Gia Đình Phi Thường


Cuối cùng, những con số trên tờ lịch đã nhảy tới hạ tuần tháng mười một, thành phố nóng bức phía nam đã bắt đầu vương chút hơi lạnh, mơ hồ ẩn hiện không khí mùa thu.

Nhưng cũng chính trong không khí lạnh lẽo của tháng mười một này, cửa học viện mỹ thuật lại bị bao vây bởi lớp lớp sóng người.

Một cô gái kéo một chàng trai băng qua đường, khi thấy trung tâm của đám người thì không khỏi ngây ra.
Cô hiếu kỳ tới gần một cô nàng vây quanh học viện mỹ thuật: “Hai người kia là ai? Tại sao nhiều người vây quanh bọn họ như vậy?”
“A, thế là đúng rồi, bọn họ là đôi tình nhân nổi tiếng của học viện chúng ta đấy.”
“Tình nhân?” Cô gái hơi kinh ngạc: “Nhưng mà… bọn họ đều là con trai mà!”
“Đâu chỉ dừng lại ở việc là con trai, hai người bọn họ còn là anh em ruột nữa!”
“Anh em ruột?”
“Đúng vậy! Người cao cao kia là đàn anh Ngọc, nhân vật phong vân của năm ba, chẳng những đàn guitar, hội họa đều vượt qua trình độ chuyên nghiệp, đã vậy hắn còn là thiên tài thể thao mà các câu lạc bộ thể thao tranh nhau đoạt về, ngoại hình càng… Quả thật vô cùng đẹp trai! Bên cạnh là em trai của đàn anh Ngọc, sinh viên năm nhất, bộ dạng siêu cấp đáng yêu, bất luận người nào nhìn thấy cậu ấy cũng muốn yêu chiều hết mực!”
“Sinh viên năm nhất?” Cô gái thấy gương mặt nữ sinh kia tràn đầy vẻ say mê, có chút ngây dại.
“Cậu ấy là sinh viên năm nhất khoa thiết kế, thế nhưng, có thể xinh đẹp như vậy thì cậu ấy chính là báu vật ngàn dặm mới tìm được một! Trước kia, lúc mới biết hai người bọn họ là đồng tính loạn luân, tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó chấp nhận.

Bất quá, càng nhìn lâu càng cảm thấy hoàn mỹ.

Hai người bọn họ đứng bên nhau đúng là hình ảnh siêu cấp mỹ lệ.

Bây giờ ấy à, chỉ cần bọn họ ra khỏi học viện là người xem sẽ tụ tập thành đàn.

Nghe nói câu lạc bộ nhiếp ảnh còn lén bán hình của bọn họ nữa mà, bởi vì rất khó chụp nên giá chợ đen đã lên tới ba trăm đồng cơ đấy! Hơn nữa, vì hai người bọn họ nên năm nay rất nhiều người ghi danh vào học viện chúng ta, khả năng điểm đầu vào sẽ cao hơn… Đúng rồi, bạn không phải sinh viên trường chúng tôi thì phải? Bạn là sinh viên trường nào? Này! Tôi đang hỏi mà sao bạn lại bỏ đi như vậy? Đừng mà! Mặc dù đàn anh Ngọc đẹp trai vô cùng nhưng tính cách…”
“Xin lỗi! Ngọc ca!”
Tôi cụp tai đứng ở cửa học viện trọn vẹn hai mươi phút! Thế nhưng màu sắc hắc ám trên mặt ma vương đại nhân của tôi hoàn toàn không có ý giảm xuống.
“Ngọc ca, em biết là em không tốt, lần sau em sẽ đền bù tổn thất cho anh, anh để em đi làm thêm nha! Lúc trước anh làm việc em cũng đâu có làm phiền anh đâu, em cầu xin anh đấy!”
Đầu của tôi lại thấp thêm ba phần, lại cúi xuống nữa chắc tôi phải quỳ luôn trước mặt anh ấy mất.

Thật là, bây giờ là thời điểm tan học buổi trưa, lại là cửa học viện, tất cả mọi người vây quanh xem thế này mất mặt quá đi! Nhất định sẽ lại bị người ta chế nhạo.
Cơ mà… tôi cũng chẳng còn cách nào khác, trời mới biết hôm nay Ngọc ca không luyện tập với ban nhạc, cho nên tôi mới sắp xếp đi làm thêm.
Bây giờ đã là cuối tháng mười một, chắc chắn mọi người suy nghĩ rằng: trong vòng hai tháng kia, tôi và Ngọc ca sẽ như củi khô bốc lửa cháy hừng hực.

(Cháy thành hai khúc than đen xì)! Tuy nhiên, ngại quá… hai tháng trôi qua, chúng tôi vẫn chưa từng H lần nào cả! (Vô luận là làm công hay thụ).

Tiểu nhân bất tài tôi đây hôm nay vẫn là xử nam hàng thật giá thật! Nguyên nhân chính là: Sau khi giải quyết sự việc lần trước, Ngọc ca lại nhận thêm một đợt vẽ truyện tranh, vậy nên trong ba tuần liên tục, ngoại trừ thời gian đến trường thì Ngọc ca đều tự giam mình trong phòng làm việc cùng nhóm trợ thủ của mình, căn bản không có thời gian quấy rầy tôi!
Vất vả dốc hết tâm huyết đến độ mấy lần suýt bước lên cầu Nại Hà mới nộp bản thảo đúng hẹn, đột nhiên học viện lại nói sẽ tổ chức buổi triển lãm tranh, thế là người nào đó mang danh sinh viên ưu tú nhất khoa hội họa lại bị thầy giáo kéo đi đoạt danh hiệu! Đương nhiên, kết quả không ngoài sự mong đợi của mọi người, tác phẩm trừu tượng đạt giải đã được treo làm kỷ niệm ở hành lang.

(Song, tôi nhìn ngang nhìn dọc vẫn không hiểu bức tranh tam giác tên “Oán niệm” này thể hiện cái gì.

Chẳng lẽ là 3P theo trường phái trừu tượng?).

Có lẽ Ngọc ca cũng đã cho ông thầy cứng rắn ép anh ấy đi thi một kỷ niệm cả đời khó quên… Dù sao cũng chẳng tìm được ông thầy hội họa thứ hai nào bị vẽ thành bốn cánh tay cả.
Thực không thể kiềm chế được, mỗi lần nhìn thấy tôi, biểu hiện của Ngọc ca đều như muốn giết người diệt khẩu, đang định nhào lên thì đám thành viên ban nhạc của anh ấy đã dùng lồng sắt bắt anh ấy lôi đi, tham gia trận đấu của các ban nhạc ngầm.

Nghe nói, bằng vào cảm giác tràn ngập bất mãn trong lòng, Ngọc ca đã thể hiện kỹ thuật cuồng phong trình độ cao của mình bằng cách đập nát N chiếc guitar, mảnh guitar bắn ra từ phía, thiếu chút nữa anh ấy đã “đâm chết” giám khảo tại hội trường.

(Chảy mồ hôi, chắc đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn).

Di ngôn của vị giám khảo kia trước khi ngất đi là: “Nhất định… phải mời ban nhạc này… biểu diễn… tại tang lễ của tôi…” Sau đó mới ngất lịm rồi được đưa vào viện cấp cứu.

Kết quả, vì được giám khảo đặc biệt chọn trúng, ban nhạc của bọn họ đoạt giải đặc biệt.

Tôi thật sự đã nghĩ trăm ngàn lý do, cuối cùng vẫn không hiểu tên đầu heo nào lại muốn một đám yêu quái tới biểu diễn ở tang lễ của mình.
Thật ra, xét trên phương diện cá nhân thì tôi thấy thế này cũng rất tốt, như vậy tôi mới có nhiều thời gian nghiên cứu kỹ xảo làm công.

Tôi nghiên cứu ngày đêm, so ra còn thấy tích cực hơn việc làm bài tập được giao.

Mọi người đừng tưởng làm đồng tính rất đơn giản, quả thực rất khó khăn nha! (Kỹ thuật chuyên nghiệp trong vấn đề này khó đến mức khiến người ta muốn tự sát)
Ngoài nghiên cứu, tôi còn tìm việc làm thêm.

Dù sao Ma vương đại nhân cũng đang bận làm hại những người khác trên địa cầu, tôi còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.

Thật không ngờ, buổi chiều không có tiết, tôi định đi làm thêm thì thình lình bị Ngọc ca túm ngay trước cổng, nói rằng hiếm khi buổi trưa anh ấy cũng không có tiết.

Cơ mà tôi cũng không thể bỏ mặc công việc nha, như vậy chẳng phải sẽ mất công việc vất vả lắm mới tìm được?
Kiểu gì thì bây giờ tôi cũng rất cần tiền!
“Ngọc ca, em van anh! Em cam đoan, lần sau nếu anh nói trước cho em biết là khi nào anh rảnh, em tuyệt đối không nhận việc hôm đó, hôm nay bỏ qua cho em đi!” Đại nhân, em van anh đừng có COS nhân vật thế giới hắc ám nữa! Còn tiếp tục thế này chắc anh COS thành Bao Công mất!
Từ nãy đến giờ Ngọc ca chẳng nói lấy một câu, ngoại trừ sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, đại nhân ấy đến cả một câu “Tôi thao.” Cũng ngại bố thí.

(Có điều, tôi thật sự không muốn nghe anh ấy nói đến chữ “thao”)
“Ngọc ca…”
“Tiểu Lam? Không thể nào, cậu thật sự là Tiểu Lam?”
Đang vô cùng sợ hãi, tôi đột nhiên nghe được tiếng gọi sau lưng.

Tôi quay đầu lại, ngay sau đó, mùi nước hoa nức mũi quen thuộc xông tới, tôi trợn mắt, tỉ mỉ quan sát cô nàng đáng yêu mặc chiếc váy Lace ngắn trước mắt, sau đó vất vả lắm mới ngăn được bản thân nôn mửa vì mấy thứ phấn son cô nàng trang trí trên mặt.
Trời ạ! Cô nàng… chẳng phải cô nàng là… Ôi thần linh của con ơi! Hơn ba năm không gặp, khiếu thẩm mỹ của cô nàng vẫn buồn nôn như trước! Cư nhiên lại dùng loại nước hoa mùi hương khó chịu khiến người ta muốn nôn thế này!
“Quả nhiên là Tiểu Lam! Oa~ Cậu cao lên nhiều quá, mình gần như không nhận ra được đấy!” Cô nàng cười hì hì tới gần tôi, dùng đôi môi trét đầy loại son đỏ chót cùng âm điệu nũng nịu hô lên: “Tiểu Lam, cậu sẽ không quên mình đấy chứ?”
Này! Cô đừng có vừa nói vừa dùng vòng ngực 38D của cô là dán sát lên người tôi như thế!
Tôi vội vàng ngăn cản cái ôm của cô nàng: “Tiểu Lệ, sao cậu lại xuất hiện ở đây? Cậu… chẳng phải cậu học ở đại học N sao?”
“Mình mới là người phải kinh ngạc đây này, Tiểu Lam thế mà lại học ở trường mỹ thuật! Kể ra thì bức tranh của Tiểu Lam hồi học môn tạo hình phải nói là rất đẹp…” Cô nàng bất mãn chu đôi môi dày lên: “Nhưng mà ghét quá đi à! Chẳng phải đã bảo đừng gọi người ta là Tiểu Lệ à, người ta tên là Monica nha!”
“Cậu vốn tên Tiểu Lệ mà, cái tên cổ quái buồn nôn đó của cậu, tôi không thốt ra được!” Thôi toi rồi, trên đầu tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bởi vì tôi cảm nhận được Ngọc ca vẫn im lặng phía sau — sinh ra bầu không khí rất cổ quái! Ngọc ca không nói lời nào còn đáng sợ hơn lúc mắng chửi người long trời lở đất đấy nha! Tôi quét mắt nhìn người con trai phía sau cô nàng: “Bạn trai mới của cậu đấy à? Chúc mừng nha… Làm nũng thì mời qua bên kia, cậu nhầm vị trí rồi!”
Nói xong, tôi dùng một tay đẩy cô nàng vào lòng cậu chàng kia, kéo Ngọc ca, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi mau!” Đừng có đùa, bị cô nàng này quấn lấy thì phúc khí gom góp mười kiếp sẽ bị cô nàng đạp đổ hết.
Đang muốn chạy lại bị người ta ôm lấy từ sau lưng.

Tôi có dự cảm không tốt, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Lệ đang gắng sức ôm quanh eo mình, còn biến thân thành chiếc guồng nước mà khóc vang dội: “Tiểu Lam đáng ghét! Khó lắm mới gặp mặt nhau, tại sao lại đối xử lạnh lùng với người ta như vậy chứ!”
Thảm! Tôi sợ nhất là thấy cô nàng khóc, bởi vì… tiếng khóc của cô nàng lúc nào cũng đặc biệt vang dội, còn thê thảm hơn cả quỷ khóc thần sầu, hơn nữa, với cái kiểu biểu hiện này của cô nàng… Quả nhiên, tất cả những ánh mắt chung quanh đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Ánh mắt bọn họ dành cho Tiểu Lệ là đồng tình, còn dành cho tôi, lại là ánh mắt pha lẫn chỉ trích.
Mà đáng sợ hơn là, tôi nhận thấy Ngọc ca phía sau đang tỏa ra thứ bóng tối bao phủ khắp nơi.

(Tiểu Lệ, có phải cô không biết mùi gấu đen bị nướng thành than là như thế nào phải không? Tôi đã từng ngửi được mùi hương đó ở cự ly cực gần, thơm lắm đó nha.)
Đều là vì một ả ma nữ vô liêm sỉ!
“Cậu mau buông tay ra! Cái người bị cậu quẳng sau lưng kia mới là bạn trai của cậu, cậu đừng có lôi kéo tôi nữa!” Tôi cùng lắm chỉ muốn làm công mà thôi, tại sao lại có nhiều trở ngại vậy chứ? Đại tỷ à, một ma vương hắc ám đã đủ khiến tôi nhức đầu rồi, cô đừng chiếm sân diễn nữa được không?!
Tiểu Lệ nhìn gã bạn trai sau lưng, lại nhìn tôi, lại nhìn tên bạn trai kia (Cùng lúc đó, gã bạn trai kia đã cảm nhận được nguy cơ của mình, dùng ánh mắt cầu xin mạnh mẽ “Đừng bỏ anh” bắn về phía Tiểu Lệ), lại nhìn tôi lần nữa, hơn nữa còn là quan sát tỉ mỉ hồi lâu, lại một lần nữa nhìn về phía gã bạn trai phía sau… Cuối cùng, cô nàng đi tới trước mặt gã bạn trai, đôi mắt rơm rớm nước: “Xin lỗi, Tiểu Chương, chúng ta vẫn nên chia tay thôi!”
Biểu hiện của gã bạn trai kia như thấy sấm sét giữa trời quang, khóc rống lên nắm tay Tiểu Lệ: “Vì sao? Monica à! Em cảm thấy anh có chỗ nào không tốt sao? Anh sửa mà, anh sẽ lập tức sửa chữa! Em muốn gì anh cũng đồng ý, chỉ van xin em đừng rời bỏ anh!”
Tôi cảm thấy khóe miệng mình có hơi giật giật, càng đáng sợ hơn là, Tiểu Lệ lại nhìn thoáng qua tôi, sau đó trong mắt hàm lệ, biểu hiện thống khổ trả lời: “Thế nhưng… em vẫn cảm thấy Tiểu Lam đẹp trai hơn nha!”
“Không…” Tiếng khóc thét thảm thiết vang lên, mây đen dầy đặc kéo đến (không phải do Ngọc ca triệu hồi đến đâu, là hàng thiên nhiên thuần túy đấy), năm đạo sấm sét đánh xuống, theo tôi thấy thì dương thọ của gã này cũng đã đến lúc tận.
Mà ma nữ kia… lại can đảm mỉm cười đến gần tôi, tự tiện kéo tay tôi, nở nụ cười tươi rói như thiên sứ: “Tiểu Lam, sớm biết rằng cậu sẽ cao như thế này, đẹp trai như thế này, trước đây mình sẽ không chia tay cậu! Kỳ thực nha…” Gương mặt cô nàng vẫn mang vẻ ngượng ngùng, má hiện lên sắc hoa đào: “Kỳ thực trong lòng mình vẫn không quên được cậu, người mình thích nhất, chung thủy nhất chính là cậu đó nha!”
Bối cảnh là: Một gã thanh niên muốn tự sát tuyệt vọng gào rống, trước mặt là một cô nàng háo sắc đang lôi kéo cánh tay tôi, phía sau là cảnh tôi nắm tay Ngọc ca… Hơi thở bóng tối của Ngọc ca quấn lấy tôi, một cảm giác đáng sợ không sao lường được khiến tôi chẳng dám quay đầu nhìn vẻ mặt Ngọc ca.
Tôi hiện tại… nên biểu hiện như thế nào đây… Không xong! Muộn giờ làm thật rồi! Tôi không thể tiếp tục lằng nhằng với bọn họ được nữa!
Tôi vội vàng nhảy dựng lên: “Ngọc ca, xin lỗi, em thực sự phải đi đây! Ngoan nha, sáu giờ em sẽ về nhà nấu cơm, buổi tối em sẽ làm món tôm chiên anh thích nhất! Còn nữa, quan trọng nhất là!” Tôi hạ giọng, dùng biểu hiện nghiêm túc nhất kể từ khi ra đời đến nay mà căn dặn: “Tiểu Lệ thích nhất là những ai đẹp trai, anh tuyệt đối đừng để ý đến cô ấy, bằng không, nếu bị cô ấy quấn lấy thì cho đến lúc nằm hòm cũng không thể dứt ra được! Nhớ kỹ nha!”
Tôi thật sự không rảnh, cũng không có can đảm ngẩng đầu nhìn biểu hiện Ngọc ca.

Vì vậy, tôi lập tức xoay người chạy như bay! Không ngoài dự đoán, tôi lập tức nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa của cỗ máy chiến đấu EVA bùng nổ phía sau, tiếp đó là một tràng kêu la thảm thiết! Khổ thân các bạn sinh viên vây quanh hóng chuyện, tôi xin dành cho các bạn sự đồng tình và thương tiếc tối cao, muốn trách chỉ có thể trách số các bạn không tốt, yên tâm, đảng và nhân dân sẽ không quên sự hi sinh của các bạn, hôm nào khác đến trường, tôi nhất định sẽ lập cho các bạn tấm bia mộ an ủi! (Hôm nay, cho dù đánh chết tôi cũng không quay về)
Lao điên cuồng tới trạm xe gần nhất, vậy mà chiếc xe bus ốc sên kia vẫn chưa tới! Đúng là sốt ruột chết mất! Đang lo nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được hai bên trái phải có người đẩy đẩy cánh tay mình, tôi nghiêng đầu, nhìn thấy ba nữ sinh trường tôi đang đỏ mặt nhìn mình chằm chằm: “Xin hỏi, bạn là… Mộng Hàng Lam sao?”
Tìm tôi? Hình như tôi không quen các cô nàng này? Tuy rằng khó hiểu, nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu: “Là tôi…”
“A~~~~~~~~~~~~~~~~~!” Các cô nàng bỗng nhiên hét ầm lên, khiến tôi sợ đến lôi suýt chút nữa nửa nhảy dựng lên mà đụng đầu vào nóc che ở trạm xe bus.

(Nói đùa, phải đền tiền đấy)
“Quả nhiên chính xác! May mắn quá đi!”
“Mình đã nói mà! Y như lời đồn vậy, người thật đúng là đáng yêu!”
“Thật tốt quá! Bình thường có đàn anh Ngọc bên cạnh nên không dám nói chuyện với cậu ấy!”
Làm… làm sao vậy?
Các cô nàng hưng phấn như vừa chứng kiến một con gà mái mới đẻ trứng xong, hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt nghi ngờ của tôi, tự nhiên hô to lên vạn tuế.
Không biết có phải trực giác của tôi sai rồi hay không, từ cái lần mà tôi bạo phát một cách khó hiểu, đánh Phương Thái Lai trọng thương nằm viện ba tháng trời (Những chỗ khác đều vô sự, chẳng qua là có một bộ phận mẫn cảm bất hạnh, bị tôi dùng đoạt mệnh liên hoàn đạp biến thành thịt vụn… khụ khụ), đầu tiên là cách bạn cùng lớp đối xử với tôi thay đổi rất lớn, còn nhiệt tình hơn cả đối đãi với cha mẹ ruột, ngay cả các bạn học ở hệ khác thấy tôi cũng lập tức hoa chân múa tay: “Kia chính là học sinh mới đã đánh con thầy chủ nhiệm trọng thương”, làm hại tôi vốn định đem hành vi phạm tôi duy nhất trong đời vùi lấp, cuối cùng lại vì vậy mà nổi tiếng toàn trường lần thứ hai.

Càng khó tin là, bọn họ rất hiếu kỳ với tôi, sau đó tôi tiếp tục từ từ thăng cấp thành “cậu em ruột loạn luân + đồng tính cùng đàn anh Ngọc “.

Kế tiếp, tất nhiên sẽ nghe thấy người khác la lên: “Hóa ra chính là cậu ấy sao! Này, mọi người mau đến xem đi, đối tượng loạn luân + đồng tính của đàn anh Ngọc trong lời đồn kìa! Nhân lúc hiện tại không cần mua vé thì đến xem đi, đến muộn sẽ không nhìn được đâu!”
Ngày càng kỳ quái hơn, thậm chí đã bắt đầu có người chiêu mộ từng đoàn hủ nữ ở các trường khác đến trường chúng tôi tham quan học tập, cứ như đi ngắm gấu trúc không bằng! Kết quả, trong khoảng thời gian này, mỗi lần ở trường tôi đều phải ẩn ẩn nấp nấp như kẻ trộm, rất sợ bị người ta phát hiện.

(Tôi rất nghi ngờ, trường đại học này thực sự dạy học sinh học hội họa à?)
Quả nhiên xe bus tới muộn, vất vả lắm mới chạy được tới chỗ cửa hàng thức ăn nhanh nơi mình làm thêm, dẫu vậy cũng đã muộn mất mười lăm phút.

Bị quản lý phun nước bọt như mưa hồi lâu, tôi vội vội vàng vàng bắt đầu lau cửa thủy tinh kéo dài đến tận mặt đất, còn để hắn phu nước bọt nữa thì tôi sẽ thực sự bị bào mòn mất.
Tôi cẩn thận lau cửa thủy tinh, từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, từ XX đến OO.

Ủa? Kỳ quái, sao có thứ gì giống màu da người lau mãi không ra thế này? Sai, hình như không phải dính trên cửa thủy tinh, mà là ở phía bên kia… Tôi lui ra sau một bước dài, ngẩng đầu nhìn lên, “A! Yêu quái kìa!” Sau đó tôi lập tức ngã xuống mặt đất, tiến vào trạng thái giả chết.

(À mà, hình như đây là phương pháp xử lý khi gặp phải gấu chứ nhỉ? Thôi, nguy hiểm trước mắt, có thể nghĩ ra một biện pháp xử lý đã là không tồi rồi, còn thời gian đâu mà lo lắng biện pháp đó có chính xác hay không.

Còn về phần tại sao ban ngày lại gặp phải yêu quái thì… tha cho tôi đi, tôi thật sự không có thời gian suy nghĩ đâu.)
Không ngờ yêu quái lại đi đến bên cạnh tôi, hung hăng đạp lên bụng tôi một cái: “Cậu nói ai là yêu quái chứ, Tiểu Lam đáng ghét!”
Đau quá đi! Yêu quái này thật quá độc ác, người chết cũng không buông tha… Sai, giọng nói này…
Tôi nghi ngờ mở mắt nhìn, đập vào mắt là hình ảnh Tiểu Lệ xoa xoa gương mặt bị cửa sổ ép dẹp lép: “Đáng ghét! Tiểu Lam cứ thích chọc cho người ta cười thôi!” (Chị gái này, không phải tôi đang tìm cách khiến cô hài lòng đâu, tôi thực sự suýt bị cô hù chết đấy nhá.

Ai biết cô ép mặt lên cửa sổ, gương mặt còn vặn vẹo kinh khủng hơn cả quái vật trên sân khấu)
“Tiểu Lệ…” Tôi bất đắc dĩ bò dậy, rất không muốn thừa nhận sự thực là cô nàng lại xuất hiện trước mặt mình: “Cậu… sao cậu lại tới chỗ tôi làm thêm vậy…” Trời biết là tôi không muốn lằng nhằng với cô nàng này đến cỡ nào!
Tiểu Lệ lại chẳng chút phản ứng với hành động khóc rống lên của tôi, vẫn cười tươi như hoa: “Người ta đã bảo đừng gọi người ta là Tiểu Lệ mà, thật là… Cơ mà thôi vậy, Tiểu Lam thích gọi sao thì gọi, nhưng phải đồng ý với mình một việc!” Nói xong, cô nàng còn nhìn tôi mà chớp chớp cặp mắt to đào hoa, không ổn, tôi lại có phản ứng như mang thai rồi!
“Chuyện… Chuyện gì…” Cô nàng còn không chịu đi, tôi sẽ bị ngạt mùi chết tại chỗ.
Cô nàng cười “hắc hắc” hai tiếng, lại bình thản thốt ra một câu: “Tiểu Lam phải làm bạn trai của mình.”
Gì?!
“Vậy không được, tôi đã có đối tượng hẹn hò rồi.” Tôi lập tức quay đầu chuồn đi.
“Vậy thì chia tay đi!” Tiểu Lệ bay nhào tới, quấn chặt lên người tôi như bạch tuộc, “Mới chỉ rời khỏi cậu có mấy tháng thôi, sao cậu phải đi làm đồng tính luyến ái? Chia tay với mình xong, cậu thực sự đau khổ tuyệt vọng đến vậy sao? Hơn nữa, nghe nói đối phương còn là anh ruột của cậu nữa cơ mà!”
Ghê tởm! Con bạch tuộc này túm lấy tôi chặt quá, kéo mãi không xuống: “Là ba năm rưỡi! Tôi chia tay cậu đã là chuyện của ba năm rưỡi trước rồi! Hơn nữa chúng ta chỉ hẹn hò hai tuần là cậu đã đá tôi rồi, với lý do là tôi “vừa gầy vừa lùn lại nghèo”! Tôi hẹn hò với Ngọc ca tuyệt đối không phải vì cậu, cậu có thể an tâm được rồi đấy!”
Tiểu Lệ thực sự nghe lời buông tay, có điều, cô nàng lại cười cười chỉ chỉ lên mũi tôi: “Đáng ghét, Tiểu Lam cậu xấu hổ sao! Mặt đỏ rần rồi nè.

Ai nha, nếu mình sớm biết Tiểu Lam trưởng thành sẽ đẹp trai thế này, mình sẽ không chia tay Tiểu Lam đâu!”
Nếu như lúc này trên tay tôi có một cái ghế gấp, tôi nhất định không chậm trễ chút nào mà lập tức giáng xuống đầu cô nàng.

Tới tận bây giờ, tôi chưa từng thấy đứa con gái nào vô liêm sỉ như cô nàng! Rốt cuộc cô nàng có để những lời tôi nói vào tai không vậy?
“Tôi đỏ mặt là vì bị cậu chọc giận! Cậu đi mau đi, đừng cản trở công việc của tôi!”
Không biết mọi người còn nhớ lời tôi từng nói hay không: Tôi đã từng hẹn hò với con gái.

Không sai, thật bất hạnh, đối tượng chính là cô nàng kinh khủng này.

Nhớ năm đó, khi còn học cấp hai, vừa mới bắt đầu hiểu trai gái khác biệt, tôi cũng từng hiếu kỳ với con gái như bất kể đứa con trai nào.

Mà lúc đó, Tiểu Lệ lại là nữ thiên sứ được tất cả nam sinh trong trường vô cùng hâm mộ, khi cô nàng chủ động muốn hẹn hò với tôi, tôi còn mừng quá hóa lo cơ mà.

Nhưng tôi rất nhanh phát hiện, nguyên nhân cô nàng coi trọng tôi chỉ vì gương mặt tôi — Cô nàng này không ngừng tìm kiếm nam sinh đẹp mã tới làm bạn trai mình để khoe khoang! Hơn nữa, quần áo xa xỉ từ đầu đến chân cô nàng, những thứ sang trọng quý giá trong phòng cô nàng, tất cả đều là quà tặng của những thằng con trai khác nhau!
Khi hẹn hò, ngày nào cô nàng cũng kéo tôi đi dạo phố mua sắm hoặc là khoe khoang với đám bạn cùng giới của mình.

Xét thấy nhà tôi thực sự quá nghèo, ngay cả một món quần áo trang sức cô nàng mong muốn mà tôi cũng không mua nổi, nên cuối cùng, cô nàng tìm được một gã bạn trai nhiều tiền hơn và nói lời 88 với tôi.
(88: bye bye, chia tay)
Vốn tưởng rằng cuộc sống đen đủi của mình đã dừng lại ở đó, ai ngờ…
“Tiểu Lam, mình đã trở về tìm cậu đây, cậu không cần tiếp tục làm tên đồng tính luyến ái nữa! Tin mình đi, mình thật sự rất yêu cậu!” Tiểu Lệ ăn thêm một quả dâu tây, dùng đôi môi dính đầy thứ bột màu trắng và chất chất dịch màu đỏ mà mở miệng ồn ào.

(Ly kem dâu tây kia là của tôi mời cô nàng, mục đích là muốn cô nàng mau ăn xong rồi biến đi, không ngờ cô nàng lại không định rời khỏi chỗ này)
“Không cần! Tôi nói cho cậu biết, tôi đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng với con gái rồi! Kiếp này của tôi và kiếp sau kiếp sau kiếp sau nữa nữa nữa… cũng không bao giờ tin tưởng bất kể một người con gái nào!” Tất cả những đứa con gái tiếp cận tôi đều là hủ nữ, tôi sẽ không bao giờ… để bị lừa nữa, hu hu!
“Tiểu Lam…”
Tiểu Lệ chỉ vào vòng ngực cỡ 38D của mình, ngay khi tôi nhịn không được mà giơ đồ dọn vệ sinh lên, muốn đập cô nàng một cái thật mạnh để cô nàng hôn mê rồi ném ra cái hẻm đằng sau, thì cửa tự động của cửa hàng đột nhiên mở ra.

Tôi vội vàng chạy tới: “Hoan nghênh đến với… Nhã Tố?”
“Lam,” Nhã Tố tươi cười giơ đồ vật trong tay lên: “Chẳng phải lần trước cậu than vãn là ăn mấy món ở chỗ làm thêm đến phát ngấy đấy à? Lát nữa mình không có tiết, mình tới đưa cơm trưa cho cậu!”
Thần linh của con ơi! Nhã Tố quả nhiên là cô gái tốt, ngoại trừ là hủ nữ, cô ấy thực sự là một cô gái hoàn mỹ chẳng chút khuyết điểm! (Thiếu chút nữa tôi đã bày tỏ là tình cảm với cô ấy rồi)
Không ngờ Tiểu Lệ vừa nhìn thấy Nhã Tố, lập tức nhíu mày, quan sát Nhã Tố từ đầu tới chân một phen, hai tay chống nạnh: “Tôi nói cho cô biết, Tiểu Lam là bạn trai của tôi, cậu ấy sẽ không thích loại con gái ngực phẳng như cô đâu!”
Tôi sợ đến nỗi thiếu chút nữa nôn mửa ra đây, quay đầu nhìn Tiểu Lệ sau lưng, cô nàng… cô nàng… cô nàng nói cái gì? (Ai gặp phải vận đen tám mươi kiếp mới trở thành bạn trai của cô ta thì có)
Kỳ quái, tại sao phía bên kia cũng hừng hực lửa nóng thế nhỉ, tôi lại quay sang nhìn phía trước, ối trời, sao lại nóng thế này, muốn nướng đồ à? Lần đầu tiên tôi thấy Nhã Tố dịu dàng quyến rũ cũng có thể triệu hồi tiểu vũ trụ: “Cô nói ai là đồ con gái ngực phẳng hả! Cái đồ bò sữa này! Tôi nói cho cô biết, Lam và đàn anh Ngọc mới là tổ hợp đệ nhất trong các loại đệ nhất, đây là chuyện mà bọn tôi và toàn bộ học sinh trong trường, thậm chí là toàn bộ nhân loại trên địa cầu đều công nhận! Cái đồ con gái ngực bự nửa đường xuất hiện như cô chớ có tới gần Lam!”
“Cô… Cô dám nói tôi là bò sữa?! Tiểu Lam, con điên này bắt nạt mình!”
“Không được khóc lóc kể lể với Lam! Không được tới gần Lam!”
“Oa! Tiểu Lam!”
Đối diện với trận địa hừng hực, thê thảm, máu thịt văng tứ tung trước mặt, điều duy nhất tôi có thể làm là lẳng lặng ăn sạch hộp cơm Nhã Tố mang đến, sau đó rửa bát, cất kỹ lại cho Nhã Tố.

Tiếp theo, tôi nhào tới trước mặt quản lý, cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ, đừng đuổi việc tôi.

Về phần khách khứa và những đồng nghiệp khác, họ đang thảo luận, “Oa, có hai cô gái đáng yêu vì tranh giành tình nhân là cậu ấy mà đánh nhau kìa” và đủ các loại đề tài khác, tôi cứ làm như chẳng nghe được chữ nào cả.

(Trời đất chứng giám, chuyện này tuyệt đối còn cách cái gọi là “tranh giành tình nhân” một khoảng từ mặt đất lên tới tận mặt trăng)
Khẩn trương làm việc! Tuyệt đối không được để bị đuổi lần nữa!
Tối, kết thúc công việc hôm nay, sau khi tạm biệt các đồng nghiệp khác, tôi rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.

Về phần hai cô nàng đang tiếp tục biểu diễn các loại kỹ thuật chiến đấu cấp độ cao trong phòng ăn, nếu họ đã có lòng cống hiến để phát huy thế mạnh võ thuật Trung Hoa như vậy, tôi cũng không nên quấy rầy bọn họ làm gì.
(Mà thượng đế ngài cũng chẳng nhân đạo tí nào cả.

Vì sao phụ nữ bên cạnh tôi đều là dạng này cơ chứ? Lẽ nào bố trí một động vật giống cái bình thường bên cạnh tôi khó khăn thế sao? Bảo sao cuối cùng tôi chỉ có thể đi vào con đường BL…).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui