi cùng Lâm Tử Lam lúc thấy xe của Mặc Thiếu Thiên thì đồng thời ngây cả người, quả nhiên, giấy không thể gói được lửa a!

Mặc Thiếu Thiên lái xe đến phía trước bọn họ, xuống xe, nhìn bọn họ, “Hai người tại sao lại ở chỗ này?”

Lâm Tử Lam không lên tiếng, Hi Hi lại mở miệng trước, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặt cười thân sĩ, “Mặc tiên sinh, thật là khéo, làm sao ngài biết chỗ này?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, sau đó nói một câu, “Cha ở nơi này......”

Chỉ với một câu nói, Lâm Tử Lam thật muốn thổ huyết!!!

Thật trùng hợp như thế sao????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui