Giả hôn

Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Quỷ mới thích."
Nói xong lại muốn nhảy xuống, chính là chân bị kẹp không động đậy được, cô dùng sức rút ra: “Bỏ ra coi.”
Lâm Thần Khuynh đột nhiên cảm thấy tán gẫu như vậy cũng tốt, liền đổi chủ đề nói: "Em tìm tôi có việc gì à?”
Anh không nhắc đến thì cô đúng là quên mất, có việc, việc rất quan trọng.
“Đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ cùng nhau sao?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chứ không à?” Lâm Thần Khuynh nói: “Thím Ngô còn đang nhìn đấy, hoặc là em muốn thông báo cho ba mẹ tôi biết từ sau khi kết hôn chúng ta vẫn chia phòng ngủ?”
"Tôi ..." Cô đương nhiên không muốn, nếu như những người lớn trong nhà biết chuyện, bị nói là không thể tránh được, nói không chừng còn yêu cầu hai người họ về nhà cũ ngủ.
Không không, cô không muốn quay lại đâu.
“Vậy buổi tối anh không phép chạm vào tôi.” Khương Ngọc Doanh cảnh cáo.
“Tôi có thể không chạm vào em.” Lâm Thần Khuynh nhẹ giọng nói: “Nếu như là em chủ động...”
“Yên tâm đi, tôi còn lâu mới chủ động nhé.” Khương Ngọc Doanh dùng chút sức rút chân ra, đứng trên mặt đất rũ tóc trên vai cô, kiêu ngạo nói: “Tôi không có hứng thú với anh.”
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nheo mắt lại, ngón tay cong lên lại duỗi thẳng, không chút độ ấm nói: "Chỉ hi vọng như vậy."

Đêm nay Khương Ngọc Doanh bề bộn nhiều việc, đầu tiên là ngâm trong phòng tắm một tiếng rưỡi, bồn tắm tràn ngập cánh hoa hồng và tinh dầu, từ phòng tắm đi ra, toàn thân cũng phảng phất mang theo hương thơm nhỏ giọt.
Thím Ngô đi lên cất quần áo trùng hợp đụng phải, bà cười khen: "Phu nhân thơm ghê, làn da cũng đẹp, dáng người cũng chuẩn nữa.”
Người ăn nói vụng về chưa từng học bất kỳ thuật ngữ khen ngợi nào, khi khen người khác đều dùng lời nói thật.
Mặc dù đã quen với việc được khen ngợi, nhưng nghe được lời của thím Ngô, Khương Ngọc Doanh vẫn có chút kích động.
Thím Ngô còn nói: “Thiếu gia nhất định sẽ thích."
Anh thích?
Liên quan gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không phải vì anh.
Khương Ngọc Doanh đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao?"
Thím Ngô nhất thời không hiểu: “Thật cái gì?”
"Thiếu gia sẽ thích?"
Khương Ngọc Doanh vừa mới tắm xong, da thịt trong trắng lộ hồng tựa hoa sen mới nở, chẳng những hương thơm lượn lờ, còn như ẩn như hiện mang theo ánh sáng oánh nhuận. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt là khi có ánh đèn chiếu qua, ánh sáng lại càng thêm chói mắt, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Thích, đương nhiên là thích.” Thím Ngô cười rạng rỡ: “Phu nhân, cô xinh đẹp như thế, làm sao thiếu gia lại không thích cho được.”
Khương Ngọc Doanh có chút lung lay, cô nói cho bản thân phải ổn định, lễ phép nói: "Thời gian không còn sớm, thím đi nghỉ ngơi đi."
Lúc thím Ngô đi ra ngoài, bà còn chu đáo đóng cửa lại cho cô.
Thấy xung quanh không có ai, Khương Ngọc Doanh vươn tay về phía gương làm cái thủ thế oh yeah, ngay khi đang dào dạt đắc ý, vừa liếc mắt cô đã chạm mắt với Lâm Thần Khuynh cách đó vài bước.
Cảm giác xấu hổ lan đến từng ngón chân, cô ho nhẹ  một cái rồi nói: “Anh đến khi nào?”
Lâm Thần Khuynh xoa thành cốc nói: "Khi em đang tạo dáng.”
Khương Ngọc Doanh: "..."
Bổn công chúa không triệu kiến anh.
Đi lẹ giùm.
Cô khép lại áo choàng tắm màu trắng trên người, giả vờ bình tĩnh đi qua Lâm Thần Khuynh, đi thẳng vào phòng thay đồ. Một lúc sau, từ bên trong truyền đến tiếng kêu đè nén.
"A a a… xấu hổ chết người."
Lâm Thần Khuynh quay đầu nhìn sang, giữa lông mày hiện lên ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt rơi vào đồng hồ đang chạy, thời gian hiển thị 8:55.
Trước đây giờ này anh vẫn đang xử lý chuyện công ty trong thư phòng, tối nay anh không biết vì sao, đột nhiên mất hứng làm việc, anh ngẩng đầu uống cạn nước trong cốc rồi đặt cốc xuống, cầm quần áo vào một gian phòng tắm khác.
Khương Ngọc Doanh thuộc loại có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng đã trải qua cảm giác xấu hổ nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, huống hồ còn có câu nói thế nào nhỉ, chỉ cần bạn không ngại, người ngại chính là người khác.
Ha, cô không xấu hổ.
Cô là công chúa nhỏ tinh xảo xinh đẹp.
Công chúa nhỏ không chỉ chú ý hình tượng lúc tỉnh táo, đi ngủ cũng không thể qua loa.
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lướt qua hàng áo ngủ trong tủ đồ, cái này mặc nhiều rồi, màu hồng nhạt này quá non. Cầm một cái khác lên, màu trắng không quá xứng với tâm tình cô tối nay
Màu xám quá lỗi thời.
Màu đỏ rượu, quá sáng.
Màu nude, quá thô tục.

Không lâu sau, áo ngủ trong tủ quần áo bị ném ra hơn phân nửa, cô nâng má lên nhìn chằm chằm, lại chọn ra vài cái từ bên trong, lại khua tay múa chân trước gương, vẫn cảm thấy không được.
Cô chọc điện thoại trong lòng bàn tay vài cái, chợt nhớ ra điều gì đó, Khương Ngọc Doanh gửi tin nhắn quan mạng cho Lâm Lan.
Công chúa nhỏ tinh xảo xinh đẹp: [? ]
Tôi tỉnh ngộ: [??]
Công chúa nhỏ tinh xảo xinh đẹp: [Em thích màu gì?]
Tôi tỉnh ngộ: [Hồng, hi hi.]
Công chúa nhỏ tinh xảo xinh đẹp: [Mẹ thì sao?]
Tôi tỉnh ngộ: [Đỏ rượu.]
Công chúa nhỏ tinh xảo xinh đẹp: [Ba thì sao?]
Tôi tỉnh ngộ: [Xám nhạt.]
Khương Ngọc Doanh mím môi hỏi: [Anh trai em thì sao?]
Tôi tỉnh ngộ: [Đen.]
Màu đen?
Khương Ngọc Doanh áp điện thoại lên cằm, ánh mắt rơi vào tủ quần áo, bên trong thực sự có một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, trạng thái bán trong suốt, lúc mua cô nghe nhân viên bán hàng đã thổi một đám lớn *rắm cầu vồng, nói gì mà màu đen tượng trưng cho sự bí ẩn và quyến rũ, cô mặc vào tuyệt đối là siêu đẹp.
*kiểu nhân viên sale hàng sắp hết hạn đó mấy má
Đầu ngón tay của cô đặt lên trên áo ngủ màu đen, nhẹ nhàng quấn lấy dây áo mỏng manh, cảm xúc mềm mịn trơn nhẵn mặc vào nhất định vô cùng thoải mái.
Thấy cô ấy không trả lời, Lâm Lan gửi qua một loạt biểu tượng cảm xúc.
Tôi tỉnh ngộ: [Người đâu rồi? Sao lại không thấy? Chị dâu chị hỏi cái đấy để làm gì? Không phải có chuyện gì đấy chứ? Tặng quà cho em hả? Hí hí hí thật sự không cần mua cái gì đắt quá đâu nha chị.]
Lâm Lan không ngủ được liền gửi qua mấy tin nhắn, nhưng đầu bên kia không có hồi âm.
Này cũng khó trách, Khương Ngọc Doanh Nhân bận thử đồ ngủ không biết đã ném điện thoại đi đâu. Cô mặc bộ đồ ngủ ren đen đứng trước gương, người bên trong giống như người mẫu, cô hài lòng gật đầu, không tồi.
Sự xinh đẹp của Khương đại tiểu thư lúc nào cũng cần được thể hiện ra, đồ ngủ cũng cần phải có trang sức, chiếc vòng tay được Lâm Thần Khuynh tặng lúc trước, kim cương lóe sáng, vừa hay phối hợp với bộ đồ ngủ màu đen này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước hoa cũng không thể thiếu, cô chọn mùi hương mà mình thích rồi xịt lên khắp cơ thể, làm xong việc này thì mới thong thả trở lại phòng ngủ.
Lâm Thần Khuynh đang dựa vào đầu giường đọc sách, lúc cô vào phòng, anh cố ý nhướng mắt liếc nhìn đồng hồ, 10:05, cô ở trong phòng thay đồ đã hai giờ.
Không khỏi tò mò cô làm gì trong đó.
Lâm Thần Khuynh thản nhiên hỏi: "Em đã thay đồ ngủ mới chưa?"
Thật ra anh chỉ hỏi như vậy thôi, về phần Lâm phu nhân có bao nhiêu bộ áo ngủ thì không nằm trong phạm vi hiểu biết của anh.
Khương Ngọc Doanh bước từng bước nhỏ, vén chăn bông lên, đồng thời lớn tiếng nói: "Anh đừng có hiểu lầm, tôi không mặc cái này cho anh xem đâu, tôi thích thì tôi mặc thế thôi.”
Khương đại tiểu thư là ví dụ thực tế cho câu giấu đầu lòi đuôi, như sợ anh không tin, cô lại bổ sung: “Tôi thích màu hồng thật đấy, nhưng ai quy định thích màu hồng thì không thể mặc màu đen! Anh phải hiểu được một chuyện, tôi mặc như vậy không – phải – vì – anh!”
Ban đầu Lâm Thần Khuynh không quan tâm lắm đến việc cô đang mặc gì, nhưng sau nhiều lần được nhắc nhở, anh đột nhiên sinh ra hứng thú, ánh mắt vòng trên người cô một vòng, thản nhiên nói: “Màu đen rất hợp với em."
Khen cô?
Anh đang khen cô đấy à?
Khương Ngọc Doanh nhấc chăn bông lên một chút, chó con nhỏ coi như còn có mắt nhìn, đáy mắt mơ hồ có vui vẻ nhảy nhót, *lễ thượng vãng lai, có phải cô cũng nên khen anh không nhỉ?
*Câu nói này có xuất xứ từ thời Tây Hán: Đới Thánh《lễ ký・khúc lễ thượng “ Lễ thượng vãng lai. vãng nhi bất lai, phi lễ dã, lai nhi bất vãng, diệc phi lễ dã.” Thành ngữ ám chỉ tình nghĩa vợ chồng, thương yêu, quý trọng lẫn nhau. Câu nói xuất xứ từ thời Đông Hán.
Vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Thần Khuynh đã nói: “Nhưng mà về sau vẫn là ít mặc bộ này đi.”
“Tại sao?” Khương Ngọc Doanh nhướng mày hỏi.
Lâm Thần Khuynh tháo kính trên sống mũi ra, giơ tay nhéo nhéo lông mày rồi lại đeo vào, giống như ‘thủ trưởng giám định cấp dưới’, mặt không đổi sắc nói: “Trông chân em NGẮN lắm.”
Khương Ngọc Doanh: "..."
"Em nhìn đi." Lâm Thần Khuynh giơ tay lên, trên cửa sổ có đặt một con gấu quá khổ, tứ chi ngắn ngủn, anh nói: “Rất dễ gây ra rối loạn thị giác, trông em rất giống nó."
"..." Anh mới giống nó ấy.
Chân anh mới có hơn một trăm phân.
Cái miệng của anh để làm gì, cúng bái à.
Khương Ngọc Doanh bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhấc con gấu kia lên rồi đi về phía giường, trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Thần Khuynh, cô đặt con gấu vào vị trí ở giữa hai người.
“Không được vượt giới hạn!” Cô tức giận nói.
Lâm Thần Khuynh không hiểu sao bị đầu gấu đập vào cẳng chân, còn chưa kịp nói gì thì lại bị cô trừng mắt nhìn, sau đó không hiểu vì sao lại bị cô phân rõ giới hạn.
Phát triển quá nhanh, anh có chút bối rối hỏi: "Sao lại để nó ở chỗ này?"
Khương Ngọc Doanh híp mắt, cười nói từng chữ một nói: "Phân – rõ – giới – hạn.”
“Rất chiếm diện tích.” Lâm Thần Khuynh tìm cớ.
“Chiếm cái gì mà chiếm, chỉ là chân ngắn của anh mà thôi, không chiếm được bao nhiêu.” Khương Ngọc Doanh nhấc chân đá vào bụng con gấu: “Đừng nói chứ trông bộ dạng của anh với nó nom cũng giống nhau lắm đấy.”
"..."
Lâm Thần Khuynh làm bộ muốn chuyển nó đi, nhưng bị Khương Ngọc Doanh ngăn lại: “Đừng có mà động vào nó, đêm nay ba người chúng ta cùng nhau ngủ."
Sau đó hai người một gấu bật chế độ ngủ chung.
Trước khi đi ngủ, Khương Ngọc Doanh lại cảnh cáo nói: "Anh mà dám chuyển nó đi là biết tay tôi.”
Lâm Thần Khuynh cũng không quá kiên trì, quên đi, cô muốn làm gì thì làm, phụ họa nói: “Tôi sẽ không động vào nó.”
Khương Ngọc Doanh nửa tin nửa ngờ, cách một phút mở mắt ra nhìn một lần, cuối cùng mí mắt cũng không nhấc lên được, đành phải đưa tay chống lên.
Dưới ánh đèn, người đàn ông đeo một cặp kính gọng vàng, nheo mắt nhìn tài liệu trong tay, đường cong hàm mềm mại, đôi môi hơi cong, trên má dường như có lúm đồng tiền nhàn nhạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không quá rõ ràng, nhưng thật sự có.
Khương Ngọc Doanh chuyển từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, đầu gối lên tay, hai chân gác lên bụng gấu, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, lặp lại vài lần, rốt cuộc không ngăn cản được cơn buồn ngủ đột kích, nặng nề thiếp đi.
Lâm Thần Khuynh đọc xong phần tài liệu cuối cùng, anh tháo kính ra, theo thói quen xoa xoa mi tâm, lại xoa xoa huyệt thái dương, vừa quay đầu, trước mắt hiện lên hình ảnh yên bình.
Cô gái nhỏ ngủ sâu, đôi má bị đè ép hơi phồng lên, hàng mi dài cong vút thản nhiên rủ xuống, chóp mũi có chút ửng đỏ, đôi môi thi thoảng chép hai cái.
Vạt áo ngủ đã co lên trên vì động tác của cô, để lộ ra đôi chân thẳng tắp nuột nà. Đôi chân kia rất hút mắt, hai mắt Lâm Thần Khuynh nhìn thẳng, không hiểu sao cảm thấy có hơi nóng, anh đứng dậy rời đi, xoay người kéo chăn đắp cho cô.
Đôi chân kia đã được chăn mềm che lại, anh bước ra xuống giường, cầm cốc nước cũng suýt làm đổ, lần này còn quá phận hơn, áo ngủ chạy tới vị trí thắt lưng, nếu không phải còn có chăn mềm che lại, có lẽ cô đã bị xem hết.
Lâm Thần Khuynh ngửa đầu uống nửa cốc nước, vừa đặt ly xuống, anh liền nhấc chân đi đến bên kia giường, mặt không đổi sắc kéo vạt áo ngủ xuống cho cô, lại dùng chăn bông đắp lên nhìn chằm chằm thêm vài lần, lúc này mới quay người đi khỏi.
Vừa mới đi được hai bước, cánh tay đã bị người giữ chặt, âm thanh mơ ngủ truyền đến: “Đừng đi, … cùng tôi… ngủ.”
Lâm Thần Khuynh chậm rãi quay lại, cô gái nhỏ đang ngủ như mơ thấy được ăn ngon, nói xong rồi lại chẹp miệng.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, hạ mí mắt nhìn cô, tay giật giật nhưng không cử động được, đành phải đặt mông ngồi xuống thảm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Ngọc Doanh bị nghẹn tỉnh, lúc mở mắt ra cô đã quên mình đang ở đâu, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, đây là Thịnh Hải, phòng ngủ của cô và Lâm Thần Khuynh.
Phòng ngủ?
Cô và Lâm Thần Khuynh??
Ngủ chung???

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui