Có à?
…Hmm
Có gì cơ?
…
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh nghĩ rằng người bình thường khi nghe được lời này hơn phân nửa sẽ phẫn nộ, sẽ nhảy đỏng lên, sẽ lạnh giọng chỉ trích, nghiêm trọng hơn còn có thể phát sinh những hành động không thể miêu tả được.
Nhưng cô lại xem nhẹ một vấn đề.
Lâm Thần Khuynh không phải người bình thường, mạch não đầu chó của anh ta không giống với người bình thường, một mạch khép kín.
Khương Ngọc Doanh che miệng nhìn về phía trước, nhìn thấy người đàn ông thản nhiên thu hồi tầm mắt, im lặng mấy giây, sau đó thong thả ung dung cầm lấy cái ly trước mặt, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, lại từ từ đặt xuống, cầm lấy khăn giấy lau sạch sẽ một bên khóe môi, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cô một lần nữa.
Nhẹ giọng hỏi: “...Có cái gì?”
Khương Ngọc Doanh buông tay: “....Có bệnh.”
Có cái gì?
Có bệnh.
Trong đầu Khương Ngọc Doanh không ngừng tua đi tua lại đoạn đối thoại của hai người, khóe miệng giật giật, chuyện cô nói là sự thật, dạ dày của cô thật sự không thoải mái, thật sự có bệnh mà.
“Oẹ.” Cô lại nôn khan một tiếng.
Lâm Thần Khuynh đứng dậy đi đến. Sau khi đứng lại, mu bàn tay đặt lên trán cô, chạm vào cô rồi lại chạm vào mình, không bao lâu đã đưa ra kết luận.
“Em đúng là có bệnh.”
Lời này có chút chói tai, ánh mắt kia giống như đang nói: Bệnh không hề nhẹ, đề nghị đến khoa tâm thần bệnh viện Thập Tứ chẩn đoán và chữa trị.
“...” Vốn định trêu chọc anh, cuối cùng lại trêu chọc chính mình.
Lại tính sai lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà cô thật sự không thoải mái, choáng váng cả người, nôn mửa, thật sự khó chịu, cô uể oải nói: “Tôi bị bệnh thì sao?” Anh cứ định đứng nhìn thôi à?
Quả nhiên.
Đàn ông không phải thứ tốt.
Không biết là do biểu tình lạnh nhạt của anh chọc giận cô hay bởi vì cô đã tiêu hao toàn bộ sức lực sau một khoảng thời gian dài, hiện giờ cô cảm thấy có hơi choáng váng.
Dù như vậy, điều cô nghĩ đến vẫn là không thể sợ hãi khi đứng trước mặt tên đàn ông chó chết này, không thể ngã xuống, không thể để anh ta chê cười.
Bỗng một đợt choáng váng truyền đến, trong nháy mắt tiếp theo, cả người cô đã được bế ngang lên, bên tai truyền đến âm thanh mát lạnh: “Cho nên bây giờ phải đi bệnh viện.”
Lâm Thần Khuynh ôm Khương Ngọc Doanh, vừa nói vừa đi ra ngoài: “Lớn chừng này rồi vẫn không biết chăm sóc bản thân mình.”
Trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng.
Nhưng Khương Ngọc Doanh thật sự khó chịu, cơ bản là không nghe ra bất cứ ý tứ quan tâm nào trong lời nói của anh, ngược lại còn nghe ra anh đang trách móc cô, dứt khoát duỗi tay che miệng anh lại, nhỏ giọng nói thầm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cho mắng nữa, đáng ghét.”
Từ trước đến nay Lâm Thần Khuynh chưa bị ai che miệng lại, bỗng dưng sửng sốt, câu nói kế tiếp nuốt hết xuống.
Khương Ngọc Doanh bị bệnh cũng có thể khiến người khác không nói nên lời, một bên cô ôm lấy cổ anh, một bên dụi dụi: “Người ta đang bệnh, anh không dịu dàng một chút sao? Đời trước tôi quật mồ tổ tiên anh sao? Đời này phái anh tới để tra tấn tôi này.”
Cô chọt chọt ngực anh, chỉ vào vị trí trái tim mà hỏi.
“Lâm Thần Khuynh, có phải anh rất rảnh rỗi không?”
Lâm Thần Khuynh chưa kịp trả lời vấn đề này, cửa thang máy đã mở ra, Cao Huy nghênh đón: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh nói: “Đi bệnh viện gần nhất.”
Cao Huy vội vàng mở cửa xe ra: “Vâng.”
Lâm Thần Khuynh khom lưng để Khương Ngọc Doanh vào trong xe, cửa xe đóng lại, Khương Ngọc Doanh lôi kéo cổ áo anh nói: “Đi bệnh viện Đệ Nhất.”
“Nơi đó quá xa.” Lâm Thần Khuynh trầm giọng nói.
“Tôi chỉ đi nơi đó.” Khương Ngọc Doanh kiên trì: “Nếu không, tôi không đi.”
Nghệ sĩ Diệu Huy nếu không khỏe đều đến khám ở bệnh viện Đệ Nhất, ngoài trình độ thăm khám cao còn có công tác bảo mật cũng được bảo đảm.
Vẫn là câu nói kia, quan hệ hiện giờ của cô và Lâm Thần Khuynh chưa đến lúc công khai.
Cô còn muốn dùng áo che lại.
Cao Huy nhìn Lâm Thần Khuynh rồi lại nhìn Khương Ngọc Doanh: “Tổng giám đốc Lâm…”
Lâm Thần Khuynh thỏa hiệp: “Đi bệnh viện Đệ Nhất.”
Khương Ngọc Doanh đau đầu, phản ứng cũng không quá rõ ràng, cô làm mọi thứ theo trực giác. duỗi tay xoa mặt Lâm Thần Khuynh: “Cún Lâm thật thật là ngoan.”
Lâm?
Cún Lâm??!!
Cao Huy ngồi ở ghế phụ bỗng nhiên đụng vào một bên cửa sổ pha lê, hoảng sợ che ngực lại, trời ơi, anh ta nghe được cái gì thế.
Sẽ không bị ông chủ giết người diệt khẩu đó chứ.
Cao Huy thông qua kính chiếu hậu trộm nhìn về phía sau vừa lúc đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lâm Thần Khuynh, sau đó anh ta đột nhiên rùng mình, thu hồi tầm mắt khi nghe được ông chủ nói: “Lâm phu nhân một vừa hai phải.”
Lâm phu nhân có bệnh chọc chó, không biết tại sao lại nói một vừa hai phải, xoa bóp cằm của anh: “Chẳng những ngoan mà còn rất đáng yêu.”
Cao Huy không thở nổi, chỉ có thể hít vào mà không thể thở ra.
Lâm Thần Khuynh nắm lấy tay Khương Ngọc Doanh, trầm giọng nói: “Nâng tấm chắn lên.”
Tấm chắn chậm rãi nâng lên, ngăn cách âm thanh phía sau.
Lâm Thần Khuynh vỗ trán Khương Ngọc Doanh: “Tôi nghĩ là em đang giả bệnh đấy.”
Khương Ngọc Doanh nhíu mày liếc anh: “Giả gì mà giả?” Cô chỉ vừa vui vẻ vừa đau khổ thôi.
Sự thật là thật sự muốn nôn, khó chịu đến muốn nôn.
“Oẹ.” Khương Ngọc Doanh vì kiểm tra mình thật sự không thoải mái mà há miệng nôn ra tiếng.
Nếu giống như vợ chồng, nhà trai lúc này sẽ ôm lấy vợ nhỏ mặt mày đau lòng, thế nào? Có phải rất khó chịu không?
Lâm Thần Khuynh vẫn đang ôm cô, chỉ là lời nói không xuôi tai lắm: “Không được nôn, cố mà chịu!”
Nghe thử xem?
Nghe thử xem?
Đây là lời người ta nói sao?
Khương Ngọc Doanh đảo mắt khinh thường, không quan tâm Lâm Thần Khuynh thế nào thế mà lại tự mình gây chuyện.
Cô ngất xỉu mà không hề báo trước.
Lâm Thần Khuynh không ngừng vỗ mặt cô: “Doanh Doanh, Ngọc Doanh, Khương Ngọc Doanh, em tỉnh lại cho tôi, tỉnh tỉnh!”
Khương Ngọc Doanh không mở mắt ra được nhưng vẫn nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện bên tai, thầm nghĩ: Tên đàn ông chó, tôi chỉ mới tát anh ba lần, anh tát tôi mấy cái rồi?
Anh đang kiếm cơ hội trả thù này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan nhận được tin tức Khương Ngọc Doanh ngất xỉu phải nằm viện, cả người thiếu chút nữa bị dọa sợ, hu hu, đi gặp Lưu Tiểu mà sao lại ra nông nỗi này.
Ngất xỉu?
Nằm viện?
Có phải các cô đã đánh nhau không?
Chị dâu sẽ không bị động đến não đó chứ?
Sẽ không biến thành kẻ ngốc đó chứ.
Sẽ không biến thành người thực vật đó chứ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lâm Lan là đóa hoa nhỏ trong nhà kính, chưa từng trải qua chuyện nghiêm túc như vậy. đầu óc mơ màng, cả người không thể đứng yên, không dám gọi điện thoại cho Lâm Thần Khuynh, cũng không dám gọi điện thoại cho ông Lâm và bà Lâm, ngón tay lướt đến chỗ thông tin liên lạc một lần, đầu ngón tay run rẩy gọi điện cho Phó Châu.
Đầu bên kia rất nhanh đã được kết nối, giọng nói trầm thấp trước sau như một: “Lan Lan.”
Lâm Lan nghe được giọng nói của Phó Châu như ở sa mạc gặp được ốc đảo, tràn đầy hy vọng: “Hu hu, anh Châu.”
Phó Châu vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Lan chỉ mãi khóc, cũng không nên ra được lí do.
Phó Châu: “Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
“Em đang ở bên ngoài.” Lâm Lan gửi vị trí cho Phó Châu, khóc lóc nói: “Anh mau đến đây.” Cô bị hù chết rồi.
Phó Châu sợ cô bị hù dọa vẫn không cúp điện thoại, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh lập tức đến đây.”
Lâm Lan ngồi trên lề đường giống đứa nhỏ bị lạc đường, không biết ngồi xổm bao lâu, thẳng đến lúc cô nhìn thấy Phó Châu, cô mới cảm giác được mình sống lại.
Cô nhào vào trong lồng ngực anh, hốc mắt đỏ hồng ôm chặt eo anh nói: “Anh, em có thể không còn sống bao lâu nữa.”
Phó Châu đẩy mặt cô ra, nâng mặt cô lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lan hít mũi, lông mi phe phẩy trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh, tội gây thương tích cho người khác bị phán mấy năm?”
“...”
“Em vẫn còn một ngày để ra ngoài đúng không?”
“...”
“Anh có thể đưa cơm cho em không? Em chỉ muốn ăn đùi gà.”
“...”
“Em không muốn ăn cay.”
“...”
Phó Châu thấy cô khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, đột nhiên mềm lòng, xoa mặt cô: “Ngoan, nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?”
Khi Khương Ngọc Doanh tỉnh lại là lúc Lâm Thần Khuynh đang gọi điện thoại, ánh mắt cô rơi xuống bên người anh, nghe anh lãnh đạm nói: “Không sao cả, vẫn còn tốt, đừng lo lắng, tôi lo được.”
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của anh, có gì đó không thể miêu tả trong đôi mắt cô.
Ai ngờ khi nói chuyện anh bất thình lình quay đầu nhìn qua, lúc này Khương Ngọc Doanh đã không còn kịp nhắm mắt, chỉ có thể run đôi mi nhìn anh.
Dạ dày không mấy dễ chịu nhưng chỗ mu bàn tay truyền nước biển có chút đau, còn có hơi khát nước.
Lần này cô Khương diễn quá sâu, trực tiếp đưa mình vào bệnh viện. Nghĩ đến bộ dạng xấu hổ khi cô ngã xuống, không có mặt mũi để người khác chăm sóc, chỉ có thể tự mình duỗi tay với lấy.
Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến đã bị người khác nắm lấy, ngón tay thon dài trắng như sứ mân mê đôi tay nóng rực của cô: “Muốn gì sao không nói?”
“...” Xin lỗi vì đã không nói.
Khương Ngọc Doanh nhấp môi, lùi tay về sau, không giải thích, trực tiếp nói thẳng, nhấp nháy đôi mắt to tròn, tủi thân: “Tôi khát.”
Lâm Thần Khuynh dùng mu bàn tay chạm vào ly nước, vách ly hơi lạnh, không thích hợp để uống, anh bưng ly nước ra ngoài.
Khương Ngọc Doanh nói từ phía sau: “Tôi không muốn thứ gì đó quá nóng.”
Bước chân Lâm Thần Khuynh không dừng lại.
“Nước ấm.”
“...” Cửa mở ra.
Khương Ngọc Doanh gọi anh: “Lâm Thần Khuynh.”
Lâm Thần Khuynh dừng ở cửa, khi xoay người nhìn lại sắc mặt có chút lạnh lẽo nhưng giọng điệu vẫn còn tốt chán: “Có việc gì?”
“Đắng miệng.” Khương Ngọc Doanh nói: “Tôi muốn ăn kẹo.”
Vừa muốn uống nước ấm vừa muốn ăn kẹo, chỉ sợ là không có bao nhiêu người bệnh giống như cô.
Như lời Mã Điêu nói, đó là thói quen rồi.
Lâm Thần Khuynh: “Chờ chút.”
“Vị sữa bò.” Khương Ngọc Doanh được một tấc lại tiến thêm một bước: “Một thanh không đủ, muốn cả một hộp.”
Lâm Thần Khuynh: “...”
“Hai hộp cũng được.”
“Phanh.” Tiếng đóng cửa truyền đến.
Khương Ngọc Doanh mở cửa nhìn đi nhìn lại vài lần, xác định anh sẽ không đột nhiên trở lại, xốc chăn xuống giường, xách theo túi truyền dịch đi vào nhà vệ sinh.
Để anh đi mua kẹo là giả, đuổi anh ra ngoài là thật.
Cô đau bụng, nếu còn kéo dài hơn nữa, cô sẽ đi ra giường mất.
Hơn nữa, công chúa nhỏ xinh đẹp muốn có mặt mũi nên mới không cần anh lắng nghe, ngồi xem thôi cũng không được.
Khương Ngọc Doanh giải quyết xong nhu cầu sinh lý, phát ra âm thanh cảm thấy thỏa mãn, duỗi tay ấn nút xả xuống, lại chạm vào cái giá bên cạnh tường.
Bên trong trống trơn, không có một thứ gì cả.
Ôi, giấy vệ sinh đâu?
Cô quay đầu nhìn, lần này vừa nhìn thấy suýt ngất xỉu, trên giá cũng không có.
????!!!
Tối kỵ khi đi vệ sinh, không đem theo giấy vệ sinh.
Vẻ mặt đau khổ của Khương Ngọc Doanh nhìn thoáng qua, hy vọng cuối cùng hoàn toàn biến mất, cô mặc đồ bệnh nhân, di động không mang trên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Fuck.
Fuck.
Fuck.
Cái này làm sao vậy?
Hai chân ngồi xổm đến tê rần cũng không tìm được phương pháp giải quyết, dạ dày của cô hiện giờ đang khỏe lại, đầu lại bắt đầu đau, huyệt Thái Dương giật lung tung, kháng nghị không một tiếng động: Chịu không nổi nữa rồi.
Cô không thể chịu được mà, chính là không thể ra mà.
Sớm biết như thế đã không đuổi Lâm Thần Khuynh đi cho rồi, xem đi, 囧 mất mặt đó, cô xoa xoa hai chân, cô không muốn ngồi ở đây trong một tiếng đồng hồ.
Lâm Thần Khuynh, chó Lâm, tên đàn ông chó chết, nếu anh không trở lại, Lâm phu nhân xinh đẹp đáng yêu thiện lương có thể bị mỏi chết đó.
Khương Ngọc Doanh dùng ngón chân vẽ hình xoắn ốc một trăm vòng, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, giống như có người đi vào, cô há miệng muốn nói chuyện, tiếng nói chuyện lại truyền đến.
“Này, nghe gì không? Trong phòng này là nữ diễn viên ở đó.”
“Nữ diễn viên nào cơ?”
“Không biết.”
“...”
Hai người ăn mặc như hộ lý, vừa dọn dẹp vừa nói.
Khương Ngọc Doanh cắn môi tự hỏi, so với việc bị người ta chụp bộ dạng xấu hổ của cô ở nhà vệ sinh, cô càng có khuynh hướng trốn ở trong đó không ra.
Năm phút sau, hai người hộ lý rời đi, cửa đóng lại lần thứ hai.
Khương Ngọc Doanh ngồi xổm trên bồn cầu tiếp tục kế hoạch, vòng vòng vẽ vẽ đến lần thứ 200 thì cửa mở ra, có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, cô nghe ra được đó là tiếng bước chân của Lâm Thần Khuynh, oan ức kêu một tiếng: “Lâm Thần Khuynh.”
Lâm Thần Khuynh bỏ ly nước cùng kẹo xuống, đi theo tiếng gọi đến trước cửa nhà vệ sinh, nhẹ giọng gõ: “Khương Ngọc Doanh.”
“Tôi đây.” Khương Ngọc Doanh nghe vô cùng tủi thân, lúc này cũng mặc kệ mặt mũi, nhíu mày nói: “Trong phòng vệ sinh không có giấy vệ sinh.”
Sau đó lại bổ sung: “Nhanh lên, đưa tôi mấy cuộn đi.”
Hiện tại hai chân cô đã hoàn toàn không có cảm giác, lại còn đang ngồi nữa, chắc phải đi đến khoa hậu môn trực tràng khám bệnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa mở rồi lại đóng, một lát sau, Lâm Thần Khuynh mở cửa nhà vệ sinh.
Khương Ngọc Doanh còn đang lo lắng hình tượng công chúa nhỏ, lên tiếng: “Anh nhắm mắt lại.”
Lâm Thần Khuynh nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào.
“Này, nhìn bình truyền dịch bên cạnh, đừng chạm vào nó.” Khương Ngọc Doanh nhắc nhở nói: “Đi về phía bên trái, đúng rồi, đi về bên trái, rồi, đi thẳng, đi thẳng nữa.”
Khi mũi chân hai người chạm nhau, bước chân Lâm Thần Khuynh dừng lại, khom lưng đưa giấy cho cô.
Khương Ngọc Doanh đỏ mặt nhận lấy, bĩu môi: “Được rồi, anh đi ra ngoài nhanh đi.”
Trải qua chuyện này là lần đầu tiên với Lâm Thần Khuynh, xấu hổ không thể giải thích được, anh không dừng lại, xoay người đi ra ngoài, đầu ngón tay đáp xuống tay nắm cửa, thời khắc cửa nhà vệ sinh đóng lại, giọng nói của anh truyền đến.
“Muốn tôi giúp em không?”
Giúp?
Giúp cô?
Giúp cô như thế nào?
Giúp cô xé giấy?
Hay giúp cô lau?
Chó Lâm, không ngờ rằng suy nghĩ của anh là như vậy.