Khương Ngọc Doanh chống lưng vào tường, tay dừng trên chỗ khóa kéo ngay sườn eo, đôi mắt lấp lánh, đại não đang trong trạng thái mông lung.
Xóa số điện thoại gì cơ?
Lại có chuyện gì với Thường Phi?
Trước lúc cô chưa kịp giải thích, điện thoại đã được đưa đến trước mặt, Thường Phi phát ra một dãy thông báo mập mờ trắng trợn.
Chỗ nào là yêu thương?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là cô tự đào hố chôn mình.
Tên khốn Thường Phi nhà cậu, kỹ thuật nói nhăng nói cuội của anh có thể tăng thêm mị lực khiến cậu phất lên đấy.
Nếu không nói được thì đừng nói!
Trước mắt Thường Phi đã nói hết những lời cần nói, biểu tượng bày tỏ tình yêu cũng đã gửi, đúng lúc Lâm Thần Khuynh nhìn thấy, Khương Ngọc Doanh muốn lừa gạt cũng không lừa gạt nổi.
Duỗi tay chạm vào khuôn mặt không vui vẻ, cô nhìn về phía Lâm Thần Khuynh cười ngọt ngào.
Giây tiếp theo, mặt Lâm Thần Khuynh đen lại, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh lùng không kém: “Thu nụ cười của em lại, tôi không muốn bị xoay vòng vòng.”
“...” Khương Ngọc Doanh hậm hực thu lại nụ cười.
Lâm Thường Khuynh chất vấn: “Thường Phi có ý gì?”
Khương Ngọc Doanh xác thật ít nhiều có hơi đuối lý nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể tiếp thu chất vấn của người khác, khóa kéo của váy cũng không kéo, tay chậm rãi buông xuống, mắt đẹp nhíu lại, đáp lại: “Tin nhắn là do cậu ta gửi đến, anh đi mà hỏi cậu ta, hỏi tôi làm gì?”
“Cậu ta gửi cho em.”
“Cho nên là?”
“Giải thích.”
“Không muốn giải thích.”
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt, có một kiểu người, bạn không cho anh ta sắc mặt tốt anh ta lập tức ngồi lên đầu bạn.
“Khương Ngọc Doanh.” Giọng điệu của Lâm Thần Khuynh nghiêm trọng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh đưa tay sờ lỗ tai, tức chết người cũng không đền mạng nói: “La lớn tiếng như vậy làm gì, tôi không có điếc.”
“Tôi xem em như bị điếc.” Lâm Thần Khuynh không biết bản thân mình bị làm sao, dòng thông báo kia vẫn luôn hiện lên trong đầu anh, trầm giọng nói: “Còn bị mù.”
Vừa điếc vừa mù?
???!!!
Khương Ngọc Doanh nghe Lâm Thần Khuynh nói lập tức nổi giận, cô nắm tay thành quyền đánh vào ngực anh: “Lâm Thần Khuynh, anh đúng là có bệnh, đầu không bình thường thì đi chỗ khác. Đừng có đứng đây nói khùng nói điên!”
Đánh chết anh.
Lâm Thần Khuynh nắm lấy cổ tay cô, gắt gao đè người lên trên tường: “Đủ rồi!”
“Không đủ!” Khương Ngọc Doanh nhấc chân đá, chân lại bị anh kẹp lấy.
Sức lực của đàn ông lớn, động tác lại thô lỗ, chỗ cổ tay Khương Ngọc Doanh có chút đau đớn.
Lâm Thần Khuynh thấy sắc mặt cô tái nhợt, lực đạo trên tay thả lỏng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước: “Về sau không được qua lại với Thường Phi.”
“Anh quản tôi!” Khương Ngọc Doanh ghét nhất người khác ra lệnh cho cô, ai cũng không được.
Cô trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt chứa sự khiêu khích, bộ dáng kia như nói: Tên đàn ông chó nhà anh có bệnh. Bà đây chán ghét anh!
Có lẽ ánh mắt vừa rồi của cô quá sắc bén, có như vậy mới khiến trong mắt Lâm Thần Khuynh có chút run sợ. bàn tay chậm rãi buông ra, vẫn nghĩ là…
“Ting.”
“Ting.”
“Ting.”
“Ting.”
Điện thoại Khương Ngọc Doanh liên tục hiện lên bốn tin nhắn trên điện thoại.
Thường Phi: [Phim tớ đặt là phim tình cảm vừa mới chiếu, tên là “Thế giới của anh chỉ có em”. Từ thanh xuân vườn trường đến váy cưới, nghe nói rất cảm động.]
Thường Phi : [Tớ nói trước, nam chính và nữ chính rất giống chúng ta, là bạn chơi thân từ nhỏ lại ngồi cùng bàn với nhau…]
Thường Phi: [Lúc còn đi học, tớ thấy thời gian vẫn còn dài, có nhiều chuyện cứ để nó đến từ từ. Ai ngờ được những lời muốn nói còn chưa kịp nói ra thì chúng ta đã lớn như vậy rồi.]
Thường Phi: [Nếu trời cao cho tớ cơ hội một lần nữa, tớ nhất định sẽ đem những lời cần nói nói với cậu.]
Bốn tin nhắn trên điện thoại hiện lên theo thứ tự, Khương Ngọc Doanh chửi thề bốn lần, khi ngẩng đầu lại đụng phải ánh mắt của Lâm Thần Khuynh.
Vẻ mặt của cô mang theo biểu tình một lời khó nói hết.
Trên mặt Lâm Thần Khuynh tựa như bao phủ băng lạnh: “Đây là em nói hai người bọn em chỉ là bạn học?”
“...” Bà đây thật sự xem cậu ta là bạn học.
“Những chuyện nam chính nữ chính trải qua đều giống với hai người? Hai người trải qua chuyện gì?”
“...” Đố vui trong lớp, thi tháng, thi giữa kì, thi tháng, thi cuối kì, tất cả đều diễn ra trong trường.
“Em nói xem cậu ta muốn nói với em chuyện gì?”
“...” Cậu ta nói gì bà, bà cũng không muốn nghe.
“Cậu ta rất si tình.”
“...” Liên quan gì đến bà.
Anh lầm bầm vài câu, để điện thoại của Khương Ngọc Doanh trong lồng ngực mình.
Trong giây lát, Lâm Thần Khuynh buông cổ tay cô ra, sau đó đưa tay chạm lấy khuôn mặt cô, ngón tay người đàn ông hơi lạnh, chỗ bị chạm qua sinh ra một đợt sóng.
Thật muốn đông chết người ta.
Khương Ngọc Doanh nhịn không được mà run lên.
Lâm Thần Khuynh dừng ở hai bên tai cô, nhẹ nhàng vuốt vẻ: “Đừng quên buổi hẹn ngày mai.”
Khương Ngọc Doanh liếc anh: “Tôi định không đi.”
“Em không đi?” Lâm Thần Khuynh hừ lạnh một tiếng: “Người kia tiếc lắm.”
“...” Con mẹ nó, tôi quản được cậu ta tiếc nuối hay không à.
Lời vừa dứt, Thường Phi lại gửi tin nhắn đến.
[Doanh Doanh, tớ thật sự tiếc nuối những năm tháng đã mất đi, cậu đừng từ chối tớ được không? Ngày mai tớ chờ cậu.]
Khương Ngọc Doanh: … Fuck, Thường Phi cậu không để tôi yên.
Lâm Thần Khuynh nhìn đến, đột nhiên buông tay ra, vẻ mặt không chút biểu tình nói: “Đi đi, đừng để cho người ta sốt ruột chờ đợi.”
“...” Khương Ngọc Doanh đưa tay kéo tay áo anh lại bị anh tránh đi.
“Này, Lâm Thần Khuynh anh có ý gì?” Cô nhấc chân đuổi theo anh: “Anh nói xong rồi nhưng tôi thì chưa.”
Tay Lâm Thần Khuynh để trên tay nắm cửa, từ từ xoay người, nhướng mày: “Tôi không đi thì phải làm gì? Tiếp tục xem hai người gửi tin nhắn yêu đương qua mạng? Tôi có bệnh à?”
“Phanh” cửa ra vào bị kéo ra rồi đóng lại thật mạnh, khiến lỗ tai người khác vang lên ong ong.
Lâm Thần Khuynh bước ra phòng bệnh.
Khương Ngọc Doanh trợn mắt há hốc miệng nhìn hết thảy mọi chuyện, trước mắt hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
Có ý gì???
Anh vì mấy tin nhắn qua mạng mà bỏ đi rồi???
Cứ mặc kệ cô như vậy???
Fuck!
Fuck!
Fuck!
Lâm Thần Khuynh anh con mẹ nó có bệnh rồi.
Bệnh vẫn là nặng.
Khương Ngọc Doanh tức giận đi qua đi lại trong phòng bệnh, đúng lúc này Mã Điêu gọi điện thoại đến, nguyên do là anh muốn dặn dò chút chuyện nhưng khi điện thoại được kết nối, Khương Ngọc Doanh thút thít kêu một tiếng: “Anh.”
Mã Điêu nhảy xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe rồi lập tức chạy ra bên ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa mới phát hiện mình không giày lại phải quay lại mang giày, điện thoại cũng không dám cúp, vẫn luôn để điện thoại kết nối với Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh ủy khuất oán giận: “...Anh, anh nói xem anh ta có bệnh đúng không, là loại bệnh không nhẹ ấy! Em với Thường Phi là bạn học! Bạn học! Bạn học! Anh ta bị điếc hay bị choáng đầu mà nghe không rõ vậy!”
“Rõ ràng không khí lúc nãy còn đang rất tốt, anh ta còn tự mình ôm em đi thay quần áo, sao có thể thay đổi sắc mặt trong chớp mắt như thế?”
“Em chưa từng thấy người nào nhỏ mọn như vậy! Quá là chó mà!”
“...”
Khương Ngọc Doanh chửi thề thật lâu. Lúc Mã Điêu chạy đến bệnh viện, cuộc chửi thề này mới kết thúc. Anh bĩu môi: “Đi, anh đưa em về.”
Khương Ngọc Doanh mang kính râm, trước khi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đưa em về Tụy Nhã Uyển.”
Mã Điêu hỏi: “Về Tụy Nhã Uyển làm gì?”
Khương Ngọc Doanh: “Không muốn thấy tên chó Lâm!”
Mã Điêu phù một tiếng, lắc đầu: “Do em cả, đổi thành người khác gọi tên chó Lâm thử xem, tổng giám đốc Lâm có lột da ra không.”
Hiện giờ Khương Ngọc Doanh tức giận, không muốn nghe đến tên Lâm Thần Khuynh, nhíu mày: “Đừng nhắc đến anh ta, phiền lòng.”
“Nói hai người bọn em đó.” Mã Điêu phiền muộn nói: “Thật sự giày vò lẫn nhau.”
“Chuyện này trách em à?” Khương Ngọc Doanh vừa đi vừa nói chuyện: “Còn không phải do anh ta trêu chọc em.”
“Lâm tổng trêu chọc em?” Mã Điêu nhấn nút thang máy xuống chờ một bên, phân tích: “Cái đó cũng không phải xem em đã làm gì. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào chấp nhận để vợ mình dây dưa với tên đàn ông khác chứ?”
Dây dưa?
Cô dây dưa với người đàn ông khác khi nào?
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy!” Khương Ngọc Doanh phản bác: “Em khi nào lại dây dưa với người đàn ông khác.”
Cửa thang máy mở ra, Mã Điêu bảo Khương Ngọc Doanh đi vào, thang máy chậm rãi đi xuống, Mã Điêu nói: “Được được được, anh dùng từ không đúng. Nhưng Doanh Doanh à, tổng giám đốc Lâm tức giận không đúng à?”
“Vì sao lại đúng?”
“Chứng tỏ là anh ta để ý đến em.” Mã Điêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Để ý là vì quá để ý, để ý quá mức sẽ ghen, xem ra là tổng giám đốc Lâm quá ghen tị chăng?”
Ghen?
Khương Ngọc Doanh lâm vào trầm tư, anh ta thật sự ghen?
Mã Điêu đưa cô đến trước xe, duỗi tay mở cửa: “Sao vậy? Em không tin?”
Khương Ngọc Doanh quả thật không tin lắm, cô biết quan hệ của cô và Lâm Thần Khuynh, hôn nhân thương mại, còn chưa chính thức nắm tay nhau.
Anh ta ghen?
Không có khả năng.
Mã Điêu nhìn cô, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát cắn môi, tiếp tục nói: “Đó là tổng giám đốc Lâm ghen, lát sau cứ dỗ dỗ dành dành anh ta là được.”
Dỗ anh ta?
Hứ.
Nằm mơ.
Mã Điêu vừa mới chạy xe ra khỏi bãi xe, Cao Huy đã chạy xe vào, anh vội vã lên lầu, anh đi một vòng quanh phòng bệnh lại đi đến quầy y tá.
Sau khi dò hỏi một chút, xoay người đi vào thang máy.
“Tổng giám đốc, phu nhân đã đi về rồi.”
“À, là Mã Điêu đón.”
“Y tá đã đưa thuốc cho phu nhân rồi.”
“Ừm, dạ, phải.”
“Tổng giám đốc Lâm, ngài đừng lo lắng, đoán chừng phu nhân một lát sẽ về biệt thự Thịnh Hải.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Lâm Thần Khuynh: “Tôi lo lắng chuyện gì chứ.”
Cao Huy ngừng lại, phụ họa: “Đúng đúng, ngài không lo lắng, là tôi lo lắng.”
Nói xong lại thấy lời này không thích hợp, tiếp tục sửa miệng: “Tôi không lo lắng, ai muốn lo lắng thì lo lắng.”
Lời này cũng không đúng.
Anh lại tiếp tục sửa: “Không cần lo lắng ai lo lắng, dù sao tổng giám đốc Lâm ngài cũng không chút lo lắng.”
“Được rồi.” Lâm Thần Khuynh cắt lời anh.
Trước khi cúp điện thoại Cao Huy nhớ đến một chuyện, lớn gan nói: “Tổng giám đốc, người ta nói phụ nữ khi bệnh thân thể rất yếu đuối, phu nhân vừa mới khỏe lại, ngài vẫn nên đừng tức giận với cô ấy.”
Lâm Thần Khuynh: “...”
Cao Huy: “Không phải phu nhân thích ăn kẹo đường sữa bò sao? Ngài có muốn mua về một chút không?”
Lâm Thần Khuynh im lặng vài giây: “Dạ dày không tốt, không được ăn quá ngọt.”
Cao Huy nịnh nọt: “Là tôi lắm lời, vẫn là tổng giám đốc đối xử với phu nhân tốt nhất, biết đồ nào nên ăn đồ nào không thể ăn.”
Tối nay Cao Huy nói cực kì nhiều.
Lâm Thần Khuynh đè giọng nói: “Nói nhiều vô nghĩa.”
Cao Huy nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, họ nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc nếu không còn việc gì thì tôi cúp trước.”
“Chờ đã.” Lâm Thần Khuynh gọi anh lại: “Lát nữa tôi đến công ty một chuyến, cậu đi mua chút điểm tâm ngọt rồi đưa phu nhân về.”
“Phu nhân thích ăn vị gì?” Cao Huy hỏi.
Lần này Lâm Thần Khuynh không chần chừ, lập tức nói vài loại.
Cao Huy nghe xong lông mày nhướng lên, còn nói không quan tâm phu nhân, cái này không phải là ghi tạc trong lòng những thứ phu nhân thích à.
Ồ.
Đàn ông.
Khẩu thị tâm phi.
Lâm Thần Khuynh: “Nhớ chưa?”
Cao Huy: “Tôi nhớ rồi, tôi lập tức đi mua.”
Lâm Thần Khuynh cúp điện thoại, nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, của kính phản chiếu khuôn mặt trong suốt của người đàn ông, mắt sáng mày kiếm, ánh sáng nơi đáy mắt rạng rỡ.
Không biết đột nhiên thấy cái gì, khóe miệng nhẹ cong lên.
Trên đường một nam một nữ đang cãi nhau, cô gái vội vàng quay người bỏ đi, chàng trai đuổi theo ôm chặt cô, chạm mặt cô, không ngừng cúi người xin lỗi.
Cô gái hất tay chàng trai ra.
Chàng trai hốt hoảng, muốn kéo cô gái nhưng tiếc là kéo không đến.
Khi cô gái quay người đi, “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Cô gái nghe tiếng thì xoay người.
Chàng trai quỳ gối dịch đến trước mặt cô gái, ôm chặt lấy cô gái.
Cô gái vươn nắm đấm đến phía chàng trai.
Chàng trai ôm chặt lấy cô.
Bọn họ đúng lúc đứng dưới đèn đường, ánh sáng cùng bóng tối chiếu lên mặt, có thể nhìn thấy đôi môi chàng trai chuyển động giữa phần sáng và tối.
Anh ta nói: “Bảo bối, anh quỳ vì em, em tha thứ cho anh đi.”
Đèn đỏ ở ngã tư này dài hơn đèn đỏ ở ngã tư khác, xe Bentley đang đợi đèn xanh, cách cửa sổ xe thủy tinh Lâm Thần Khuynh có thể thấy được toàn bộ quá trình cãi nhau của bọn họ.
Đặc biệt một màn khi chàng trai quỳ xuống, chân đạp xuống tung bụi mịt mù, không cần hỏi cũng không biết có bao nhiêu đau đớn.
Lâm Thần Khuynh thay thế trong nháy mắt, cô gái kia thật kiêu ngạo, nếu đổi thành Khương Ngọc Doanh khẳng định sẽ không để anh quỳ.
Bởi vì…
Cô ấy không nỡ.
–
Trên đường trở về Tụy Nhã Uyển, Khương Ngọc Doanh mua hai xâu kẹo hồ lô, ngay khi đưa hồ lô vào miệng, tâm tình buồn rầu đều biến mất.
Ai là Lâm Thần Khuynh?
Lâm Thần Khuynh là ai?
Cô không biết anh ta.
Mã Điêu khuyên cô: “Dạ dày mới khỏe, ăn ít thôi.”
Khương Ngọc Doanh vẫy tay: “Không sao đâu, em khỏe rồi mà.”
Dòng xe tương đối đông đúc, xe chạy thong thả, Khương Ngọc Doanh vừa ăn kẹo đường hồ lô vừa nhìn ra bên ngoài, tháng giêng mỗi năm ở Nam Thành đều có hội chùa, kéo dài trong một tuần.
Là phong tục được lưu truyền mấy năm nay, mang theo đặc sắc của địa phương, người lớn trẻ nhỏ đều thích đi xem.
Đương nhiên, không bao gồm cô.
Trong mắt cô, nếu có thời gian rảnh rỗi chẳng bằng đi Hokkaido ngắm hoa anh đào, đi trượt tuyết ở núi Alps.
Tóm lại, hết thảy những thứ tốn nhiều tiền mới là thứ công chúa nhỏ xinh đẹp thích nhất.
Có lẽ đêm nay bị Lâm Thần Khuynh tổn thương, lúc ăn kẹo đường hồ lô, cô nói với Mã Điêu: “Anh, dừng xe bên đường đi.”
Mã Điêu: “Làm gì?”
Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Hội chùa.”
Mã Điêu trợn trắng mắt: “Bà cô ơi, chỗ này là chỗ em có thể đi sao? Tuy rằng hiện giờ em không có nổi tiếng mấy nhưng lỡ như có ai chụp được, chờ ngày đó em nổi tiếng, không chừng lại bị hắt nước bẩn.”
“Ngoan, đừng có đi.” Chỗ này nhiều loại người, thật sự rất nguy hiểm.
Mã Điêu miễn cưỡng đồng ý, còn không ngừng dặn dò: “Em có thể ngồi trong xe nhìn.”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Mã Điêu đi đổ xe, Khương Ngọc Doanh gặm kẹo đường hồ lô nhìn người đến người đi, phía trước có cặp tình nhân đi qua, không biết chàng trai nói sai chuyện gì, cô gái trong nháy mắt đỏ mắt, nước mắt nơi đáy mắt muốn rơi lại không rơi được.
Chàng trai không biết cách giải quyết, còn lớn tiếng la mắng.
Cô gái càng ủy khuất, cắn môi nhìn anh.
Chàng trai hất tay cô gái ra, xoay người đi trở về.
Cô gái đứng sững sờ tại chỗ. bốn phía đều là người, mọi người cười vui vẻ, chỉ có cô, đứng ngây ngốc lẻ loi ở chỗ kia.
Khương Ngọc Doanh nhìn đến mức đuôi lông mày nhăn lại, kẹo đường hồ lô trong miệng không còn ngọt nữa, tâm tâm niệm niệm nói: Đừng để ý đến anh ta, chạy nhanh đi!
Một lúc sau, cô gái đỏ mắt quay người rời đi.
Chàng trai cho rằng cô gái sẽ đuổi theo, khi quay đầu lại, phía sau trừ bỏ người đi đường qua lại cơ bản không có bóng dáng của cô gái.
Anh vội vàng đuổi theo.
Cô gái chậm rãi đi đến.
Chàng trai đuổi theo, xin lỗi nhận sai.
Cô gái phủi tay, không để ý đến anh.
Chàng trai phanh một tiếng quỳ xuống đất.
Khương Ngọc Doanh nhìn đến đây, khóe miệng nâng lên, cách cửa sổ xe nói: “Hay! Tuyệt lắm!”
Một lát sau, cô lại tấm tắc một tiếng, cô gái nhỏ cô không được đâu nhé, thời gian quỳ quá ngắn.
Tên đàn ông chó như vậy phải để anh ta nhiều quỳ một chút!
Quỳ có vài phút là sao!
Nếu là Lâm Thần Khuynh, cô sẽ bắt anh ta quỳ cả một đêm!
Gì cơ? Không nỡ ư?
Có cái rắm.
–
Lúc Lâm Thần Khuynh làm việc có hắt xì mấy cái, trợ lý thấy vậy mới bưng đến một ly nước: “Tổng giám đốc Lâm, có phải ngài bị cảm rồi không?”
Lâm Thần Khuynh nhận lấy. vẻ mặt vô cảm nói: “Tôi vẫn ổn.”
Trợ lý còn muốn xum xoe, bị Lâm Thần Khuynh trừng trở về, nhíu mày hỏi: “Ai bảo cậu đến?”
“Là… Phó tổng giám đốc.” Trợ lý trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, trên người còn mang theo hơi thở thanh xuân vườn trường.
Lâm Thần Khuynh đặt ly xuống, cũng không ngẩng đầu lạnh mặt nói: “Ngày mai không cần đến nữa.”
Lâm Chiêu đặt hết tâm tư vào anh. thấy nữ trợ lý không được, lần này lại phái nam trợ lý đến, có ý gì?
Chẳng lẽ cho rằng anh có đam mê đặc thù?
Trợ lý run môi nói: “Có phải tôi đã làm gì không tốt không? Ngài nói tôi biết, tôi sẽ sửa.”
Lâm Thần Khuynh đặt bút xuống, thuận thế dựa lưng lên ghế, nâng mí mắt nhìn anh nói: “Anh chỗ nào cũng không tốt.”
“...” Mặt trợ lý bị dọa đến tái nhợt, khóc lóc nói: “Tổng giám đốc đừng đuổi tôi đi.”
Hai chân Lâm Thần Khuynh cong lên, băng sương trên mặt càng nhiều, một lúc lâu sau chỉ nói: “Cút!”
Trợ lý trẻ tuổi run rẩy hai chân đi ra ngoài.
Văn phòng trợ lý truyền đến âm thanh nói chuyện khe khẽ.
“Nghe nói phó tổng giám đốc đưa người đến.”
“Phó tổng giám đốc lần này cược sai rồi.”
“Người như tổng giám đốc Lâm sao có thể thích đàn ông?”
“Đầu phó tổng giám đốc chắc bị kẹp cửa rồi.”
“Có lẽ bởi vì trợ lý Cao.”
“Việc này có liên quan gì với trợ lý Cao nữa vậy?”
“Sao lại không liên quan?” Có người liếc trái liếc phải một cái, ngoắc ngoắc ngón tay, vài người chụm đầu lại một chỗ.
“Ngần ấy năm cũng khiến cho trợ lý Cao thân thiết với tổng giám đốc Lâm, nói một câu cũng được việc.”
“Các người không nhìn ra ánh mắt tổng giám đốc Lâm nhìn trợ lý Cao không đúng à?”
“Ôi trời, cô không nói thì tôi cũng không biết.”
“Được rồi, nói gì đó, tổng giám đốc Lâm có vợ rồi.”
Có người đưa ra ánh mắt “tuổi trẻ chưa trải sự đời”: “Ai có thể nói chuẩn chuyện này chứ.”
“...”
Cao Huy hắt xì liên tiếp năm lần, xoa mũi gọi điện thoại cho Lâm Thần Khuynh: “Tổng giám đốc, phu nhân không về biệt thự Thịnh Hải.”
Lâm Thần Khuynh ngừng lại: “Cậu đi Tụy Nhã Uyển xem thử.”
Cao Huy: “Được.”
Lâm Thần Khuynh nhớ đến một màn chàng trai quỳ xuống lúc trước, lại nghĩ đến Khương Ngọc Doanh sẽ không nhẫn tâm như vậy, giọng điệu khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
“Nhìn thấy phu nhân thì phải đưa điểm tâm cho cô ấy, nhắc cô ấy đóng kĩ cửa sổ.”
Cao Huy: “Vâng.”
“Đắp chăn đàng hoàng.”
Cao Huy: “Vâng.”
“Trước khi ngủ nhớ uống ly nước nóng.”
Cao Huy: “Vâng.”
Khi Lâm Thần Khuynh dịu dàng dặn dò, một trợ lý đi vào, đem văn kiện đặt trước mặt anh, ý bảo anh ký tên.
Lâm Thần Khuynh một tay giữ điện thoại một tay ký tên, tiếp tục dặn dò: “Uống sữa cũng được.”
“Không được ăn quá nhiều điểm tâm.”
“Không được đi chân trần.”
“Đi ngủ sớm một chút.”
Cao Huy ở đầu bên kia nghe được thì nhức răng, người ta nói phụ nữ đến tuổi mãn kinh đều rất thất thường, ông chủ đây là sao?
Đây là năng lực thoát thai hoán cốt trong một lát sao?
*Thoát thai hoán cốt: thay hình đổi dạng.
Đây vẫn là ông chủ cao ngạo lạnh lùng của bọn họ sao?
Đây là giả đúng không???!!!
Đừng nói Cao Huy nhức răng, trợ lý Tiểu Mã cũng nhức răng, ngoại trừ nhức răng còn có run người. Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó.
Vừa rồi tổng giám đốc Lâm gọi điện thoại cho trợ lý Cao à?
Phong cách nói chuyện phiếm của bọn họ đã thành như vậy sao?
Không được ăn quá nhiều điểm tâm.
Không được đi chân trần.
Đi ngủ sớm một chút.
Ôi mẹ ơi, quả nhiên những lời đồn đại không phải là mấy tin đồn vô căn cứ.
Lúc Tiểu Mã ôm văn kiện đi ra ngoài, hai chân đứng thẳng bước ra, vừa mới ra khỏi cửa phía sau truyền đến tiếng ho.
Tiểu Mã dừng lại, quay người khom lưng: “Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi không nghe thấy một cái gì hết, tôi cũng không đi nói bậy!”
Lâm Thần Khuynh buông điện thoại, dùng ánh mắt không rõ nguyên do nhìn anh: “Được.”
Không lâu sau, cả văn phòng trợ lý sôi nổi.
Có người to gan suy đoán rốt cuộc CP* Khuynh Huy thắng hay CP Khuynh Doanh thắng.
*CP: couple: cặp đôi