Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

"Có cần phải thật như vậy không!" Lý Thuận không nhịn được mở miệng nói, "Không phải là Lưu Ly thật sự thầm mến Tạp Ni chứ!?"

Nghe được lời Lý Thuận nói..., Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác thản nhiên liếc Lý Thuận một cái.

"Cô thấy không giống sao?" Lý Thuận hỏi ngược lại.

Mắt Hoa Hồng nhìn phía trước, nhìn vẻ mặt Lưu Ly cũng chau mày.

"Giống!"

Lý Thuận, "......"

Từ đầu tới cuối, không xuất hiện người nào khả nghi.

Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam còn có Hi Hi ở một bên nhìn, căn bản không thấy người phụ nữ trong hình xuất hiện.

Chẳng qua, đây mới chỉ là bắt đầu, ngộ nhỡ người đó sẽ không đi qua nơi này!

"Cha, thế nào?" Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên tắt máy quay phim trong tay, cuối cùng cũng quay về, gật đầu, "Tốt!"

Cho nên, mọi người rút lui.

Mà Lý Thuận cùng Hoa Hồng cũng không tiếp tục mai phục, rút lui trở về.

Mới vừa vào cửa thấy Bạch Dạ ngồi một mình trên ghế sô pha uống rượu đỏ, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã.

Hoa Hồng vào cửa, thấy dáng vẻ Bạch Dạ nhàn nhã, thề lần sau ra khỏi cửa, nhất định phải đem anh tôi cùng đi ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt Hoa Hồng ghen tỵ, Bạch Dạ thản nhiên mở miệng, "Làm sao? Chưa đánh đã lui!?"

"Ai nói? Căn bản là đã xong! Hiện tại đợi cô tôi tự chui đầu vào lưới!" Vừa nói, Hoa Hồng đi tới, cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn định uống, không quan tâm có phải của Bạch Dạ hay không.

Bạch Dạ quay đầu lại, nhìn ly rượu của mình bị bưng đi, chỉ biết ngẩn người, đã sớm thành thói quen......

Sau đó Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam còn có Hi Hi đi vào, sau khi đi vào mở miệng hỏi, "Tạp Ni đâu?"

"Đã được sắp xếp đến phòng bên cạnh!" Hoa Hồng nói.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, sau đó nhìn Hi Hi, "Chuẩn bị!"

"Dạ!" Cho nên, họ đi tới trước máy vi tính, Hi Hi đem màn này đăng lên mạng.

Cũng may Tạp Ni cùng Lưu Ly đã cải trang, không dễ bị nhận ra, nếu không tung ra, bị người quốc tế thấy sẽ không tốt.

Nhất định sẽ đuổi giết anh đến tận Bermuda.

Lúc này, Lý Thuận mở miệng, "Không nghĩ tới đường đường là người quốc tế nhưng lại cùng một trong những người đứng đầu thế giới hắc đạo kết hợp diễn màn tình yêu cẩu huyết vừa rồi, nói ra thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Nếu như thiếu tá Tỉnh Nham thấy, chắc chắn sẽ phát điên!"

"Vậy tôi thật mong đợi anh ta phát điên!" Hoa Hồng nói.

Như vậy, nếu như Lưu Ly bị trục xuất khỏi tổ chức quốc tế, như vậy cô sẽ nhân cơ hội này để lôi kéo.

Hi Hi không nói gì, ngồi trước máy vi tính, rất nhanh đem đoạn phim kia tung lên các trang mạng, rất nhanh thì điểm kích liễu.

Không có biện pháp, Hi Hi để vị trí tốt, không nhìn thấy cũng không thể.

Còn cố ý đăng thêm một tiêu đề, có chồng Phú nhị đại ra / quỹ, bỏ rơi thanh thuần bạn gái.

Cái tiêu đề này, đủ nổi bật!

Rất nhanh điểm kích tỷ số thì có.

Quan trọng là Hi Hi còn cố ý phiên dịch giọng nói Tạp Ni thành tiếng Anh, tăng thêm âm điệu, như vậy thoạt nhìn đúng là đê tiện.

Cất kỹ sau, Hi Hi nhìn, mới vừa rồi bọn họ khoảng cách khá xa, nghe không được bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ phong phú vẻ mặt, nhưng là bây giờ nhìn lại, thật là đủ tiện.

Không biết, Đều cho là bổn sắc biểu diễn đây.

"Dựa theo bác cùng Tạp Ni diễn kỹ, Oscar tưởng cũng không có vấn đề gì!" Hi Hi vừa nhìn vừa than thở.

Mặc Thiếu Thiên ở phía sau nhìn, hiện tại chỉ muốn để cho người kia nhanh lên tìm tới cửa, to gan như vậy vứt người, phụ lòng, nếu như người đàn bà kia cũng không tới nói, bọn họ tựu thật muốn suy nghĩ biện pháp khác.

Lúc này, cửa bị mở ra, Lưu Ly đi đến.

Lúc nhìn thấy Lưu Ly, Hi Hi lập tức tươi cười rạng rỡ, "Cô yêu quý đã trở lại!"

Nghe được giọng nói của Hi Hi, Lưu Ly cười đi tới, "Như thế nào? Có cái gì khác thường sao?"

Hi Hi lắc đầu, "Tạm thời còn không có, bất quá cũng đối đãi hội nhi tình huống như thế nào!" Hi Hi nói, "Bác, cực khổ Tử!"

"Không khổ cực!" Lưu Ly cười nói, dáng vẻ không một chút khổ sở.

"Nhìn tình huống, bác, Tử có thứ hai kiếp sống rồi, không hỗn (giang hồ) quốc tế, cũng có thể đi làm diễn viên rồi!" Hi Hi cười nói.

Nghe được Hi Hi lời mà nói..., Lưu Ly cười, thấy mới vừa rồi thị tần, đúng là thật giống có chuyện như vậy Nhi.

"Hiện tại chỉ chờ người kia tới, Tử nói cô có thể hay không đã rời đi!?" Lâm Tử Lam có chút bận tâm hỏi.

Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Tôi đã đánh tốt chào hỏi, bất kể cô làm sao rời đi, chỉ cần cô xuất hiện ở phi trường, hoặc là bất kỳ địa phương nào, tôi cũng sẽ trước tiên nhận được tin tức!"

Nghe thế, Lâm Tử Lam liền yên tâm rất nhiều, ít nhất khẳng định là, cô bây giờ còn ở nơi này.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, biết cô rất lo lắng, mở miệng, "Em yên tâm, nếu cái này không dùng được, cho dù lật cả Bermuda lên, anh cũng sẽ tìm được cô ta!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.

"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, cho dù phương thức như thế có chút điên cuồng, nhưng là vì Hi Hi, cô cũng sẽ liều lĩnh.

Hiện tại, họ sẽ chờ người kia tự mình đến tận cửa.

Tạp Ni đã hoàn toàn bị bọn họ ngăn cách bởi người bên trong gian phòng.

Đang bọn họ nói chuyện lúc, điện thoại trên bàn vang lên, Lý Thuận trực tiếp đi tới, nhận điện thoại, "Uy......"

Cương nhận, Lý Thuận sẽ cầm điện thoại đi tới Hi Hi trước gót chân, "Tạp Ni!"

Hi Hi cũng không do dự, trực tiếp qua lấy điện thoại.

"Alô!"

"Có muốn hay không như vậy, đem tôi một người ngăn cách bởi nơi này, các Tử cũng yên tâm!?" Tạp Ni ở trong điện thoại nói với bất mãn.

"Mặc dù, tôi cũng vậy rất không nghĩ như vậy, nhưng là vì nội dung vở kịch cần, Tử nhất định phải làm như vậy!"

"Anh trăm độc không thể xâm nhập, chúng tôi rất yên tâm!"

"Tôi là người trăm độc không thể xâm nhập, nhưng đó là trùng cổ, tôi cũng không biết mình có thể có chuyện gì hay không!" Tạp Ni nói.

"À, Hoa Hồng nói, không có việc gì, nếu thật sự có chuyện gì, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm đối với anh!"

Tạp Ni, "......"

Lúc này, Hi Hi còn muốn nói gì nữa, Hoa Hồng làm mất đi Hi Hi bên kia lấy ra điện thoại, trực tiếp đặt ở bên tai, "Có phải hay không tịch mịch rồi? Có muốn hay không cho Tử tìm hai cô nương!?"

"...... Không cần, cám ơn!" Nói xong, Tạp Ni trực tiếp cúp điện thoại.

Mà bên, nhịn không được bật cười lên.

Đúng lúc này, thân thể Hi Hi lần nữa co quắp lại.

Mặc Thiếu Thiên phát hiện trước tiên có cái gì không đúng, nhìn Hi Hi cũng biết bé lại phát tác.

"Bạch Dạ!" Mặc Thiếu Thiên hô to một tiếng.

Bạch Dạ đang ngồi ở đó uống rượu đỏ, mặc kệ chuyện của họ, nhưng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên hô to, vừa nghĩ cũng biết Hi Hi xảy ra chuyện.

Bạch Dạ lập tức đứng lên hướng phía Hi Hi đi tới, mà Hi Hi ngồi trên xe lăn, thân thể không hề co quắp nữa, tay bắt đầu cào cấu trên người của mình.

Bạch Dạ sau khi thấy, lập tức trợn to hai mắt mở miệng, "Đừng để bé cào trúng!"

Lần trước Lâm Tử Lam may mắn như vậy, không có nghĩa là họ đều may mắn.

Lâm Tử Lam vừa muốn đụng Hi Hi, lại bị Mặc Thiếu Thiên Nhất ngăn cản, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô lắc đầu.

Lâm Tử Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở đó, trơ mắt nhìn Hi Hi khó chịu, cào cấu lên người mình.

Nghe được Bạch Dạ nói..., họ vội phòng bị, Lý Thuận bắt được tay Hi Hi tay, không để cho bé cào cấu loạn xạ, còn Mặc Thiếu Thiên ôm lấy cả người Hi Hi, không để cho bé giãy dụa.

"Không được, ôm trở về phòng!" Bạch Dạ mở miệng.

Mặc Thiếu Thiên cũng không do dự, trực tiếp ôm Hi Hi đi tới phòng ngủ.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, nhìn Hi Hi phát tác lần sau đều nghiêm trọng hơn so với lần trước, hơn nữa, ngay cả chạm vào bé cũng đã thành vấn đề, đứng ở đó, nhìn Hi Hi, tim Lâm Tử Lam giống như bị bóp chặt, khó chịu không thôi.

Sau khi đến phòng, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đặt Hi Hi trên giường, Bạch Dạ cũng không nói nhiều, trực tiếp cho Hi Hi bắt đầu truyền máu.

Mặc Thiếu Thiên, Hoa Hồng, thậm chí cộng thêm Lưu Ly, truyền rất nhiều máu, tình trạng Hi Hi mới dần dần ổn định lại.

Mọi người đều nhận ra tình trạng ngày càng nghiêm trọng.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, "Tại sao có thể như vậy!?"

Bạch Dạ cũng nhìn Hi Hi, lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, chẳng qua anh vẫn bình tĩnh như trước, mở miệng, "Tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại truyền máu chỉ có thể trì hoãn tạm thời, nếu như không tìm được người kia......" Câu nói kế tiếp, Bạch Dạ không tiếp tục nói hết, nhưng nói vậy mọi người cũng hiểu.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, nếu như lúc trước nghe nói thế, cô nhất định khổ sở và không biết phải làm như thế nào, nhưng bây giờ, cô không thể, vô cùng đau khổ, nhưng nhất định phải kiên cường.

Vì Hi Hi, cô nhất định phải kiên cường.

Mặc Thiếu Thiên càng không cần phải nói, cho dù đau lòng giống như róc da róc thịt, nhưng trước mặt Lâm Tử Lam, anh sẽ không biểu hiện ra.

"Nếu như tôi không nghĩ tới, bé bị hạn chế thời gian, từ một tuần đến trong vòng một tháng, nhưng thời gian cụ thể, tôi không rõ lắm!" Bạch Dạ nói.

"Nói đúng ra, trong lúc này, cậu ta có thể chết bất cứ lúc nào sao?" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, không thể tin được hỏi.

Bạch Dạ không trả lời, nhưng chẳng khác nào chấp nhận điều này.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng đau đến mức không biết nên hình dung như thế nào.

Chuyện vừa có một chút chút tiến triển, Hi Hi đã phát sinh đột ngột như vậy, dù là ai cũng không cách nào tiếp nhận.

Lưu Ly cũng đứng ở đó, nhìn Hi Hi nằm trên giường, không nghĩ tới đứa bé như vậy, thông minh như vậy, lại bị hành hạ như vậy.

Chau mày lại.

"Chẳng qua tạm thời đã thuyên giảm, tạm thời sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng, mọi người nên khẩn trương, tôi sợ bé chống đỡ không được bao lâu nữa!" Bạch Dạ nhìn họ nói.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.

Bạch Dạ đi ra ngoài, không khí như vậy không thích hợp với anh.

Sau khi Tạp Ni biết tin, rất lo lắng cho Hi Hi, nhưng anh không thể tới nhìn Hi Hi, ở trong phòng, lo lắng không dứt, thiếu chút nữa đã xông thẳng vào, nhưng sau đó lại nghe nói Hi Hi đã ổn định lại, anh mới yên tâm hơn.

Chờ đợi rồi lại chờ đợi, nếu không có bất kỳ động tĩnh nào, một mình Tạp Ni ở trong phòng cũng nhanh cảm thấy nhàm chán.

Lúc tám giờ tối, Tạp Ni nhịn không được, ra khỏi phòng.

Trực tiếp đi tới phòng ăn.

Một mình ngồi ở đó, một ly rượu đỏ, một phần thịt bò bít tết, một mình hưởng thụ.

Khoan hãy nói, không có những chuyện này, ăn uống một mình, rất không tệ.

Tạp Ni khó được hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã này.

Đúng lúc ấy, anh cảm giác có người chọt vào người anh, quay đầu lại, thấy một cô bé khoảng tám chín tuổi đứng ở trước mặt anh.

Dáng dấp thanh thoát xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, trắng tinh, thoạt nhìn, tuyệt đối không phải là loại người xấu.

"Sao vậy? Có chuyện gì không?" Tạp Ni nhìn cô hỏi.

Cô bé không nói gì, chỉ nhìn Tạp Ni, mà Tạp Ni cũng nhìn cô, nửa giây sau, anh nhíu mày, nhận ra có cái gì không đúng.

Lúc này, cô bé nhìn Tạp Ni, cũng chau mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ, lúc này, cô quay đầu lại, nhìn phía sau.

Tạp Ni cũng theo tầm mắt của cô nhìn sang, mà phía sau, một người phụ nữ đang đứng.

Bốn mươi năm mươi tuổi, nhìn thấy cô trước tiên, Tạp Ni lập tức đứng lên.

"Là cô!?"

Người phụ nữ sửng sốt, cũng biết, anh ta biết mình.

"Anh biết tôi!?"

"Người tôi muốn tìm, chính là cô!" Tạp Ni nhìn cô nói.

"Tôi muốn tìm người, cũng là anh!" Người đàn bà kia nhìn Tạp Ni hung ác nói.

Đây chính là người phụ nữ Miêu tộc trong truyền thuyết đã hạ cổ Hi Hi, ngay cả đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng vẻ đẹp, khí chất giống như lúc còn trẻ, cô ta trước đây, chắc chắn là một mỹ nữ.

Người đàn bà kia nhìn Tạp Ni, Tạp Ni trực tiếp mở miệng, "Cô không cần phí sức lực, căn bản cô không có biện pháp hạ cổ đối với tôi!"

Một câu nói, người đàn bà kia hiểu, mục đích của anh, là cô!

Lúc này, ánh mắt người đàn bà kia nhìn về phía cô bé, cô bé gật đầu.

Người đàn bà kia không nói gì, mà trực tiếp xoay người, "Đi!"

"Chờ một lát!" Lúc này, Tạp Ni lập tức đuổi theo đi, "Không được phép đuổi theo, đừng tưởng rằng mình trăm độc không thể xâm nhập rồi muốn làm bậy, tôi còn có biện pháp có thể khống chế anh!"

"Cô hiểu lầm tôi, tôi không có ác ý, chẳng qua là có chuyện muốn mời cô giúp đỡ!" Tạp Ni nói, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn thân thiện hơn.

Nhưng người đàn bà kia cái gì cũng không nghe, trực tiếp đi.

Đúng lúc này, Hoa Hồng cùng Lưu Ly còn có Lý Thuận cũng từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ăn cơm, thấy Tạp Ni đuổi theo ra ngoài.

Hoa Hồng nhíu mày, kêu một tiếng, "Tạp Ni!

Tạp Ni quay đầu lại, "Tìm được cô ta!"

Một câu nói, họ đều hiểu.

Hoa Hồng cùng Lưu Ly liếc nhau một cái, sau đó vội vàng đi theo ra ngoài, Lý Thuận theo sát sau đó.

"Tôi nói, không được tới đây!" Người đàn bà kia thoạt nhìn có chút không vui.

Lúc này, Hoa Hồng cùng Lưu Ly còn có Lý Thuận Đều đuổi theo, nhìn thấy người đàn bà kia.

Mọi người, vây xung quanh cô ta......

^^linhlg-

Nghỉ bên trong.

Người đàn bà kia nhìn họ, khóe miệng nở nụ cười, "Làm sao? Ý của các anh là muốn giam giữ tôi sao?!"

Sau khi Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nghe tin, rất phấn chấn, kết quả này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

Không nghĩ tới lại nhanh như vậy!!!

Từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy cô ta, Mặc Thiếu Thiên mới định mở miệng, nhưng thấy một cô bé đứng bên cạnh, chân mày nhíu lại.

Là cô ta!

Dĩ nhiên là cô ta!

Họ đi cùng nhau!

Vào ngày đầu tiên, họ đã gặp được rồi, chẳng qua là không nghĩ tới họ đi cùng nhau!

Cô bé kia cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, rõ ràng, đã nhận ra anh.

Mặc Thiếu Thiên lấy lại tinh thần, nhìn người đàn bà kia, "Không phải là muốn nhốt, chẳng qua có chút việc, muốn mời cô giúp đỡ!"

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, khóe miệng người đàn bà kia nở nụ cười, "Đây là mời tôi giúp đỡ sao?"

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta, "Là vì chúng tôi tìm cô tìm quá cực khổ, không được, mới dùng biện pháp như thế mời tới đây, nếu như mạo phạm cô, tôi thành thật xin lỗi cô!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô gằn từng chữ nói.

Nhìn tuổi, người phụ nữ trước mặt lớn tuổi hơn anh rất nhiều, hơn nữa, người anh muốn cứu là Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên nói với cô ta lời xin lỗi, một chút cũng không quá đáng.

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, mặc dù thoạt nhìn tài giỏi hơn người, nhưng có thể nói với cô như vậy, cũng đã tốt.

"Chuyện gì!?" Người đàn bà kia mở miệng, dường như, trong lòng đã đoán được không ít.

Tìm cô, có thể có chuyện gì?

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta mở miệng, "Cô còn nhớ rõ Tiêu Dật không?"

Nói đến cái này, người đàn bà kia sửng sốt, nhưng giấu diếm rất nhanh, "Không biết anh nói đến người nào!"

Mặc Thiếu Thiên cũng không ngần ngại, mở miệng, "Trước đây, cô đã cho anh ta một viên thuốc, cũng chính là trùng cổ, điều này vốn dĩ cô rất có ấn tượng đúng không!?"

Người phụ nữ vẫn không nói gì như trước, trầm mặc đứng ở đó.

"Hiện tại, con tôi trúng trùng cổ, cho nên, tôi muốn mời cô giải cho bé!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô gằn từng chữ nói, cũng không quan tâm cô ta có mở miệng hay không.

Người đàn bà kia sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Không nghĩ tới, con của anh trúng cổ của cô.

Mà cô bé đứng bên cạnh, dường như hiểu ra điều gì, nhưng chỉ đứng ở đó, không nói gì.

Khóe miệng người đàn bà kia nở nụ cười lạnh, "Vì sao tôi phải giúp anh?"

Nghe thế, tay Mặc Thiếu Thiên nắm chặt quả đấm, nếu như là đàn ông, anh đã sớm nghĩ cách hành hạ anh ta để cho anh ta khai ra, làm sao có thể lãng phí nhiều thời gian với cô ta như vậy.

"Hiện tại, chỉ có cô mới có thể biết, loại cổ này, cũng vì cô!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta gằn từng chữ nói.

"Cho tới bây giờ tôi chỉ dùng cổ, không có hiểu cổ!"

"Nhưng cô biết, không phải sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

"Vậy thì như thế nào, tôi không có lý do gì phải giúp anh!" Người đàn bà kia nói, nhìn nét mặt, tim còn cứng rắn hơn cả tảng đá.

"Vậy như thế nào cô mới giúp!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, anh vẫn kiên trì, nhưng cũng đang uy hiếp chính mình.

"Như thế nào cũng sẽ không giúp, đời này Nhiễm Dĩnh tôi sẽ không giúp đàn ông giải cổ!" Cô nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, nhìn ra, cô rất hận đàn ông, hận đến thấu xương.

Nghe được lời của cô, Mặc Thiếu Thiên kết luận, nhất định trước đây cô đã xảy ra chuyện, nếu không, không thể nào hận đàn ông như vậy!

"Mặc dù tôi không biết cô từng xảy ra chuyện gì, nhưng trên thế giới không phải tất cả đàn ông đều giống nhau! Huống chi, bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô gằn từng chữ nói.

"A, quạ trong thiên hạ đều đen!" Người đàn bà kia lạnh lùng cười một tiếng.

Hoa Hồng nghe không nổi nữa, lập tức đứng dậy mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, không cần cùng cô ta nói nhiều như vậy, nếu cô ta không giải cổ cho Hi Hi, tôi làm cô ta u mê, xem cô ta có giải không!"

Cho dù bộ dạng Hoa Hồng hung hãn như vậy, nhưng Nhiễm Dĩnh cũng không vì thế mà thay đổi, không sợ hãi, dường như, lời Hoa Hồng nói..., không uy hiếp được cô.

Lúc này, Lưu Ly ngăn cản Hoa Hồng, nhìn người đàn bà kia mở miệng, "Mặc dù không biết tại sao cô căm hận đàn ông như vậy, nhưng đứa bé vô tội, bé chưa lớn lên, không ai biết được tính tình của bé!"

Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, không nói gì, vẫn tiếp tục im lặng.

Đều cho rằng, không có cách nào gây khó dễ cho cô, lúc này, cô bé đứng bên cạnh cô, lắc lắc tay cô.

Nhiễm Dĩnh cúi đầu, nhìn cô, chân mày nhăn, "Không được!"

Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn họ.

Nhiễm Dĩnh mở miệng, "Con xác định sao?"

Cô bé kia gật đầu.

"Con sẽ phải hối hận!"

Cô bé lắc đầu lần nữa.

Căn bản cô bé không nói chuyện, nhưng Nhiễm Dĩnh lại nói chuyện cùng cô bé vô cùng lưu loát, chẳng lẽ cô bé bị câm?

Họ suy đoán vậy, nhưng trọng tâm đặt ở trên người Nhiễm Dĩnh.

"Đưa tôi đi xem một lát, tôi muốn xem đứa bé kia!" Nhiễm Dĩnh mở miệng.

Vừa nhắc tới cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy vẫn có chút hy vọng, "Tốt!" Anh lập tức đồng ý, đưa Nhiễm Dĩnh tới phòng.

Lâm Tử Lam đi theo sau Mặc Thiếu Thiên, giờ này khắc này, cho dù cô muốn nói cái gì, cũng không xen vào được, trong lòng, trong đầu, tất cả đều là Hi Hi.

Lúc này, mọi người đi vào.

Mà Hi Hi, nằm ở trong phòng, sắc mặt trắng bệch, không có chút hồng hào, thân thể nhỏ bé, trên người còn có rất nhiều vết thương.

Đối với những thứ kia, Nhiễm Dĩnh tự biết, chuyện gì đã xảy ra!

Cô bé bên cạnh cũng nhìn, nhìn Hi Hi, lúc gặp lần trước, bé còn cười hỏi mình có chuyện gì không, nhưng bây giờ nằm ở nơi này, mê man bất tỉnh rồi!

Cô bé nhìn, chân mày nhíu lại.

"Chúng tôi đã truyền máu cho bé rất nhiều lần, hiện tại ngay cả truyền máu cũng không có tác dụng!" Lâm Tử Lam nói, "Hiện tại, xin cô cứu bé!"

Nhiễm Dĩnh lắc đầu, "Không có cách nào, đã không có cách nào cứu!"

Nghe thế, trong nháy mắt mọi người sững sờ tại chỗ.

Cái gì gọi là không có cách nào cứu?

"Cô nói cái gì!?" Lâm Tử Lam có chút không thể tin được nhìn cô hỏi, tim, dường như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào, không cách nào lý giải.

Lúc này, Nhiễm Dĩnh nhìn họ, "Tôi không có cách nào, cũng sẽ không cứu cậu ta!"

"Tại sao!?"

"Không vì cái gì!" Nhiễm Dĩnh cự tuyệt.

Mới vừa rồi, họ rõ ràng đều thấy, cô có chút khó hiểu muốn giúp Hi Hi, nhưng hiện tại, cô lại nói không có biện pháp!

Nghe thế, mọi người không biết nên nói cái gì cho phải.

Bạch Dạ cẩn thận xem xét nét mặt của cô ta, chân mày nhíu lại.

Lúc này, cô bé ở một bên vươn tay kéo áo Nhiễm Dĩnh, nhưng Nhiễm Dĩnh lập tức nói, "Hiện tại, không có chuyện của con!"

Cô bé nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn Hi Hi nằm trên giường.

"Tôi nói, tôi không có cách nào, đã đến giai đoạn cuối, không cách nào giải được, hiện tại, tôi muốn rời đi!" Vừa nói, Nhiễm Dĩnh mang theo cô bé kia muốn rời đi.

Lúc này, Hoa Hồng nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô ta, "Không cứu? Cô cho tôi là đứa bé ba tuổi sao?"

"Nếu như hôm nay cô không giải được, đừng nghĩ lúc này có thể rời đi!"

"Cô uy hiếp tôi!?" Nhiễm Dĩnh nhìn Hoa Hồng hỏi.

"Cô nói uy hiếp cũng được, van xin cô cũng được, nếu như cô chấp nhận, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!"

Lúc này, Nhiễm Dĩnh nhìn Hoa Hồng, chau mày.

Hoa Hồng cũng lập tức mở miệng, "Cô không cần hạ cổ đối với tôi, nếu như cô thật sự hạ cổ tôi, tôi sẽ giết cô ngay lập tức, sau đó sẽ giết cô ta!" Vừa nói, ánh mắt Hoa Hồng nhìn cô bé đứng bên cạnh cô ta.

Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, sửng sốt.

Người phụ nữ trước mặt, tuyệt đối không phải là người dễ chọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui