Gia Đình Phi Thường


Cuối tuần, dòng người trên đường rất đông đúc, đèn nê ông đủ loại màu sắc khiến mắt tôi đau nhức.

Ngọc ca nắm chặt tay tôi len qua dòng người, hoàn toàn không để ý tới chung quanh.

Tôi chỉ có thể cúi đầu đi theo anh ấy, thế nhưng, đôi tai bất giác nghe được đủ loại giọng nói dèm pha.
“Này, thấy không? Hai thằng con trai nắm tay nhau kìa…”
“Kỳ nhỉ, đồng tính à?”
“Không thể nào, đẹp như vậy mà lại là đồng tính, lãng phí quá.”
“Thật buồn nôn…”
Đừng… đừng như vậy nữa!
Tôi hận không thể lập tức đào một cái hố rồi nhảy xuống, cả đời này trốn trong đó, không gặp bất luận người nào.

Tôi ghét nhất bị coi như con gái mà đùa giỡn, chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng tôi thật sự đã yêu một người con trai.

Nếu như những người này biết tôi và Ngọc ca còn là anh em ruột, nhất định chúng tôi sẽ phải nghe những lời nhục mạ còn ghê gớm hơn nữa.
Tôi thoáng sợ hãi, những cái gọi là luân lý đạo đức kia đột nhiên ghìm chặt lấy tôi, không cách nào hít thở.
Sau này, tôi và Ngọc ca sẽ ra sao…
Chỉ là… Ngọc ca nắm tay tôi thật chặt, lực cổ tay cơ hồ muốn cắt đứt tay tôi.

Anh không quay đầu lại nhìn tôi, cũng hoàn toàn chẳng để ý tới những tạp âm chung quanh, xuyên qua đám người, xuyên qua đường cái, xuyên qua ánh đèn đỏ chói.

Chân của anh thật dài, đi thật nhanh, không hề do dự.
Tôi kinh ngạc.

Tôi đã biết anh ấy cao lớn tới mức nào từ lâu, tôi đã biết anh ấy là người kiên cường tới mức nào từ lâu, tôi đã biết anh ấy không để ý tới những thứ luân thường đạo lý ấy từ lâu, anh ấy thành thực hơn so với tôi rất nhiều, chỉ cần liếc mắt cũng thấy được suy nghĩ của anh ấy.

Anh ấy sẽ không cưỡng ép, không lừa dối tôi, một kẻ rõ ràng đã yêu lại băn khoăn tới những thứ đó, vì nhất thời cảm thấy xấu hổ mà lừa gạt, tổn thưởng tới tất cả mọi người.
Ban đêm, ánh đèn thành phố sáng choang, người xe qua lại như nước.

Bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, đôi tay nắm chặt này sắp bị những ánh mắt ấy thiêu cháy.
Thế nhưng, Ngọc ca, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, trái tim em lại trào dâng cảm giác ấm áp.

Là luồng khí ấm áp có thể xua tan tất cả lời nguyền rủa.

Cho dù hiện tại bị toàn bộ thế giới phản bội, chỉ xin anh đừng buông tay.
Anh là người sẽ không lùi bước trước miệng lưỡi thế gian.
Ngọc ca, cảm ơn anh đã không buông tay em, cho dù chỉ một giây.
Bàn tay nắm chặt không buông của anh chính là nguồn động lực duy nhất của em.
Ngọc ca cứ như vậy lôi kéo tôi, đi xuyên qua những con đường, đi vào một khách sạn lớn, đi về phía bàn tiếp tân trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người: “Tôi muốn một gian phòng lớn có giường đôi.”
Tôi dựa lên lưng Ngọc ca, gương mặt nóng hổi như miếng thịt heo bị nướng chín, chỉ cần trang trí thêm chút rau dưa là có thể bưng lên bàn phục vụ.

Này, mấy người vây xem heo kia, có ai bước ra dùng ghế dựa đập tôi hôn mê không? Tôi sợ cứ tiếp tục thế này thì mình bị nướng khét mất.
Cô nàng đứng trước bàn tiếp tân sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng: “Có, tiền phòng là 480.

Xin hỏi, ngài có thẻ tín dụng không?” Ánh mắt cô nàng này tỏ ra thật khó chịu.

Toàn thân chúng tôi vô cùng bẩn, lại là hai đứa con trai nắm tay nhau đi thuê phòng, ai nhìn vào cũng cảm thấy hai tên này thật biến thái.

(Ông trời à! Rốt cuộc hai chữ “biến thái” kia cũng rơi lên vai tôi như mấy ông anh ở nhà rồi! Không phải người nhà không vào chung một cửa, có mấy ông anh kỳ quái như vậy, quả nhiên tôi không thoát khỏi miệng hổ được! Khóc rống~)
Ngọc ca vẫn không thả tay tôi, tay trái lấy ví tiền trong túi áo, rút một tấm thẻ tín dụng đặt lên bàn tiếp tân.

Cũng thiệt thòi cho gương mặt dày còn hơn tường thành của anh ấy, ánh mắt công chúng chằm chằm vào kẻ đang chảy máu đầu, mặt sưng thũng, tay kéo tay nam sinh nho nhỏ, vậy mà mặt anh ấy không biến sắc, tim không nhảy loạn, biểu hiện hiển nhiên như đang về nhà ăn cơm vậy.

(Tôi thấy mình có tu luyện hai mươi năm cũng không đạt được cảnh giới này)
“Tiên sinh, thẻ của ngài đây.” Cô nàng ở bàn tiếp tân trả lại thẻ tín dụng bằng động tác giống như đang cầm một chiếc bao cao su chứa virus bệnh AIDS: “Còn đây là số phòng của hai người.”
Này cô, cô làm cái gì thế? Vừa dè dặt sợ đụng phải tay Ngọc ca vừa dùng ánh mắt háo sắc nhìn anh ấy chằm chằm như vậy.

Tôi công nhận là Ngọc ca của tôi đẹp trai hơn đám con trai bình thường rất nhiều, cho dù bị đánh thành đầu heo vẫn là đầu heo đẹp trai nhất, nhưng cái đầu heo này thuộc về tôi, tôi cũng không có ý định bán đâu.
Ngọc ca hoàn toàn không để ý tới ánh mắt những người khác, nhanh chóng kéo tôi bước vào thang máy, lên thẳng tầng sáu, tìm tới cửa phòng, mở cửa, mở đèn cửa, đột nhiên, một tay kéo lấy tôi, tày còn lại nhẹ nhàng đẩy lên cửa phòng.
“Ngọc… Ngọc ca…”
Tôi kinh ngạc nói không nên lời, Ngọc ca dùng toàn bộ sức lực ôm lấy tôi.

Tôi cho là anh ấy không quan tâm tới ánh mắt người khác, thế nhưng bản thân anh ấy cũng đang nhẫn nại, chờ tới khi chỉ còn hai người ở trong phòng mới xuất ra toàn bộ kích động, dùng sức mạnh có thể hủy diệt tất cả để ôm lấy tôi.
Tại sao lại có tình cảm sâu sắc đến vậy…
Khóe mắt tôi bắt đầu ẩm ướt, dùng đôi tay run rẩy chậm rãi đưa lên lưng Ngọc ca.

Khi đầu ngón tay chạm lên tấm lưng dày rộng ấy, anh nhẹ nhàng run lên.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy anh ấy mới là đứa trẻ luôn khao khát được yêu thương… Chẳng phải anh là kẻ ngạo mạn, thích làm mọi việc theo ý mình hơn so với bất luận người nào khác hay sao? Anh ấy cao lớn, đẹp trai, không để mắt tới ai; anh ấy thô tục, luôn bắt nạt đứa em trai là tôi đây.

Tại sao anh ấy thình lình trở nên nhỏ bé, bất lực tựa đứa trẻ thế này?
Đáng nhẽ tôi phải nhận ra từ trước mới đúng.
Cho dù Ngọc ca có thể không quan tâm tới ánh mắt của tất cả mọi người trên trái đất, nhưng lại vì một ngón tay tôi chạm lên da thịt mà rung động.
“Ngọc ca.” Tôi ôm anh thật chặt.

Nhắm mắt lại, trong tâm trí đều là hình ảnh anh, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh tiến vào cuộc sống của tôi tựa cơn lốc xoáy…
“Phụt!” Tôi cười ha hả.
Ngọc ca ngẩng đầu, đầu heo đẹp trai xuất hiện vẻ khó hiểu: “Cười cái gì?” Quả nhiên là cỗ máy chiến đầu Eva nóng nảy nhất thế giới, lông mày gần như dựng ngược, nhíu chặt gần giống nút thắt đến nơi.

Nếu như tôi thành thật nói cho anh ấy biết, tôi đang nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy mặc thứ trang phục cổ quái, miệng không ngừng nói những lời thô tục… chẳng biết anh ấy có lập tức bóp chết tôi không nhỉ?
Ừ… Mặc dù tình yêu rất đáng quý, nhưng tính mạng vẫn rất quan trọng.
“Đâu có, em có cười gì đâu.” Tôi lập tức trở lên nghiêm túc, xem ra tôi rất có tư chất trở thành diễn viên nhá, từ nay không cần lo lắng tới công việc nữa rồi.
Giấc mộng trở thành diễn viên tồn tại 0,3 giây rồi hoàn toàn bị tiêu diệt, Ngọc ca đột nhiên vươn tay lên lưng tôi, không phải ôm, mà là… gãi ngứa! (Cù nách)
Sợ tới mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa tôi đập đầu vào trần nhà.
“Đừng mà… Ngọc ca… Anh nhanh dừng tay… Ha ha… mau dừng lại…” Thảm! Tôi sợ nhất là bị người khác gãi ngứa, nếu bị Ngọc ca nắm được nhược điểm này, chỉ sợ cả đời tôi cũng chẳng ngóc đầu lên được, chắc chắn vậy!
“Ngọc ca… dừng tay đi… hì hì…” Ngọc ca không chịu dừng lại, tôi sắp trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì bị gãi ngứa! Hơn nữa, trên bản tin còn có thể ghi chú: Hai chàng trai bước vào khách sạn, kết quả một trong hai người bị gãi ngứa mà chết.

Cô nàng tiếp tân D được giấu mặt tường thuật lại: “Đúng vậy đúng vậy! Hai người con trai nắm tay nhau thuê phòng, đã vậy còn nhấn mạnh là “một phòng lớn có giường đôi”, người chết kia có gương mặt tiểu thụ! Tôi thấy bị gãi ngứa chết chỉ là lấy cớ thôi, nhất định là bị XX mà chết… (mặt ửng hồng).

Có phải tôi cũng có thể tiếp cận anh chàng lạnh lùng đẹp trai kia không…”
Đương nhiên không được rồi, stupid!
Ngọc ca là của tôi!
Tôi sợ đến mức đột nhiên ngẩng đầu, Ngọc ca ngẩn người, tay nới lỏng.

Anh quan sát tôi một lượt, nhìn gương mặt tôi đong đầy nước mắt vì cười, sau đó nhẹ nhàng gạt giọt lệ che mắt tôi đi: “Em lại suy nghĩ miên man gì vậy?”
Không ổn! Tôi cần phải từ bỏ tật xấu này mới được, mỗi khi tới thời điểm mấu chốt lại suy nghĩ những việc ngoài lề.
“Đâu có, đâu có… Em…”
Tôi còn chưa nói xong, Ngọc ca đột nhiên bế bổng tôi.

Tôi giật mình… Tôi là con trai nha, làm thế nào lại bị người ta bế như con gái thế này chứ? Ngọc ca còn bế nhẹ nhàng như vậy.

Mặc dù sức lực chúng tôi cách nhau vạn dặm, tốt xấu gì cũng để lại cho tôi chút tôn nghiêm chứ.

(Từ ngày tới ngôi nhà này, tôn nghiêm của tôi cũng chỉ có thể ở trong toilet mà đuổi ruồi)
Tôi chưa từng thấy ánh mắt Ngọc ca dịu dàng như vậy, anh ấy cúi xuống, nụ hôn nóng bỏng đặt lên giọt lệ vương trên mí mắt tôi.
Tôi đơ hình nhìn Ngọc ca, bị hành động dịu dàng của anh ấy khiến cho ngây ngẩn.

Ngọc ca lại không cho tôi cơ hội COS bộ dạng ngu ngốc, bước nhanh vào phòng, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đặt lên chiếc giường mềm mại…
(COS: viết tắt của Cosplay)
Giường?
Là giường đấy… Thần linh ơi! Tôi còn đang suy nghĩ mà! Bây giờ là giường đấy, thật sự đã lên giường rồi! Tôi… tôi…
Đầu óc choáng váng, não tăng nhiệt nên không biết phải làm gì.

Hiện tại, lời bàn tán vụng trộm trên đường đi, ánh mắt ngốc nghếch háo sắc của cô nàng tiếp tân đều bị luồng nước lạnh của dòng Siberia cuốn đi.

Tôi sợ tới mức không ngừng lùi lại phía sau, mà Ngọc ca chống tay lên giường càng nhích lại gần.

Anh ấy tiếp tục tới gần, giữ chặt chân tôi kéo xuống dưới thân mình, hình dáng cao lớn bao phủ tôi.
“Thao, em đừng nghĩ tới việc chạy trốn…”
Thao? Đúng vậy mà, đương nhiên em biết anh muốn thao mà… Tuy nhiên, căn cứ vào quyền tự do, anh cũng nên cho em quyền né tránh chứ.

Chẳng lẽ anh muốn thao là em tự động dâng lên tới miệng sói? Ví dụ thế này, sói xám vốn không cần đi loanh quanh lòng vòng tìm cách ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, nó chỉ cần nhảy tới trước mặt cô bé quàng khăn đỏ rồi nói: “Ta muốn thao ngươi.”… Không không không, là “ta muốn ăn thịt ngươi” mới đúng, chẳng lẽ cô bé quàng khăn đỏ sẽ ngoan ngoãn chờ nó ăn, thậm chí còn chuẩn bị nồi niêu và gia vị đầy đủ, hỏi anh sói xám xem nước đã đủ độ ấm chưa?
Chẳng qua, tất cả đám lý luận kia đều bị nụ hôn của Ngọc ca cản lại, không một chữ nào có thể nhảy ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn của tôi.

Cũng như lần đầu tiên bị Ngọc ca coi như trẻ em rồi đưa vào phòng, kỹ thuật hôn của anh tuyệt vời đến không thể phản kháng, tôi bị hôn đến choáng váng, cái gì mà “cô bé quàng khăn đỏ” cái gì mà “nồi niêu” đã sớm bị ném vỡ, đến cha mẹ cũng chẳng thể nhận ra.
Ngọc ca rất dịu dàng.

Rõ ràng không biết thứ gọi là dịu dàng, vậy mà anh ấy lại dịu dàng với tôi như vậy.
Đúng không?
Thì ra, tôi quan trọng với Ngọc ca như vậy.
Tôi nên hiểu điều này hơn bất luận người nào khác, nhưng tâm lý trốn tránh, đôi tay che kín mắt, tôi đã dùng hành động ngu ngốc nhất khiến anh ấy tổn thương…
Môi lưỡi quấn quýt, Ngọc ca hôn lên cần cổ tôi, vừa đau lại vừa ngứa, đáng ghét, nhất định anh ấy đang cắn… nhưng mà… thật thoải mái, nhiệt độ trên cơ thể như tăng lên, không hề giống với cái nóng lúc ăn nhầm thuốc kích thích, dường như luồng nhiệt ấy bắt nguồn từ sâu trong trái tim.

Anh hôn lên ngực tôi, hôn đến bụng, trượt tới rốn… Đột nhiên, tay anh vuốt ve tới ngọn lửa nóng bỏng trướng lớn! Tôi hít sâu một hơi, giống như bị thiêu đốt, toàn bộ nhiệt lượng trong cơ thể đều dâng lên khiến tôi chẳng cách nào áp chế, vô thức rên rỉ một tiếng: “Ưm…”
Thanh âm vừa thốt lên, tôi sợ tới mức lập tức ôm miệng… đây… đây là thanh âm của tôi? Tại sao… quái lạ như thế? Giống như tiếng rên rỉ của mấy người phụ nữ trên phim sex vậy!
Không thể nào? Tôi trở nên kỳ quái rồi! Làm thế nào lại phát ra thứ âm thanh này?
Tôi cố gắng che miệng mình, không cho phép bản thân tiếp tục rên rỉ.

Cơ mà kỹ thuật của Ngọc ca quá mạnh, tôi chỉ cảm thấy thân thể giống như sắp bị thiêu cháy, thật sự không kiềm nén được cảm giác muốn kêu lên.

Ngọc ca, em van anh! Đừng có làm nữa, em trai Tiểu Lam đáng yêu của anh sắp kiềm chế không nổi nữa rồi!
Vậy như tôi lại không dám hé miệng, sợ hé miệng sẽ tiếp tục phát ra âm thanh kỳ quái, vạn nhất tôi kêu lên không phải “Dừng tay” mà là “Đừng có ngừng”, vậy thì tôi tình nguyện lập tức dùng dây thừng thắt cổ mình chết luôn cho xong việc.
Kết quả, tôi chỉ có thể liều mạng vẫy tay, ý muốn dùng hành động để Ngọc ca biết mình muốn dừng lại.

Có thể Ngọc ca hoàn toàn không để ý đến tôi, chỉ lo cúi đầu “cố gắng.”
Ngọc ca, đừng… đừng tiếp tục “Cố gắng” nữa, còn cố gắng nữa là em thật sự không thể chịu đựng được đâu! Em xin anh mà! Đứng có hôn nữa, đừng liếm mà, XX nha, OO à! Sự tỉnh táo của tôi chỉ còn lưu lại vẻn vẹn 0.0001%.
Tôi cảm thấy bản thân như chìm trong xoáy nước, che miệng không dám nói lời nào, mặt đỏ lựng, liều mạng đập tay lên giường.

Sắp chết người rồi! Có cứu hỏa ở đây không? Mấy tên phòng cháy chữa cháy kia ăn không lương của nhà nước, uổng thuế của nhân dân hả?
Cuối cùng Ma vương đại nhân tôn quý cũng ung dung ngẩng đầu nhìn tôi thống khổ vùng vẫy, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện một… một việc đáng sợ khác khiến tôi muốn lập tức mở cửa sổ, mặc kệ phía dưới có anh bạn đáng thương nào đi ngang qua hay không, tôi muốn lập tức nhảy xuống từ tầng sáu này… Quần áo của tôi! Chiếc quần lót đáng yêu của tôi bị cởi sạch không chút dư thừa từ lúc nào vậy? Mộng Hàng Lam à Mộng Hàng Lam, tôi biết ngay cậu là loại trì độn, khả năng phản ứng chậm đến mức vượt qua sức tưởng tượng của loài người mà, cư nhiên bị hôn đến nỗi bị cởi sạch quần áo cũng chẳng biết!
“Em… em…” Tôi vội vàng ôm chặt đống quần áo vừa bị cởi ra, mặc dù chẳng che được bao nhiêu nhưng cũng đủ giấu đi bộ phận quan trọng.

Quần áo Ngọc ca vẫn còn nguyên vẹn, ít nhất tôi cũng phải ở vị trí ngang hàng mới có quyền lên tiếng: “Em..

em muốn… em muốn đi tắm!”
Nói xong, không dám nhìn Ngọc ca, tôi chúi đầu chạy vào phòng tắm, tranh thủ thời gian khóa cửa lại.

Theo thói quen, tôi lập tức đẩy tủ chặn cửa, đề phòng có người phá cửa xông vào.
Trong lúc nhất thời không biết lấy cớ nào cho phù hợp, cuối cùng lại dùng lý do thối nát nhất! Tắm có thể kéo dài bao lâu? Tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài có khác nào tự mình nhổ lông rồi nhảy vào nồi nước, từ từ chờ ngài sói thưởng thức?
Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh tôi lúc này.

Gương mặt hồng phấn (bị đè nặng quá thành ra ná thở), đôi mắt mông lung ầng ậc nước (Cười quá nhiều), nhìn kiểu gì cũng giống cô bé quảng khăn đỏ ngon miệng chờ chàng sói đến xơi tái.
Không được! Tôi không muốn bị ăn như thế này! Có điều… gương mặt tôi quá giống tiểu thụ.

Cho dù tôi thừa nhận mình yêu Ngọc ca!
Cơ mà!!!!!
Tôi nhất quyết không muốn làm thụ!
Bởi vì làm thụ thật quá mất mặt! Tôi là một thằng con trai, bị một tên con trai khác đè phía dưới, để mặc hắn ăn sạch lại còn bày ra bộ dạng hưởng thụ… tôi không thể chịu được việc đó! Quan trọng nhất là: Tôi rất sợ đau!
Đúng vậy, tôi rất sợ đau! Nghe nói làm thụ siêu cấp đau đớn, còn đau hơn cả lúc sinh con nữa! (Chẳng biết người nào đã nghiên cứu về vấn đề này, cũng chẳng biết đến tột cùng là nam hay nữ mới có thể nghiên cứu tới vấn đề siêu việt này, tôi thật sự rất sùng bái người đó.)
Tôi kiên quyết phản đối, như vậy vừa mất mặt lại vừa đau đớn!
Nếu như định mệnh đã bắt buộc tôi phải đi trên con đường loạn luân + đồng tính luyến ái này, vậy tôi nhất quyết phải làm công!
Đúng chưa? Chẳng phải năm ông anh nhà tôi đều nói bọn họ là công? Như vậy, xét về vấn đề bản thân cũng chảy chung dòng máu với họ, chắc hẳn tôi cũng là công mới đúng? (Tôi không ngừng tin tưởng, tất cả mọi người cũng cho là như vậy mà) Hơn nữa, chẳng phải Ngọc ca rất yêu tôi sao? Đã yêu tôi như vậy, vì tôi mà làm thụ cũng không bắn khoăn chứ? (Anh ba cũng chịu hy sinh cho anh bốn, Ngọc ca nên cố gắng học tập.

Anh xem người ta có tinh thần hy sinh biết bao, anh cần gì lôi đám tiểu quỷ hai đầu trong ma giới ra dọa em chứ.)
Tình hình hiện tại đã đến nước này rồi, tôi cảm thấy đồng tính luyến ái hay là loạn luân vốn là việc râu ria (Mặc dù tôi đã từng cảm thấy đây là vấn đề nghiêm trọng siêu cấp vô địch vũ trụ), vấn đề trọng điểm là… làm thế nào mới khiến cho Ngọc ca cao lớn hơn tôi, có kinh nghiệm hơn tôi chịu làm thụ?
Dù cho trong ADN của tôi có tiềm chất làm công, nhưng đến nay tôi vẫn là trai còn zin nhá, lẽ đương nhiên là không có bất kỳ kinh nghiệm làm công.

(Đâu chỉ là kinh nghiệm hữu ích, đến kinh nghiệm vô dụng cũng chả có! Ngược lại, kinh nghiệm bị người ta cưỡng gian không thành lại siêu cấp kinh người.)
Có điều, căn cứ vào việc H đen tối mà tôi tưởng tưởng, hình như làm công là phải chủ động, nói cách khác, tên nào có thể chủ động đè đối phương ngay từ đầu thì có thể làm công.

Từ điểm đó phát triển ra, tỷ lệ được trở thành công của tôi quá nhỏ bé, dùng kính hiển vi cũng khó quan sát.
Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa trở thành sự thật, có chí thì nên mà.
Mọi người thử nghĩ xem, cái tên Ngọc ca phi thường kiêu ngạo kia sau khi bị tôi H lần thứ nhất càng một lòng một dạ, từ nay về sau, chẳng những tùy ý tôi sai khiến, hơn nữa còn thêm cố gẳng bảo vệ trinh tiết của tôi, không cho bất luận người nào đụng tới tôi.

Có như vậy, chẳng những tôi trở thành công trong mối quan hệ với Ngọc ca mà sau này cũng chẳng cần lo lắng bị người ta tùy tiện cưỡng gian, chẳng người nào có thể lao đến đè tôi lên mặt đất nha! (Ai dám khiêu chiến với ma vương, chắc chắn sẽ bị đám tiểu quỷ lôi xuống ma giới.)
Viễn cảnh đẹp như vậy khiến tôi nhịn không được, đứng trong phòng tắm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đắc ý cười lớn.
Chờ đi! Tôi sẽ cho mọi người thấy.

Tôi… Một thằng con trai với gương mặt tiểu thụ cũng chưa nhất định phải làm thụ!
Tất cả những người đã từng có ý định rape tôi, tôi muốn cho các người biết rõ, tôi đã nắm giữ số mệnh trong lòng bàn tay!
Lần H đầu tiên chính là mấu chốt, tôi nhất định phải năm giữ thời cơ!
Tôi muốn khổ luyện kỹ xảo làm công, tôi muốn thuần phục Ngọc ca, làm cho anh ấy hoàn toàn từ bỏ ý niệm trở thành công! Mặc dù anh ấy là ma vương, nhưng sau khi bị tôi thuần phục, chắc chắn anh ấy sẽ phục tùng tôi triệt để, như vậy, tôi mới là người thực sự thống trị thế giới này!
Tôi liên tục cười đắc ý, cười đến nỗi sái quai hàm mới phát hiện đã hơn một tiếng trôi qua! Không ổn, tôi phải nhanh chóng tắm rửa xong, sau đó chuẩn bị cho lần đầu tiên vô cùng quan trọng này.
Để tôi suy nghĩ chút đã.

Tôi vô cùng tự nhiên mặc áo tắm bước ra ngoài, nhất định Ngọc ca sẽ lập tức bổ nhào tới.

Sau đó, tôi cười lạnh một tiếng: “Em không muốn đụng vào cơ thể bẩn như vậy, anh đi tắm trước đã.” Ngọc ca bị tôi dọa cho sợ hãi, ngoan ngoãn kẹp đuôi đi vào tắm rửa, chờ đến lúc tắm rửa sạch sẽ ra tới đây, tôi lập tức nâng cằm anh ấy… không đúng, Ngọc ca cao hơn tôi hơn 10cm, không có cách nào nâng cằm anha ấy cả.

Vậy… đành phải đứng trên giường! Đúng, đứng trên giường, nhìn từ trên cao xuống rồi nâng cằm Ngọc ca, nhếch miệng cười lạnh rồi nói: “Không tồi.” Sau đó đè anh ấy dưới thân thể, chậm rãi mở áo tắm của anh ấy, sau đó… sau đó… Ôi trời, sau đó nên làm cái gì đây? Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm mà! Thôi vậy, đi một bước tính một bước, đến lúc đó xử lý sau.
Tôi dương dương tự đắc tắm sạch sẽ, vội vàng mặc áo tắm, mở cửa phòng, dựa theo kịch bản, lắc lắc mái tóc ẩm ướt (Động tác này thật sự quá hoàn mỹ, quả thực đã đạt tới trình độ “siêu phàm”.

Phải để cho Ngọc ca nhận ra tố chất “công” trong dòng máu của tôi mới được!) Tôi vô cùng cool, nói: “Hừ, em không muốn đụng đến cơ thể bẩn như vậy, anh đi…”
Chờ chút!
Ngọc ca đâu?
Trong phòng không hề có bóng dáng Ngọc ca.

Tôi cẩn thận quan sát một lúc mới phát hiện ma vương đại nhân đã ngủ say trên giường.
Ngọc ca đang ngủ? (Khóc hết nước mắt luôn! Lãng phí kỹ xảo diễn xuất siêu đỉnh của tôi!)
Tôi lập tức tiến lên, muốn lay điên cuồng khiến anh ấy tỉnh lại.
Em van anh đấy, không có anh làm thụ, em làm công sao được!
Thế nhưng, vừa nhìn thấy gương mặt mệt mỏi say ngủ của Ngọc ca, lương tâm nhỏ bé không ngoan ngoãn của tôi lại “bùm” trỗi dậy.

Thôi vậy! Xét thấy tương lai sớm muộn gì anh cũng bị em H, hiện tại cho anh ngủ một giấc ngon lành, dù sao đến lúc đó anh cũng chẳng ngủ được đâu! (Chẳng trách Ngọc ca hỏa bạo lại chẳng phàn nàn tôi đến nửa câu, thì ra đại nhân ấy đã ngủ như heo rồi)
Tôi lại rơi vào ảo tưởng, đột nhiên phát hiện Ngọc ca chưa thay quần áo đã đi ngủ, đến cả gương mặt bám bẩn cũng chẳng chịu rửa.

Thật là, trước đó không lâu mới bị sốt, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả!
Tội vội vàng mang chậu nước tới, cẩn thận giúp Ngọc ca lau sạch vết máu trên trán, may mà miệng vết thương không sâu, hơn nữa đã hoàn toàn cầm máu.

(Không hổ là ma vương, tốc độc hồi phục quá kinh khủng) Lại cầm chiếc áo tắm sạch sẽ thay cho anh ấy, sau đó giặt bộ quần áo bẩn, đặt ở cửa thông gió.
Làm xong mọi việc, lúc này tôi mới kịp phản ứng… Chẳng phải việc này rất giống cô bé quàng khăn đỏ hết mực phục vụ anh sói đẹp trai sao?
Không được!
Mặc dù… mặc dù tôi mới làm việc mà chỉ tiểu thụ mới làm (Lúc nói lời này tôi vô cùng lo lắng) nhưng mà… coi như lần cuối cùng phục vụ anh ấy đi! Dù sao chờ tôi ăn sạch Ngọc ca xong, ngày tháng về sau, những việc này sẽ do anh ấy làm.

Đến lúc đó tôi chỉ việc chỉ anh ấy làm cái này, sai anh ấy làm cái kia như bao bạn công khác là được.
Để cho Ngọc ca kiêu ngạo thêm chút nữa vậy, dẫu sao anh ấy sẽ chẳng kiêu ngạo được bao lâu nữa!
Tôi vừa nghĩ vừa leo về phía bên kia giường, nằm xuống, khổ cực cả một buổi tối, mệt quá!
Ngọc ca, hãy chờ đấy, em sẽ nhanh chóng H anh thôi! Oa ha ha ha ha ha ha ha~~~~~~~~!!!!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui