Khương Ngọc Doanh hôm nay đã trang điểm rất lâu, cô dặm hết tầng kem nền này đến tầng che khuyết điểm khác, cho đến khi cô hài lòng che giấu thành công vết hickey.
Ăn sáng xong, ba người đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, buổi chiều lại đến trung tâm mua sắm, tiếng quẹt thẻ của hai người khiến tim Tống Viện hết lần này đến lần khác run lên.
Quả nhiên, thế giới của người giàu là thứ mà người nghèo không hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh mua rất nhiều đồ, khi đến cửa hàng quần áo nam, cô nhìn một vòng, chọn vài bộ mà mình muốn, lúc thanh toán, Tống Viện thì thầm với cô: “Này, cô mua cho Tổng giám đốc Lâm à?".
Khương Ngọc Doanh thoải mái thừa nhận: “Phải, tôi mua cho anh ấy.”
Tống Viện nháy mắt: “Thật là ân ái”.
Khương Ngọc Doanh suýt chút cười thành tiếng, cô huých vào vai Tống Viện: “Nhiều chuyện”.
Tống Viện quay đầu lại nháy mắt với Lâm Lan lần nữa.
Lâm Lan cười cười, nhân lúc không ai chú ý liền lấy điện thoại ra báo cáo tình hình.
Lâm Lan: [Anh, chị dâu mua quần áo cho anh.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan: [Mua nhiều lắm luôn á.]
Lâm Lan: [Đây là lần đầu tiên chị dâu mua đồ cho anh, anh có vui không?]
Lâm Lan: [Anh ơi, cố lên!!]
Lâm Thần Khuynh đang làm việc, thấy thông báo tin nhắn điện thoại rung lên liên tục, Cao Huy thấy vậy thì nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lâm, anh có điện thoại kìa”.
Lâm Thần Khuynh ký tên, đưa xấp tài liệu cho Cao Huy và dùng mắt ra hiệu cho cậu ra ngoài trước.
Cao Huy xoa xoa mũi, vừa đi vừa ngoảnh lại, haha, Tồng giám đốc và cô Khương có vẻ có chuyển biến tốt rồi.
Cũng đúng, chả mấy ai thoát khỏi sự theo đuổi dai như đỉa đói của Tổng giám đốc.
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, trong lòng cậu vẫn còn hơi sợ hãi.
Vốn định họp trong năm phút nữa, nhưng Tổng giám đốc từ văn phòng đi ra, vẻ mặt ủ rũ nói: "Thu xếp máy bay đi Hokkaido."
Cao Huy nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lâm, năm phút nữa sẽ có cuộc họp.” Một cuộc họp rất quan trọng.
Lâm Thần Khuynh cất giọng sắc bén: “Sắp xếp máy bay”.
Cao Huy lập tức gật đầu: “Vâng”.
Sân bay ở ngoại thành, xe chạy rất nhanh, trên đường suýt chút nữa xảy ra tai nạn giao thông, nhưng may mắn là không có nguy hiểm gì, cũng may đã đến nơi thuận lợi..
Cao Huy cẩn thận đóng cửa lại, và khi anh trở lại văn phòng trợ lý, mọi người đã vây quanh anh.
“Anh Cao ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tổng giám đốc Lâm vội vã rời đi như vậy?"
“Tổng giám đốc Lâm đã đi gặp ai?”
“Ông chủ cãi nhau với vợ à?”
Cao Huy ngước mắt nhìn lướt qua một lượt, giơ văn kiện lên trầm giọng chất vấn: "Còn dám hỏi chuyện đời tư của Tổng giám đốc, thật là to gan! Việc đã xong!"
Mấy người trong văn phòng trợ lý vội vàng ngồi vào chỗ của mình, sau khi Cao Huy rời đi, bọn họ lại tụ tập lại buôn chuyện: "Chắc là có liên quan đến Lâm phu nhân."
“Sao cô biết?”
“Tôi nghe tài xế nói”.
“Tôi thấy Tổng giám đốc rất thích Lâm phu nhân đó”.
“Người đẹp như tiên nữ vậy, sao mà không thích cho được”.
“Trước đây Tổng đốc chưa bao giờ làm vậy”.
“…”
-
Lâm Thần Khuynh vào xem tin nhắn của Lâm Lan và gửi cho Khương Ngọc Doanh một tin nhắn.
Khương Ngọc Doanh nhìn vào những số trong tin nhắn, rơi vào trầm tư: [Cái gì?].
Tên chó Lâm: [Tôi có số đo.]
Khương Ngọc Doanh: [Sao anh lại nói số đo của anh cho tôi?]
Tên chó Lâm: [Không phải em mua quần áo cho tôi à?]
Khương Ngọc Doanh: [Ai bảo tôi mua quần áo cho anh?]
Tên chó Lâm: [Không mua?]
Khương Ngọc Doanh: […Mua]
Một phút sau, điện thoại của Khương Ngọc Doanh vang lên mấy lần, lần này là một tin nhắn thông báo, có người chuyển tiền cho cô.
Tổng cộng có sáu lần chuyển tiền được thực hiện, và tổng số tiền là: Tám mươi triệu vạn.
Khương Ngọc Doanh chuyển sang giao diện trò chuyện trên tin nhắn.
[Anh chuyển cho tôi à?]
Tên chó Lâm: [Đúng.]
[Tại sao?]
Tên chó Lâm: [Tiền quần áo.]
Khương Ngọc Doanh muốn nói rằng anh không cần thiết phải làm thế, cô cũng thanh toán bằng thẻ của anh ta, vì vậy không cần phải chuyển tiền, sau khi nghĩ lại, chẳng lẽ tên chó Lâm cố ý tìm chủ đề để tán gẫu??
Đôi môi hơi mím của cô hơi nhếch lên, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại hồi lâu, càng nhìn cô càng cảm thấy chính là như vậy.
Khi rời khỏi trung tâm mua sắm, những chiếc túi khác đều do người làm cầm, chỉ có ba bộ quần áo mua cho Lâm Thần Khuynh là do cô tự xách.
Thấy vậy, Tống Viện khẽ cười.
Lâm Lan vươn tay muốn đỡ, lại bị nàng tránh đi: "Không sao, chị tự mình xách được."
Lâm Lan nói với Lâm Thần Khuynh về điều này một lần nữa, để đổi lấy một khoản giao dịch hào phóng từ anh trai cô.
-
Sau bữa tối, Mã Điêu lại gọi điện nhắc cô có kịch bản hay mời cô về xem qua, người đại diện phía bên kia cũng điện tới cho Tống Viện, giọng điệu có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nói cô nghỉ ngơi 2 ngày là quá đủ rồi, cô thực sự nghĩ mình là công chúa, muốn cả năm không phải đi làm.
Máy bay riêng có thể cất cánh bất cứ lúc nào, và họ bay về Nam Thành ngay trong đêm hôm đó.
Cô còn tưởng rằng người đón máy bay là Cao Huy, nhưng khi vừa lên xe, Khương Ngọc Doanh nhìn thấy bóng người ngồi ở ghế sau liền sửng sốt: "Sao lại là anh?"
Lâm Thần Khuynh rời mắt khỏi đống tài liệu, giơ tay tháo chiếc kính gọng bạc trên sống mũi xuống, trực tiếp khóa chặt ánh mắt cô, nhẹ giọng nói: "Tôi đến đón em được không?”
Cũng không hẳn là không được.
Chỉ là…Chỉ là không thể nào ngờ tới.
Cũng không biết là bởi vì ánh đèn, hay là bởi vì bóng đêm quá mê người, mà Khương Ngọc Doanh đã quên trêu chọc anh, cô khẽ động mi, nhẹ giọng nói: "...Được."
Tài xế bận chuyển hành lý, bảy tám hộp đồ một lúc cũng không thể dọn xong, trong xe chỉ có hai người bọn họ, Khương Ngọc Doanh nói xong đuôi mắt rũ xuống, khẽ cắn môi dưới.
Lâm Thần Khuynh nhìn cô, sự yêu kiều của một người phụ nữ nhỏ bé, yết hầu anh đột nhiên căng thẳng, màu mắt anh hơi thay đổi, đôi mắt anh đảo qua đảo lại, ánh mắt anh rơi vào một bên cổ cô.
Mới có một ngày, vết hickey sẽ không biến mất nhanh như vậy, nhưng màu sắc so với trước nhạt hơn một chút, vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Đôi mắt anh dừng lại ở đó, anh nhìn nó thật lâu.
Khương Ngọc Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Một lúc sau, Lâm Thần Khuynh đóng tập tài liệu lại và nói với giọng rất nhẹ: "Em có quên gì không?"
Khương Ngọc Doanh bị anh làm cho sửng sốt, không hiểu anh đang ám chỉ cái gì: "Hả?"
Lâm Thần Khuynh nới lỏng cà vạt, chậm rãi nói: "Hiệp nghị, nghĩa vụ vợ chồng."
Khương Ngọc Doanh: ...
Tới đi.
Thảo nào anh đến đón máy bay, hóa ra là muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Lâm Thần Khuynh nói xong bắt đầu nghe điện thoại, cuộc gọi từ đầu xe đến cửa nhà, biệt thự Thịnh Hải đèn sáng trưng, từ tầng một đến tầng năm đều sáng đèn.
Lúc Khương Ngọc Doanh xuống xe, cô vấp phải thứ gì đó, chân khuỵu xuống một bên, lúc cô sắp ngã thì một cánh tay từ eo xuất hiện đỡ lấy cô.
Lâm Thần Khuynh nói "tạm biệt" với bên kia bằng tiếng Anh, sau khi cúp điện thoại, anh cúi đầu nhìn cô: "Sao rồi?"
“Chân đau.” Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Không đi được.”
Lâm Thần Khuynh nhét điện thoại vào túi, ôm ngang cô và nhìn cô giống như khi anh nhìn cô trong xe.
Khương Ngọc Doanh rụt cổ lại, nghĩ đến câu “nghĩa vụ vợ chồng” anh nói trên xe, trong lòng cô vô cớ run lên, mục đích của người đàn ông chó má này quá rõ ràng.
A~
Suy nghĩ nhỏ của một người đàn ông.
Chỉ có…
Phải làm sao bây giờ?
Đồng ý?
Hay là không đồng ý?
Khương Ngọc Doanh nhướng mi lén liếc anh một cái, tên chó này coi bộ dáng rất đẹp, ngủ cùng hắn cũng là một ý kiến hay.
? ? ?
Đợi đã, cô đang nghĩ gì vậy? ?
Ngủ?
Ngủ với tên chó má này á? ?
Lông mi Khương Ngọc Doanh càng run càng nhanh, cô chỉ mải suy nghĩ lung tung, không để ý Lâm Thần Khuynh đã bế cô vào phòng ngủ từ lúc nào.
Lúc cơ thể cô chạm vào giường, cô nhớ mình đã bị anh đè xuống.
“Đừng cử động.” Lâm Thần Khuynh nhấc chân trái lên nhìn kỹ, không có vết bầm tím hay vết đỏ nào, chắc chỉ bị bong gân nhẹ.
Nhưng để đảm bảo an toàn, anh kiểm tra lại một lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve ấn ấn đầu ngón tay trắng nõn như sứ của mình, ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”
Khương Ngọc Doanh lắc đầu: "Không đau."
Lâm Thần Khuynh đổi tư thế, tiếp tục ấn: "Cái này thì sao?"
Khương Ngọc Doanh: "Không đau."
"Chỗ này thì sao?"
"Không đau."
"Đây?"
"...Không."
Mắt cá chân đều bị ấn, Khương Ngọc Doanh liên tục lắc đầu nói không đau, Lâm Thần Khuynh đặt chân xuống, đứng dậy đi ra phòng khách tìm hộp thuốc, lúc đi vào trên tay cầm thuốc cùng bông gạc.
Đây không phải là lần đầu tiên cho cô uống thuốc, nhưng thái độ của anh nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh quỳ một gối xuống và yêu cầu cô đặt chân mình lên chân còn lại của anh, mí mắt rũ xuống, anh lau và thổi vết thương của cô.
Khương Ngọc Doanh một chân duỗi thẳng, một chân buông thõng, nhìn thế nào cũng có cảm giác "con cừu non chờ bị làm thịt".
Đặc biệt, con cừu nhỏ này không thật thà, đôi chân thẳng tắp luôn luôn di chuyển, thân thể vặn vẹo mấy lần giống như một con sâu róm.
Lâm Thần Khuynh đang vùi đầu vào bôi thuốc cho mắt cá chân của cô, bất ngờ bị đánh vào ngực, anh từ từ ngẩng đầu lên.
Khương Ngọc Doanh nhìn hắn cười cười, tùy ý lấy cớ: "Sai rồi, nhầm rồi."
Lâm Thần Khuynh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, một nụ cười nhàn nhạt giữa lông mày và đôi mắt, anh không giận bất cứ điều gì, lại cúi đầu và tiếp tục bôi thuốc.
Người đàn ông chó thực sự đúng là người chồng mẫu mực biết chăm lo cho gia đình.
Khương Ngọc Doanh khép hờ mắt, mím môi nhìn anh chằm chằm.
Thời gian bôi thuốc hình như trôi qua rất chậm, có chút không vui, nũng nịu nói: “Có thể nhanh lên một chút không?”
Lâm Thần Khuynh không nói gì.
"Này, anh làm được không?" Khương Ngọc Doanh lại nói: "Hả? Làm được không?"
Sau khi Lâm Thần Khuynh chấm đến vết cuối cùng, cuối cùng anh cũng chịu để ý đến cô, anh khẽ siết ngón tay, giữ chân cô trong lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay trắng như sứ xoa xoa đầu ngón tay cô, ánh mắt nóng bỏng nói: “Lâm phu nhân, tôi có điều này muốn nhắc nhở em?"
“Gì?"
"Đừng nói với đàn ông là có làm được hay không." Lâm Thần Khuynh nhân lúc cô đang phân tâm nắm lấy chân còn lại của Khương Ngọc Doanh, dùng sức kéo cô lại, kéo người cô lại gần, anh nhướng mày nói: "Đàn ông luôn làm được."
Khương Ngọc Doanh như nhìn thấy ngọn lửa trong mắt anh, cô nuốt nước bọt, nhích người lên một chút, vừa động vừa nói: “Là…Được không?”
Cái mông cuối cùng cũng chạm xuống giường, vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại bị anh kéo đi, anh hai tay kéo eo cô, trên môi mang theo nụ cười: "Em còn nghi ngờ sao?"
Khương Ngọc Doanh chưa bao giờ thấy anh như thế này, có vẻ như...giống như một con sói.
Phải, giống như một con sói ăn tươi nuốt sống cô.
Cô lắc đầu: "Tôi—"
Những từ sau đó đã bị chặn và không còn âm thanh nào nữa sau đó.
Hơi thở trong trẻo phả vào mặt cô, hình như cô đang một mình bơi trong sông, khi một cơn gió mạnh từ dưới sông thổi lên, cô bồng bềnh bồng bềnh.
Một khoảnh khắc của thiên đường, một khoảnh khắc của vực thẳm.
Ánh sáng trên bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ, và mọi thứ đều im lặng trong vực sâu thăm thẳm.
Ồ, không, có tiếng ào ạt bên tai.
Đó là giọng nói của Lâm Thần Khuynh.
Lúc lâu sau, đèn trong phòng ngủ lại được bật lên, Lâm Thần Khuynh cúi người hôn lên khóe mắt cô.
Khương Ngọc Doanh đẩy anh ra, yếu ớt nói: "Đừng động vào tôi, tôi mệt rồi."
Lâm Thần Khuynh đương nhiên biết cô mệt mỏi, đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa em đi tắm."
Khương Ngọc Doanh không từ chối, thực ra cô cũng không có sức từ chối, vươn tay ôm lấy cổ anh, để anh đưa vào phòng tắm.
Một lúc sau, một bóng đen phản chiếu trên cửa kính, có một âm thanh yếu ớt.
Khương Ngọc Doanh chửi: “Lâm Thần Khuynh, thả tôi ra”.
Lâm Thần Khuynh không những không đi, còn chặn môi cô lại.
-
Khương Ngọc Doanh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy gối che đầu, nhưng đầu dây bên kia quá cố chấp cứ gọi mãi không thôi.
Khương Ngọc Doanh ném gối đi, sờ điện thoại, díu mắt bấm nút trả lời, sốt ruột nói: "Có chuyện quan trọng gì mau nói cho tôi biết."
Làm phiền giấc ngủ sáng sớm của ai đó là rất vô đạo đức.
Đúng, thật, rất, vô, đạo, đức!
“Thưa phu nhân??” Giọng nói của Gao Huy từ bên trong vọng ra.
Phu nhân?
PHU NHÂN?
Khương Ngọc Doanh lập tức tỉnh táo, nhìn điện thoại, không phải của cô, là của Lâm Thần Khuynh.
Cô đặt điện thoại lên tai: "Có chuyện gì vậy?"
Cao Huy đính chính lại: "Thưa phu nhân, cô có cảm thấy không khỏe không? Tại sao giọng của cô rất khác?"
Tại sao cổ họng của cô lại như thế này?
Nếu có bất kỳ lý do nào, thì đó chính là do tối hôm qua.
Tối hôm qua cô rên bao lâu vậy, cả đêm sao?
Đây là một vấn đề không nên nói tí nào.
Khương Ngọc Doanh ho nhẹ một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có chuyện gì sao?"
Gao Huy nhớ ra mục đích cuộc gọi của mình, vội vàng trả lời: “À, công ty đang đợi Tổng giám đốc Lâm họp, tôi đã đợi Tổng giám đốc ở cửa nửa tiếng rồi, nhưng vẫn không thấy ai. Có chuyện gì thế?”
Ông chủ là người cuồng công việc, chưa bao giờ đi làm muộn, chuyện trăm năm mới có một lần, Cao Huy sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khương Ngọc Doanh từ trên giường ngồi dậy, nhìn không ra người, nói: "Chờ một chút, để anh ấy nghe điện thoại."
Cô tung chăn ra khỏi giường, hai chân yếu ớt suýt nữa đứng không vững, khẽ rít lên một tiếng.
Cao Huy hỏi: "Lâm phu nhân, cô không sao chứ?"
Khương Ngọc Doanh đỏ mặt nói: "Không sao."
Khi ra ngoài, cô đi dựa lưng vào tường, chân đau, lưng đau, tay đau khắp người, đi lại toàn thân toát mồ hôi.
Khi đi ngang qua tấm gương ở hành lang, cô nhìn thấy bộ dạng của chính mình, khắp cổ, khắp ngực đều có vết bầm tím.
Còn có một số ở bắp chân dưới gấu áo, màu đậm hơn ở cổ.
Chỉ nhìn hai nơi này, liền có thể nghĩ đến những nơi khác, Khương Ngọc Doanh không cả có dũng khí vén đồ ngủ lên nhìn.
Là tên đàn ông chó má gặm nhấm cô như một khúc xương? ? ! !
Chó má.
Đúng là một tên chó.
Khương Ngọc Doanh đi lên lầu tìm, nhưng không có ai ở đó, cô ấy đi xuống cầu thang tìm một lần nữa, nhưng vẫn không có ai ở đó.
Ngoài không gặp Lâm Thần Khuynh, cũng không gặp dì Ngô.
Cô nhìn xung quanh và gọi hai lần: "Lâm Thần Khuynh, dì Ngô, Lâm Thần Khuynh, dì Ngô."
Không có tiếng đáp lại.
Ngay khi cô định quay người quay lại thì điện thoại reo, có người gửi tin nhắn trên điện thoại.
Khương Ngọc Doanh ánh mắt tùy ý, sắc mặt âm trầm, hai mắt hơi híp lại, quyết định lại nhìn một chút.
Lưu Tiểu: [Bảy giờ tối gặp nhau ở chỗ cũ.]