Tháp đá đen đâm thẳng lên trời xanh như một ngọn chông.
Quanh chân tháp là hồ sâu, chỉ có duy nhất một cầu gỗ nhỏ từ đất liền dẫn thẳng vào cửa, ngùn ngụt kết giới đậm đặc vây hãm, kẻ nào không đủ bản lĩnh bước qua, nhất định chẳng còn mạng trở về.
Quân Cục của thành Long Tích, đã nhiều năm không quay lại, cảnh vật chẳng chút đổi thay.
Hàn Quân Cát chậm rãi bước xuống cầu gỗ, đi qua cửa tháp không bị lính canh tra hỏi, thầm nhớ lại nội dung của thư mời.
Nơi tập trung là sảnh phía Tây lầu ba, chỗ đó rất rộng, e rằng hôm nay mời không ít người tới.
"Hàn huynh!"
Dừng bước quay đầu, hắn nhìn thấy từ cửa vào là một nam nhân cao gầy, chiến giáp toàn thân nhưng nét mặt có phần dịu dàng.
Tiến lại cạnh y, hắn gật gù cảm thán.
"Lâu rồi mới thấy ngươi mặc giáp, có chút không quen mắt."
Vỗ ngực chính mình, Quách Niên khẽ cười.
"Ban sáng lúc mặc vào, đệ còn lọng cọng phải nhờ Tiết Văn giúp nữa kìa."
Nghe nhắc đến Tiết Văn, Hàn Quân Cát khẽ thở dài.
Năm xưa, cùng chiến đấu chống Ma tộc chung một đại đội thuộc Quân Cục thành Long Tích, hắn, Quách Niên và Tiết Văn thân thiết nhất.
Nay Ma tộc lần nữa nổi dậy, Quân Cục kêu gọi đầu quân, hắn cùng Quách Niên được mời tới, nhưng Tiết Văn thì lại không thể ra trận nữa rồi.
Thương tích của hắn sau trận đánh năm xưa, mãi mãi không thể lành.
Như biết mình lỡ lời, Quách Niên vội nói đùa khoả lấp.
"Nhưng huynh thì vẫn vậy ha.
Giáp Tứ long của huynh đúng là oai phong, đi khắp Long tộc cũng chỉ có mình huynh, nếu mà để Chu Hàm nhìn thấy, có khi mê chết y luôn."
Bị Hàn Quân Cát nhìn bằng khoé mắt, Quách Niên khẽ cười không nói nữa.
Nhưng y nói không ngoa, giờ phút này, trên đường cả hai cùng đến nơi tập họp, nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn của Long binh đi ngang qua.
Và tên hắn, bắt đầu bị nêu ra xì xầm trong miệng của họ.
Giáp của Long binh được phân theo cấp bậc trong quân cục.
Thấp nhất là giáp Nhất long, ngực trái khắc một hình rồng.
Cao nhất là giáp Thất long, ngực trái khắc năm hình rồng nhỏ và ngực phải khắc hai hình rồng lớn.
So về cấp bậc hiện tại, Hàn Quân Cát mặc giáp Tứ long, còn thấp cấp hơn Quách Niên mặc giáp Ngũ long.
Nhưng điểm đặc biệt là bên dưới các hình khắc rồng, giáp của hắn còn được khắc thêm hình một ngọn lửa, biểu tượng của bộ môn Luyện Dược.
Hình khắc này là Long Đế đích thân ban tặng cho hắn, sau khi nhìn thấy khả năng luyện dược cũng như tác dụng huyền diệu của các loại dược do hắn luyện ra trong cuộc chiến chống Ma tộc năm xưa.
Cũng chính miệng Long Đế gọi giáp của hắn là giáp Nhất Hoả, là chiến giáp độc nhất vô nhị trong Long tộc.
Đương nhiên, đó là niềm vinh hạnh của Hàn Quân Cát nhưng chính vì vậy, hắn càng không thể đem ra mà hống hách khoe khoang.
Sau khi Long tộc đánh bại Ma tộc lần trước, hắn giải ngũ, về làm tiên sinh dạy học, rồi thành hôn cùng Chu Hàm, những chuyện trong Quân Cục cũng không thường nhắc tới.
Nhưng hắn biết, Chu Hàm đương nhiên đã từng nghe về bộ giáp của hắn, chỉ là nếu y đã không cố tình đòi xem, hắn cũng không đem ra khoe khoang làm gì.
Vì vốn từ ban đầu và cho đến tận bây giờ, y thích hắn chỉ đơn giản do hắn là chính hắn, chứ chẳng phải do hắn là bậc thầy Luyện Dược được Long Đế ban cho một bộ giáp đặc biệt.
Đối với người ngoài, Hàn Quân Cát càng không quan tâm, làm lơ những ánh mắt tò mò có ngưỡng mộ có, cùng Quách Niên một đường đến thẳng nơi tập họp.
Gặp lại không ít đồng đội năm xưa đã giải ngũ, cả hai ôn chuyện chốc lát thì Cục trưởng xuất hiện.
Những điều Cục trưởng truyền đạt vô cùng ngắn gọn.
Ma tộc đã có động thái muốn gây hấn.
Quân Cục cần thêm người có khả năng lãnh đạo để dẫn dắt Long binh bảo vệ thành.
Và tất cả những người được mời đến đây hôm nay, đều phải nhanh chóng chuẩn bị nhập ngũ vào ba ngày sau, nhậm chức Long tướng cùng một đội Long binh, ngày đêm tuần hành bảo vệ thành theo lịch.
Buổi họp kết thúc chóng vánh, Quách Niên thở dài.
"Quả nhiên..."
Hàn Quân Cát xoa cằm.
Hắn cũng không mấy bất ngờ.
Từ lần Chu Minh Kiều bị tấn công ở lễ ngắm hoa, rồi ngày nào trong thành cũng có nạn nhân trúng độc thủ của Ma tộc, hắn đã hiểu, chiến tranh không còn xa xôi nữa.
Còn ba ngày sắp tới để chuẩn bị, hắn chợt thầm nghĩ, nếu nói rõ ràng rồi chân thành năn nỉ, có khi Chu Hàm sẽ cho hắn sang ở chung ba ngày này, cho hắn chút niềm vui trước khi nhập ngũ.
"Hàn Quân Cát!"
Hắn quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy Cục trưởng đuổi theo mình.
Chẳng đợi hắn hỏi, ông nói luôn.
"Này, trưởng tử của ngươi, tên Hàn Quân Tường đúng không?"
Đầu mày nhăn chặt lại, hắn nghe bụng dạ cồn cào.
Ma tộc hoành hành ngày một hống hách, chiến tranh chắc chắn sẽ sớm nổ ra.
Theo lệnh từ Hoàng Cung, thành Long Tích gần biên giới với Ma tộc cần huy động lực lượng dồn sức ngăn chặn chúng từ sớm.
Bên cạnh việc chờ đợi quân Hoàng Cung hành quân tới, nội bộ thành Long Tích sẽ thiết lập quân đội từ mọi nguồn lực.
Và nguồn lực từ học phủ là nguồn lực chất lượng cao không thể bỏ qua.
Chính vì lẽ đó, Cục trưởng nói rằng học trò của học phủ đã được lên danh sách, chỉ cần vừa qua Đại kỳ, điểm môn học chính hơn mức chuẩn đặt ra thì sẽ được gửi thư mời nhập ngũ, kêu gọi tập trung vào ngày mai.
Trong danh sách ấy, Hàn Quân Tường lại còn thuộc mười người đầu tiên, bắt mắt khiến Cục trưởng lập tức chú ý.
Vỗ vai Hàn Quân Cát, ông nghiêm túc nói.
"Biết là không đúng nhưng danh sách này chỉ là quân dự bị, ta muốn báo ngươi một tiếng trước.
Không bắt buộc, nếu muốn, ngươi cứ khuyên hài tử đừng đi.
Dù gì, lần này chắc chắn sẽ là chiến tranh, cũng không thiếu quân tới mức này.
Huống chi ngươi đã không thể không ra trận.
Cứ suy nghĩ đi!"
Hàn Quân Cát không nhịn được cảm động nhìn Cục trưởng.
Hắn vẫn nhớ được ông có tới ba hài tử, trong trận đánh lần trước, hai người mất mạng và một người tàn phế.
Hẳn ông không muốn hắn phải trải qua nỗi đau giống như mình.
Cúi đầu, hắn nói rành rọt.
"Cảm tạ!"
Cục trưởng xoay người rời đi, Hàn Quân Cát bước nhanh theo hướng ngược lại.
Hơn bao giờ hết, lúc này, hắn muốn gặp Chu Hàm.
- --
Nắng ban trưa lóng lánh trên mặt hồ, hắt lên như thủy tinh vụn bên dưới những khóm bèo xanh mướt.
Vừa bước qua cổng gỗ, đi dọc con đường nhỏ lát gạch trước nhà, để bóng nắng chói vào mắt, Hàn Quân Cát vừa thầm thở dài.
Cảnh bình yên này, nay mai, sợ rằng không còn thoải mái mà nhìn ngắm được nữa.
Từ bên trong, vọng ra tiếng chân nhẹ nhàng.
Chu Hàm xuất hiện sau cửa, chắc cũng đoán được vì sao Hàn Quân Cát tới nên không bất ngờ mấy, còn dịu dàng gọi nhỏ.
"Nắng gắt đấy, mau vào đi!"
Theo y đi thẳng tới bếp, Hàn Quân Cát quen thuộc đến ngồi bên bàn.
Đứng ở đối diện, y vừa rót trà, vừa nói nhỏ, có lẽ vì đang là giờ ngủ trưa của hai nhóc con kia.
"Ăn cơm chưa?"
Vội vàng từ Quân Cục sang, Hàn Quân Cát ngay cả nước còn chưa uống, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, bữa sáng đã tiêu hoá hết từ lâu.
Đón lấy ly trà, hắn uống cạn, lắc đầu.
Chỉ nhìn không nói, Chu Hàm quay đi, tất bật chén đũa chốc lát thì trở lại, đặt mâm trước mặt hắn, nào cơm nào canh, chút thịt chút cá, còn tiện tay châm thêm trà.
So đũa, hắn ăn hai miếng, cuối cùng cũng cất tiếng nói chuyện chính.
"Thư mời nhập ngũ của Quân Tường chắc đã đến rồi! Nó hỏi ý ngươi chưa?"
Khoanh tay trước ngực, y hơi nheo mắt, rõ ràng cũng không hề thoải mái với chủ đề này.
"Rồi! Hỏi từ đêm qua."
Xoay người trên ghế, hắn hỏi gấp gáp.
"Ngươi không đồng ý đâu nhỉ?"
Chu Hàm nhếch môi, giống như vô tình tìm được một điều thú vị hiếm hoi.
"Biết ngay ngươi sẽ nói vậy.
Quân Tường cũng bảo thư mời chỉ khuyến khích học trò tham gia quân dự bị, nếu không muốn thì không ép.
Hỏi ý ta nếu nó đi thì có được không.
Ta đương nhiên để nó tự quyết định."
Buông đũa, Hàn Quân Cát thở dài.
"Sao ngươi lại nói vậy? Mau bảo nó rằng không được đâu.
Ta còn phải nhập ngũ, lần này là chiến tranh, sao có thể để Quân Tường ra đó mạo hiểm chứ? Không được là không được!"
Ngồi thẳng lưng, Chu Hàm hơi nâng giọng.
"Hàn Quân Cát!"
Hắn cũng ngồi thẳng lưng.
Chuyện an nguy của hài tử, hắn sẽ không chịu thua.
Chu Hàm nheo mắt.
"Ngươi có thử đặt mình vào vị trí của Quân Tường chưa? Ngươi nghĩ nó đã bao nhiêu tuổi? Khi bằng tuổi nó, ngươi có những hành động hay quyết định gì? Việc ngươi đang làm là theo ý ngươi hay ý của Quân Tường?"
Miệng hắn mở ra, rồi chậm chạp ngậm lại.
Hắn đương nhiên vẫn cho rằng việc mình làm là tốt cho Hàn Quân Tường nhưng những lời của Chu Hàm khiến hắn phần nào tỉnh táo lại.
Hài tử rồi sẽ lớn lên, có suy nghĩ riêng, có cảm xúc riêng, hắn không thể mãi xem chúng là ấu long vô tri mà áp đặt quyết định của mình vào.
Chẳng phải hắn đã từng mắc sai lầm đó trong quá khứ hay sao, với chính Hàn Quân Tường, và cả với Chu Hàm.
Ủ rũ, hắn cúi mặt cầm chén lên khơi từng hạt gạo nhỏ bên trong.
"Đành vậy, ngươi nhớ nhắc nhở nó cẩn thận đấy!"
Chu Hàm chấn động, không ngờ được có thể dễ dàng lay chuyển hắn như vậy.
Và đồng thời, y lại càng thêm mềm lòng.
Để thật sự có thể hàn gắn được gia đình này, Hàn Quân Cát hoàn toàn không hề lừa y mà nói mấy lời hứa hẹn đầu môi.
Hắn đang cố gắng thay đổi rất nhiều.
Chuyển sang ngồi cạnh hắn, y nhẹ nhàng để vai cả hai chạm vào nhau.
"Cả ngươi cũng phải cẩn thận đó!"
Khẽ cười, Hàn Quân Cát định bảo rằng bản thân đâu phải lần đầu ra trận nhưng nhớ lại lần Ma tộc tấn công trước Chu Hàm vẫn còn trẻ tuổi, cả hai chưa từng gặp nhau, làm sao có thể biết được nên đành thu lại lời này, nghiêm túc đáp.
"Đương nhiên, ngươi cứ yên tâm, đừng quá lo lắng."
Chống tay nhìn hắn, y hơi trề môi.
"Làm sao có thể không lo!"
Nhìn lại y, hắn biết mình nói gì cũng thừa, nên khẽ đưa tay vuốt nhẹ má y, coi như là an ủi.
Không ngại cũng không nổi giận, y còn nắm lại tay hắn, xem ra rất bất an.
Chợt nhận ra đây có khi là cơ hội tốt, hắn nói nhỏ.
"Ba ngày sau sẽ nhập ngũ.
Từ giờ đến lúc ấy, ta có thể sang đây ở không? Ta muốn gần cha con ngươi nhiều một chút."
Mân mê mu bàn tay hắn, Chu Hàm không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Gió ngoài cửa sổ, nhẹ đưa tàng lá.
Bóng rọi vào nhà, nhảy múa chao nghiêng.
- --
Tối trời, trở gió.
Vườn đêm rả rích tiếng côn trùng.
Hơi nóng ban ngày vẫn chưa tan đi nhưng đã dịu bớt phần nào.
Ngồi trên hành lang gỗ âm ấm còn thoảng mùi nắng, Hàn Quân Tường cầm thư mời nhập ngũ xem lại, lồng ngực hiếm có mà nhộn nhạo xen lẫn giữa mong đợi lẫn bồn chồn.
Nó muốn nhập ngũ, điều đó là sự thật, Từ Thiên Diễm cũng ủng hộ nó hết mình.
Chỉ là, ánh mắt cha trong bữa cơm tối, làm nó hiểu, hắn không đồng tình.
Đương nhiên nó sẽ không thay đổi quyết định của mình vì hắn.
Nhưng, sâu thẳm trong lòng, nó vẫn âm thầm thất vọng.
Đến khi nào thì việc làm của nó mới được hắn ủng hộ vô điều kiện? Nó cũng không tự tin để đối mặt hay thuyết phục hắn.
Mặc kệ hắn thì quá dễ dàng, đến mức khiến nó chán ghét bản thân.
Trốn chạy, hậu quả để lại đáng sợ hơn nhiều so với sự thoải mái nhất thời có được.
"Mai chắc ngươi sẽ đến tập trung nghe thông báo nhập ngũ nhỉ? Có biết đường tới Quân Cục chưa?"
Hàn Quân Cát bất ngờ từ trong nhà bước ra, ngồi xuống bên cạnh cất tiếng hỏi làm Hàn Quân Tường hơi chút giật mình.
Vội nhét thư mời vào lại ngực áo, nó liếc nhìn sang, khó nén chán nản lẩm bẩm.
"Hàn tiên sinh sẽ đồng ý chỉ đường sao?"
Khoanh tay trước ngực, hắn sầm mặt nói thẳng.
"Nếu có thể cấm ngươi đi bằng việc không chỉ đường thì ta nhất định không chỉ."
Hừ mũi, nó dợm đứng lên.
Quả nhiên không thể nói chuyện lâu với người này.
Giơ tay chặn lại, hắn hỏi vặn.
"Ngươi nhất quyết muốn đi?"
Ngồi thẳng lưng, nó nói lớn giữa tiếng gió đêm xào xạc thổi cây lá trong vườn.
"Quân Cục mời đích danh ta.
Đã được nhờ cậy, nếu ai cũng từ chối, thế việc được nhờ, ai sẽ làm?"
Nhìn nó chằm chằm, Hàn Quân Cát nghĩ tới những điều Chu Hàm nói ban trưa.
Hắn không nên đứng ở vị trí của người làm cha mà suy xét.
Hắn nên đứng ở vị trí của Hàn Quân Tường, để nhìn nhận cảm xúc của nó, và ước muốn của nó.
Thấy hắn không nói gì, Hàn Quân Tường dần thất vọng.
Lời của nó, vẫn chẳng thể khiến hắn đồng cảm.
Chắc đối với hắn, đó đều là mấy lời ngu ngốc bốc đồng.
Cổ họng nó dần khô khốc, chẳng còn gì sót lại, chẳng còn gì có thể giải bày.
Có lẽ, ngay từ đầu, nó cứ im lặng làm theo ý mình thì hơn.
Cúi mặt, nó thầm nghĩ sao cũng được, chịu để hắn càu nhàu một trận rồi mai cứ đi tập trung.
Ít nhất, phụ thân cũng không cản.
Trên hồ sơ hiện tại nó chỉ có một người giám hộ mà thôi, có dấu mộc của phụ thân rồi, nó không cần phải lo lắng nhiều.
Những người khác nghĩ gì, không quan trọng.
Đáp lại những suy nghĩ của nó, một mẩu giấy nhỏ được đưa sang.
Hàn Quân Cát nói bằng giọng đều đều.
"Đường đến Quân Cục xa lắm.
Ngươi tốt nhất là dậy sớm một chút.
Nếu đã thật sự muốn nhập ngũ thì ngay từ bây giờ phải rèn luyện tính kỷ luật đi.
Đến Quân Cục không phải như đến học phủ mà có thể chậm trễ."
Đón lấy mẩu giấy nhận ra đó là bản đồ đến Quân Cục, Hàn Quân Tường ngỡ ngàng nhìn sang Hàn Quân Cát, cuối cùng xác nhận được tình hình vẫn không tin nổi phải hỏi lại.
"Hàn tiên sinh, đồng ý cho ta đi?"
Thở dài, hắn đưa tay xoa trán.
"Ngươi cũng đâu còn là ấu long, ta rõ ràng không cấm được, thế thì cấm làm gì.
Nhưng ta nói trước, ta cũng ở trong quân ngũ, chắc khó có thể quản lý trực tiếp ngươi, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi không nghiêm túc thì ta lập tức đuổi cổ về ngay.
Lúc đó, quyết định của ta chắc chắn có hiệu lực hơn bây giờ rất nhiều đấy."
Hiếm có nghe lời cảnh cáo của hắn mà bản thân không khó chịu, Hàn Quân Tường vui vẻ vô cùng, nhưng đương nhiên sẽ chẳng nói mấy lời như cảm ơn này nọ, chỉ hào hứng gật đầu.
"Không đời nào có chuyện đó!"
Ngước đầu nhìn sao sáng giăng kín trời đêm, hắn nhắc nhở.
"Thế thì mau ngủ sớm đi.
Sáng mai còn lên đường.
Nhớ giữ bản đồ cho cẩn thận."
Hấp tấp đứng lên, Hàn Quân Tường muốn nhanh chóng về phòng ngủ nhưng tâm trạng cuối cùng đã thoải mái trở lại giúp nó nhận ra vài điều kỳ quặc.
Ngoảnh đầu lại, nó thắc mắc.
"Hàn tiên sinh, cũng trễ rồi, người không về học phủ à? Không phải học phủ sẽ đóng cổng lúc giờ Hợi sao?"
Nhướn mắt nhìn lại nó, Hàn Quân Cát hơi gượng gạo, húng hắng ho đáp nhỏ.
"Từ giờ cho đến lúc chính thức nhập ngũ, ta được ở đây.
Phụ thân ngươi, cho phép rồi."
Hàn Quân Tường ngừng bước chân.
Ban chiều khi hắn xuất hiện, nó đã đinh ninh lần này hắn đến với mục đích ngăn nó nhập ngũ.
Giờ hiểu rõ rồi, mới biết hoá ra người này còn có âm mưu sâu xa hơn hẳn.
Không nhịn nổi vui vẻ lẫn phấn khích, nó nhếch môi trêu tức.
"Hàn tiên sinh, người cũng thật biết cách nắm lấy cơ hội!"
Sầm mặt, hắn nghiêm giọng.
"Vào quân ngũ là bỏ ngay cái kiểu nói chuyện đó nhé!"
Hàn Quân Tường càng thêm buồn cười, vốn muốn chọc tức thêm vài câu nhưng đã bị Chu Minh Kiều từ trong nhà chạy ra hét lớn cắt ngang.
"Hàn tiên sinh, Tiểu Kiều đợi người mãi, sao người nói chỉ đi uống nước rồi quay lại ngay mà? Chúng ta chơi chiến đấu tiếp đi."
Miệng nói, nhóc nhảy ào vào lòng Hàn Quân Cát, kiếm đồ chơi liên tục hươ loạn.
Nhóc con này hoàn toàn không thắc mắc gì khi thấy hắn ở lì mãi trong nhà mình, còn vui vẻ lôi kéo hắn chơi đùa suốt từ lúc ăn cơm xong.
Nhìn cả hai quấn quýt bên nhau, Hàn Quân Tường cũng chẳng còn gì để nói, lẳng lặng đi vào phòng, lên giường nằm ngủ.
Đêm hè ngoài cửa sổ thông thốc gió.
Thổi vào lòng nó mát rượi mênh mang.
Còn ở lại nơi hành lang đùa nghịch chốc lát, Hàn Quân Cát bị Chu Minh Kiều quấy cho mệt rã rời thì nhóc mới chịu ngủ đi.
Có "bạn mới" chơi cùng lâu như vậy, nhóc dường như vui lắm, đã ngủ mất nhưng môi vẫn nhoẻn cười, tay nhỏ bám chặt vạt áo hắn.
Cẩn thận đỡ lấy khối thịt bé xíu ấy lên, hắn chầm chậm đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nhóc xuống cạnh bên Hàn Quân Tường đã sớm say sưa.
Nhìn hai huynh đệ thêm một chốc, lại chỉnh chăn cho ngay ngắn, hắn lúc này mới thổi nến bước sang gian phòng nhỏ bên kia bình phong.
Tiếp đó, hắn dọn lại sách vở của Hàn Quân Tường, dẹp bớt đồ chơi của Chu Minh Kiều.
Khi Chu Hàm rửa chén giặt đồ xong ra khỏi bếp thì trông thấy hắn đã ngồi nơi trường kỷ, cẩn thận từng chút gấp y phục mới giặt sạch hôm qua, đang thích thú nghịch một hình hổ nhỏ trên áo ngủ của Chu Minh Kiều.
Ngó quanh nhà cửa trở nên ngăn nắp khác thường, y không khỏi thở dài nằm ườn ra giường đơn của chính mình.
"Ngày mai bọn chúng lại bừa ra, ngươi dọn làm gì mất công.
Đúng là quen tính tủn mủn!"
Ngày xưa, hắn cũng vậy, chẳng bao giờ để nhà cửa bừa bộn, hễ rảnh tay là dọn dẹp.
Cũng vì lẽ đó, Hàn Quân Tường dù chẳng ngăn nắp là bao, nhưng bị ảnh hưởng từ hắn, bây giờ vẫn thường nổi nóng mỗi khi va phải đồ chơi của Chu Minh Kiều vứt lung tung, đều phải qua loa dọn bớt phần nào.
Không như nhóc con kia, học hư từ Chu Hàm, ăn ngủ chơi đùa, bao nhiêu đồ đạc là bấy nhiêu thứ bày bừa, vĩnh viễn không biết dọn dẹp là gì.
Tay vẫn thoăn thoắt gấp y phục, Hàn Quân Cát hơi nhìn về phía Chu Hàm.
"Cho ngươi thoải mái một chút.
Đã quay cuồng cả ngày rồi, đến chỗ nằm cũng không có sao được?"
Lăn lăn trên giường, Chu Hàm khẽ cười.
Mọi khi đúng là bị hai hài tử bừa bộn, giường của y đầy đồ chơi lẫn quần áo chẳng rõ dơ sạch, lúc ngủ y chỉ có thể cẩu thả nằm lên dùng chân đá xuống sàn.
Hôm nay thì giường chẳng những sạch sẽ, hình như còn được gĩu bụi rải hương liệu, nằm lên thoải mái lại còn rất thơm.
Thấy y cười, hắn cũng cười, đem y phục vừa gấp xong cất vào tủ, rồi thản nhiên cởi ngoại bào móc lên giá, ôm chăn nệm từ ngăn cuối cùng ra, trải xuống sàn cạnh giường y.
Ngỡ ngàng, y ngồi bật dậy.
"Này, làm trò gì đó?"
Đập đập gối, hắn thản nhiên đáp.
"Đi ngủ!"
Y không nhịn được, lại đúng tầm chân nên đá nhẹ vào vai hắn.
"Phòng ngủ của ngươi ở bên cạnh, ngươi qua đó mà ngủ."
Bắt lấy chân y, Hàn Quân Cát không những không đẩy đi mà còn áp vào ngực mình, xoa xoa.
"Không phải ta nói muốn gần gũi một chút mấy ngày này hay sao? Cha con ngươi ở đây, ta cũng phải ở đây."
Chu Hàm vô thức đỏ mặt, chẳng biết là do lời nói của hắn hay vì chân chính mình bị đụng chạm đến nóng lên.
Hấp tấp rụt chân lại, y nằm lăn ra giường, cuộn người thật chặt vào chăn, lẩm bẩm nói nhỏ.
"Muốn làm gì thì làm!"
Không rõ có phải quấn chăn chặt quá hay không, Chu Hàm bị mất ngủ.
Chịu đựng bức bối hồi lâu, cuối cùng nghe tiếng thở của Hàn Quân Cát dần đều đặn, y mới dám ngọ nguậy nhè nhẹ, trở mình ngồi dậy.
Trong bóng đêm xanh biếc hắt vào từ khung cửa sổ, hắn dù nằm trên sàn nhưng dáng người ngay ngắn nghiêm trang, hai tay đặt trên bụng, rõ ràng bảo thủ từ tính cách toát cả ra tư thế ngủ.
Y do dự, muốn nằm xuống cạnh hắn một chút.
Đã lâu không nằm cạnh, chẳng biết nơi ấy, có còn ấm áp như xưa không?
Một quầng sáng loé lên khắp gian phòng nhỏ, Chu Hàm đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Vườn đêm lặng thinh.
Sấm xa theo đó kéo tới.
Ầm vang! Hàn Quân Cát trở mình.
Chu Hàm giật nảy, như tên ngốc hấp tấp nằm xuống không dám nhúc nhích, đến thở cũng rụt rè.
Mưa hè lan rộng.
Mái ngói nổ giòn.
Hiên nhà bên cửa sổ tuôn nước thành dòng.
Khóm hoa quế chao đảo trong gió, trong bụi mưa, đưa vào phòng mùi thơm ngọt ẩm ướt.
Hàn Quân Cát tỉnh giấc, đi rất nhẹ trên sàn gỗ, tiến tới khép kín cửa sổ, bước sang bên kia bình phong nhặt chăn bị đá lên đắp lại cho huynh đệ Hàn Quân Tường, cuối cùng, đến ngồi ở mép giường Chu Hàm.
Tim y bắt đầu loạn nhịp, ầm ĩ rền vang còn hơn sấm hè ngoài trời.
Chút tóc trên trán, chợt bị mân mê.
Tay Hàn Quân Cát vừa lạnh vừa khô, chắc do dính phải hơi mưa khi đóng cửa.
Chỉ chạm tóc y chốc lát, hắn liền thôi, lần này đàng hoàng chỉnh lại chăn, như sợ cơn mưa hè bất chợt kia làm y nhiễm lạnh.
Và rồi, khi y ngỡ hắn sẽ rời đi, thì trên trán nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bờ môi ấy rất ướt, rất mềm, lạnh nhiều hơn ấm, hơi thở lại nong nóng.
Nhưng tóc lại tuôn xuống, cọ vào mặt vào cổ y, mát lạnh, thoảng hương dược liệu, hương hoa quế và cả hương mưa.
Mưa hè vẫn rả rích, phủ nước ướt sũng khóm hoa quế trắng.
Những cánh hoa bóng loáng, sáng lên phản chiếu ánh đèn lồng nơi hiên nhà.
Trong làn nước mát mẻ bất ngờ, hoa gĩu bụi của ngày nắng nóng, khoác áo mới của đêm lung linh.
Mưa ôm lấy hoa, hoa trong lòng mưa, nhảy múa.
Đêm ấy, mưa rất lâu, tới tận khi hừng sáng.
Chu Hàm ôm trán, mất ngủ trọn một đêm..