Trong đầu vô số ý tưởng hiện ra, có chút đau khổ, không phải chứ chẳng lẽ tên đàn ông chó chết kia lấy đồ của cô làm cái gì rồi?
Đột nhiên cô che miệng lại, trên mặt hiện lên kinh ngạc, cảm thán mắng một câu biến thái.
Không nhịn được chậm rãi quay đầu lại, cách một cánh cửa cô còn nghĩ giống như mình đang thấy được động tác nào đó của anh, hơn nữa trên đầu ngón tay anh còn đang cầm nội y của cô.
Muốn chết mất thôi.
Khương Ngọc Doanh ném hộp đi, chuẩn bị đi tìm Lâm Thần Khuynh nói chuyện, còn chưa đi được hai bước thì di động vang lên, là Lâm Lan gọi đến: “Chị dâu, có chuyện này em phải nói cho chị.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh tuy rằng rất gấp, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Chỗ em đột nhiên có thêm một món đồ, hình như là nội y của chị.”
“Hả?”
“Ở trong một cái hộp đựng cà vạt.”
“Gì?!”
“Không nghĩ tới chị dâu em rất biết cách chơi đấy.”
“……”Không phải, chị không có.
“Em vẫn còn tưởng rằng chị theo hình tượng thục nữ, nhưng mà hình như không phải nha, chị dâu em theo trường phái ‘mạnh bạo’ mới đúng.”
“……” Nói gì bây giờ.
“Á không phải chứ, chắc cái này chị định tạo bất ngờ cho anh em đúng không?”
“……” Được rồi, em gái à, em đừng nói nữa có được không.
Khương Ngọc Doanh không nghe cô bé nói nữa, vội vàng: “Cái đó em cứ cầm trước hộ chị đi.” xong sau đó tắt điện thoại.
Cô ngả lưng vào chiếc giường êm ái, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ có một dòng suy nghĩ: cô lại bị Lâm Thần Khuynh lừa một vố đau rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Ngày tiếp theo, Khương Ngọc Doanh bị điện thoại đánh thức, Lâm phu nhân gọi điện thoại tới muốn bọn họ đêm nay về nhà chính ăn cơm, Khương Ngọc Doanh bởi vì đêm giao thừa không về nhà đón năm mới nên trong lòng ít nhiều có chút ngượng ngùng, vội vàng đồng ý.
Muốn về nhà chính ăn bữa cơm còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ đấy, đi trung tâm mua sắm này, đến spa này, lại còn phải đi làm móng. Người nhà họ Lâm thích cô với hình tượng thục nữ, hơn nữa để phối hợp sao cho đẹp cô còn phải đi làm tóc nữa nha.
Bận chết thôi, nhưng mà cũng không cần phải làm kiểu tóc phức tạp gì lắm, đơn giản chút là ok rồi.
Áo lông cao cổ màu trắng, một chiếc váy ngắn đến đầu gối, thêm một chiếc giày cao gót cùng màu cho đồng bộ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió màu vàng nhạt cho đỡ lạnh, cô vừa đứng ở trước gương, giống như là tiên nữ lạc xuống nhân gian.
Tiểu tiên nữ trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt xinh đẹp hút hồn, đặc biệt là khi cong môi cười, đôi mắt giống như dòng nước mùa xuân, linh động lay chuyển, giống như tập hợp cảnh đẹp của bốn mùa.
Xinh đẹp khiến cho người ta nghẹt thở.
Lâm Thần Khuynh nhìn ngón tay của Khương Ngọc Doanh, giật mình một chút, yết hầu không nhanh không chậm lên xuống, môi mím thành một đường.
Tầm mắt của Cao Huy đúng lúc trông thấy hành động này của anh, vốn dĩ còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa gian vừa đen của ông chủ mình thì lại thôi, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm.
Cậu thầm than một tiếng, chắc chắn là do làm nhiều quá nên mắt dạo này không tốt, nhìn thấy những thứ không nên thấy, thị lực càng ngày càng kém đi rồi, hôm nào được nghỉ phải tranh thủ đi mua tạm cái kính để đeo mới được.
Trong khi hai người còn đang nghĩ miên man thì Khương Ngọc Doanh đã đến gần, Cao Huy vội vàng chạy lên trước mở cửa xe, vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì cảm nhận được đằng sau mình có một ánh mắt lạnh băng.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lâm Thần Khuynh, đã làm thư ký của Lâm Thần Khuynh được bốn năm rồi, đọc hiểu được ánh mắt của anh, cậu nhanh chóng buông tay.
Ông chủ muốn đích thân mình mời bà chủ lên xe nha.
Ân ái quá đi.
Đương nhiên trên mặt cậu cũng không dám thể hiện ra quá rõ, chỉ lùi lại đứng đằng sau mà thôi.
Khương Ngọc Doanh không nhìn thấy sóng ngầm giữa bọn họ, lực chú ý của cô dồn hết vào việc “Không thể nào để *paparazzi chụp được ảnh của cô”, nói với Lâm Thần Khuynh: “Mau lên xe, mau lên xe nào.”
*Thợ săn ảnh
Trong giọng nói có chút vội vàng khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ còn có ai đó đuổi theo sau cô à??
Trong lúc Lâm Thần Khuynh chần chờ, Khương Ngọc Doanh kéo tay anh: “Mau lên nào.”
Cũng không biết đứng ngây ra đấy làm cái gì.
Lâm Thần Khuynh suy tư, sao tay của Lâm phu nhân……
Lạnh vậy nhỉ.
Anh trở tay nắm lấy tay cô, dù lên xe cũng không muốn buông ra.
Sau khi xe khởi động, Khương Ngọc Doanh cách cửa sổ xe quay đầu lại nhìn nhìn, thấy không có người nào khả nghi, thở phào một hơi, ánh mắt trùng hợp nhìn đến bàn tay đang đan vào nhau của hai người.
Lại nhìn sang Lâm Thần Khuynh, giống như anh không biết hai người họ vẫn còn đang nắm tay nhau.
Khương Ngọc Doanh nhân cơ hội nhìn ngắm tay anh, ngón tay thon dài như bạch ngọc, cô sửng sốt một chút, đến khi hồi phục lại tinh thần thì chạm phải ánh mắt của Lâm Thần Khuynh.
Biểu tình cô hơi trì trệ, cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng rút tay ra.
Lâm Thần Khuynh bình tĩnh, đầu tiên liền nhìn cô mấy giây, sau đó xoay người ra đằng sau, lấy ra cái gì đó.
Trong lúc Khương Ngọc Doanh còn đang xoa tay thì trên đùi xuất hiện một bó hoa lớn, mùi thơm lan tỏa trong xe, cô hết nhìn hoa lại nhìn anh, đây là……
Làm gì thế??
Cái này cho cô à??
Tâm trạng Khương Ngọc Doanh tức khắc trở nên vui vẻ, chỉ là được có một lúc lại dở chứng nghĩ nhiều, nhân lúc Lâm Thần Khuynh không chú ý, cầm điện thoại di động gõ gõ vài chữ.
# Chồng yêu đột nhiên tặng cho mị một bó hoa thì ảnh có ý gì? #
Phía dưới bao nhiêu là comment trả lời:
—— Chị em à cô thảm rồi, tình huống này tám chín phần mười là chồng cô làm chuyện gì trái với lương tâm nên mới đền bù cho cô đó.
—— Lần trước tôi cũng tự nhiên được bạn trai tặng hoa, hóa ra là do anh ta ngoại tình với người khác nên chột dạ, thế mà lúc đó tôi còn ngu ngốc cho rằng anh ta yêu mình đến chết đi sống lại chứ.
—— Đưa hoa á? Chắc chắn là có chuyện rồi, chị em ơi chắc cô bị hắn cắm sừng rồi.
—— Nhưng mà cũng đừng bi quan quá, biết đâu chỉ là ổng biểu đạt tình yêu với cô thôi thì sao.
—— bị cắm sừng rồi nha bà.
—— bị cắm sừng +1.
—— đồng ý với cách nghĩ của lầu trên, thời buổi này đàn ông thối nhiều không đếm được đâu.
……
Khương Ngọc Doanh càng nghĩ càng thấy không vui, hoa trong tay cũng không còn thơm nữa, tâm trạng giống như bị xe tải ủi đi ủi lại vậy, phập phập phồng phồng, từ điểm cao nhất rơi xuống điểm thấp nhất.
Ánh mắt cô nhìn Lâm Thần Khuynh cũng ai oán phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đồ đàn ông chó chết, nếu như anh dám làm chuyện có lỗi với tôi thì chắc chắn tôi sẽ băm anh cho sói ăn.
Sau một lúc miên man suy nghĩ, cô ngắt một cánh hoa nhỏ, hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn tặng hoa cho tôi?”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy đến nơi, Lâm Thần Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, tay mở cúc áo ngoài, hạ cửa kính xe xuống, sau đó cô nghe thấy giọng nói của anh từ từ truyền đến: “Quà sinh nhật.”
???
Không phải anh làm chuyện gì sai nên mới lấy lòng à, chỉ đơn giản là quà sinh nhật thôi sao??!!
Khương Ngọc Doanh sửng sốt, ôm bó hoa không nhúc nhích.
Lâm Thần Khuynh nửa khom lưng, duỗi tay: “Xuống xe nào.”
Khương Ngọc Doanh ôm hoa xuống xe, mặt mày đầy ý cười, nói: “Cảm ơn.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thần Khuynh cuối cùng cũng có một chút cảm xúc, hài hước nói: “Anh rất vinh hạnh khi có thể nghe được lời cảm ơn phát ra từ miệng của Lâm phu nhân .”
Có những người không phải lúc nào cũng biết nói chuyện.
Khương Ngọc Doanh nể tình anh tặng cô hoa cũng lười đấu võ mồm với anh, nâng bó hoa đưa lên mũi ngửi, khen ngợi: “Thơm quá đi.”
Lâm Thần Khuynh thấy cô thích, thuận miệng nói: “Lần sau lại tặng cho em.”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Tối nay lúc ăn cơm cô có chút thất thần, rất hay liếc trộm Lâm Thần Khuynh bên cạnh, cảm thấy chắc chắn đầu anh bị cửa kẹp rồi hay sao ý? Hay là lại có ý đồ xấu xa gì?
Lời nói lúc nãy chẳng giống lời sẽ thốt ra từ miệng của anh cho lắm.
Lần sau còn tặng là ý gì?
Đầu óc anh ta chắc không bình thường đi?
Cô vừa rối rắm nghi ngờ động cơ tặng hoa của Lâm Thần Khuynh, vừa cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ, hai loại cảm xúc đan xen nhau, chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng gõ ra mấy từ.
Cái gọi là mạng xã hội này không đáng tin tí nào hết.
Không tìm hiểu thì thôi, tại sao tìm hiểu lại lòi ra mấy cái như kiểu “Không đến cục dân chính đăng ký kết hôn thì phải xin lỗi bản thân mình”, cái thứ vớ vẩn lung tung gì thế này.
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Cô nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, đề tài nói chuyện phiếm đã thay đổi từ chuyện nhà biến thành chuyện sinh con, Khương Ngọc Doanh chỉ lo bưng nước uống, Lâm Thần Khuynh tự động thay cô tiếp đón chủ đề này.
Anh không gấp không ngại nói: “Chúng con vẫn còn trẻ, hai năm sau rồi lại tính tiếp.”
Lại có người không hiểu chuyện nhắc thêm lần nữa, anh buông đũa nhìn quét qua một vòng.
Không còn ai giục vợ chồng anh sinh con nữa, được được được, chúng tôi câm miệng, chúng tôi không nói nữa.
Trận địa “Lấy danh nghĩa ăn Tết để giục sinh con” đã bị ánh mắt của Lâm Thần Khuynh tiêu diệt cho không còn một mảnh khôi giáp, phần thắng thuộc về đôi vợ chồng giả như không giả - Lâm Thần Khuynh và Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh quyết định khen thưởng anh một chút, chính vì vậy sau khi ra khỏi nhà, lúc lên xe cô cười với anh nhiều hơn một chút, cười đến mức cơ hàm rút gân.
Lâm Thần Khuynh liếc cô một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Mê trai à.”
“......” Có những người sống trên cõi đời này bạn vĩnh viễn sẽ không thể coi người ta là người bình thường.
Sự thật nói cho cô biết, không nhìn anh với ánh mắt nhìn người bình thường quả thật là rất rất đúng, có đôi lúc Khương Ngọc Doanh thấp thỏm chờ đợi không biết lúc nào anh lại tặng hoa thì tên đàn ông chó chết nào đó lại giống như mất trí nhớ, quên béng đi mất không nhớ một cái gì.
Cái câu “Lần sau lại tặng cho em” hóa ra chỉ là lý do mà thôi, có thể là anh không rảnh, hoặc cũng có thể là còn không nghĩ đến việc này.
Được thôi, là do cô ngu ngốc, còn tưởng rằng tên đàn ông chó chết này phát hiện cô là người tốt.
Nhưng mà cũng không sao, cô chẳng có thời gian để phiền muộn lo âu, quảng cáo cũng sắp phải quay rồi, hai ngày sau cô và Mã Điêu sẽ đi thành phố Châu, chụp xong quảng cáo thuận tiện sang thành phố Vĩnh để quay tạp chí thời trang.
Đây là do Mã Điêu trơ cái mặt già mới tìm được cơ hội, Khương Ngọc Doanh cũng phối hợp, mặc kệ nhiếp ảnh gia có đưa ra yêu cầu gì cũng đều làm theo.
Một bộ album thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng do nhiếp ảnh gia đưa ra quá nhiều yêu cầu nên ba ngày mới có thể chụp xong.
Sau khi chụp xong bức ảnh cuối cùng, điều Khương Ngọc Doanh khao khát nhất chính là “thoát khỏi nơi cầm tù này” , bây giờ cô chỉ muốn giống như chiếc lá ngoài kia, gió thổi một nhát là sẽ được phiêu du từ nơi này sang nơi khác, nhẹ nhàng biết bao.
Kỳ thật cũng không trách cô được, bởi vì tên nhiếp ảnh gia chó má kia cứ lải nhải bên tai cô suốt mấy ngày đi chụp, rằng cái gì mà ba vòng của cô không thích hợp, đặc biệt là vòng eo, cần phải nhanh chóng giảm cân.
Hơn nữa ba ngày chỉ ăn có ba bữa cơm, tất cả đều là đồ luộc, cô ăn chán ngấy luôn rồi.
Mã Điêu cũng đau lòng, nhưng giới giải trí là như vậy, nịnh cao đạp thấp, nếu như bạn không cố gắng vươn tới đỉnh lưu thì bất cứ ai cũng có thể dẫm lên sự cố gắng của bạn.
Đây là quy tắc từ xưa đến nay.
“Sao rồi? Còn chịu được không?”
Khương Ngọc Doanh xua xua tay: “Em không sao.”
Thật vất vả “bay” vào trong xe, thì giây tiếp theo, di động của Khương Ngọc Doanh vang lên, giọng nói của Tâm Lan ở đầu bên kia truyền đến.
“Chị dâu ơi mau đến cứu em.”
Khương Ngọc Doanh trong nháy mắt như được tiêm máu gà, ngồi thẳng lưng: “Làm sao vậy??”
Lâm Lan: “Bạch liên hoa Lưu Tiêu kia muốn gặp mặt em.”
Khương Ngọc Doanh nhướng mày: “Lúc nào vậy?”
“Tối nay ạ.” Có lẽ do lúc nhỏ phải chịu quá nhiều sự chèn ép mọi phía vì Lưu Tiêu nên Lâm Lan có bóng ma tâm lý, chỉ cần nghe tên cô ta là người run rẩy, giọng nói cũng không mạnh mẽ như thường ngày: “Chị dâu, chị nhất định phải về đó.”
Khương Ngọc Doanh nghiến răng nghiến lợi: “Chờ chị.”
Cô ngước mắt lên nói với Mã Điêu: “Anh, chúng ta đến sân bay.”
Một giây trước Mã Điêu còn thấy cô ốm lay ốm lắt, giây sau đã thay đổi thành một kiểu khác, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Khương Ngọc Doanh lạnh mặt nói: “Về thành phố Nam đánh bạch liên hoa!”
-
Trên phi cơ, Mã Điêu khuyên Khương Ngọc Doanh nhiều ít cũng nên ăn chút gì đó, như vậy mới có thể chiến đấu cùng với bạch liên hoa, Khương Ngọc Doanh nhìn đến mâm salad rau củ, nhớ tới mấy ngày nay mình phải ăn đồ luộc là lại không muốn ăn.
Cô nhắm mắt hít sâu: “Không sao đâu, em có thể chịu được.”
Cũng không biết là do cô đánh giá cáo sức chịu đựng của mình hay gió của thành phố Nam thổi quá mạnh, vừa xuống phi cơ thì bước chân cô có chút lung lay, vất vả lắm mới đứng vững.
Mã Điêu ở bên cạnh nói: “Trông em thế này rồi thì làm sao đấu lại bạch liên hoa kia chứ, không chừng còn chưa lên sàn đã tử trận trước rồi.”
Khương Ngọc Doanh kéo áo gió trên người lại, bĩu môi: “Đi thôi!”
Mã Điêu không yên tâm, gọi điện thoại cho Cao Huy, nói qua tình huống phát sinh này một lần, dặn dò mãi rằng cuộc nói chuyện này là bí mật, không được để cho tên già băng giá kia biết.
Cao Huy trấn an anh ấy, cúp điện thoại rồi xoay người đi vào văn phòng của Tổng giám đốc Lâm, thuật lại một chút chuyện mình vừa nghe được, sau đó nhìn về phía Lâm Thần Khuynh, người ngồi ở bàn làm việc.
Lâm Thần Khuynh nghe xong thì buông bút, đứng lên cầm theo tây trang trên giá, trầm giọng nói: “Đi chuẩn bị xe.”
Cao Huy đi theo phía sau: “Xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Làm trợ lý đắc lực nhất của Tổng giám đốc Lâm, nếu như ngay cả chuyện này cũng không chuẩn bị tốt thì cậu cũng không cần phải đi làm nữa.
Trên đường đi, Cao Huy vẫn duy trì liên lạc cùng với Mã Điêu, đúng lúc cho Lâm Thần Khuynh nghe cùng.
Gió giống như càng ngày càng lớn, cành lá điên cuồng đong đưa, phía cuối chân trời ráng chiều cuối cùng cũng tắt, quang cảnh bốn bề dần dần bị màn đêm nhuộm đen.
Lâm Thần Khuynh vuốt ve chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, biểu tình hờ hững.
Bên trong điện thoại còn nghe tiếng Mã Điêu nói chuyện: “Bà cô của tôi ơi có thể nghe lời tôi khuyên có được không, đêm nay ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Không đi?
Sao có thể chứ.
Nếu như cô không đi thì Lưu Tiêu kia chắc chắn sẽ bắt nạt Lâm Lan nhà cô mất.
Mã Điêu biết cô lo lắng cái gì, tiếp tục nói: “Lâm đại tiểu thư thì em không cần phải lo nữa, có Tổng giám đốc Lâm rồi mà?”
“Em cũng phải đi.” Lưu Tiêu kia rõ ràng nhắm đến cô cơ mà, không đi sao giải quyết được.
Mã Điêu không khuyên được cô, đành phải dặn dò Cao Huy nhanh chóng chạy đến, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nửa giờ sau, Khương Ngọc Doanh tới nơi, đó là một nhà hàng Tây, lúc bước xuống xe cô còn thở phì phò tức giận: Lưu Tiêu cứ chờ đó đi, lần này tôi sẽ cho cô đẹp mặt.
Sau khi đi vào, chỉ thấy ánh sáng trong nhà hàng quá mờ, có mỗi mấy chiếc đèn chiếu sáng mà thôi, cảnh vật xung quanh không rõ lắm.
??????
Vẻ mặt Khương Ngọc Doanh nghi hoặc, bạch liên hoa này đang làm cái quỷ gì vậy?
Cô cẩn thận đi về phía trước.
“Bụp” Ánh đèn đột nhiên sáng lên, theo phản xạ có điều kiện cô híp mắt lại, sau khi thích ứng được với ánh đèn thì chỉ thấy phía trước xuất hiện một người, mặc một bộ vest màu trắng, cà vạt màu xanh, ngũ quan thanh tú, mày kiếm như họa.
Trước mặt anh có một bàn ăn, bày biện nào là salad rau củ, bò bít tết, mỳ ý, pizza.
Khương Ngọc Doanh có thể là bị salad rau củ kích thích, đột nhiên thình lình “huệ” một tiếng.
Tiếp theo lại “huệ” tiếng thứ hai.
Đối diện với biểu tình một lời khó nói hết của Lâm Thần Khuynh, đầu óc cô không biết chạm phải cái dây thần kinh nào, vừa khéo nói: “…… Hình như tôi có rồi.”
Ê đít H: cười vch có ở đây chắc là bả bảo có thaiiiii á mng.