??
Sao cơ?
Khỏa thân mà bước ra á?
Tên đàn ông chó chết đang nói nhảm gì vậy?
Tất nhiên Khương Ngọc Doanh không thể trần truồng bước ra nhưng quả thật trước mắt không có cách nào khác để lấy quần áo, chỉ có thể bất chấp mặt mũi mà nũng nịu với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở cửa rộng ra một chút, thò đầu ra ngoài, cong mày thì thầm lấy lòng: “Giám đốc Lâm.”
“Lâm Thần Khuynh.”
“Thần Khuynh.”
“Khuynh Khuynh.”
“Khuynh.”
Một câu lại một câu thêm buồn nôn, da gà muốn rơi xuống hết sàn nhà, cô run vai, thiếu chút vì ghê tởm mà muốn nôn ra toàn bộ.
Người đàn ông ngồi trên sofa yên lặng, tựa như chẳng nghe thấy chuyện gì, vắt chân sang một bên nhàn nhã uống trà. Nhìn dáng vẻ gợi đòn đó, hận không thể kéo anh ra rồi đánh một trận.
Tên đàn ông chó chết, tôi lệnh cho anh biết điều một chút.
Một lúc sau, người nào đó vẫn không hề nhúc nhích.
Khương Ngọc Doanh cắn môi, cao thủ dụ dỗ online, nũng nịu nói: “Chồng ơi~”
“Chồng yêu dấu ơi ~”
“Chồng yêu yêu yêu dấu ơi ~”
“Chồng yêu yêu yêu yêu dấu ơi ~”
“Anh có thể vì bảo bối Doanh Doanh mỹ lệ, thiện lương, đáng yêu, mà hào phóng lấy quần áo không?”
Chồng yêu yêu yêu yêu dấu điếc tai, trong mắt chỉ nhìn đến chén trà trong tay, cũng không trả lời lấy một câu, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh: …Uống đến chết đi.
Cô trợn mắt, ánh mắt như muốn nói “Tên đàn ông chó chết, để tôi xem anh có thể đấu với tôi bao lâu, đêm nay tôi liều chết với anh” vẫn luôn ở phía sau lưng anh.
“Chồng ơi ~”
“Chồng ơi ~”
“Chồng ơi ~”
“Chồng ơi ~”
Bán sỉ tặng không không cần tiền, cô gọi càng lúc càng trôi chảy, ngón chân trắng nõn gãi cào nhẹ lên cửa: “Chồng ơi~, em lạnh.”
Không biết do cô nói nhiều đến phiền hay vì lí do nào khác, lần này Lâm Thần Khuynh đã có phản ứng, anh buông chén trà trong tay, chậm rãi đứng lên, ngay khi Lâm Ngọc Doanh cho rằng anh muốn xoay người nói chuyện với cô, anh lại đút tay vào túi đi bước về phía trước.
Khương Ngọc Doanh:?? Sợ phiền?
Trốn à?
Tên đàn ông chó chết này cũng giỏi đấy.
Lấy quần áo thì chết à?
Hử? Anh chết à?
Quên đi, chị không cần giúp đỡ, chị tự cứu mình.
Khương Ngọc Doanh thấy anh bước ra xa, cô lặng lẽ mở cửa phòng tắm, chạy chân trần ra bên ngoài. Lộ trình mà cô lên kế hoạch là đi ngang phòng khách sau đó đi ngang phòng ngủ, cuối cùng là đến phòng để quần áo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là chưa đến phòng ngủ đã phát sinh tình huống mới.
Lâm Thần Khuynh ôm quần áo để tắm rửa từ phòng quần áo đi ra, không lâu sau đó đi đến phòng khách, bắt gặp Khương Ngọc Doanh đang chạy ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn anh.
Anh nhìn cô.
Khương Ngọc Doanh dừng ngón chân không nghĩ đến anh sẽ đột nhiên xuất hiện, mà cô…
Không mặc một cái gì cả.
Đúng, không, mặc, một, cái, gì, cả.
Sau khi sửng sốt vài giây, tiếng thét chói tai vang lên.
A–!
Hai tay Khương Ngọc Doanh che phần trên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đồng thời che đi phần dưới, đỏ mặt nói: “Anh, anh vô sỉ! Lưu manh! Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!”
Cô va vào Lâm Thần Khuynh.
Chỉ có thể nói số cô đêm nay là số con rệp. Khi cô va vào anh, không biết vấp vào thứ gì đó mà cô ngã nhào về phía trước.
Lâm Thần Khuynh gần với cô nhất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã duỗi tay ôm lấy cô, sau đó bởi vì quán tính mà hai người cùng nhau ngã xuống đất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ở dưới.
Khương Ngọc Doanh ở trên.
Đúng lúc đó, môi cô dán lên môi anh, cảm giác ấm mềm vừa chạm vào đã muốn bùng phát, Khương Ngọc Doanh như muốn hóa đá.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Cô thở nhẹ một hơi.
Đèn trong phòng là đèn cảm biến giọng nói tự điều chỉnh độ sáng và màu sắc theo âm thanh được phát ra. Sau khi Khương Ngọc Doanh phát ra tiếng như tiếng mèo kêu, ánh đèn tự động chuyển sang màu vàng ấm áp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh đèn mờ ảo khiến cả căn phòng càng thêm mông lung giống như được bọc trong một lớp màn mỏng, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, trên mặt Khương Ngọc Doanh ửng hồng một mảng cực kì giống một quả táo đỏ.
Đôi mắt mở to, hàng mi run rẩy kịch liệt, độ ấm trên môi càng thêm nồng đậm. Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ vừa mới động đậy, âm thanh mềm mại lại vang lên lần nữa.
Lần này không phải cô.
Là Lâm Thần Khuynh.
Mày kiếm của người đàn ông nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ kỳ dị khác thường, giống như hô hấp đột nhiên bị cản trở, ngón tay trắng như sứ đáp lên bả vai trắng nõn mềm mại của cô, giọng nói lạnh nhạt: “Em còn định nằm trên người tôi bao lâu?”
Khương Ngọc Doanh: ???
Anh cho rằng tôi tình nguyện nằm lên à.
Lâm Thần Khuynh: “Cánh tay của tôi bị đè đến tê rần rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Khương Ngọc Doanh là: tên đàn ông chó chết này quá yếu, thể lực không đủ.
Phản ứng thứ hai đó là anh ta có ý gì? Chê cô béo à??
Khương Ngọc Doanh bỗng chốc đứng dậy từ trên người anh, mu bàn tay dùng sức lau miệng, nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ. Giây tiếp theo, cô che đậy lung tung, bước vào phòng ngủ.
Lúc cửa phòng đóng lại, Lâm Thần Khuynh nói: “Có muốn quần áo nữa không?”
“...”
Muốn? Muốn cái rắm.
Mặt mũi của cô vứt hết đi rồi.
Khương Ngọc Doanh khóa trái cửa, vội vàng nhảy lên giường rồi chui vào chăn, cô nghiến răng, gào thét trong âm thầm.
A a a.
Cô bị nhìn chằm chằm.
Cô không có mặt mũi gặp người khác.
Thanh danh một đời của cô.
Trốn trong chăn chừng mười phút, cuối cùng cũng không thể thở ra hơi, cô mới chậm rì rì bò từ trong chăn ra, chăn vừa mới đến môi, có một người bất thình lình đứng ngay đầu giường.
Trong tay người kia xách nội y của cô, liếc cô từ trên xuống dưới: “Có mặc không?”
Khương Ngọc Doanh duỗi tay đoạt lấy nội y trong tay Lâm Thần Khuynh, nhanh chóng nhét vào trong chăn, hất cằm hỏi: “Anh vào đây bằng cách nào?”
Lâm Thần Khuynh móc lấy chùm chìa khóa trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng quơ quơ.
Khương Ngọc Doanh cau mày giật lấy chìa khóa, một tay nắm lấy chăn, một tay chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài.”
Lâm Thần Khuynh đi vào để đưa quần áo cho cô, cơ bản không dự định ở lại lâu nhưng khi anh bước đi, tầm mắt của anh lướt từ khuôn mặt đến bộ áo ngủ của cô.
Lâm phu nhân thích châu báu trang sức, đối với kim cương càng đặc biệt yêu thích. Chỉ có kim cương hoa lệ được người người bàn tán đến mới có thể xứng với cô, cho nên đa số quần áo và trang sức đều được đính kim cương, hoặc nhỏ hoặc lớn, phong cách tạo hình không đồng nhất với nhau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phần ngực của của áo ngủ ren hồng này cũng được đính mười mấy viên kim cương, tạo dáng thành một hình cánh hoa.
Đừng nói, vừa mới nhìn, đúng là rất lóa mắt.
Đôi mắt của Lâm Thần Khuynh không khỏi nheo lại khi nhìn đống kim cương đó, khóe miệng giương cao cười nhạt như có như không, thích kim cương như vậy, sao lại không đeo lên người?
Ý tưởng vừa mới nảy ra trong đầu, anh bỗng nhiên liếc nhìn đôi chân ngọc đang vươn dài dưới chăn, da chân trắng càng thêm trắng, còn ngón chân…
Anh thoáng nhìn kĩ hơn, ngón chân phải của cô đúng là đính thêm kim cương.
Chói lóa khiến người khác nhức mắt.
Một lần nữa Lâm Thần Khuynh đã chứng kiến được đam mê đặc biệt của Lâm phu nhân, nhịn không được mà giật khóe miệng, mặt khác lại dâng lên ý cười đầy ẩn ý.
Khương Ngọc Doanh vừa ngáp vừa nhìn thấy nụ cười của anh.
??
Không phải, anh ta cười vậy là có ý gì?
Anh ta cười vì dáng người không đẹp à?
A.
Tên đàn ông chó chết nhìn hết cả người cô, anh lại bày ra biểu tình một lời khó nói hết, anh thật khốn nạn!
Khương Ngọc Doanh vừa muốn mắng anh, thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống. Quần lót, áo ren của cô từ khi nào lại mắc lên tay áo của tên đàn ông chó chết này.
“Ai, Lâm Thần Khuynh, anh đứng lại đó cho tôi!”
Lâm Thần Khuynh nào phải người biết nghe lời người khác, nếu cô nói đi ra ngoài thì không đi ra ngoài, nếu cô nói đứng lại thì không đứng lại, anh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Khương Ngọc Doanh ghét chuyện này cực kì, đỏ mặt thẹn thùng nhắc nhở: “Nội y, quần lót.”
“Tôi không dám hứng thú với quần lót của em.” Lâm Thần Khuynh không thèm quay đầu lại nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vướng trên tay áo anh kìa.”
“Lâm phu nhân cũng biết tìm lý do thông minh để ăn vạ đấy chứ.”
“...” Ăn vạ? Đánh một cái đấy chứ.
Con người không thể nói chuyện với chó, Khương Ngọc Doanh dứt khoát không nói nữa, bọc chăn từ trên giường nhảy xuống, ba bước hai bước đuổi theo anh, duỗi tay ra kéo lại.
Phải tốn ba lần mới kéo được. lúc cô nắm chặt lòng bàn tay, cô thở dài một hơi, rốt cuộc cũng lấy được.
Lúc xoay người trở về đã quên mất mình đang bọc trong chăn, chân trái dẫm chân phải, chân phải dẫm chăn, chân quấn lấy chăn, chồng chất lên nhau, cô lại ngã ra đất.
Làn này lại nhào lên trên lưng Lâm Thần Khuynh.
Lâm Thần Khuynh một lần nữa lại thành tấm đệm thịt, thời khắc miệng Khương Ngọc Doanh đụng phải, anh duỗi tay đẩy mặt cô ra, mắt lạnh nói: “Ăn vạ đến nghiện à?”
“...”
“Khương Ngọc Doanh em cho rằng tôi không thể làm gì với em à?”
“...”
“Để tôi nhắc em nhớ chúng ta là vợ chồng với nhau.”
“...” Khương Ngọc Doanh hồi thần, lông mi mấp máy hỏi lại: “Cho nên là?”
Lâm Thần Khuynh: “Tôi không ngại sử dụng quyền lợi của người chồng đâu.”
Một tay anh chế trụ vòng eo cô, đôi chân cách một tấm chăn gập lại đè lên chân cô, hầu kết lăn lộn, môi nhẹ mấp máy, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt như mang theo lưỡi câu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một lúc lâu sau, Khương Ngọc Doanh mới tìm được giọng nói của mình: “Đừng mà, nông nổi là ma quỷ.”
“Anh bình tĩnh.”
“Đừng quên chúng ta thỏa thuận trước hôn nhân, ai vi phạm trước sẽ trả cho đối phương bốn mươi vạn.”
Cô vốn dĩ cho rằng lời này có thể đánh lui ý tưởng đang rục rịch ngo ngoe của tên đàn ông nào đó, ai ngờ anh lại nhướng mày, trong nháy mắt hai người đổi vị trí cho nhau.
Cô ở dưới.
Anh ở trên.
Sau đó anh không chút để ý nói: “bốn mươi vạn? Tôi thừa sức trả được.”
“Cho nên, Lâm phu nhân có muốn thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình không?”
“...”
Khương Ngọc Doanh đỏ mặt chạy trối chết, cả đêm lại ngủ mơ thấy giấc mơ đầy màu sắc. Nửa đêm tỉnh giấc lại miệng đắng lưỡi khô, lúc cô đứng dậy đi uống nước lại nghe thấy tiếng xả nước truyền ra từ phòng tắm.
Cô ngạc nhiên: Lâm Thần Khuynh có bệnh sao, nửa đêm lại đi tắm.
Sau khi uống nước rồi trở về giường, cửa phòng tắm mở ra, cô liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông quấn khăn tắm bước ra, trên tóc còn đọng mấy giọt nước, bọt nước từ trên khuôn mặt tinh xảo chảy xuống, dọc theo hầu kết gợi cảm chảy xuống trước người.
Dáng người của người đàn ông cường tráng, cơ ngực săn chắc, cơ bụng mê người, mỗi một chỗ như được điêu khắc sắc sảo. Còn có đường nhân ngư, phảng phất như lưỡi câu, câu cả ánh mắt của Khương Ngọc Doanh không thể di chuyển, hô hấp như ngừng lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm giác như mình nóng lên.
Chỗ nào cũng nóng.
Yêu cầu cung cấp thần khí hạ hỏa.
Giây tiếp theo, thần khí hạ hỏa bước đến, Lâm Thần Khuynh ngừng lau tóc, khăn lông trong tay ném nhẹ một cái đáp lên đầu Khương Ngọc Doanh, không chút ấm áp nói: “Lâm phu nhân, mau lau nước miếng. Mặt khác nhắc nhở em một chút, tiền vi phạm thỏa thuận là bốn mươi vạn.”
Khương Ngọc Doanh kéo khăn lông xuống, ném trả lại anh: “Anh có ý gì?”
Lâm Thần Khuynh: “Em trả không nổi đâu.”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Cảnh tượng tươi đẹp trước mắt bị phá vỡ như bong bóng, Khương Ngọc Doanh không đành lòng yếu ớt nói: “Lâm Thần Khuynh, anh chờ đó.”
Không phải là bốn mươi vạn thôi à?
Một ngày nào đó bà đây sẽ kiếm bốn mươi vạn cho anh coi.
Lúc gần đến cửa phòng ngủ, Lâm Thần Khuynh gọi người lại: “Cho em một cơ hội.”
Khương Ngọc Doanh dừng bước, xoay người lại, trừng mắt với anh: “Tôi, không, muốn.”
“Nữ chính .” Lâm Thần Khuynh nói.
Nữ chính ?
Là thật hay giả vậy?
Tên đàn ông chó chết này sẽ không có lòng tốt như vậy.
Cô nhướng mày: “Điều kiện?”
Lâm Thần Khuynh không biết đã khoác áo ngủ từ khi nào, vừa đi vừa buộc lại, nâng mắt đánh giá cô một lượt từ trên xuống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi tay Khương Ngọc Doanh che trước ngực, cẩn thận nói: “Lâm Thần Khuynh, tôi là người có nguyên tắc, anh đừng hy vọng tôi vì vai diễn mà đồng ý quy tắc ngầm với anh.”
“Này, anh đứng lại.”
“Đứng lại, không được nhúc nhích.”
Lâm Thần Khuynh từng bước đi đến gần, cuối cùng đẩy cô vào tường, đầu ngón tay lướt qua cằm cô: “Tôi cũng là một người có nguyên tắc.”
“Sao chứ?”
“Tôi muốn em gọi tôi là ba ba.”
“....”