Giả hôn

Khương Ngọc Doanh nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được có người chăm chú nhìn mình, ánh mắt rợn người, tiếng hít thở nặng nề hơn, giống như sắp nổi cơn thịnh nộ. 
 
Cô chầm chậm mở mắt, đáy mắt sâu thẳm như bị màn sương bao phủ, nhìn mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, đến nỗi nhìn sang người bên cạnh, vẫn cứ nghĩ rằng đang ở trong mơ. 
 
Lâm Thần Khuynh?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tại sao anh lại ở đây? 
 
Hừm, chắc chắn là mơ rồi.
 
Coi đó là một giấc mơ, cô trở nên can đảm hơn. 
 
Trong giấc mơ, cô chậm rãi vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Lâm Thần Khuynh, từ từ lướt xuống hàng lông mày và đôi mắt của anh, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao, nước da thanh tú, mịn màng, đôi môi cũng rất đẹp. 
 
Cô miết đầu ngón tay thật lâu trên môi anh.
 
Hơi xa thì phải, cánh tay đang dang rộng của cô dần trở nên yếu ớt, nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt, gần thế này, cô muốn làm gì cũng thuận tiện hơn. 
 
Khương Ngọc Doanh nới lỏng tay, lại dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi anh, vòng qua môi rồi vuốt nhẹ xuống cằm, dường như đang lướt qua, cuối cùng dừng lại ở yết hầu anh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu của Lâm Thần Khuynh thật gợi cảm và quyến rũ, cô dùng ngón tay mình nhẹ nhàng xoa lên. 
 
Một vòng.
 
Hai vòng.
 
Ba vòng.
 
Bốn vòng.
 

 
Trong lúc bất giác, một hơi thở nặng nề phả vào mặt cô, cô cong môi cười nhẹ, nói với Lâm Thần Khuynh trong mơ: “Sáu mươi điểm”.
 
“Sáu mươi?”. Lâm Thần Khuynh trầm giọng nói.
 
Đuôi mắt của Khương Ngọc Doanh cau lại, khoé miệng cong lên, dùng tay chọc khẽ vào yết hầu anh, sau đó nhéo tai phải của anh: “Vừa mới đạt tiêu chuẩn”.
 
Lâm Thần Khuynh khẽ nhíu hàng lông mày, một lát mới dần giãn ra, giống như rất không hài lòng với điểm số, anh nhìn cô thật lâu rồi hỏi: “Làm thế nào để cải thiện điểm số?”
 
Khương Ngọc Doanh đảo ánh mắt, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của anh, hai tay choàng lên ôm cổ anh, kề môi bên tai anh, nhẹ nhàng thở ra, khiêu khích nói: “Anh có muốn thử phương pháp này không?”
 
“Phương pháp gì?”. Lâm Thần Khuynh hơi ngửa người về phía sau, nhìn cô bằng anh mắt bừng như lửa đốt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Dỗ tôi đi”. Khương Ngọc Doanh hơi ngẩng đầu lên, vừa nói vừa chạm môi vào vành tai của anh, bất ngờ cắn mạnh vào cổ anh. 
 
Thân thể Lâm Thần Khuynh run lên, hai tay đỡ bên hông của cô co quắp một hồi, lúc duỗi ra, anh nghiêng đầu hỏi: “Em uống rượu đấy à?”
 
Uống.
 
Khương Ngọc Doanh đêm nay đã uống rất nhiều rượu. 
 
Đọ tửu lượng với Tống Viện.
 

Tống Viện phạm lỗi pha ly trà ô long lớn, tự phạt mình ba chén, sau ba chén thì không uống nổi nữa, nói rằng Khương Ngọc Doanh cũng có lỗi trong việc này, tại cô đưa sai địa chỉ. 
 
Không được, cô cũng phải uống. 
 
Lâm Lan luôn nhớ lời Lâm Thần Khuynh dặn là không được để Khương Ngọc Doanh uống rượu, trong lúc nhất thời cô cũng muốn ngăn cản, nhưng mà sức kìm nén của con người cũng có giới hạn, không lâu sau cô cũng gia nhập. 
 
Ba người phụ nữ khoác vai nhau uống hết cốc này đến cốc khác trước bầu trời đầy pháo hoa.
 
Tống Viện bật khóc nức nở, cô nói rằng từ trước đến nay không có ai đối xử tốt với cô như vậy, mẹ cô không có, em trai cũng không, sau này cô chỉ có Khương Ngọc Doanh là bạn thân thiết nhất, rồi đảm bảo với Khương Ngọc Doanh, cô sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì cho người khác về cuộc hôn nhân của Khương Ngọc Doanh với Lâm Thần Khuynh. 
 
Khương Ngọc Doanh khẩu xà tâm phật, miệng cứng lòng mềm, vừa khóc vừa cười chê cô xấu, khoác vai cô nói, từ nay về sau chúng ta sẽ mãi là chị em tốt nhé. 
 
Lâm Lan cũng muốn làm một người chị em tốt, giơ cốc của mình lên rồi nói: “Cạn”.
 
Hết cốc này đến cốc khác, không biết là đã uống hết bao nhiêu cốc. 
 
Bữa tiệc nào cũng sẽ đến lúc tàn, bình rượu cạn sạch, Khương Ngọc Doanh say khướt đuổi hai người kia ra ngoài. 
 
Thứ không thể thiếu trong khách sạn 5 sao chính là phòng, chưa đầy 5 phút sau, Lâm Lan và Tống Viện đã được đưa đến hai phòng khác nhau…
 
Khương Ngọc Doanh đưa ngón trỏ lên môi, hạ giọng nói: “Suỵt”.
 
Lúc này Lâm Thần Khuynh mới để ý thấy có vài chai rượu rỗng nằm trước cửa, anh đưa tay lên day trán.
 
Khương Ngọc Doanh kéo tay anh xuống, bĩu môi: “Anh, anh muốn dỗ tôi sao?”
 
Chân của cô nghịch ngợm, thò từ trong chăn ra, tuỳ ý gãi gãi, vừa hay là vị trí đó là đùi anh, nhất thời hô hấp của anh trở nên gấp gáp một chút, yết hầu của anh run nhẹ, anh thấp giọng hỏi: “Em nhất định muốn tôi dỗ?”
 
“Muốn”. Khương Ngọc Doanh chọc vào yết hầu anh.
 
Lâm Thần Khuynh nhìn vào đôi mắt mơ hồ của cô, trái tim anh đập lỡ nửa nhịp, trong ánh mắt sâu thẳm có một tia sáng rực rỡ, dường như có thể nuốt chửng người ta. 
 
“Uh~”. Đôi môi của Khương Ngọc Doanh đột nhiên bị chặn lại. 
 
Không cho cô phản kháng, Lâm Thần Khuynh nắm chặt gáy cô, hôn sâu hơn.
 
Nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, theo bản năng Khương Ngọc Doanh muốn đẩy ra, lại bị anh ghì chặt hơn. Lâm Thần Khuynh hai tay ôm lấy má cô, không cho cô né tránh. 
 
Hai tay Khương Ngọc Doanh vô thức đặt lên đầu vai anh, móng tay vùi sâu xuống, nụ hôn ở trong mơ sao lại giống thật như vậy? 
 
Thả tôi~
 
Đôi môi tê rần.
 
Giống như không thể hô hấp được nữa.
 
Hồi lâu sau, Lâm Thần Khuynh mới rời khỏi môi cô, áp chóp mũi vào mũi cô hỏi: “Tôi là ai?”.
 
Khương Ngọc Doanh run rẩy nói: “…Lâm Thần Khuynh”.
 
Lâm Thần Khuynh rất hài lòng với câu trả lời của cô, khoé miệng anh hơi nhếch lên, đầu ngón tay trắng trẻo lướt qua đôi môi hồng đào của cô, nơi căng bóng hấp dẫn đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có vẻ như chúng ta cần sửa đổi điều gì đó”, anh nói. 
 
Khương Ngọc Doanh hoàn toàn mông lung, cô luôn cho rằng nãy giờ mình vẫn đang nằm mơ, theo lời anh nói, hỏi: “Sao vậy?”.

 
“Chuyện hiệp nghị”.
 
“Hửm?”.
 
Lâm Thần Khuynh vuốt ve má cô, hơi thở phảng phất lên gương mặt cô, chất giọng quyến rũ mê người, nhẹ nhàng nói: “Có ba điều”. 
 
“Điều?”.
 
“Nghĩa vụ vợ chồng”.
 
Lâm Thần Khuynh thực sự là một chuyên gia đàm phán, anh biết cách làm thế nào để dụ dỗ người khác, đầu ngón tay anh lướt nhẹ một vòng, nói: “Chúng ta là vợ chồng”.
 
Khương Ngọc Doanh không ngừng run rẩy.
 
“Đã là vợ chồng thì phải làm tròn nghĩa vụ vợ chồng chứ”.
 
Tai của Khương Ngọc Doanh bất chợt nóng ran lên. 
 
“Nghĩa vụ của tôi là một người chồng, còn nghĩa vụ của em là một người vợ”.
 
Khương Ngọc Doanh lại run lên. 
 
“Ưm? Được chứ?”
 
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, giống như cách mà cô đã từng làm, đầu ngón tay xoay tròn. 
 
Một vòng.
 
Hai vòng.
 
Ba vòng.
 
Bốn vòng.
 

 
Khương Ngọc Doanh giọng run run khẽ nói: “…Được”.
 
“Ngoan thật”. Lâm Thần Khuynh nhếch nhẹ môi: “Chúng ta lại đây ký hiệp nghị đi”.
 
Sau đó, ai đó lấy ra một cây bút và bản hợp đồng như thể có phép thuật, Khương Ngọc Doanh đã ký trong khi nửa tỉnh nửa mê.
 
Trong thời khắc bút rơi xuống đất, cô cảm nhận được có người nằm trên giường ngay cạnh mình, khi còn đang mơ màng, cô hỏi: “Làm gì thế?”.
 
“Ngủ cùng nhau”. Lâm Thần Khuynh cúi đầu hôn lên trán cô: “Trong hiệp định có viết, chúng ta có thể ngủ cùng nhau”.
 
Khương Ngọc Doanh buồn ngủ đến nỗi đôi mắt nhắm nghiền kể cả lúc anh hôn lên trán cô.
 
Lâm Thần Khuynh nghiêng người nhìn cô, trong ánh mắt dần hiện lên một ánh cười, một lúc sau, anh vươn tay ra đỡ lấy đầu cô, kéo cô vào lòng. 
 
Ngày hôm sau, Khương Ngọc Doanh bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, Tống Viện điên cuồng gõ cửa.

 
“Khương Ngọc Doanh, tỉnh chưa?”.
 
“Mặt trời mọc đến mông rồi Khương Ngọc Doanh”.
 
“Khương Ngọc Doanh, đồ heo”.
 
Một lúc sau, tiếng của Lâm Lan cũng truyền đến: “Chị dâu, chị làm sao vậy”.
 
“Tỉnh chưa hả?”.
 
“Chị dâu”.
 
“Chị dâu”.
 
Hai người họ hợp sức song ca, Khương Ngọc Doanh dù muốn ngủ cũng khó có thể ngủ được thêm, cô kéo chăn trùm lên đầu, lại lấy tay bịt kín mít hai tai, nhưng tiếng gõ cửa đã bao vây lấy căn phòng, cô xốc chăn lên bật dậy, dùng sức vò đầu bứt tóc, đạp vào chăn liên tục. 
 
Chưa mở cửa vội, cô vào nhà tắm trước, sững sờ nhìn thấy mình trong gương, vừa soi vừa lùi lại, cô nhích lại gần, soi gương. 
 
“Môi bị sao làm thế này?”.
 
“Thế quái nào lại sưng lên”.
 
Quay đầu lại, cô nhìn thấy vết tím nhạt trên cổ, trông như một vết *hickey.
 
*Hickey chỉ đơn giản là dấu vết cắn, hôn, hoặc mút yêu tạo nên vết thương bầm tím trên bề mặt da của đối tác tình dục. Thông thường, các hickey xuất hiện ở vùng da khá nhạy cảm như trên cổ trong màn dạo đầu. Hickey giúp gây kích thích và hưng phấn trong quan hệ tình dục, cũng là một cách để đánh dấu chủ quyền. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt Khương Ngọc Doanh chuyển từ kinh ngạc sang tái nhợt, cái quái gì vậy, có quỷ sao???
 
Cô chống tay lên chiếc bàn thuỷ tinh, bắt đầu hồi tưởng lại những việc tối qua, từ lúc ba người uống rượu say rồi bị cô đuổi ra ngoài, sau đó mọi chuyện cứ như một giấc mơ. 
 
Cô mơ thấy Lâm Thần Khuynh.
 
Cô còn cùng anh…
 
Hôn????!!!
 
Khương Ngọc Doanh dường như đã bị giấc mơ này dọa cho sợ rồi, cô nhìn chằm chằm vào môi, không phải, giấc mơ này bị phản tác dụng sao??
 
Cô vỗ vỗ vào mặt, tự dặn lòng rằng phải thật bình tĩnh, nhắm mắt hồi tưởng lại chi tiết, trừ nụ hôn ra, hình như bọn họ còn ký kết cái gì đó…
 
Không ngờ trong đầu cô vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Nghĩa vụ của tôi là một người chồng, còn nghĩa vụ của em là một người vợ”, Khương Ngọc Doanh sững sờ một lúc.
 
Chắc chắn là uống say gặp quỷ rồi.
 
Giả giả giả, tất cả chỉ là mơ thôi.
 
Đột nhiên, Khương Ngọc Doanh mở mắt, xoay người đi ra khỏi phòng tắm, thấy trên bàn cà phê có tờ giấy hiệp nghị. 
 
Những điều khác không thay đổi, ngoại trừ thêm 6 điều. 
 
—Điều 3 bị huỷ bỏ, trong thời kỳ hôn nhân, Lâm Thần Khuynh và Khương Ngọc Doanh sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. 
 
Đằng sau còn có chữ ký tên hai người nằm cạnh nhau. 
 
Chữ ký của người đàn ông thì cứng rắn mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với chữ ký của cô có phần nguệch ngoạc hơn nhiều. 
 
Cô thậm chí còn nhớ những gì đã xảy ra khi họ ký thoả thuận. 
 
Anh đặt cô lên sofa, áp trán vào trán cô, hỏi: “Em có muốn ly hôn không?”.
 
Mỗi khi cô do dự, anh lại hôn cô như thể đang trừng phạt cô, một lúc sau anh vẫn hỏi lại câu hỏi cũ: “Em có muốn ly hôn không?”.
 
Cô bị anh hôn liên tục nhiều lần, cô ngoan ngoãn ghì cổ anh xuống, hôn nhẹ lên yết hầu anh, ánh mắt mê đắm: “Không bỏ đi, không đi, không đi đâu cả”.

 
Khương Ngọc Doanh nghĩ đến đây, gương mặt trở nên ửng đỏ, tim không tự chủ được mà đập liền hai nhịp cùng lúc. 
 
Đột nhiên có tiếng điện thoại reo, ai đó đã gửi cho cô một tin nhắn trên điện thoại. 
 
Tên chó Lâm: [Đừng đi mua sắm khi bụng đói, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, ăn xong hãy đi.]
 
Tên chó Lâm: [Dạ dày không khỏe, trước mắt đừng uống rượu.]
 
Tên chó Lâm: [Hiệp nghị có hai bản, một bản của em, một bản của tôi.]
 
Tên chó Lâm: [Tôi cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.]
 
Khương Ngọc Doanh nhìn tin nhắn cuối cùng mà anh gửi, khoé miệng giật giật, còn nghĩ rằng anh đang lái xe, nhưng cô không có bằng chứng. 
 
Sau khi sững sờ vài giây, cô đáp lại bằng một từ: “Ò”.
 
Một lát sau Tống Viện áp tai vào cửa, liền nghe thấy tiếng hét thất thanh trong phòng tổng thống: “A—“
 
Là tiếng của Khương Ngọc Doanh. 
 
Tống Viện dùng sức đập cửa: “Mau mở cửa ra Khương Ngọc Doanh”.
 
Cửa đột nhiên mở ra, Khương Ngọc Doanh đứng trước mặt, Tống Viện dừng tay không đập cửa nữa, quay đầu hỏi: “Sao lại lâu thế?”.
 
Khương Ngọc Doanh nghiêng người để họ vào, thuận miệng giải thích: “Lúc nãy tôi ngủ nên không nghe thấy”.
 
Tống Viện dừng lại, nghi hoặc nhìn cô một cái rồi gật đầu: “Không phải, có gì đó sai sai, cô mau nói thật đi, bình thường cô đâu có như vậy?”.
 
Lúc Khương Ngọc Doanh đang chải tóc, nhớ tới vết hằn trên cổ, liền dừng lại, khinh thường nhìn cô một cái: "Chỉ có chị là người nói nhiều thôi."
 
Lâm Lan cuối cùng cũng đến, cố gắng ăn càng nhanh càng tốt, sau khi ăn xong, cô sẽ đi trượt tuyết vào buổi sáng và đi mua sắm vào buổi chiều. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ba người đồng điệu với nhau, Khương Ngọc Doanh đi vào phòng để thay quần áo, khi không ai nhìn thấy, cô nghiêng đầu nhìn mình trong gương, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi đi. 
 
Khi đó, Lâm Thần Khuynh vừa chuẩn bị lên máy bay thì trên điện thoại di động của anh vang lên thông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại ra xem, trên đó có một bức ảnh.
 
Đương nhiên không phải là góc mặt nghiêng, mà là trên cổ có dấu vết hickey nhàn nhạt. 
 
Cô vừa định đi ra thì tin nhắn có thông báo gửi đến.
 
[Tác phẩm của anh phải không?].
 
Lâm Thần Khuynh trả lời: [Ừm.]
 
Sau đó nghĩ có thể sẽ làm phiền cô, anh suy nghĩ một chút, viết một dòng tin nhắn khác, nhưng trước khi anh gửi đi thì Khương Ngọc Doanh đã trả lời. 
 
[Lần sau đừng làm vậy ở cổ tôi].
 
Đôi mắt Lâm Thần Khuynh nhất thời nhíu lại, ánh mắt trong vắt tựa mặt hồ bỗng chốc trở nên u ám, tâm tình đột nhiên không tốt, xem ra cô rất để ý đến điều đó.
 
Bởi vì đọc thấy lời này, nụ cười trên mặt anh biến mất, trong lòng dường như có thứ gì đó cọ xát, có chút chua xót.
 
Anh xoá đoạn tin nhắn mà anh đã soạn trước đó, nhắn: “Ừ.”, vừa định gửi đi, dòng tin nhắn khác của cô lại xuất hiện.
 
Khương Ngọc Doanh: [Người khác sẽ nhìn thấy, lần sau đổi sang chỗ khác đi.]
 
Lâm Thần Khuynh đọc lại thật kỹ những từ cuối thật chậm rãi, lần sau đổi sang chỗ khác đi. Vậy là…cô ấy không giận.
 
Sau cơn mưa trời lại sáng, khoé môi anh cong lên, khoé mắt có ý cười, tin nhắn đã được gửi đi.
 
Tên chó Lâm: [Được.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận