Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

"Không có nhưng!" Lúc này, Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hung ác, "Những chuyện này không cần anh quản!"

Nghe Tiêu Dật nói..., Ảnh Tử còn có thể nói gì, có chút không cam lòng, nhưng đối với Tiêu Dật vẫn tôn trọng, "Vâng!"

"Anh tự tiện làm chủ, cầm đồ đạc của tôi, đi ra ngoài chịu phạt!" Tiêu Dật mở miệng.

"Vâng!" Ảnh Tử tuân theo, xoay người vừa định đi ra.

"Chờ một chút!" Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng, Ảnh Tử vừa đi đến cửa, nghe được giọng nói của Tiêu Dật, lập tức xoay người nhìn anh, "Còn có gì cần phân phó?"

"Lập tức tìm được người hạ độc kia cho tôi!"

"Vâng!" Ảnh Tử đáp một tiếng, lui ra ngoài.

Nửa giờ sau, Ảnh Tử trở lại, cả người toàn vết thương, những thứ kia là do roi tạo thành.

"Chịu phạt xong!"

Nhìn trên người Ảnh Tử bị thương, Tiêu Dật mở miệng, "Trở về nghỉ ngơi đi!"

"Dạ!" Vừa đáp một tiếng, Ảnh Tử xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Ảnh Tử đi, Tiêu Dật ngồi một mình ở trong phòng, không nghĩ tới chuyện diễn biến thành tình trạng này.

Trùng cổ hoàn dĩ nhiên là bị Hi Hi ăn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Dật rất không thoải mái, mặc dù Hi Hi không phải con trai ruột của anh, nhưng dù sao cũng là do anh nuôi lớn, anh đem tất cả sự quan tâm cùng chăm sóc đặt vào trên người của bé...... Không nghĩ tới có thể như vậy!

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật chợt nhớ tới cái gì, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam đang ngồi đợi, cũng không biết là đang đợi điện thoại của Tiêu Dật, hay là đang chờ Mặc Thiếu Thiên trở lại, tóm lại cô ngồi một mình ở đó suy nghĩ lung tung, song đúng lúc nhìn thấy điện thoại của Tiêu Dật gọi đến, Lâm Tử Lam cho là có tin tức, lập tức trả lời.

"Alô......"

"Tử Lam, trăm ngàn lần không được để cho Hi Hi cào trúng em!" Nhận điện thoại câu đầu tiên, chính là điều này.

Lâm Tử Lam nghe xong, sửng sốt.

"Trùng cổ kia là gián tiếp lây bệnh, chỉ cần em bị thương, cũng sẽ bị lây bệnh!"

"Tôi biết!" Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng, nghe được giọng điệu Tiêu Dật quan tâm mình như vậy, tâm tình của cô nói không ra lời phức tạp.

Giọng điệu Tiêu Dật khẩn trương nói, không giống như là cố ý nói ra được, cũng chính bởi vì như vậy, tâm tình Lâm Tử Lam mới vô cùng phức tạp.

"Làm sao em biết?"

"Bởi vì tôi đã bị thương rồi, chẳng qua kết quả là, không có chuyện gì!" Lâm Tử Lam nói.

Sau khi nghe Lâm Tử Lam nói, tâm tình Tiêu Dật không cách nào hình dung, "Làm sao có thể!?"

"Có thể là do tôi may mắn!" Lâm Tử Lam chậm rãi nói, "Hiện tại tôi chỉ muốn biết, có biện pháp gì có thể cứu Hi Hi!"

Nói đến cái này, Tiêu Dật không biết nên nói gì, "Tử Lam, thật xin lỗi, chuyện này, thật sự là trách nhiệm của anh!"

Lúc Tiêu Dật thừa nhận những lời này, trong lòng Lâm Tử Lam giống như bị người ta hung hăng đấm một cái, quả nhiên, anh đã thừa nhận!

Lâm Tử Lam cắn môi, không có mở miệng, bởi vì cô không muốn làm cho mình biến thành người không có lý trí như vậy, việc cấp bách là lấy được thuốc giải, tìm được người hiểu cổ!

"Anh thừa nhận, cái kia thuốc là anh chuẩn bị cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng đó cũng là lúc trước rồi, lúc em đang ở ngôi làng thần bí, mà vốn tính toán lợi dụng Diệp An Nhiên đến gần Mặc Thiếu Thiên, nhưng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tìm được nước Pháp, hơn nữa đưa em đi, anh biết sự nguy hiểm của loại thuốc này, cho nên đã bỏ cái ý nghĩ này đi, nhưng anh không nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ lấy cái này đi, bắt Hi Hi ăn...... Chuyện này, chính xác là trách nhiệm của anh, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống Hi Hi!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ nói.

Nghe giải thích, trong lòng Lâm Tử Lam cũng không vì vậy mà vui vẻ hơn.

Nghĩ đến cái thuốc kia là chuẩn bị cho Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của cô cũng không cách nào thoải mái.

Bất kể là Hi Hi, hay là Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không cách nào tiếp nhận.

Cũng may, không phải là Tiêu Dật sai khiến, nếu quả thật đúng là như vậy, sợ là cả đời Lâm Tử Lam đều không thể quên được, không cách nào tha thứ cho anh!

"Anh biết giải thích thế này, em vẫn chưa tin, nhưng Tiêu Dật anh dám thề với trời, đời này kiếp này, anh không bao giờ gây ra những chuyện làm tổn thương tới em và Hi Hi!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.

Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Tử Lam, không cách nào diễn tả được.

Cô không rối rắm trong vấn đề này, mà mở miệng, "Hiện tại, tôi chỉ muốn biết cách cứu Hi Hi, Tiêu Dật, đưa thuốc giải cho tôi, Hi Hi hiện tại đã không thể chịu đựng được!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, chân mày Tiêu Dật nhíu lại, suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng, "Thật xin lỗi...... Không có thuốc giải!"

Một khắc kia, tâm trạng Lâm Tử Lam, lạnh như băng.

"Vậy làm sao bây giờ? Hi Hi nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Tử Lam ở trong điện thoại hỏi, giọng nói đầy tuyệt vọng.

"Người hạ độc kia đâu? Tìm được anh ta là có thể!"

Tiêu Dật, "......"

Nghe giọng nói của Lâm Tử Lam, tâm tình của anh cũng không được tốt, một lát sau mở miệng, "Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ tìm được người kia!"

Lời Tiêu Dật nói..., đã cho Lâm Tử Lam đáp án, không có thuốc giải, giờ này khắc này, người hạ độc, cũng không có trong tay anh!

Chẳng lẽ thật muốn Hi Hi chịu đựng những thứ này sao?

Chẳng lẽ, thật sự bé không thể sống nổi nữa sao?

Tâm tình Lâm Tử Lam, khó nói lên lời.

Nhưng hiện tại, Lâm Tử Lam còn có thể nói gì, làm cái gì?

Coi như là có một tia hy vọng, họ sẽ không từ bỏ.

Cô gật đầu, "Được, tôi cho anh thời gian, cũng làm phiền anh, lúc tìm thấy người kia, cho tôi biết trước tiên!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, giọng nói đầy xa lạ.

Tiêu Dật nghe, trong lòng từng đợt khó chịu.

Chẳng lẽ Lâm Tử Lam thật sự muốn anh cùng cô đến bước đường như vậy sao?!

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Lam ngồi trong phòng như trước, nước mắt không ngừng rơi, chỉ cần nghĩ đến Hi Hi đang ở bên trong chịu sự dày vò, Lâm Tử Lam hận không thể là người chịu thay cho Hi Hi.

Nhưng bây giờ có thể có biện pháp gì!

Chỉ có thể dựa vào Tiêu Dật tìm được người hạ độc kia!

Lúc này là hy vọng cuối cùng!

Mà Tiêu Dật bên kia.

Sau khi cúp điện thoại, điện thoại di động bị anh ném trên bàn, anh thật không nghĩ tới, có một ngày anh và Lâm Tử Lam đứng ở nơi này đối đầu nhau mà nói chuyện, còn dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy.

Nghĩ tới lời Lâm Tử Lam nói..., giọng nói của cô, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng cho đến lúc này tâm tình Lâm Tử Lam như thế nào, hình dáng ra sao.

Vừa nghĩ, Tiêu Dật nhắm mắt lại, vươn tay bóp giữa hai đầu lông mày......

Lúc Mặc Thiếu Thiên trở về, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Lúc này, đi tới bên cạnh Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Lâm Tử Lam, giấc ngủ Lâm Tử Lam từ trước đến giờ không sâu, chỉ cần có một cử động nhỏ cô sẽ tỉnh lại.

Mở mắt, lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, cô lập tức tỉnh táo, "Anh đã trở lại?"

"Anh đánh thức em!"

"Không có, em không có ngủ!" Lâm Tử Lam nói, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Như thế nào? Bạch Dạ nói như thế nào?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.

"Bạch Dạ nói hai ngày này tình trạng Hi Hi không tệ!" Mặc Thiếu Thiên chậm rãi cười nói, không muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng.

Chẳng qua là Lâm Tử Lam biết, tình trạng Hi Hi khá hơn nữa cũng không tốt hơn là bao, chỉ cần không tìm được thuốc giải, Hi Hi cũng sẽ không khỏe lại!

Bất quá Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, đơn giản chính là muốn cho cô an tâm, Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!"

"Tốt lắm, đã muộn, em mau ngủ đi, anh đi tắm rửa!"

Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó biết điều nằm lại trên giường, còn Mặc Thiếu Thiên đi tắm rửa.

Lâm Tử Lam nằm ở nơi đó nghĩ tới, mới vừa rồi cùng Tiêu Dật gọi điện thoại, có nên nói cho anh biết hay không!

Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Lâm Tử Lam hơi mơ màng ngủ, nhưng lúc Mặc Thiếu Thiên tới gần, cô lập tức tỉnh lại.

"Còn chưa ngủ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Em có lời muốn nói với anh!"

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên giật mình dừng vài giây, dường như đoán được chuyện gì, nhưng anh cũng không mở miệng, mà trực tiếp đi qua, ôm lấy cô, "Tốt, em nói đi!"

Cảm giác Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam an tâm rất nhiều, tựa vào trước ngực của anh, suy nghĩ một chút mở miệng, "Mới vừa rồi em gọi điện thoại cho Tiêu Dật!"

Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cảm giác được rõ ràng cơ thể Mặc Thiếu Thiên hơi cứng lại.

Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn anh, "Em không muốn lừa dối anh, lúc này gần như là cơ hội duy nhất của Hi Hi, em không muốn bỏ qua!"

Mặc Thiếu Thiên rõ ràng đã đoán được, nhưng nghe từ chính miệng Lâm Tử Lam nói, cảm giác rất khó hiểu.

Mặc Thiếu Thiên mím môi, không có mở miệng, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh đang tức giận sao?"

Lúc này, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên, nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Không có, có lẽ, em làm đúng!"

Quan hệ của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, đã như nước với lửa, nếu như thật sự Tiêu Dật có ý định hại Hi Hi, căn bản sẽ không muốn cho anh có cơ hội lấy được thuốc giải, mà, cũng chỉ có Lâm Tử Lam mới có thể làm được.

Anh có thể đánh cuộc hết thảy, nhưng là lại không thể đem sinh mạng Hi Hi ra đánh cuộc, bởi vì thua cuộc, mất đi không chỉ có Hi Hi, còn có Lâm Tử Lam cùng đứa con trong bụng của cô......

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh thật sự nghĩ như vậy?"

"Anh có thể đánh cuộc thua tất cả, nhưng anh không thể mất ba mẹ con em!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, lúc anh trên đường từ chỗ của Bạch Dạ ở bên kia trở về, đã nghĩ thông suốt.

Anh có thể giết chết Tiêu Dật, nhưng tuyệt đối không phải là tình huống như vậy.

Nhưng anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta!

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam vươn tay ôm lấy vòng hông rắn chắc của anh, "Vậy anh muốn biết, anh ta nói như thế nào sao?"

"Ừm!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

"Lúc ở Italia, đã cứu em đồng thời, anh ta cũng cứu Diệp An Nhiên, vốn là muốn dùng Diệp An Nhiên đối phó anh, trùng cổ hoàn, là anh ta dùng để đối phó anh, để cho Diệp An Nhiên đến gần anh, nhưng không nghĩ tới anh đi đến nước Pháp tìm được em rồi đưa em đi, anh ta mới bất đắc dĩ bỏ qua kế hoạch này, nhưng không nghĩ tới Diệp An Nhiên lại lấy trùng cổ hoàn đi!" Lâm Tử Lam đem đầu đuôi chuyện Tiêu Dật nói kể lại cho Mặc Thiếu Thiên.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chau mày.

Lúc này, anh nghiêng nửa người, nửa đặt trên người Lâm Tử Lam, hai tay giữ lấy mặt của cô, "Lâm Tử Lam, có phải thật sự anh chỉ làm cho mẹ con em gặp tai nạn không?"

Lúc trước anh vẫn không tin cái này, nhưng đến bây giờ, anh phải tin.

Chỉ cần ở bên anh, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi sẽ liên tục gặp tai nạn không ngừng.

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động, cô chỉ là muốn đem chuyện Tiêu Dật nói kể lại cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng không nghĩ tới sẽ làm anh suy nghĩ nhiều, hơn nữa, lại là điều này!

Lúc này, Lâm Tử Lam lập tức vươn tay ôm lấy anh, "Nói nhảm!"

"Nếu quả thật là vậy, đó cũng là bởi vì anh quá xuất sắc, làm người ta ghen tỵ, bất kể như thế nào, anh cũng là của em, không thể rời khỏi em!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.

Ở trong tình yêu, cô không sợ bị người khích bác, bởi vì tình cảm giữa cô cùng Mặc Thiếu Thiên đã là tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, nhưng đúng là cô chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên sẽ nghĩ như thế này, vì yêu, mà rời xa......

Nghe được Lâm Tử Lam nói..., còn có tay cô quấn quanh ngang hông mình, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười yêu nghiệt, "Đây là lần đầu tiên được nghe em khen anh!"

"Anh xuất sắc như thế, bình thường không cần người khác khen!" Lâm Tử Lam vội vàng nịnh nọt hai câu.

Nghe thế, tâm tư Mặc Thiếu Thiên rung động, mặc dù thường xuyên khẳng định mình, nhưng thỉnh thoảng cũng cần người phụ nữ của mình thừa nhận, anh chạm vào mặt Lâm Tử Lam, "Làm sao bây giờ, cho dù chỉ có thể đem tai nạn đến cho mẹ con em, anh cũng sẽ không để cho mẹ con em rời đi...... Đời này, ba mẹ con em nhất định phải ở bên cạnh anh!" Mặc Thiếu Thiên bá đạo nói.

Những lời này, giống như cho Lâm Tử Lam một liều thuốc an thần, khóe miệng cô yếu ớt cười, "Đây mới là bản chất của anh, Mặc Thiếu Thiên, anh cũng nhớ kỹ, nếu như không có anh, em với con, cũng sống không bằng chết!"

Nghe thế, trong lòng Mặc Thiếu Thiên tràn đầy thỏa mãn, "Em yên tâm, đời này em cũng sẽ không thể không có anh!"

Lúc này, Lâm Tử Lam mới yên tâm một chút.

"Cho dù đời này, anh chỉ có thể đem xui rủi đến cho em, dù vậy anh cũng muốn ích kỷ một lần, đời người ngắn ngủi như vậy, anh chết cũng muốn được chết bên cạnh em!"

Nghe được câu này, lỗ mũi Lâm Tử Lam không nhịn được chua xót, hốc mắt cũng đã ươn ướt, "Ừm!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Cho dù đời này vận đen quấn lấy em, em cũng muốn anh ở lại bên cạnh em!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên không nhịn được xúc động hôn lên môi Lâm Tử Lam.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra, biết cô hiện tại đang mang thai, không hành hạ, Mặc Thiếu Thiên sợ là tự hại người hại mình.

Nghiêng người, ôm lấy Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam cũng nghiêng qua ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, giờ này khắc này, xung quanh yên tĩnh giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cũng không nói chuyện, mà yên lặng nghe tiếng tim của nhau đập.

"Đúng rồi, anh ta còn nói cái gì?" Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lâm Tử Lam vẫn không nhúc nhích, mà lẳng lặng tựa vào trong ngực của anh mở miệng, "Thứ kia không có thuốc giải, chỉ có thể tìm người hạ độc, anh ta đã cho người đi tìm rồi!"

Cái kết quả này, khi họ suy nghĩ cũng đã lường trước, Bạch Dạ nói, chỉ có tìm được người hạ độc, mới có thể tiếp xúc hoàn toàn, cổ không có thuốc giải!

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Lâm Tử Lam ngẩng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Anh nghĩ ngày mai trực tiếp liên lạc với Tiêu Dật!"

Nói đến cái này, Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên dường như nhìn ra lo lắng của cô, mở miệng, "Em yên tâm, trước khi Hi Hi khỏe mạnh lại, anh sẽ không làm gì anh ta!"

Chuyện giữa hai người họ, muốn giải quyết, cũng phải chờ sau khi chuyện của Hi Hi xong rồi giải quyết.

Nếu Mặc Thiếu Thiên đã nói đến mức này, Lâm Tử Lam còn có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu, "Ừ!"

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam mệt mỏi, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Tốt lắm, nhanh, mau ngủ đi!"

"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Anh cũng ngủ sớm một chút!"

"Ừ, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Nói câu ngủ ngon, Lâm Tử Lam đi ngủ, có thể là bởi vì mang thai, cô gần đây rất dễ mệt, hơn nữa rất thèm ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Mới vài giây đồng hồ, Mặc Thiếu Thiên thở dài, Lâm Tử Lam ngủ thiếp đi trong ngực anh, nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.

Không đành lòng động cô, để mặc cô gối lên cánh tay của mình ngủ.

Hôm sau.

Lúc Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới thức dậy, Hoa Hồng đã ở ngoài gõ cửa.

"Sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi ra ngoài.

"Đi ra ngoài đi, có người tìm!" Hoa Hồng nói.

Nghe thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, có người tìm?

Sẽ là ai?

Mặc dù nghi ngờ, nhưng hai người vẫn cùng nhau đi ra ngoài.

Song, lúc đến bên kia, thấy bóng lưng vẻ gầy gò đứng ở đó, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.

Đang lúc ấy thì, Lưu Ly cũng xoay người lại, vừa vặn thấy được họ.

"Anh!" Lưu Ly kêu một tiếng, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng nở nụ cười, "Chị dâu!"

"Lưu Ly!?" Mặc Thiếu Thiên vẫn có chút không thể tin được, không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi tới mấy bước, nhìn cô, "Làm sao em lại đến đây?"

Nói đến cái này, nụ cười trên mặt Lưu Ly lập tức tắt đi, "Hi Hi xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không biết, em tới xem bé một lát!" Lưu Ly nói.

"Thiếu tá Tỉnh Nham có biết không?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Không biết, sau khi em hoàn thành nhiệm vụ thì lén tới đây!" Lưu Ly nói, nếu như Tỉnh Nham biết cô tới nơi này, làm sao cho phép!

Hơn nữa ở đây còn có nhiều người ẩn náu như vậy để cho anh ta biết sẽ không yên.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Lén tới không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì, một hai ngày anh ta không tra được em đâu!" Lưu Ly hết sức chắc chắn nói.

"Vậy thì tốt!" Lâm Tử Lam gật đầu, yên tâm một chút.

"Chị dâu, em ẩn mình rồi!" Lưu Ly nói, mặc dù hai người họ còn chưa có kết hôn, nhưng đã đính hôn, mặc dù lúc đính hôn xảy ra chút vấn đề, nhưng Lâm Tử Lam là chị dâu của cô là chuyện đã không thể thay đổi.

"Em gầy đi!" Lâm Tử Lam nói.

Lưu Ly cười một tiếng.

"Đúng rồi, làm sao em tìm được chỗ này?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Nói đến cái này, Lưu Ly cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng lập tức nhún nhún vai, "Đừng nhìn tôi, để cho người ngoài giới biết tôi đây giang hồ hắc đạo cùng giang hồ bạch đạo cùng trộn lẫn, người ta còn cho là tôi là nằm vùng!"

Hoa Hồng vừa nói ra, tất cả đã sáng tỏ.

Lưu Ly cũng cười một tiếng, "Họ không cảm thấy tôi làm phản rồi là tốt rồi!" Phải biết rằng, tội danh này rất lớn!

Từ lần trước, bởi vì Hi Hi nên hai người họ gặp nhau, không khỏi ăn ý, gần như có chuyện gì, Lưu Ly cũng sẽ truyền tin tức thông qua Hoa Hồng.

Hoa Hồng là một người sợ phiền toái cỡ nào, nhưng đối với Lưu Ly, cũng là có một cảm xúc không rõ ràng, giống như hai người đã hợp tác với nhau từ rất lâu, chỉ là một ký hiệu đơn giản là có thể hiểu đối phương đang nói cái gì, cảm giác như vậy rất khó hiểu.

Nghe được Lưu Ly nói..., Hoa Hồng cười mở miệng, "Không bằng cô thật sự làm phản, Hợp Tung thành tâm muốn mời cô, tuyệt đối bao ăn bao ở, còn có một đám hủ nam tạo điều kiện cho cô thưởng thức!" Hoa Hồng cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui