Khương Ngọc Doanh mím môi ngại ngùng chừng năm giây, năm giây sau tìm được thứ gì đó, liền kiễng chân giơ điện thoại đến trước mặt Lâm Thần Khuynh, chuyển chủ đề hỏi: “Tại sao anh không lưu số tôi?”
“Nói thế nào thì chúng ta cũng đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi, sao vậy? Tôi không xứng để được anh lưu số hả?”
“Lưu số vào bộ nhớ sẽ tốn dung lượng”
“Sao anh có thể nói như vậy chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chọc chọc vào ngực anh, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt biểu thị “tên đàn ông chó nhà anh cũng xứng ngủ giường hả, xuống đất mà ngủ đi thôi”, sau đó nói: “Anh giải thích đi, tại sao lại như vậy?”
Về chuyện lưu số điện thoại, Lâm Thần Khuynh không có suy nghĩ gì cả, bởi vì từ trước đến nay anh không có thói quen lưu số của người khác, danh bạ cũng để trống.
Tất nhiên anh có thể làm như vậy là do anh có trí nhớ tốt, chỉ cần anh muốn nhớ thì nhất định không có dãy số nào mà anh không nhớ được.
“18XXXXXXXXX”. Anh không nhanh không chậm đọc ra một dãy số.
Khương Ngọc Doanh chỉ lo dỗi anh, không hiểu anh nói vậy là có ý gì, nhíu mày thắc mắc: “Gì vậy?”
Bị điên hả, tự dưng lại đọc số điện thoại của cô.
“Đây là số điện thoại của em.” Lâm Thần Khuynh bình tĩnh nói.
Khương Ngọc Doanh trợn trừng mắt nhìn anh: “Tôi có thể không biết số điện thoại của chính mình sao?”
Cô lại chọc vai anh: “Tôi đang muốn biết tại sao anh không lưu số tôi vào máy anh”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao phải lưu số?” Lâm Thần Khuynh mặt không đổi sắc: “Tôi có thể nhớ được mà”
Lời nói nhẹ nhàng, bình tĩnh lọt vào tai Khương Ngọc Doanh lại biến thành một tình huống khác, có chút trớ trêu cùng ngượng ngùng. Tôi có một trí nhớ tốt, và tôi có thể nhận ra rõ ràng số điện thoại di động mà không cần lưu vào danh bạ.
Lâm Thần Khuynh nhướng mày, khóe môi khẽ động: “Em hài lòng với lời giải thích của tôi chứ?”
Hài lòng?
Hài lòng cái rắm!
Tất nhiên là không hài lòng rồi.
Khương Ngọc Doanh là người sẽ để bản thân chịu thiệt sao?
Không!
Đối mặt với Lâm Thần Khuynh cô không thể chịu thua, mỉm cười chậm rãi nói: “Không, hài, lòng”
Lâm Thần Khuynh nhất thời không biết nói gì, đưa tay gạt kính trên sống mũi, không biểu tình hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào mới khiến em hài lòng?”
Khương Ngọc Doanh đem điện thoại trả cho anh, bĩu môi nói: “Thêm số điện thoại của tôi vào danh bạ”
Lâm Thần Khuynh nhận lấy điện thoại, đảo mắt một vòng, sau đó cúi đầu xuống dùng một tay thao tác.
Lúc anh đánh máy Khương Ngọc Doanh ngồi một bên nghịch móng tay, nhìn nhìn một lúc rồi có chút cảm khái, hai ngày rồi không chăm sóc, đường viền móng tay không được đẹp như trước.
Ôi, còn những viên kim cương vỡ này, chỉ sau hai ngày, cô cảm thấy nó không còn xứng với khí chất của cô nữa, chiếc đinh có giá sáu con số cũng chẳng hơn gì.
Cô công chúa nhỏ mỏng manh muốn làm đẹp cho bản thân, lần sau cô sẽ làm bộ móng tay giá bảy con số để xứng tầm với vẻ đẹp và sự quý phái của cô. Khi mắt cô quét qua móng tay, cô lại nhìn vào da tay, loại kem bôi tay giá sáu con số đã không còn dùng được, cô phải đổi loại chất lượng tốt hơn thôi.
Khương Ngọc Doanh nhìn chằm chằm mu bàn tay một lúc lâu, bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi ngẩng đầu, Lâm Thần Khuynh đưa điện thoại cho cô: “Tôi đã thêm số xong rồi.”
Khương Ngọc Doanh không có thói quen xem điện thoại của người khác, thêm rồi thì chính là thêm rồi, xem hay không đều như nhau, cô khoát tay, “Được rồi.”
Ánh mắt cô đảo qua màn hình di động, giây tiếp theo liền chỉ tay vào dòng chữ trên màn hình hỏi: “Đây là do anh vừa lưu xong?”
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Phải”
Phải cái rắm!
Đây là lưu thành cái gì hả.
“Mèo con nhỏ?!!” Khương Ngọc Doanh cố gắng kìm nén cơn giận, tự dặn mình là công chúa thanh lịch, phải bình tĩnh, không nên nóng vội, cô giả bộ cười nói: “Não anh bị sao hả?”
“Lưu như vậy không ổn hả?” Lâm Thần Khuynh hỏi ngược lại cô.
Vương Ngọc Doanh nhìn không nổi bộ dạng tự tin dù bản thân mình có làm sai của anh, nhắm hờ mắt nói: “Ổn, vô cùng ổn.” Tốt đến nỗi khiến cô muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh.
Cô mang vẻ mặt muốn nói “anh có bệnh à”, mỉm cười: “Anh tốt nghiệp đại học rồi đúng chứ? Học ở trường nào vậy? Ồ, tôi nhớ ra rồi, Tổng giám đôc Lâm tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng”
Cô vỗ vỗ trán: “Để tôi đoán xem là trường đại học nào”
Lâm Thần Khuynh nhàn nhã nhìn cô, như thể không nhận ra nét tức giận trên mặt cô.
Khương Ngọc Doanh mỉm cười: “Nghĩ ra rồi, là Đại học gia đình phải không?”
Đại học gia đình?
Đó là cái gì?
Ngay cả Lâm Thần Khuynh, một sinh viên tài năng và hiểu biết, cũng không hiểu ý của cô, vì vậy anh ngạc nhiên hỏi: "Đại học gia đình là gì?"
Vương Ngọc Doanh nói chậm lại và nói từng chữ một: "Ngồi xổm tại nhà."
Sau đó cô giải thích: "Chính là kiểu ngồi xổm trong nhà. Đánh giá trình độ tri thức của anh Lâm đây, nhất định là 'trường học' này. Đúng vậy, để tôi nói cho anh biết, rất nhiều người đều như vậy, trên khắp đất nước.”
Mắng người mà không dùng đến lời thô tục chính là Khương Ngọc Doanh, vừa nói xong cô liền cười tươi như hoa, phất phất tay: “Hai người chúng ta không học cùng trường.”
Ngụ ý: chỉ số thông minh của anh không thể so với tôi.
Lâm Thần Khuynh nghe xong hồi lâu mới hiểu ra rằng cô vô cùng bất mãn với tên danh bạ mà anh lưu, anh liền đem điện thoại đưa cho cô: “Em sửa đi”
Khương Ngọc Doanh không muốn động đến điện thoại của anh nữa nhưng lại sợ chẳng may anh làm để quên điện thoại, bị người nhà nhìn thấy cái tên trong danh bạ đó thì cô còn có thể ngẩng cao đầu mà sống nữa không đây.
Sống hay không là chuyện nhỏ nhưng mất mặt là chuyện lớn.
Khương Ngọc Doanh cầm điện thoại, chỉnh sửa lại một lần nữa, gõ vài chữ, một phút sau liền trả điện thoại cho anh.
“Xong rồi, của anh đây.”
Lâm Thần Khuynh nhận lấy, cúi đầu nhìn, không khỏi giật giật khóe miệng: “Bà xã phu nhân yêu dấu.”
Khương Ngọc Doanh gật đầu đắc ý nói: “Cái tên này có sức thuyết phục và uy nghiêm hơn. Hơn thế nữa..." có thể làm nổi bật địa vị gia đình của cô một cách hoàn hảo.
Cô dừng lại: "Điều quan trọng nhất là nó trông giống như được tạo ra bởi một người có văn hóa. Anh thấy sao? Không hài lòng ư?"
Lâm Thần Khuynh thực sự không có ý kiến gì về cái tên này, cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích, anh gật đầu: “Em thích là được.”
Khương Ngọc Doanh hất mái tóc trên vai cô:; “Tôi thích, rất thích.”
Cô đột nhiên nghĩ ngợi, nóng lòng muốn nhìn thấy dòng chữ hiện lên trong nhật ký cuộc gọi của anh liền bấm gọi, cái tên “Bà xã đại nhân yêu dấu” xuất hiện sau đó vài giây.
Khương Ngọc Doanh càng nhìn càng thấy thuận mắt, đuôi mắt giương cao, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng nụ cười này không kéo dài được bao lâu, cũng không cười nổi nữa.
Một lời nhắc chuyên nghiệp vang lên: “Xin chào, số bạn vừa gọi hiện tại không thể liên lạc được...”
Chết tiệt, cô quên mất là cô đã chặn số anh. Cô như này là tự đào hố chôn mình sao? Thực sự quá bất cẩn.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quyến rũ với Lâm Thần Khuynh, sau đó ném điện thoại đi, quay người bỏ chạy, thế nhưng cô còn chưa chạy được hai bước đã có người túm lấy cổ áo cô từ phía sau.
Bên tai truyền đến một trận nhột, sau đó có tiếng nói trong trẻo truyền đến: "Tôi suýt thì quên mất em đã chặn số tôi."
Khương Ngọc Doanh chậm rãi xoay người, gỡ từng ngón tay của anh ra, cười khúm núm: “Chuyện nhỏ như vậy anh không cần nhớ đâu.”
“Chuyện nhỏ?” Lâm Thần Khuynh tiến lên một bước, cúi đầu đến gần, bắt chước giọng điệu của cô hỏi: “Lâm phu nhân giải thích một chút đi?”
“Lâm phu nhân đang vội đi vệ sinh, để lát nữa rồi giải thích được không?” Khương Ngọc Doanh ánh mắt lấp lánh, bộ dạng lấy lòng khiến người ta khó mà nhìn thẳng.
“Không được.” Lâm Thần Khuynh nói.
Cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy. Cún nhỏ còn rộng lượng hơn anh.
Khương Ngọc Doanh cắn môi suy nghĩ nên giải thích như thế nào, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Thím Ngô, làm sao vậy?”
Sau đó thừa dịp Lâm Thần Khuynh xoay người, cô rụt đầu lại, dùng sức chạy về phía trước. Tuy nhiên là do bình thường lười vận động, chạy nhanh thế nào cũng dễ bị anh đuổi kịp, đã vậy còn khiến anh thuận thế tóm lấy tay cô.
Sắc mặt Khương Ngọc Doanh nhất thời tái nhợt, cô đột nhiên xoay người, cau mày nói: “Lâm Thần Khuynh, anh rốt cuộc muốn gì...”
Lâm Thần Khuynh nhét ly nước vào tay cô: “Ở trong phòng tắm lâu như vậy, uống chút nước dưỡng ẩm cổ họng đi.”
“...........”
Khương Ngọc Doanh có chút mất cảnh giác trước sự chu đáo của anh, lông mi dài chớp chớp nhìn chiếc cốc trong tay cô, đó là một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng phiên bản giới hạn do cô mua khi đi thăm quan Paris.
Anh tự tay rót nước cho cô uống??
Khương Ngọc Doanh sắc mặt căng thẳng, nhưng trong lòng lại bắt đầu thả lỏng, bong bóng màu hồng từ bốn phương tám hướng nổ tung.
Trái tim nhỏ lộn nhào: a a a nam nhân chó thật biết trêu ghẹo cô.
Trái tim nhỏ: Thật chu đáo.
Trái tim nhỏ đập loạn với những bong bóng màu hồng, thể hiện những bước nhảy đẹp nhất.
Đôi môi vốn đang mím chặt của Khương Ngọc Doanh từ từ nhếch lên, rồi lại nhếch lên nữa, khóe miệng nở một nụ cười tươi, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên tia sáng, đuôi mắt vạch ra một đường cong xinh đẹp.
Khí nóng ập vào mặt, như thể cô ấy dùng một lớp khăn mỏng che mắt, khi nhìn lại Lâm Thần Khuynh, cô ấy như đang đeo kính lọc vậy.
Người đàn ông của tối nay dường như ... có chút dễ thương.
“Tôi—” Khương Ngọc Doanh đang định nói chuyện thì miệng đã bị nhét vào một thứ gì đó ngọt ngào mềm mại có mùi bạc hà. Cô đỏ mặt và hỏi: “Anh lấy kẹo ở đâu ra vậy?”
Lâm Thần Khuynh nhẹ nhàng nói: “Canh giải rượu vừa tanh vừa đắng, ăn một viên kẹo sẽ tốt hơn.”
“........” Khương Ngọc Doanh bị vùi trong cảm giác ngọt ngào, mặt đỏ hơn bao giờ hết, cô chậm rãi nhai kẹo, thỉnh thoảng lại liếc trộm anh một cái.
Một lúc sau, cô nói: “Đừng nghĩ rằng anh làm thế này thì tôi sẽ tha thứ cho anh, tính khí của tôi không tốt đâu, tôi sẽ không đồng ý sự hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị.”
Không biết có phải do nước quá ấm, hoặc là kẹo quá ngọt, thái độ của cô rõ ràng không còn cứng rắn như trước, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: “Mặc dù đây là chuyện làm ăn, nhưng tôi vẫn là Lâm phu nhân, anh không thể làm cho tôi mất mặt như vậy được.”
“Tôi không thích Lưu Tiểu, gặp một lần tôi đã không thích, gặp một trăm lần cũng sẽ không thích.”
“Anh có khuyên tôi cũng vô dụng.”
Càng nói khí thế càng yếu đi, ngón tay cầm cốc nước hơi co lại. Ánh mắt Lâm Thần Khuynh lại rơi xuống cổ tay cô, vết đỏ ở đó rất bắt mắt, anh không tiếp tục chủ đề này mà nắm lấy tay còn lại của cô: “Đi với tôi.”
“Đi đâu cơ?” Cô cố gắng bước theo kịp anh: “Này, đi chậm thôi, nước sắp tràn rồi.”
Lâm Thần Khuynh dường như không muốn đi chậm lại, anh kéo cô vào phòng khách, sau đó tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo.
Một lúc sau, anh tìm thấy một hộp thuốc đầy đủ các loại thuốc, anh cầm hộp thuốc đi tới, đặt lên bàn trà, mở nắp ra, tìm thuốc và bông gạc trị vết bầm tím, quỳ một chân xuống, nâng cổ tay đang sưng đỏ của cô lên.
Mí mắt của người đàn ông rũ xuống, quai hàm bạnh ra, vẻ mặt có chút lạnh lùng nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ghé sát người thổi cho cô một cái.
Khương Ngọc Doanh ngây người nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh tràn đầy vui sướng.
Suy nghĩ của cô có chút lan man, lời nói ra cũng mơ hồ, cô đá anh một cước: “Những lời tôi nói ban nãy anh có hiểu không?"
Lâm Thần Khuynh tạm dừng động tác bôi thuốc, khẽ nâng cằm: “Đó là sắp xếp của công ty.”
Nói xong cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
“Ý anh là sao?” Khương Ngọc Doanh vốn tưởng khi nãy anh tự mình lấy nước cho cô, đưa cô kẹo ngọt, còn bôi thuốc cho cô, có lẽ địa vị của cô trong lòng anh đã có sự thay đổi, nghĩ cả nửa ngày hóa ra trước sau vẫn không có gì thay đổi, đáp án của anh vẫn như cũ.
“Đã thảo luận trong cuộc họp rồi.” Lâm Thần Khuynh lại nói.
“Cho nên?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
“Chuyện hợp tác nhất định phải tiếp tục.” Lâm Thần Khuynh hai mắt sáng rực, trên mặt viết ba chữ “Đừng làm loạn”.
Nhất định?
Nhất định phải vậy?
Bong bóng màu hồng trong đầu Khương Ngọc Doanh vỡ tan, mọi cảm xúc đều biến mất, là do cô bị bệnh nên mới có những ảo tưởng về anh.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ vì mình mà thay đổi quyết định.
A, thật mất mặt.
Vệt hồng trên mặt Khương Ngọc Doanh chậm rãi nhạt đi, cô rút tay lại: “Được rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Lâm Thần Khuynh kéo cô: “Chờ đã, còn chưa xong.”
“Không cần anh bôi thuốc nữa đâu”. Khương Ngọc Doanh nói với khuôn mặt lạnh lùng.
Lâm Thần Khuynh nghĩ rằng cô chỉ đang nổi tính trẻ con, vì vậy anh ngừng dỗ dành và nói thẳng: “Nếu em không bôi thuốc đàng hoàng thì ngày mai cổ tay sẽ sưng rất đau, sẽ trông rất khó coi.”
“Tay của tôi” Khương Ngọc Doanh dừng một chút, nhướng mi hờ hững nói: “Tôi tự chịu”
“Khương Ngọc Doanh” Lâm Thần Khuynh từ trước đến nay không phải là người có tính khí tốt, việc vừa rồi được coi là một sự đối xử đặc biệt, thấy cô không chịu nghe lời, anh cau mày nói: “Em đừng cố tình gây sự nữa.”
“Tôi cố tình gây sự đó” Khương Ngọc Doanh nâng giọng: “Tổng giám đốc Lâm, anh muốn gì?”
Lâm Thần Khuynh không muốn như nào cả, chỉ muốn bôi xong thuốc cho cô, anh nắm lấy tay cô và cảnh cáo với một giọng trầm: “Đừng nhúc nhích.”
Anh bảo không nhúc nhích thì cô sẽ nghe sao?
Còn lâu!
Khương Ngọc Doanh từ nhỏ đến lớn không nghe lời ai, người nhà của cô ấy cũng không dám đối xử với cô ấy như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có người ép cô kết hôn, cô dùng lực hất tay: “Anh buông tay tôi ra”.
Lâm Thần Khuynh không buông.
Khương Ngọc Doanh híp mắt, không buông tay sao? Được rồi, vậy thì anh đừng trách cô.
Tùy tiện đặt cốc giữ nhiệt xuống bàn, cô vung tay tát anh.
Đúng, khác với hai cái tát trước, lần này là một cái tát thực sự, một cái tát thật mạnh.
Sau khi đánh, lòng bàn tay cô đau và tê.
Khuôn mặt bị tát của Lâm Thần Khuynh quay sang một bên, khi anh quay lại, ánh mắt thay đổi: “Khương Ngọc Doanh”
“Mắt tôi mù rồi nên mới cưới anh”. Vừa nói, cô vừa vung tay lên định tát anh lần nữa nhưng đã bị anh bắt lấy tay.
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt lạnh lùng nói: “Em điên rồi.”
“Chà, tôi điên rồi.” Khương Ngọc Doanh nói: “Bị anh làm cho phát điên.”
Bầu không khí trở nên ngưng trệ, Lâm Thần Khuynh sắc mặt tái nhợt đang quỳ một gối trên mặt đất, dùng tay trái nắm chặt tay phải của Khương Ngọc Doanh, trong mắt dường như có thứ gì đó đang cuộn trào, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Khương Ngọc Doanh không chút né tránh, cô nhìn chằm chằm anh.
Ánh sáng dày đặc chiếu vào bọn họ, lại không có một tia ấm áp, ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào thổi gió rất lớn, không ngừng có tiếng rít gào.
Khương Ngọc Doanh cũng không nhớ rõ rốt cuộc bọn họ kết thúc việc ở phòng khách như thế nào, khi cô định thần lại thì đã ở phòng ngủ, phòng khách trống không, về phần Lâm Thần Khuynh, cô cũng không biết anh đã đi đâu.
Lông mi cô khẽ rũ xuống, cằm chống lên đầu gối, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, khung hình vừa rồi vụt qua như một thước phim, anh mang đến cho cô nước, kẹo, thuốc, cô đỏ mặt...
Rõ ràng mọi thứ đều đang rất tốt nhưng lại vì việc hợp tác với Lưu thị mà đổ vỡ.
Khương Ngọc Doanh cảm thấy có lỗi đến mức cô ấy nhấc điện thoại di động và gọi cho Lâm Lan.