Giả hôn

Lâm Thần Khuynh nghiêng mặt, điều chỉnh máy sưởi, nhìn không ra vui buồn tức giận nói: “Phải, em không làm gì cả.”
Khương Ngọc Doanh vừa muốn thở phào một hơi, anh lại nói: “Chỉ là ngửi ngửi giống mèo con ngốc thôi.”
“.....”
Có thể nói năng đàng hoàng không?
Có thể nói năng đàng hoàng không hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói cô giống với mèo con ngốc là có ý gì?
Có thể miêu tả không?
Tức giận, không mặc, không mặc nữa.
Ngón tay cô vừa mới chạm đến áo vest, tầm mắt của Lâm Thần Khuynh đã bắn lại đây, không biết tại sao hôm nay tên đàn ông chó lại như thế này, ánh mắt như mang theo tia điện.
Ngón tay Khương Ngọc Doanh cứ bị đông cứng như vậy, lông mi run rẩy một hồi, cô nhẹ hất ra: “Có bụi, có bụi.”
Vừa nói vừa cảm nhận: “Có khi do hôm nay gió to quá.”
Không nhắc đến gió to cũng không sao, nhắc đến gió, Lâm Thần Khuynh đen mặt lại, ánh mắt như sao trời rơi xuống vực sâu, liếc nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới một lúc, lạnh giọng nói: “Biết có gió to còn ăn mặc ít như vậy, Lâm phu nhân muốn khoe cơ thể xinh đẹp đông lạnh cho ai xem?”
“...” Lâm phu nhân định không cho ai xem.
Lâm Thần Khuynh vừa lái xe vừa nhìn xuống đôi chân dài trơn bóng của cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ, quên mất, Lâm phu nhân đi gặp bạn học cũ, bạn cùng bàn và là bạn cùng ăn cơm với nhau.”
“...” Không thể bỏ qua chuyện này được đúng không?
Lâm Thần Khuynh: “Cảm giác gặp mặt thế nào?”
“...” Tên đàn ông chó biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Thần Khuynh: “Có phải rất cảm động đúng không?”
“...” Cảm động cái rắm.
Khương Ngọc Doanh tự nhủ phải thật bình tĩnh, làm người không thể tức giận với chó, trước mắt chó mới cứu cô, cô vẫn phải…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, một bàn tay phủ lên trán cô, mu bàn tay của người đàn ông ấm nhuận, sự ấm áp đánh úp lại khi chạm nhau.
Lâm Thần Khuynh nhìn sắc đỏ không hề bình thường trên mặt cô, nhíu mày hỏi: “Cơ thể em không thoải mái à?”
Khương Ngọc Doanh ngơ ngác dựa vào lưng ghế, ngoại trừ cảm giác hơi lạnh, còn lại đều ổn cả, cô lắc đầu: “Không có.”
Lâm Thần Khuynh không yên tâm, mu bàn tay lại chạm đến khuôn mặt cô, nhiệt độ cùng xúc cảm khác với bình thường: “Có phải lại phát sốt không?”
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì ngày hôm qua cô đột nhiên ngất xỉu là vì phát sốt.
Khương Ngọc Doanh sờ cái trán: “Không có mà.”
Một tay Lâm Thần Khuynh đặt sau lưng ghế của cô, một tay nhẹ nhàng chuyển tay lái: “Đi, đi bệnh viện.”
“Không đi.” Khương Ngọc Doanh nghe thấy đi bệnh viện liền buồn bực, tối hôm qua vừa mới đi, hôm nay vì sao không cần lại phải đi?
“Phải đi.” Lâm Thần Khuynh hiếm khi hạ giọng dỗ dành người khác.
Khương Ngọc Doanh kiên trì: “Tôi không muốn đi.”
Quai hàm Lâm Thần Khuynh siết chặt, anh không nói một lời nào nữa.
Bộ dáng này của anh đi dọa người khác còn được nhưng tâm lý của Khương Ngọc Doanh đã sớm bị đánh vỡ, hậu quả của việc bướng bỉnh không tốt, cô thay đổi chiến thuật.
Bàn tay duỗi ra từ phía dưới áo vest, kéo đến cánh tay Lâm Thần Khuynh, lắc lắc nói: “Tôi thật sự không muốn đi.”
“Người ta thật sự không muốn đi.”
“Tôi không phải không thoải mái.”
“Không cần đưa tôi đi được không?”
“Hử? Có được không?”
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, trong ánh nhìn có sự buông thả.
Khương Ngọc Doanh không ngừng cố gắng, tiếp tục làm nũng: “Lâm Thần Khuynh, chồng ơi ~ người ta thật sự không muốn đi, mùi nước sát trùng của bệnh viện nồng quá, tôi vừa ngửi đã muốn nôn, đi mà ~ thương xót người ta đi mà, đừng đưa tôi đi.”
Lông mi run lên, ánh mắt vô cùng quyến rũ.
Hầu kết Lâm Thần Khuynh hơi di chuyển, một lúc sau nói: “Được.”
Khương Ngọc Doanh vui vẻ cười nói: “Chồng ơi, anh tốt quá.”
Gương mặt cọ cọ lên cánh tay anh, phần tóc trên đỉnh đầu trong lúc vô ý quét qua cằm Lâm Thần Khuynh, nhẹ nhàng quét qua, tê tê ngứa ngứa.
Lâm Thần Khuynh ngồi thẳng dậy trong nháy mắt, kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt anh, khóe môi hơi nhếch lên.
Không đi thì không đi thôi.
Đi ngang qua hiệu thuốc, Lâm Thần Khuynh đỗ xe lại, đẩy cửa bước xuống xe, khi trở về còn xách theo một cái túi, bên trong còn có chút thuốc trị cảm lạnh.
Sau khi mở cửa lên xe mới nhìn đến chỗ ghế phụ. Cô gái quấn lấy áo vest dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi, ánh đèn chiếu đến như chiếu sáng đôi mắt cô, lông mi không kiềm chế được mà run rẩy.
Lâm Thần Khuynh cúi người qua, một tay đỡ lấy đầu cô, một tay chỉnh lại ghế dựa.
Khương Ngọc Doanh tìm được nguồn nhiệt lại nhích lại gần bàn tay anh, gương mặt áp lên tay anh, giống như mèo con không ngừng cọ cọ.
Chờ đến khi tìm được tư thế thoải mái mới lặng lẽ nằm yên không nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh bất tri bất giác dịu dàng hẳn, đáy mắt như dải ngân hà lộng lẫy, tỏa sáng rực rỡ trên khuôn mặt cô.
Ngón tay cuộn tròn nhẹ duỗi ra, trong lúc lơ đãng chạm đến vành tai cô, vừa trơn vừa mềm.
Lâm Thần Khuynh trong nháy mắt thất thần, tầm mắt cụp xuống, hoảng hốt nhìn xuống sườn cổ của cô, bởi vì đang nằm, cổ áo hở ra, anh có thể nhìn thấy một bên xương quai xanh của cô.
Hô hấp đột nhiên căng thẳng.
Lúc tiếng còi xe từ xe đằng sau vang lên, anh mới rời tay đi.
Xe Bentley chặn chiếc xe đằng sau không cho xe rẽ vào, Lâm Thần Khuynh khởi động xe, chân dẫm chân ga nhanh chóng lái xe đi.
Một đường này, anh sẽ ngẫu nhiên quay đầu nhìn một cái, mở mang tầm mắt tư thế ngủ của Khương Ngọc Doanh.
Thật là…
Quá vô vị.
Áo vest không biết đã rơi xuống bao nhiêu lần.
Làn váy không nhớ đã cuộn lên đầu gối bao nhiêu lần.
Còn có một lần lộ ra quần bảo hộ.
Đương nhiên, đây không phải là lần nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là cô thường xuyên kéo cổ áo xuống, trong miệng luôn lẩm bẩm than nóng nhưng lại không chịu tỉnh dậy.
Cổ áo càng kéo càng rộng, phần da thịt dưới lớp quần áo đó cứ như vậy mà hiện ra trước mặt người khác.
Tần suất di chuyển hầu kết của Lâm Thần Khuynh tăng lên, anh duỗi tay tắt điều hòa đi.
Không lâu sau, anh phát hiện người luôn than nóng đã im lặng từ bao giờ, còn tự giác kéo áo vest lên, đầu tiên là che lại nửa người trên, sau một lúc lại che cổ lại, sau đó là cằm, sau đó che cả khuôn mặt lại.
Lâm Thần Khuynh vừa quay đầu lại, cái gì cũng không nhìn thấy, hầu kết đã không trượt đi nữa, tâm tình cũng không nhảy nhót vui vẻ như vừa rồi.
Trầm tư một lát, anh lại mở điều hòa lại.
Độ ấm trong xe nhanh chóng tăng cao, Khương Ngọc Doanh hất áo vest ra, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo đến cổ áo, xương quai xanh mê người cùng với da thịt trắng sáng lại xuất hiện một lần nữa.
Hầu kết Lâm Thần Khuynh lại trượt lên.
Lần này anh lại không tắt điều hòa đi mà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Khương Ngọc Doanh vẫn duy trì tư thế ngủ như thế này đến biệt thự Thịnh Hải, lúc xuống xe còn mơ mơ màng màng, giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lồng ngực Lâm Thần Khuynh.
Ý cười nơi đáy mắt của Lâm Thần Khuynh tăng lên, thím Ngô thấy thế thì đi lên trước, ý Lâm Thần Khuynh bảo bà yên lặng.

Nửa đêm, Khương Ngọc Doanh thức giấc tìm gì đó để ăn, vừa vặn nhìn thấy Lâm Thần Khuynh bưng khay đi đến đây, ánh đèn hành lang chiếu vào khuôn mặt anh, chiếu đến thần sắc dịu dàng của anh, khóe miệng giống như còn mang theo ý cười.
Hiếm khi nhìn thấy anh cười, Khương Ngọc Doanh yên lặng phỏng đoán, tên đàn ông chó này bị sét đánh à?
Đầu bị cửa kẹp?
Thần kinh rối loạn không bình thường?
Triệu chứng nổi điên?
Phải, bệnh chó dại không trị được, cô phải cẩn thận.
Mỉm cười, tiến về phía trước: “Anh mang theo thứ gì vậy?”
Lâm Thần Khuynh chưa kịp thu hồi nụ cười, ngây người hai giây, hai giây sau khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Cháo.”
Nhảm nhí.
Đương nhiên tôi biết đó là cháo.
Tôi đang hỏi là đem cho ai.
Khương Ngọc Doanh chớp mắt, cúi đầu lắng nghe: “Cho ai?”
Lâm Thần Khuynh vừa muốn trả lời, nhìn thoáng qua cô không mang dép, đuôi lông mày nhíu lại: “Tại sao lại không mang dép?”
Khương Ngọc Doanh ngại ngùng nói vì đói mà nóng nảy, tìm đại một lý do: “Không thấy chỗ để dép lê.”
Lâm Thần Khuynh cho cô ánh mắt “Em nạt ai”, mím môi: “Mang dép lê vào.”
Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng quay đầu lại, lúc trở ra mang theo dép lê, nâng chân lên quơ quơ trước mặt anh: “Được được, tôi nghe lời anh, mang dép vào rồi.”
Lâm Thần Khuynh thấy thế thì cười nhẹ, tạm thời bỏ qua, Khương Ngọc Doanh không nhìn thấy được. Thật ra cô cũng không để ý mấy, dù gì bụng vẫn còn đang đói.
Lâm Thần Khuynh đặt mâm lên bàn trà, ý bảo cô đến đây ăn.
Khương Ngọc Doanh chạy đến, đói quá đi, cô cũng không chú ý đến dáng ngồi kiểu công chúa nhỏ xinh đẹp nữa, bắt chéo chân ngồi ăn.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh nhắc nhở, cô mím môi ngoan ngoãn thu chân lại.
Khương Ngọc Doanh ăn không nhiều, mới ăn nửa chén đã ăn không vào nữa, cầm lấy cái muỗng ầm ĩ đòi đút cho anh ăn.
Lâm Thần Khuynh tránh không kịp, buộc phải há miệng, ăn một miếng.
Cô Khương lên cơn nghiện đút người khác ăn, ầm ĩ muốn đút ăn.
Lâm Thần Khuynh quay đầu, từ chối được đút ăn.
Khương Ngọc Doanh không chịu bỏ qua, đuổi theo để đút cho anh ăn.
Lâm Thần Khuynh dứt khoát đứng lên, đi đến quầy rượu.
Khương Ngọc Doanh đi theo sau anh, bưng chén nói: “Lâm chó nhỏ, anh đừng có chạy mà, anh đứng lại, lại đây, ngoan nào, ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.” Con trai lớn của mẹ, ăn một miếng thôi.
“Lâm chó nhỏ?” Lâm Thần Khuynh đứng lại, quay đầu nhìn cô.
Khương Ngọc Doanh cười hì hì, nhón chân đút cho anh một muỗng, sau khi làm xong thì lùi về phía sau, cô vấp phải tấm thảm, ngã về phía sau.
Lâm Thần Khuynh ôm eo cô, ôm chặt lấy cô đồng thời đỡ lấy cái chén.
Khương Ngọc Doanh vẫn còn kinh ngạc, lông mi run rẩy ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn mờ ảo, bóng hai người bị kéo dài ra, phản chiếu như có như không ở trên tường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đến gần…
Hình bóng ở trên tường càng ngày càng gần nhau hơn, một chút một chút, bọn họ gần như sắp chạm vào nhau.
Bỗng nhiên, dưới lầu có tiếng động, người ở trên lầu giật mình.
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần, đột nhiên lui về phía sau hai bước, ôm bụng nói: “No quá đi.”
Lúc này nếu Lâm Thần Khuynh không mở miệng hoặc là làm theo lời cô nói, kết quả chắc chắn sẽ không giống nhau nhưng người có miệng lại cố tình nói ra những lời người khác không muốn nghe.
Vẻ mặt Lâm Thần Khuynh ngưng lại, bất giác sinh ra cảm giác ảo não, bắt đầu tính toán chuyện lúc trước, giọng điệu chua ngoa nói: “Em vì Thường Phi mà trang điểm lâu như vậy, tại sao lại không ăn tối cùng anh ta?”
“...”
“Thế nào? Anh ta không mời em à? Hay là em không hài lòng với nhà hàng mà anh ta giới thiệu?”
“...”
“Bây giờ nghĩ lại, hẳn là tôi không nên xuất hiện, đoán chừng hai người có rất nhiều chuyện để nói.”
“...”
“Trừng tôi làm gì? Không đồng ý với lời tôi nói à?”
“...”
Có người hơn nửa đêm muốn cãi nhau, bạn nói xem phải làm sao bây giờ?
Ồn ào.
Ở phương diện ồn ào với người khác, từ trước đến nay Khương Ngọc Doanh chưa từng thua ai, cô cong môi cười cười: “Đúng vậy, tôi vì anh ta nên mới trang điểm đấy.”
“Ai nói cậu ta không hẹn trước? Cậu ta mời tôi đi ăn tối đấy.”
“Tôi rất hài lòng với nhà hàng đó.”
“Đúng vậy, ai bảo khi đó anh xuất hiện, nếu khi đó anh không xuất hiện, có lẽ chúng tôi đang dùng bữa tối dưới ánh nến đó.”
Khương Ngọc Doanh cười cười: “Anh muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân thì anh làm được rồi, lần sau đừng chơi như vậy nữa.”
“...” Lâm Thần Khuynh nổi giận.
Khương Ngọc Doanh rời khỏi lòng ngực anh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đừng để chăn mền của anh trên giường tôi, dọn đi!” Đen đủi.
Dường như chỉ trong chớp mắt từ lúc bọn họ thân mật đút nhau ăn đến khi hai người trừng mắt với nhau, bọn họ nhập vai rất nhanh.
Lâm Thần Khuynh nhíu mày: “Yên tâm, tôi lập tức đi dọn.”
Cứ như vậy, sau khi ồn ào mấy câu, hai người lại chia phòng, còn về lí do chia phòng, sau khi hai người bình tĩnh lại, không một ai nói đến.
Chiến tranh lạnh lặng lẽ bắt đầu.
Thím Ngô là người đầu tiên phát hiện bầu không khí trong nhà có vấn đề, thật lạnh lẽo.
Ngày thường khi ăn cơm, Khương Ngọc Doanh hay lảm nhảm, mặc dù Lâm Thần Khuynh không nói lời nào, lúc tâm trạng vui vẻ sẽ gắp thức ăn cho cô.
Hôm nay hoàn toàn không giống như vậy. Khương Ngọc Doanh chỉ ăn một chút đã buông đũa rời bàn. Suốt cả buổi, Lâm Thần Khuynh cũng không nâng mí mắt lên, giống như món cháo thịt nạc trứng bắc thảo trước mặt anh có hàng ngàn lực hấp dẫn, hút mí mắt của anh vào đó.
Khương Ngọc Doanh lên lầu rồi xuống lầu trong năm phút. Lúc cô bước ra cửa, thím Ngô nói: “Thiếu phu nhân cô muốn đi đâu? Để cậu chủ đưa cô đi đi.”
Khương Ngọc Doanh nhướng mày nhìn người đàn ông trước bàn ăn, nâng mày nói: “Tôi có hẹn với bạn, đêm nay sẽ không về ngủ.”
Vẻ mặt Thím Ngô khó xử nhìn Lâm Thần Khuynh.
Tay cầm đũa của Lâm Thần Khuynh run run.
Chân trước của Khương Ngọc Doanh vừa bước ra. Lâm Thần Khuynh đã buông đũa rời khỏi phòng ăn, thím Ngô trở vào nhà ăn, cau mày liếc nhìn, cháo trong chén của Lâm Thần Khuynh một chút cũng không động đến, bánh bao hấp yêu thích nhất cũng không ăn lấy một miếng.
Không lâu sau, nhà họ Lâm bên kia nhận được điện thoại của thím Ngô.

Khương Ngọc Doanh nhấn mở tin nhắn, tìm người ở trong lịch sử trò chuyện, gửi đi một tin nhắn thoại: “Đang ở đâu vậy? Tôi không thấy chị.”
Tống Viện: “Gấp gì chứ, lát nữa đến.”
Khương Ngọc Doanh không định để Tống Viện biết cô sống ở chỗ nào nên cô gọi taxi đến chỗ hẹn gặp mặt. Thật ra cô có thể lái xe đến, chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn lái xe.
Tống Viện lái một chiếc BMW màu đỏ, lúc quẹo vào cô còn chơi trò drift. Xe dừng đúng chỗ, sau khi ổn định mới hạ cửa sổ xe xuống, bĩu môi: “Lên xe.”
*Drift: Một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn. Có thể hiểu đơn giản là trước khi vào cua, người lái sẽ khiến góc trượt ở sau lớn hơn ở phía trước và điều khiển bánh trước xoay ngược hướng với góc cua. Ví dụ, khi xe rẽ phải thì vị trí bánh trước sẽ hướng về phía bên trái. (Nguồn: https://vinfastauto.com/vn_vi/drift-la-gi)
Khương Ngọc Doanh khom lưng ngồi vào.
Mũi chó của Tống Viện ngửi thấy gì đó: “Hôm nay đổi nước hoa à?”
Khương Ngọc Doanh dùng nước hoa dựa theo tâm trạng, hôm nay tâm trạng không tốt, mùi hoa hồng có hơi nồng.
“Mũi chị là mũi chó à?” Cô hỏi.
Tống Viện đeo kính râm lên lần nữa: “Không phải chó của cô.”
Bình thường, Khương Ngọc Doanh sẽ trêu ghẹo cô ta nhưng hôm nay thì không. Từ “chó” này đã chọc giận cô lên đến đỉnh điểm, cô không thể nhắc đến, mỗi lần nhắc là mỗi lần đau lòng.
Tống Viện đã sớm chú ý đến cô có gì đó không đúng, mở hình thức điều tra của Holmes, nâng mày: “Cô thất tình à?”
“Chị mới thất tình đấy.” Khương Ngọc Doanh nói móc.
“Vậy cô bày ra bộ dáng thất tình đau đớn muốn chết cho ai xem?” Tống Viện chọc chọc bả vai cô: “Lại đây, kể với chị đây nghe nào.”
“Tôi liên quan gì đến chị mà phải kể với chị?” Lúc tâm trạng cô Khương không tốt sẽ nói chuyện không nể nang gì cả, nghĩ gì nói đó.
Vừa hay Tống Viện cũng là người như thế, run vai nói: “Quan hệ gì? Là mối quan hệ sau khi ngủ với nhau.”
Cô đang nói đến đêm cô ngủ lại ở nhà Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh khịt mũi: “Lái xe cẩn thận đi, phiền phức.”
Tống Viện ngửi được mùi bát quái, quần chúng ăn dưa online, nâng khuỷu tay chạm vào cô: “Ôi, nói đi nói, có chuyện gì?”
“Không nói.”
“Nói đi nói đi.”
“Không nói.”
“Nói nhanh đi.”
“Không nói là không nói.”
“Được được, không nói thì không nói.” Tống Viện bày ra vẻ mặt cô cho rằng tôi muốn nghe à, muốn nói hay không thì tùy, cho cô nghẹn chết đi.
Xe lập tức chạy về vùng ngoại ô, cái gọi là kết thúc phải đến nơi bắt đầu, cũng đã một khoảng thời gian kể từ lần trước khi Khương Ngọc Doanh tát Tống Viện.
Để tạm biệt quá khứ, các cô cố ý đi đến khu suối nước nóng để nghỉ dưỡng.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác nữa, Khương Ngọc Doanh muốn hạ hỏa, tắm suối nước nóng là phương pháp tốt nhất.
Đi được nửa đường, Lâm Lan gọi điện đến nói cô đi tắm suối nước nóng, nói rằng tài xế cũng đưa cô đến đấy, thế là hội nhóm ba người xuất hiện.
Đàn chủ: Đại ban chủ Khương.
Đàn viên thứ nhất:  Đại hộ pháp Lâm.
Đàn viên thứ hai: Đại hộ pháp Tống.
Khi ba người phụ nữ gặp nhau, bọn họ đang nói đến chủ đề con trai con gái. cuối chủ đề không thể không tránh nói đến người đàn ông.
Tống Viện không biết quan hệ giữa Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan, dưới sự bày mưu tính kế của Khương Ngọc Doanh, Lâm Lan dùng áo vest nhỏ che kín lại cả người mình.
Một lời một câu gọi chị.
Tống Viện có chút khó chịu, sao không một ai gọi cô ta là chị?
Khương Ngọc Doanh nhìn cô khinh thường, chọc đến nỗi đau của cô, không đủ đẳng cấp.
Tống Viện vốc một nắm nước hất vào người cô, lễ hội Songkran* bắt đầu, ba người chơi vô cùng vui vẻ.
*Lễ hội Songkran: lễ hội té nước của Thái Lan.
Khi đang cười đùa vui vẻ, điện thoại của Lâm Lan vang lên, điện thoại của cô vừa hay đặt bên cạnh bồn nước nóng, Tống Viện đi ngang qua, trong lúc vô thức nhìn thấy ID người gọi trên màn hình điện thoại.
Anh trai Lâm Thần Khuynh.
Lâm Thần Khuynh?
Cô nhẹ nâng mày, khi xoay người trở về, dừng lại, fuck, Lâm Thần Khuynh??!!
Tập đoàn Lâm thị??!!
Điện thoại Lâm Lan vang lên hai rồi tự động cúp.
Lát sau, điện thoại của Khương Ngọc Doanh cũng vang lên, điện thoại của cô và Lâm Lan đặt song song với nhau, ID người gọi hiển thị trên màn hình–
Chó Lâm.
Tống Viện ngửi được gì đó từ chỗ này, mí mắt hạ xuống nhìn thấy, fuck! Số điện thoại lúc nãy gọi cho Lâm Lan trùng với số điện thoại đang gọi đến.
Fuck fuck fuck!!!
Chó Lâm là Lâm Thần Khuynh!
Lâm Thần Khuynh là chó Lâm!!
Vậy quan hệ của Khương Ngọc Doanh và Lâm Thần Khuynh là…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui