Giả hôn

Bên kia, ba cô gái vừa đặt chân tới Hokkaido, lúc này sắc trời vừa mới tối, ba chiếc xe chờ ở sân bay, từ xa đã cung kính cúi người đứng trong đoàn người.
 
Khương Ngọc Doanh không có biểu cảm nhìn lướt qua, khom lưng ngồi vào trong xe.
 
Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Viện nhìn thấy trường hợp này, chiếc siêu xe cả tỷ tới đón, trong xe cái gì cần có đều có. Cô không nhịn được thổn thức thành tiếng, ánh mắt sáng quắc, trong lòng thầm nói: Khương Ngọc Doanh được lắm, có anh trai tốt đến vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần tới chơi Hokkaido này là Khương Ngọc Doanh đề nghị, Tống Viện đương nhiên cho rằng đây là do Khương Ngọc Doanh tìm người sắp xếp.
 
Tự động xem nhẹ cô em gái ruột Lâm Lan của Lâm Thần Khuynh. 
 
Lâm Lan vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ ‘mình phải bảo vệ tốt cái áo choàng, không thể để lộ’, căn bản không để ý tới lời Tống Viện.
 
Tống Viện ăn cam, nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Oa, có tuyết, đẹp quá đi.”
 
Làm người từ nhỏ lớn lên trên Nam Thành, ngoài bốn mùa không có gì khác ngoại trừ mưa ra, thì khi nhìn thấy tuyết cô ấy cảm thấy rất thích dù không biết tại sao lại vậy.
 
Khương Ngọc Doanh thấy cô ấy tóc dài mà kiến thức ngắn, khịt mũi một tiếng, quay đầu cũng nhìn ra bên ngoài.
 
Có người đi chậm rãi trên đường, vóc dáng người đó rất cao, mặc một cái áo lông vũ màu đen, mắt to mũi cao, góc nghiêng vô cùng hoàn hảo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vài phần giống với tên chó Lâm.
 
Dáng người thon dài.
 
Mũi rất giống.
 
Góc nghiêng cũng đẹp y như vậy.
 
Á, có chỗ khác, người đàn ông kia là mày rậm mắt to, tên chó Lâm là mắt phượng, khi nhướng mày luôn là mê người nhất.
 
Còn có cả khi cười.
 
Chó Lâm nhỏ rất hiếm khi cười, nhưng không thể không nói, dáng vẻ khi cười của anh…
 
Khá đẹp.
 
Khương Ngọc Doanh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lộ ra ý cười.
 
Tống Viện nhìn theo tầm mắt của cô, bên ngoài trừ tuyết bay tán loạn ra thì không còn gì khác, cô ấy nâng khuỷu tay huých huých vào cô: “Aizo, ngây ngô cái gì vậy?”
 
Khương Ngọc Doanh hơi sửng sốt, sau đó phản bác: “Chị mới ngây ngô ấy.”
 
Cô không có.
 
Cô chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi.
 
Nghĩ cái gì nhỉ?
 
Trong đầu, khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Thần Khuynh đột nhiên nhảy ra, mắt kiếm mày sáng, đẹp khiến người ta không rời mắt được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giây tiếp theo, vãi ò!
 
Cô đang nghĩ cái gì vậy?
 
Sao cô có thể nghĩ tới chó Lâm nhỏ chứ??
 
Khương Ngọc Doanh dùng sức lắc đầu, khi dừng lại thì nhìn thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Tống Viện, xấu hổ mím môi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
 
Tống Viện nói: “Nhìn cô ——”
 
Khương Ngọc Doanh há mồm muốn nói thì cô ấy lại xen vào: “Có phải điên rồi không.”
 
Khương Ngọc Doanh lẩm bẩm: “Chị mới điên.”
 
Lâm Lan ngoan ngoãn không gia nhập trận đấu võ mồm của hai chị này, nhiệm vụ hàng đầu của hộ pháp* Lâm là ôm chặt cái áo choàng, cái khác thế nào cũng được.
 
*Hộ pháp là bảo hộ, hộ trì Chánh pháp, thường dùng trong tiên hiệp kiếm hiệp
 
Tới khách sạn, Tống Viện hét thất thanh. Đãi ngộ này thật đúng là cấp bậc Hoàng Hậu mà. Khương Ngọc Doanh nhìn cô ấy nhảy nhót lung tung như đứa ngốc, xoa bóp giữa hai đầu lông mày, rốt cuộc đã đồng ý với câu nói của Mã Điêu.
 
“Không có việc gì thì cách xa Tống Viện ra, đầu óc cô ta không được bình thường.”
 
Xem đi, thật đúng là không được bình thường.
 
Hoàn cảnh gia đình của Tống Viện không thể so với Khương Ngọc Doanh. Khi còn nhỏ, cô ấy thường xuyên chịu đói, khi làm diễn viên tuy có thể kiếm được chút tiền, nhưng đều gửi về nhà hết. Bản thân cô ấy là kiểu phồng má giả làm người mập, kỳ thật trong túi trống rỗng.
 
Khương Ngọc Doanh không thích có người hầu hạ bên cạnh, cho tất cả mọi người, kể cả giám đốc khách sạn ra ngoài hết.
 
Trong phòng tổng thống to lớn có ba con chim sẻ nhỏ, à không, là ba con công xinh đẹp tận tình ăn chơi.
 
Tống Viện thật đúng là muốn khô lưỡi, đầu Khương Ngọc Doanh sắp bị cô ấy làm ồn ào đến mức sắp nổ tung. Cô xoay người đi đến phòng tắm, trong lúc ngâm mình cô gọi điện thoại cho Mã Điêu.
 
Ngày kia là ngày chiếu gameshow, tổ tiết mục muốn mỗi nghệ sĩ tham gia đều tuyên truyền trên mạng. Lần trước quảng cáo cho sản phẩm, doanh số không tệ. Gần đây còn có bố đường tìm tới cửa muốn hợp tác.
 
Nhắc đến bố đường, Mã Điêu không thể không nhắc đến Lâm Thần Khuynh, tận tình khuyên bảo: “Bà cô của tôi ơi, em không thể thổi gió bên gối Tổng giám đốc Lâm à?”
 
“……” Thổi không được, quá chó.
 
“Ngày sau Lâm thị sẽ có một cuộc đầu tư lớn, nếu em muốn làm nữ chính thì ảnh hậu tiếp theo chính là em.”
 
“……” Nhưng không xin chó con nhỏ đấy được không?.
 
“Doanh Doanh.” Mã Điêu hết cách nhẹ gọi.
 
Khương Ngọc Doanh ra tiếng: “Stop.”
 
Mã Điêu biết kiểu này là thất bại rồi, than thở một tiếng: “Được rồi, không thổi thì không thổi. Để anh tiếp tục tìm hiểu, nhỡ có thể có mèo mù* thật thì sao.”
 
*Mèo mù vớ phải chuột chết: may mắn
 
“……” Anh mới là chuột chết.
 
“Trong công việc này thật sự không thể gấp gáp được, từ từ rồi sẽ tới.” Khương Ngọc Doanh làm việc theo kiểu Phật hệ*, mất cái này thì có cái khác tốt hơn, không sao cả.
 
*Phật hệ: "Thanh niên Phật hệ" là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ, đặc biệt là thế hệ 9X
 
Cô không vội, nhưng Mã Điêu vội. Nghệ sĩ chình là ngành ăn cơm bằng thanh xuân, khi đóng phim nhân lúc còn trẻ thì khi có tuổi rồi sẽ không còn diễn được bộ phim nào nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Kệ anh đi, em đừng xen vào.” Mã Điêu trước khi kết thúc cuộc gọi còn nói thêm một câu: “Dạ dày em không tốt, đừng ăn linh tinh.”
 
“Anh nhiều chuyện thật đấy.” Khương Ngọc Doanh bất mãn nói.
 
Mã Điêu nói thầm: “Em nghĩ anh muốn nhiều chuyện à, còn không phải do tổng giám đốc Lâm…”
 
“Tổng giám đốc Lâm?” Khương Ngọc Doanh hỏi: “Liên quan gì đến Lâm Thần Khuynh chứ?”
 
“Cao Huy vừa mới gọi luyên thuyên với anh vài phút. Nghe đến cuối cùng thì anh mới biết được là tên đó đang kêu anh dặn em phải chú ý tới cơ thể, anh tiện hỏi luôn thì mới biết là tổng giám đốc Lâm muốn cậu ta gọi.” Mã Điêu thử hỏi: “Em nói, có phải tổng giám đốc Lâm…”
 
“Anh ta làm sao?”
 
“Tổng giám đốc Lâm thích em không?”
 
“A.” Khương Ngọc Doanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ban ngày ban mặt mơ tưởng hão huyền cái gì vậy.”
 
Mã Điêu: “Việc này đâu ai biết được, không chừng chính là thật đấy.”
 
“Anh trúng được năm trăm tỷ nghe chuyện này còn thật hơn cả chuyện kia đấy” Khương Ngọc Doanh lấy tay múc nước đổ vào cánh tay: “Được rồi, tắt trước đây.”
 
Ánh đèn chiếu xuống, hàng tỷ ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, từng gợn sóng dao động. Khương Ngọc Doanh rũ mặt, như nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của người nào đó mà ai cũng biết trên mặt nước, người đó đang cong môi cười với cô.
 
Trong lòng cô đm mấy tiếng, tay xua xoa mặt nước, nước ào hết ra ngoài sàn.
 
Sao đi đến chỗ nào vẫn nhìn thấy Lâm Thần Khuynh vậy?? 
 
*Con bóp tình yêu quật đó má
 
Cô dùng sức vỗ vào mặt, nhắc nhở bản thân, đây là ở Hokkaido, chó Lâm nhỏ đang ở Nam Thành căn bản không thể nào xuất hiện ở đây được.
 
Càng không thể xuất hiện trong bồn tắm.
 
Đừng nghĩ lung tung.
 
Đừng nghĩ lung tung.
 
Cuối cùng cô quy hết điều này lên đầu Mã Điêu, đều do anh ấy gọi điện nhắc tới chó lâm nhỏ, nếu không sao cô lại nghĩ tới anh ta được.
 
Đúng, nguyên nhân chủ yếu chính là do Mã Điêu nhắc đến.
 
Chứ còn lâu cô mới nhớ tới anh ta.
 
Một lát sau, Khương Ngọc Doanh không còn tâm trạng ngâm mình nữa, cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
 
Lâm Lan và Tống Viện đang dựa vào cửa sổ xem pháo hoa, thấy cô ra thì vẫy vẫy tay: “Chị dâu, chị ——” mau tới đây.
 
Sau khi nói ra hai chữ ‘chị dâu’, cô nhóc lập tức mím môi. Đm, rớt áo lót rồi. (lộ bí mật)
 
Tống Viện nghe thấy thì chậm rãi quay đầu, sau khi chăm chú nhìn một lúc thì cất tiếng cười to: “Lâm Lan, em đang nhớ người à, gọi ai chị dâu vậy.”
 
Cô ấy vừa ăn xoài vừa nhìn lướt qua phía sau, chỉ vào Khương Ngọc Doanh nói với Lâm Lan: “Đó là chị em mà, chị dâu ở đâu chứ.”
 
Lâm Lan đỏ mặt, lông mi run lên muốn giải thích: “Chị Tống Viện, chị nghe em ——”
 
“Từ từ!” Tống Viện ngồi hẳn hoi: “Em họ Lâm?”
 
Lâm Lan gật gật đầu: “Đúng.”
 
Cô ấy lại chỉ Khương Ngọc Doanh: “Cô ấy họ Khương?”
 
Lâm Lan lại gật gật đầu.
 
Tống Viện: “Anh trai em là Lâm Thần Khuynh?”
 
Lâm Lan không hỏi sao Tống Viện lại biết anh trai cô là Lâm Thần Khuynh, khóe mắt liếc nhìn Khương Ngọc Doanh, thấy chị dâu chưa nói gì liền gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
 
“Người anh trai em cưới là cô chiêu nhà họ Khương?”
 
“A.”
 
“Em gọi Khương Ngọc Doanh là chị?”
 
“A.”
 
“Em cũng gọi cô ấy là chị dâu?”
 
“A.”
 
“Chị và chị dâu là cùng một người?”
 
“A.”
 
Lâm Lan càng trả lời càng nhói lòng, đây là biết rồi, đây là biết chắc rồi.
 
Tầm mắt Tống Viên nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Lan và Khương Ngọc Doanh, dưới ánh đèn chiếu rọi, cô ấy dường như rất trầm tư, sau đó lại làm vẻ mặt hiểu rõ tất cả, đột nhiên gõ đầu: “Adu, tôi hiểu rồi!”
 
Lâm Lan lập tức trở lên khẩn trương, môi mím chặt: “Chị, chị hiểu cái gì?”
 
Khương Ngọc Doanh biểu hiện vẫn còn bình tĩnh. Tống Viện sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, mà sớm hay muộn gì cũng không khác mấy. Cô lặng lẽ nhìn Tống Viện, chờ cô ấy nói ra chân tướng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viện: “Anh, em, không, phải, là, kết, hôn, với, họ, hàng, gần, chứ!”

 
Khương Ngọc Doanh: !!!!!!!!!
 
Lâm Lan: ??????????
 
Trọng điểm hiện tại của Tống Viện đã từ chuyện Khương Ngọc Doanh có khả năng là Lâm phu nhân đến việc họ hàng gần kết hôn với nhau sẽ có nguy hiểm gì, thậm chí còn lấy điện thoại ra search, rồi đưa ra trước mặt Khương Ngọc Doanh, chọc chọc màn hình nói: “Khương Ngọc Doanh, cô gả cho ai không gả, tại sao lại phải gả cho anh họ cô?”
 
“!!!!” Khương Ngọc Doanh ngớ người.
 
“Họ hàng gần kết hôn là không hợp pháp!”
 
“……”
 
“Sinh con đa phần sẽ là tàn tật.”
 
“……”
 
“Không được không được, hai người không thể tiếp tục hôn sự này.” Tống Viện thấm thía nói: “Tôi thấy hai người nên ly hôn đi.”
 
Lâm Lan: !!!!!!!
 
Khương Ngọc Doanh: ??????
 
“Đau dài không bằng đau ngắn.”
 
“So với việc sẽ hối hận trong tương lai thì không bằng hiện tại *dao sắc chặt đay rối.”
*Đao sắc chặt đay rối, nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát
 
“Câu nói kia vẫn truyền lại từ đời này qua đời khác, cũ không đi mới sẽ không tới.”
 
“Cô còn có tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước.”
 
“Đừng dừng lại ở một đóa hoa tổng giám đốc Lâm.”
 
“Không đúng, cũng không phải đóa hoa, chỉ có thể nói đóa hoa này và cô là vô duyên.”
 
Đời này Tống Viện chưa từng khuyên bảo người nào tận tình như vậy, còn lôi tất cả tri thức đã học được ra, khuyên răn đến mức ngay cả bản thân đều cảm động.
 
Thấy Khương Ngọc Doanh trừng lớn mắt như bị sấm đánh, cô còn đi qua lắc lắc quả xoài trong tay, vỗ vỗ vai Khương Ngọc Doanh: “Ăn đi, ngọt ngào sẽ xua tan tất cả.”
 
Khương Ngọc Doanh sững sờ nhìn cô ấy, như đang nhìn quái vật. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Lan cũng vậy, mắt chữ Ô miệng chữ A, cắm mặt suýt hôn chào đất mẹ.
 
Đây là giống loài kỳ quái từ đâu tới vậy?
 
Người ngoài hành tinh à?
 
Tống Viện tay trái ôm vai Khương Ngọc Doanh, tay phải ôm vai Lâm Lan, ôm cả hai người đẹp mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đúng lúc có pháo hoa bắn lên trời.
 
Bùm, bùm.
 
Pháo hoa xán lạn bắn khắp bốn phía, đẹp không sao tả xiết.
 
Tống Viện cảm khái: “Ngoan, tất cả đều sẽ là quá khứ.”
 
Không khí cảm động, lời nói cảm động, nhưng Khương Ngọc Doanh lại cười không phúc hậu. Không lâu sau, Lâm Lan cười đến run cả người.
 
Tống Viện cho rằng Khương Ngọc Doanh đã chịu kích thích quá mức, không thể tiếp thu sự thật, nhẹ giọng chất án: “Cười đi, cười đi, chị Viện ở đây.”
 
Khương Ngọc Doanh đẩy cô ấy ra, lau nước mặt bởi vì cười quá nhiều, đỏ mắt nói: “Tống Viện, chị đủ rồi đấy.”
 
Lúc này Tống Viện cũng không nói lại, gật gật đầu: “Đúng, đúng, là tôi sai, là tôi vô tình vạch trần tất cả, đều là do tôi.”
 
Lâm Lan thật sự không nín được, vừa gọi chị dâu vừa ôm bụng nằm la liệt trên giường: “Ha ha ha, cười chết mất, cười chết mất…”
 
Tống Viện:…… Đây là đều điên rồi hả.
 
Đúng lúc này điện thoại Khương Ngọc Doanh vang lên, trên màn hình hiển thị: Tên chó Lâm.
 
Tống Viện vừa nhìn đã biết là ai, con ngươi suýt chút nữa trừng ra ngoài.
 
Khương Ngọc Doanh nhẫn nại để điện thoại vang một lúc, đến khi sắp rung đến hồi chuông cuối cùng mới nghe: “Alo.”
 
Bên trong truyền đến giọng nói thanh thanh của Lâm Thần Khuynh: “Đang làm cái gì vậy?”
 
Đúng lúc này lại có pháo hoa bắn lên trời, Khương Ngọc Doanh nói: “Xem pháo hoa.”
 
Lâm Thần Khuynh lặng im một chút, hỏi: “Đẹp không?”
 
“Khá đẹp.” Khương Ngọc Doanh cúi đầu nhìn dưới chân, khóe môi khi không có ai chú ý hơi nhếch lên. Không biết tại sao, tâm trạng cô lập tức trở lên rất tốt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Được, vậy em xem đi.” Giọng Lâm Thần Khuynh nghe có vẻ hơi sung sướng, chỉ là giây tiếp theo anh đã không cười được.”
 
Bởi vì anh nghe thấy bên trong truyền tiếng hét.
 
Là giọng của phụ nữ.
 
“Còn gọi điện thoại làm gì, sắp ly hôn rồi còn đâu.”
 
Lâm Thần Khuynh:…………

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui